[58-x] Nhân tính
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến từ hôn lễ kết thúc cho tới hôm nay, chưa tính được tới bốn ngày. Đây có lẽ là thời gian tình cảm sâu nặng nhất, nhưng hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra một lúc, thế nên không dễ để hai người có thể hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư cùng nhau, việc đơn giản như vậy lại trở thành rất khó khăn.
Sáng sớm, Tiêu Chiến tự mình chiến đấu qua lại với cà vạt đều lộ ra sự khó chịu, Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh, cầm lấy cà vạt muốn thắt cho anh.
"Bảo bối, sáng sớm đừng tức giận."
Tiêu Chiến đứng yên, để Vương Nhất Bác tùy ý thắt cà vạt cho mình, anh hôm nay còn có hai việc quan trọng phải làm.
Một chuyện trong nhà, Tử Phong đã về nhà bố mẹ một chuyến, tối hôm qua đến nơi liền gọi điện cho anh.
Tử Phong nói: "Anh Chiến, van cầu anh trước đó phái bác sĩ kiểm tra cho cô ấy một chút."
Cô nói: "Ban đầu mẹ em cũng không thừa nhận, thế nhưng em có thể nhìn ra ánh mắt của bà đều là hoảng sợ, sau đó bà lại tận lực muốn giấu giếm, bởi vì em có thể từ biểu hiện nhìn ra bà là có chuyện muốn giấu. Em chắc chắn về sau, vẫn cố hỏi bà, sau cùng bà liền thừa nhận, em thực sự có một tỷ tỷ. Thời điểm em chỉ mới một tuổi, mẹ mang theo hai tụi em ra ngoài, em lúc đó còn rất nhỏ, phải dùng xe đẩy cho trẻ con, em đã khóc rất nhiều, mẹ phải bế em ra khỏi xe đẩy, đi đi lại lại dỗ dành em không để ý đến tỷ tỷ, lúc phát hiện ra đã không thấy chị ấy ở đâu nữa."
Nói đến đây, Trương Tử Phong cơ hồ đã khóc không thành tiếng, Ngô Lỗi cầm lấy điện thoại tiếp tục nói với anh: "Thúc thúc và dì đã tìm chị gái của Tử Phong ròng rã suốt mấy năm nhưng vẫn bặt vô âm tín, gia đình hai bên lúc đó mối quan hệ đều rất căng thẳng, thậm chí còn có lúc hai người cảm thấy không thể chung sống với nhau nữa, nhưng hai người còn Tử Phong, không thể bỏ mặc chị ấy không lo, đành xem như đứa con gái lớn đã mất, cố gắng chăm sóc cho Tử Phong xem như bù đắp. Về sau toàn bộ đồ đạc của chị gái Tử Phong để hết ở nhà cũ, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Có một tấm hình, tuy rằng lúc đó bé gái kia không lớn, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy bóng dáng của Triệu Lệ Dĩnh. Em cũng đã sớm lấy tóc của cô ấy đi kiểm tra AND cấp tốc, báo cáo đã tới tay, độ tương thích đến 97%."
Ngô Lỗi biết lúc này thỉnh cầu của mình có chút quá phận, cậu biết Triệu Lệ Dĩnh kia đối với Nhị ca của cậu chính là không thể không giết, nhưng là, cậu vẫn phải van cầu anh, dù gì cũng phải thử một lần.
Ngô Lỗi do dự vài giây, lại nói: "Nhị ca, vô luận thế nào, dù sao chờ tụi em trở về, anh mới quyết định, có được không?"
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này. Lúc cậu gọi điện tối hôm qua, anh và Vương Nhất Bác đang trên đường trở về nhà, anh nhìn sang người yêu bên cạnh mình, vốn dĩ vẫn bình an vô sự, Tiêu Chiến không biết vì gì mà nhất định phải nắm chặt tay Vương Nhất Bác mới thấy an, anh nói với Ngô Lỗi: "Trở về rồi nói."
Đây chính là việc thứ nhất hai người phải giải quyết trong ngày hôm nay.
Thêm một việc nữa, Tiêu Chiến xếp vào việc kinh doanh, người của Yaohui hôm nay đã đến Z thị.
Đàm phán làm ăn không dễ dàng có khả năng giữ được hòa khí, huống gì là đàm phán về mạng người. Tiêu Chiến ngược lại là rất bội phục tập đoàn Yaohui, thế nhưng bội phục không có nghĩa là anh nhượng bộ. Từ việc gặp và quen biết Dương Mịch, càng là ngược dòng tìm hiểu rõ ràng, chỉ với Dương Mịch ban đầu ra tay quấy phá việc làm ăn của Đoàn Nghi Ân, bọn hắn đã có thể cùng với Yaohui hảo hảo tính toán.
Vẫn như cũ, là gian phòng tối đó. Triệu Lệ Dĩnh trước mắt đã được cởi trói, nhưng là nàng ta tại gian phòng này mặc dù vẫn lưu lại được cái mạng vẫn cơ hồ là không còn chút sức sống nào, nàng suy yếu đến mức cho dù có người đi vào cũng không có khí lực mở mắt ra xem đến tột cùng là ai.
Triệu Lệ Dĩnh tư duy đã bắt đầu hỗn loạn, mặc dù nhiều năm huấn luyện như một sát thủ chuyên nghiệp đã tạo cho nàng năng lực chịu đựng giam cầm, chỉ là trong đầu nàng bây giờ vẫn còn khổ sở với chút hi vọng ít ỏi kia. Nàng căn bản lười nhớ kỹ có bao nhiêu người ra vào, liệu có trốn thoát được không, nàng ta thậm chí còn không thèm mở mắt khi có người đến tiêm cho mình, lúc đó nàng ta còn coi là Tiêu Chiến như vậy mà lại nhân từ để nàng chết không đau đớn, nhưng không ngờ đến bây giờ, nàng vẫn là còn ý thức, vẫn còn sống sờ sờ, thậm chí tình trạng còn tốt hơn lúc trước.
Giống như lại có người tiến vào, có rất nhiều tiếng bước chân, Triệu Lệ Dĩnh nghe được những âm thành này đang hướng về phía mình tới gần, quả nhiên nàng bị kéo lên, ngồi không vững, thân thể ngã về phía sau, vậy lại có thể tựa lưng lên ghế sofa, Triệu Lệ Dĩnh hiếm khi cảm thấy như vậy, thoải mái.
"Bác sĩ tiêm thuốc gì rồi?"
______
Up xong lại đi ngủ đây. Tạm biệt mn :(((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro