[63-x] Hạnh phúc
"Em nghĩ yêu anh ấy là đủ rồi. Ở cùng một chỗ, tốt với anh ấy, không đủ sao?"
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Vậy thì tại sao lại có chế độ một vợ một chồng, tại sao lại có luật hôn nhân. Tại sao lại có thứ gọi là gia đình. Em đừng cho rằng tất cả nam nhân đều không câu nệ hình thức, chỉ cần em yêu cậu ấy, có thể làm mọi thứ. Tất cả đều giống nhau, cái này cùng nam cùng nữ căn bản đều không có quan hệ."
"Có lẽ.." Vương An Vũ nhẹ gật đầu: "Em sẽ suy nghĩ thật kĩ."
Vương Nhất Bác kỳ thật cũng không lo lắng, mỗi người khi yêu nhau đều có những giai đoạn khác nhau. Việc cần làm và cách suy nghĩ vấn đề ở mỗi giai đoạn cũng khác nhau. Giống như tình cảm của hai người lúc này, làm sao để hòa hợp và thoải mái nhất, bọn họ người trong cuộc nhất định sẽ tìm ra cách, với người ngoài cuộc như hắn lúc này, chỉ cần chúc phúc là được rồi.
Hắn nâng ly rượu lên cùng Vương An Vũ cạn ly: "Dù sao cứ tùy ý, cuộc sống sẽ không tệ."
_____
Vương Nhất Bác có lẽ uống hơi quá chén, hắn lúc về đến nhà Tiêu Chiến cũng vừa từ nhà đại ca trở về không lâu, lúc này vừa tắm xong, đụng phải Vương Nhất Bác vừa đi vào phòng ngủ, Vương Nhất Bác một tay ôm lấy Tiêu Chiến trong ngực, hỏi: "Bảo bối, Vinh ca khá hơn rồi chứ?"
Tiêu Chiến cũng không có bởi vì Vương Nhất Bác một thân mùi rượu từ bên ngoài trở về mà đẩy hắn ra, anh tùy ý để tay Vương Nhất Bác tùy ý quấn lấy eo mình, cũng nhìn xem Vương Nhất Bác mỉm cười.
Tiêu Chiến nói: "Dù sao vẫn là phải đổi thuốc thay băng, vết thương khá sâu, muốn lành cũng không phải mười ngày nửa tháng liền có thể lành lại, nhưng là tâm tình anh ấy không tệ."
"Vậy tốt." Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến một chút: "So với Vinh ca ở tiệc cưới của chúng ta, anh hiển nhiên có thể chấp nhận một Vinh ca tâm tình tốt."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác chốc lát, cười nói: "Nghi Ân ca nói rằng Dương Hạo hạ quyết tâm hợp tác riêng với chúng ta, xưởng thép nguyên bản không phải thuộc về Yaohui mà là thuộc về riêng Dương Mịch, hiện tại xảy ra chuyện, Yaohui muốn đem xưởng thép về tập đoàn, chúng ta cùng xưởng thép có hợp đồng, nếu Yaohui muốn mất tiền cứ việc xé bỏ hợp đồng, nhưng Dương Hạo hiện tại đã tiếp quản xưởng thép. Gã cũng thật sự ngu ngốc."
"Ồ, Dương Hạo chỉ trong hai ngày đã làm được nhiều chuyện như vậy?"
Tiêu Chiến nhếch miệng: "Em thật sự cho rằng gã đến đây là muốn thay em gái đòi lại một lời giải thích, không nghĩ tới chỉ dụ dỗ một câu, đuôi cáo của gã liền lộ ra."
"Không phải nói rõ em rất có mắt nhìn sao?" Vương Nhất bác nói xong, liền nhịn không được muốn hôn bảo bảo trong lòng mình, nhưng Tiêu Chiến lại khước từ hắn, Vương Nhất Bác mặt mũi tràn đầy không hiểu, trừng tròng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến mỉm cười: "An Vũ ngày mai trở về rồi, khi nào chúng ta đi?"
"Làm gì? Em đi đâu?"
Nụ cười của Tiêu Chiến biến mất trong nháy mắt, anh đẩy Vương Nhất Bác ra: "Không phải anh nói tìm một hòn đảo xinh đẹp cho tuần trăng mật sao?"
Vương Nhất Bác nhớ tới những lời đã nói với Tiêu Chiến trong phòng giam Triệu Lệ Dĩnh kia, nhanh chóng kéo Tiêu Chiến lại với mình: "Đương nhiên, đương nhiên phải đi hưởng tuần trăng mật, ngày mai đi, mai liền đi, có được hay không?"
"Qua loa, quá qua loa Vương Gia."
"Oan uổng, mười phần oan uổng cho em a Nhị thiếu."
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến lay lay: "Chỉ là không ngờ, đột nhiên, anh không nghĩ bảo bối lại để tâm đến chuyện này như vậy."
Tiêu Chiến trước sau vẫn đang trừng Vương Nhất Bác: "Không cho hưởng tuần trăng mật ai sẽ cùng cậu kết hôn?"
Vương Nhất Bác cười ra tiếng: "Bảo bối, nếu cố ý sẽ bị đánh đòn."
Tiêu Chiến quay người thật sự đánh vào mông Vương Nhất Bác, sau đó liền nhanh chân chạy đi: "Nhị thiếu đây sẽ tìm một chỗ tốt, mời tiểu Vương gia em đi cùng bồi tiếp tôi...."
Rõ ràng là chưa kịp nói hết lời, Vương Nhất Bác đã kéo anh trở lại, hôn anh, lần này Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không giả vờ cự tuyệt, anh rất hưởng thụ, còn nhiệt tình đáp lại.
Triền miên ôm hôn, mang theo yêu thương.
Triền miên ôm hôn, không có cố kỵ.
Miễn cưỡng tách ra một lúc, Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt, trước mặt người yêu ánh mắt nhìn anh nhu tình như nước.
Tiêu Chiến ban đầu không hề cảm thấy Vương Nhất Bác là kiểu người ôn nhu, nhưng từ lúc yêu hắn về sau, từ khi mỗi ngày kề cận bên hắn, anh luôn cảm thấy sự dịu dàng của Vương Nhất Bác không phải là kiểu tính cách vốn có của hắn, chỉ đơn giản là hắn đối với Tiêu Chiến luôn luôn là một dạng dịu dàng mà thôi. Cái này khiến Tiêu Chiến hầu như không tự chủ được mải đắm chìm trong hạnh phúc.
Cũng là từ đây, Tiêu Chiến dường như không còn sợ hãi gì nữa, nhưng cũng vô tình sợ hãi rất nhiều thứ, tất cả đều bởi vì sự tồn tại của Vương Nhất Bác.
Anh ôm Vương Nhất Bác, rất dùng sức, hận không thể đem cả gương mặt vùi vào cổ lão công của mình, không nói chuyện, chỉ đơn giản hưởng thụ một đoạn thời gian an tĩnh, một lát cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro