[62-x] Sau đó thì sao?
Vương An Vũ phải trở về Anh Quốc trước, sau khi Yabu bị khử, một số đại lão của Cypher đã đem người đi quét sạch Cheetah, lấy Italy làm trung tâm địa bàn cùng với nắm chặt các nhà máy. Những thứ này căn bản đều sẽ có thuộc hạ làm, nhưng có một số việc phải chính bọn hắn đưa ra quyết định mới được, xác thực quyết định cũng chính là Vương Nhất Bác, rốt cuộc, Cheetah kia cư nhiên thuộc về Vương Nhất Bác.
Thế nhưng là Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều cảm thấy trọng tâm cuộc sống hiện tại của mình đều là ở trong nước, ở nước ngoài hắn cũng không muốn mở rộng địa bàn hay phạm vi thế lực, Cheetah sớm muộn gì cũng giao cho Vương An Vũ, chẳng bằng để cậu tự thân quyết định ngay từ đầu đi.
Vương An Vũ cười nói cậu ngồi mát ăn bát vàng, thế nhưng Vương Nhất Bác cũng không đồng ý, hắn nói: "Yabu tự nguyện chết, chúng ta đều xem là ngồi mát ăn bát vàng. Mà em trùng hợp xem như là không có ngồi một chỗ ăn ngon, dù sao gã cũng là chết trong tay em."
Đêm trước khi cùng Phạm Thừa Thừa trở về Anh Quốc, Vương Nhất Bác và Vương An Vũ tại một quán bar uống rượu, chính là cái quán bar kia, lúc Vương An Vũ mới biết rằng Phạm Thừa Thừa là con trai của Phạm Thừa Lâm, một mực ở đây mua say.
Cậu ta đặc biệt già mồm, cảm thán lúc này không giống ngày xưa.
Vương Nhất Bác hừ một tiếng mắng Vương An Vũ bớt làm người khác buồn nôn đi. Bất quá hắn vẫn là có một chút trách nhiệm của người làm ca ca, hắn nói: "Cùng Thừa Thừa có thể đi đến hôm nay không dễ dàng gì. Kỳ thật tự cho mình là đúng khi yêu một người đôi khi sẽ khiến cho đối phương mệt mỏi. Vẫn là nên chiếu cố tâm tư của đối phương để mối quan hệ này không vô duyên vô cớ bị phá vỡ, cuối cùng chỉ có thể biến mất hoàn toàn."
Rất hiếm khi Vương An Vũ thực sự lắng nghe, cậu trầm mặc vài giây rồi gật đầu: "Em trước đó vẫn cảm thấy Thừa Thừa còn quá nhỏ."
Vương Nhất Bác phì cười: "Chú hơn Thừa Thừa được bao nhiêu tuổi. Chỉ là chú từ mấy tuổi đã nhìn thấy súng của bố, cũng chỉ mấy tuổi đã nhìn thấy kẻ khác quỳ lạy bố chú tha cho gã một mạng, đúng không, khi đó chú cũng tính là còn nhỏ đi. Bất quá là do chú từ trong môi trường đó mà lớn lên, nên hết thảy đều cảm thấy đây là bình thường. Thế nhưng là chú không nghĩ tới, Thừa Thừa cho dù là đã từng đối với cái thân phận cùng bối cảnh này rất chống cự, cuối cùng vẫn là lựa chọn chú không phải sao. Cậu ấy biết mình đang làm gì, vậy chú cũng đừng lúc nào cũng coi như cậu ấy không biết bất cứ điều gì, vô tình đem cậu ấy đẩy ra xa."
"Em biết rồi, lão ca." Vương An Vũ ngược lại thái độ rất tốt: "Thừa Thừa lựa chọn đi cùng em, em khẳng định hảo hảo đối tốt với em ấy."
Vương Nhất Bác vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Không ai hoài nghi sự chân thành của chú, anh hi vọng hai đứa sẽ tốt, cũng chờ lấy tin tốt của hai đứa."
"Ca, sau khi kết hôn có khác biệt gì không?"
"Khác biệt?" Vương Nhất Bác suy tư mấy giây: "Có đi, càng ngày càng cảm thấy anh cùng Chiến Chiến là một thể không thể tách rời."
Vương An Vũ cười thành tiếng: "Anh còn nói em buồn nôn, anh cái này cũng rất dễ khiến cho người ta muốn ói."
"Anh rất nghiêm túc Vũ tử."
Vương An Vũ thu lại nét cười, nhìn về phía ca của cậu ta.
Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Thời điểm yêu Tán Tán anh chỉ đơn giản nghĩ, muốn yêu anh ấy, muốn mỗi ngày đều tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm. Hiện tại, không chỉ muốn yêu anh ấy, không chỉ muốn làm bất cứ điều gì anh muốn, lúc này mỗi ngày đều cảm thấy may mắn vì có thể cùng với anh ấy từ trên một cái giường tỉnh lại. Sau khi kết hôn, anh có niềm tin vào tất cả những quyết định liên quan đến cả hai."
Vương An Vũ có chút kinh ngạc: "Ca, anh thật sự rất yêu anh ấy."
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Anh ấy cũng như thế yêu anh."
"Em cũng rất yêu em ấy."
Vương Nhất Bác biết Vương An Vũ đang nói về Phạm Thừa Thừa, nhưng hắn dường như nghe thấy rất nhiều điều không chắc chắn trong lời của Vương An Vũ, chính là không chắc chắn về tương lai.
Vương Nhất Bác hỏi: "Yêu cậu ấy, sau đó thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro