Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[50-x] Cái chết

Triệu Lệ Dĩnh một chút cũng không ngạc nhiên, toàn bộ hôn lễ nếu như không phải Triệu Lệ Dĩnh sớm mấy ngày liều mạng trà trộn vào, kia người của Yabu thậm chí còn không thể tiếp cận được Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong vòng mấy trăm mét, đến một người chi viện cũng không thể nhìn thấy, nàng đã sớm xác định sẽ có kết cục này.

Kia Tiêu Chiến cùng Cypher có thể sử dụng mức độ bảo vệ cao như vậy tại địa bàn của bọn hắn, lần theo bất kỳ manh mối nào tìm đến địa điểm ẩn nấp của Yabu không phải điều không thể. Đoạt mệnh gã càng không khó.

"Cô rất lợi hại, có thể xâm nhập vào mạng nội bộ chính thức Z thị của chúng tôi, có thể tạo ra danh tính giả lên máy bay, có thể thần không biết quỷ không hay thoát khỏi sự giám sát của thuộc hạ chúng ta, thậm chí còn có thể đột nhập vào hôn lễ của chúng ta hồ nháo một trận tanh bành. Thành thật mà nói, nếu cô không phải địch nhân, tôi thật không ngại trả giá cao để đem cô về."

Triệu Lệ Dĩnh đương nhiên không còn đủ khí lực để nói chuyện với Tiêu Chiến, nàng biết nàng sẽ phải chết, rơi vào kết cục này là kết quả duy nhất, thế nhưng là trước khi chết, nàng ta còn muốn cùng Trương Tử Phong xác nhận một chút, nhất định phải hỏi cho ra, nếu không nàng sẽ chết không nhắm mắt.

Tiêu Chiến thuận theo ánh mắt Triệu Lệ Dĩnh nhìn sang, Trương Tử Phong đang thất kinh đứng đó nhìn sang, Tiêu Chiến cau mày, quay lại cười với Vương Nhất Bác: "Lão công, nếu Tử Phong không phải bạn gái Lỗi Lỗi, em còn nghĩ đó chính là một trận yêu hận tình cừu."

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến chọc cười, hắn ôm bả vai anh: "Hiện tại em cũng có thể, chúng ta cùng nhau xem kịch."

Trương Tử Phong đi đến cách Triệu Lệ Dĩnh hai bước, cô đã cảm thấy có rất nhiều nghi vấn, chỉ cần nhìn thấy Triệu Lệ Dĩnh là có thể có đáp án, nhưng bây giờ thế này đứng trước mặt nàng, Trương Tử Phong cảm thấy mình không thể lí giải nổi. Triệu Lệ Dĩnh lâu nay đến phòng khám của cô giả vờ chữa bệnh, các nàng cũng không có giao tình gì khác, cô đến đây, đến cùng là vì cái gì đây.

Trương Tử Phong quay người nghĩ muốn trở lại bên cạnh Ngô Lỗi, thế nhưng Triệu Lệ Dĩnh mở miệng.

"Tôi chợt nhớ lại một cảnh tượng trước đây không lâu."

Trương Tử Phong dừng bước, quay đầu nhìn về phía Triệu Lệ Dĩnh, nàng đại khái là nói chuyện có chút khó khăn, một động tác nuốt xuống cũng không biết có phải hay không là nuốt xuống một ngụm máu.

Nhưng nàng vẫn như cũ dùng hết toàn lực muốn nói chuyện: "Nhìn thấy... một nữ nhân đang khóc ôm một đứa bé, đứa bé khóc rất lớn, nàng khóc, ta cũng khóc, tôi không biết lúc đó tôi bao nhiêu tuổi, cũng không biết có phải hay không chỉ là mơ, cho là mơ đi, nhưng nếu nó là thật thì cũng tốt biết mấy."

Triệu Lệ Dĩnh điên cuồng ho khan, nhưng kể cả là trong lúc khó thở, nàng ta cũng không để những người có mặt ở đây nhìn ra trạng thái hiện tại của mình, kể cả Trương Tử Phong.

"Chỉ cần cho tôi biết, biết tôi làm thế nào đến thế giới này, như vậy lúc tôi rời đi, liền không có gì để tiếc nuối."

Nhưng không ai có thể cho nàng ta đáp án.

"Bác sĩ Trương, có thể... cha mẹ cô có hay không cùng cô nói qua, cô là có một tỷ tỷ?"

Đầu Trương Tử Phong giống như bị đập bởi một cái búa nặng nề, dạng này vô duyên vô cớ chóng mặt như thế cô trước giờ chưa từng có, nhưng Trương Tử Phong vẫn là định phủ nhận, cha mẹ cô cho tới bây giờ đều chưa từng nói qua cô có tỷ tỷ, cô cũng là con một mà thôi.

Lời này rốt cục cũng khơi dậy trí tưởng tượng của người khác. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến có thể không biết đủ về điều đó, nhưng theo những gì bọn hắn biết, Trương Tử Phong là con gái một, Ngô Lỗi đối với Trương Tử Phong hiểu rất rõ, cậu thậm chí còn bồi Tử Phong về nhà gặp mặt hai vị trưởng bối, nhà cô, chính là gia đình một con.

"Không? Thật không có sao?" Triệu Lệ Dĩnh trông thấy vẻ mặt Trương Tử Phong liền đã có thể thấy được đáp án, thế nhưng bản thân nàng ta lại lã chã rơi lệ, kia một chút hi vọng nhỏ bé cuối cùng lại bị dập tắt.

Cuối cùng, nàng đến chết cũng không biết nàng là từ đâu sinh ra, gia đình thế nào, phụ mẫu có còn khỏe mạnh, nàng là thế nào mà bị đem tới Italy, bị lừa bán sao? Hay là bọn họ căn bản không cần nàng.

Triệu Lệ Dĩnh cố gắng nhớ lại bức tranh mơ hồ trong đầu, hồi ức về người phụ nữ kia, rất không rõ ràng, nàng liều mạng muốn nhớ tới người phụ nữ kia rốt cục có điểm đặc biệt gì, cuối cùng, giống như nhớ ra cái gì đó. Triệu Lệ Dĩnh dùng hết sức bình sinh ngẩng đầu lên nhìn Trương Tử Phong, nàng khẩn trương hỏi: "Mẹ của cô, trên mu bàn tay trái, có một vết bớt không? Có không?"

Lúc này, Ngô Lỗi nguyên bản nghe Triệu Lệ Dĩnh nói những chuyện không đâu đang cảm thấy hoang đường đột nhiên sửng sốt.

Vết bớt, mu bàn tay trái.

Có, Ngô Lỗi có ấn tượng sâu sắc, vết bớt kia còn không tính nhỏ, rất dễ nhìn thấy.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, từ nét mặt Trương Tử Phong cùng Ngô Lỗi hai người đều biết, đây là bị Triệu Lệ Dĩnh nói trúng.

Nhưng cái này không loại trừ là kế sách, cái này rất chắc chắn là một kế sách.

Tiêu Chiến từ bên cạnh Vương Nhất Bác đi đến trước mặt Trương Tử Phong: "Cô đừng vì cảm thấy nữ nhân nhà chúng ta thiện lương liền dùng bộ dạng đáng thương này đi tìm mạng sống, cô không phải sát thù sao, ít nhất vẫn nên luôn luôn sẵn sàng đối mặt với cái chết."

Triệu Lệ Dĩnh không nói lời nào, nàng nhìn Tiêu Chiến, anh xác thực nói rất đúng, sát thủ nên luôn sẵn sàng đối mặt với sinh tử, đương nhiên nàng cũng có, thế nhưng nàng tựa hồ như đã tìm được chút manh mối về cuộc đời mình, nàng chỉ đơn giản muốn tra đến cùng.

Một lúc lâu Triệu Lệ Dĩnh cũng không nói lời nào, có lẽ không còn khí lực nói chuyện, thế nhưng xem ra nàng ta không giống như đang suy tính làm thế nào cứu mình một mạng, nhìn nàng càng giống như thấy chết không thèm quản hơn.

"Bảo Bảo." Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến, anh quay đầu về sau Vương Nhất Bác ra hiệu cho anh đến bên người.

Vương Nhất Bác kéo anh đến sát bên cạnh mình: "Kiểm tra một chút."

"Hả?" Tiêu Chiến kinh ngạc lại không hiểu.

"Dù sao cũng trong lúc rảnh rỗi, chúng ta bồi tiếp nàng chơi." Nói xong, Vương Nhất Bác lại nhìn về phía Ngô Lỗi nói: "Em đưa Tử Phong ra ngoài trước."

Trương Tử Phong hiện tại căn bản không còn năng lực phản kháng, suy nghĩ hỗn loạn, mạch suy nghĩ cũng không rõ rệt, đi theo Ngô Lỗi ra bên ngoài như người vô hồn.

"Triệu tiểu thư." Vương Nhất Bác nhìn về phía nữ nhân đằng xa, mặc dù nàng ta cúi đầu không đáp, Vương Nhất Bác biết rõ nàng đang nghe thấy.

Vương Nhất Bác nói tiếp: "Tôi không biết cơ hội nào khiến cô có nhiều nghi vấn như vậy. Thế nhưng tôi muốn nói cho cô, nếu như những lời này của cô chỉ là kế hoãn binh, thì sự khác biệt giữa cái chết ngày hôm nay và cái chết của ngày mai sẽ rất lớn. Thật giả không khó để tra. Nói nhăng cuội cũng chỉ có thể khiến cho cô chết càng thêm bất hạnh."

Triệu Lệ Dĩnh cũng không có gì để nói với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, giải thích càng không có tất yếu, cô nói: "Nhận ủy thác rồi sẽ dốc lòng hoàn thành nhiệm vụ, không làm được, chết chưa hết tội."

Vương Nhất Bác nhếch miệng, cũng không thể khen nàng ta có đạo đức nghề nghiệp đi, hắn dứt khoát nắm tay Tiêu Chiến rời khỏi phòng, giải quyết nàng ta, ngày mai cũng được.

________

Vương thiếu nói cái gì cũng ngầu hết á trời :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro