[57-x] Điều trọng yếu
Lúc Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến nhà đại ca, bác sĩ tư vừa mới băng bó vết thương cho Phác Chân Vinh, dù sao vết thương cũng là đồ sắt gây ra, bác sĩ đề nghị hai ngày nữa vẫn là phải tiêm thuốc.
Đoàn Nghi Ân đã giúp Phác Chân Vinh mặc quần áo, hắn hỏi bác sĩ liệu có thực sự ổn không, có ảnh hưởng đến hoạt động của bả vai hay cánh tay về sau không, có thể xác định không thương tổn đến xương cốt không, Phác Chân Vinh ngồi trên sofa, giữ chặt lấy cánh tay kéo hắn, khẽ cười: "Không sao đâu, nào có thể nghiêm trọng như vậy."
Đoàn Nghi Ân quay đầu lại nhìn Phác Chân Vinh, đặc biệt muốn mắng anh vài câu, làm sao có thể tự đâm chính mình như vậy, nhưng hắn là đối với người yêu đang mỉm cười nhìn mình kia, không cách nào đành lòng nổi giận.
Đây hết thảy không phải đều là bởi vì hắn mà ra sao? Cho dù Phác Chân Vinh có làm gì đi nữa, Đoàn Nghi Ân hắn cũng không có quyền trách anh.
Thế nhưng Đoàn Nghi Ân lại có thể nào không đau lòng.
Anh ngồi xuống, chăm chú nhìn kỹ vẻ mặt của Phác Chân Vinh: "Nói thật với anh, có phải rất đau không?"
"Thật sự không có sao." Phác Chân Vinh liếc nhìn sofa đối diện: "Chiến Chiến cùng Nhất Bác ở đây, đừng khiến em trở thành người thích làm màu mè."
Vương Nhất Bác cong miệng nhìn Tiêu Chiến, giống như hai người bọn hắn không có ở đó, hai vị đại ca liền muốn hảo hảo sến sẩm một phen, cả hai lúc này, bảo trên người đều toát ra khí chất của bóng đèn cũng không có nói quá.
Tiễn bác sĩ ra ngoài, Tiêu Chiến tất nhiên hảo hảo hỏi một chút con dao kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Trước mặt Đoàn Nghi Ân, Phác Chân Vinh cũng không giấu giếm, anh thẳng thắn nói: "Chính là không muốn để cho Dương Mịch cảm thấy trúng một viên đạn liền có ràng buộc với Nghi Ân."
Trùng hợp, so với ba người bọn họ trong lòng phán đoán cũng không khác nhiều.
Chỉ là Tiêu Chiến giống như càng hiểu rõ Phác Chân Vinh hơn, kia không chỉ là chặt đứt ràng buộc giữa Dương Mịch và Đoàn Nghi Ân, còn là hung hăng chèn ép Đoàn Nghi Ân một đao. Thời điểm xử lý La Chí Tường Tiêu Chiến đã từng nói với Vương Nhất Bác, Phác Chân Vinh là bởi vì yêu mà nhượng bộ, anh ấy không phải nhu nhược.
Anh chẳng những không nhu nhược, còn tàn nhẫn, thậm chí là có thể tàn nhẫn với chính mình.
_____
Vương Nhất Bác lái xe, hai người cùng nhau trở về từ nhà đại ca. Tiêu Chiến một mực trầm mặc, Vương Nhất Bác cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Phác Chân Vinh vết thương cũng không đáng lo ngại, hai người bọn họ cũng đã sớm làm lành, vậy tại sao Tiêu Chiến vẫn như cũ khó chịu như vậy.
Vương Nhất Bác cũng không muốn trống rỗng suy đoán, hắn muốn biết nguyên nhân, liền hỏi Tiêu Chiến đến tột cùng vì cái gì mà rầu rĩ không vui.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "Dương Mịch chết rồi."
"Không thể tin?"
"Tập đoàn Yaohui có thể tại bệnh viện an bài bao nhiêu người? Locco mang người vô thanh vô tức đem bọn hắn tất cả diệt sạch căn bản không phải vấn đề, huống hồ em đã sớm nói qua với bệnh viện, khu VIP buổi sáng đều không có ai đi qua, đây càng giảm bớt độ khó cho Locco ra tay, chuyện này cũng không có gì không thể tin."
Vương Nhất Bác chỉ nhướng mày, không đáp.
"Thế nhưng là em không nghĩ tới, thực sự phải động thủ."
"Bảo bối, em có thể cùng anh nói thẳng em không nghĩ tới đại ca thật sẽ giết Dương Mịch."
"Đúng vậy." Tiêu Chiến không phản bác: "Dù sao, yêu thích mỹ nhân, mọi người đều có."
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến: "Mọi người đều có?"
"Anh đừng nhìn nhầm trọng tâm."
Vương Nhất Bác dùng một tay nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, vẻ mặt đều là không vui cùng khó chịu: "Trọng tâm là gì? Không phải mọi người là trọng tâm sao? Em có tính là người trong mọi người không?"
"Lão công, buông em ra, anh nói bậy bạ cái gì." Tiêu Chiến giãy dụa giải thích: "Em cũng không nói rằng Nghi Ân không bị Dương Mịch làm cho động tâm, nhưng là chí ít, cũng không nên tàn nhẫn như vậy."
"Nếu hôm nay Vinh ca không bị thương, xác thực đại ca sẽ không tàn nhẫn đến như vậy."
Tiêu Chiến không nói nên lời.
"Bảo bối, Vinh ca dùng chiêu này rất tốt."
Tiêu Chiến cũng không cùng Vương Nhất Bác che giấu làm gì, nói một cách tự tin: "Anh ấy thật không muốn mượn dao giết người."
Vương Nhất Bác đồng ý, nhưng là một chiêu này là cách đơn giản nhất để Đoàn Nghi Ân đem hết thảy đạo nghĩa giang hồ ném ra sau lưng.
Cùng Phác Chân Vinh không liên quan, Đoàn Nghi Ân có thể tâm tư kín đáo lấy đại cục làm trọng, liên quan đến Phác Chân Vinh, anh quan tâm quái gì đến thứ gọi là đạo nghĩa.
"Bảo bối. Có hay không mượn dao giết người anh không quan tâm. Hai người họ đều đã không sao, vậy được rồi, không quan trọng nữa. So với những cái đó, anh càng quan tâm đến việc Yaohui sẽ làm sao gây phiền toái cho em hơn."
Đối với cái này Tiêu Chiến ngược lại càng không thèm để ý: "Khi nào Yaohui có được sức mạnh của Cheetah hẵng nói đến chuyện báo thù. Dương Mịch một chút bản lĩnh kia xem như là may mắn của nàng, đương nhiên, nó cũng là cái bất hạnh."
Tiêu Chiến ngồi lại ngay ngắn, tiếp tục nói: "Bất quá chỉ cần đại ca không có việc gì, em mới không thèm quan tâm đến kẻ khác sẽ gây rối cái gì, cũng không sợ hãi bất kì kẻ nào, có lão công bên cạnh, em còn phải sợ sao?"
_________
Rất thích hai người như này nhé, nếu là chuyện của mình, ngay cả mạng sống phía trước bị đe doạ cũng rất thản nhiên, vô cùng tuỳ hứng, nhưng nếu đã là việc liên quan đến người kia, mặc kệ đối phương có không để ý thế nào, người còn lại vẫn luôn quan tâm rất kĩ, có khi còn vô cùng khẩn trương.
Tựa như lúc trước Vương Nhất Bác đang ở trong nguy cơ bị Cheetah trả thù, hắn vốn là không quản, nhưng Tiêu Chiến vẫn trước sau lo lắng cùng bất an. Kể cả lúc xử lí Triệu Lệ Dĩnh cũng vậy, Vương Nhất Bác không để ý lắm, nhưng Tiêu Chiến chỉ hận không thể tháo nàng ra thành tám khối.
Lúc này Tiêu Chiến không quản có bị Yaohui trả thù hay không, Vương Nhất Bác lại vô cùng để ý.
_________
Là "Dương Mịch" chết nha, Mịch tỷ vẫn rất mạnh khoẻ và đu CP nhiệt tình ó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro