Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[44-x] Chu đáo an bài

Phạm Thừa Thừa nhìn thấy Vương An Vũ từ đằng xa đi đến, đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên rơi nước mắt, thực sự là bị hù chết, vừa rồi đợi hắn trở về một giây trôi qua thật giống như một năm.

"Em làm sao lại khóc rồi?" Vương An Vũ vội vã cúi người ôm lấy eo Phạm Thừa Thừa, đem cậu kéo từ ghế sofa vào lồng ngực.

Phạm Thừa Thừa không ôm nổi Vương An Vũ, cậu bây giờ căn bản cũng không biết mình nên làm cái gì, một ngày này đối với cậu mà nói chính là quá tàn khốc, cậu đột nhiên càng thêm rõ ràng ý thức được trên đời này, thật sự chỉ có thể ỷ lại Vương An Vũ mà thôi.

Kể từ khi hai người ở bên nhau, đây là lần đầu tiên Phạm Thừa Thừa thực sự cảm nhận được, Vương An Vũ chân chính là muốn ra ngoài để giết người.

Cậu không biết nên làm gì, cái gì cũng không thể làm. Điều duy nhất cậu có thể là ở yên một chỗ đợi hắn trở về. Mỗi một giây một phút, cậu đều giống như bị ném trong biển lửa, còn chưa nói đến sau này, Vương An Vũ có thể hay không mỗi một lần như vậy đều lông tóc không hao tổn gì trở về, ai có thể đánh cược.

Phạm Thừa Thừa không thể không nhớ tới người cha đã mất của mình.

Cái này cùng hận thù không quan hệ. Kể từ ngày Phạm Thừa Thừa thừa nhận rằng bản thân đã yêu Vương An Vũ, cậu liền muốn đem cha mình vĩnh viễn đặt ở nơi sâu nhất trong tim, cậu cũng muốn đem chuyện cha mình đã giết cha An Vũ triệt để quên đi, hai người sẽ dùng quãng thời gian sau này yêu thương, bù đắp cho nhau.

Nhưng điều này liên quan đến chuyện cha cậu qua đời không một lời báo trước. Cho đến hôm nay, Phạm Thừa Thừa cuối cùng cũng thừa nhận, mọi thứ mà Vương An Vũ có trong tay đều được mang về từng chút một bởi những khẩu súng trên tay, và tới hôm nay cậu cũng nhận ra rằng, nguyên lai một gia tộc lớn mạnh như bọn họ cũng sẽ có lúc có kẻ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đòi mạng.

"Thừa Thừa." Vương An Vũ lại gọi cậu, thoáng buông cậu ra muốn nhìn cậu một chút.

Phạm Thừa Thừa cụp mắt xuống, lông mi phía trên còn mang theo chút nước khiến Vương An Vũ vô cùng đau lòng.

"Dọa em sợ rồi?" Vương An Vũ nhẹ giọng hỏi.

Phạm Thừa Thừa rốt cục gật đầu.

"Xin lỗi Thừa Thừa, hôm nay phải để em lại một mình lâu như vậy. Nhưng anh là đã bình an trở về, nhìn anh xem, không bị làm sao đúng không? Chuyện này không thể có sai sót, anh cũng đã an bài cẩn thận rồi mới tự mình dẫn người đi. Anh cái gì cũng không làm, thật đấy, Thừa Thừa, đừng khóc nữa."

Thế nhưng Vương An Vũ càng như vậy giải thích, Phạm Thừa Thừa nước mắt càng ngăn không được. Vương An Vũ hiểu rằng Phạm Thừa Thừa mặc dù không phải một người yếu đuối, cậu kiên cường hơn bao giờ hết, nhưng vì càng cố gắng kiên cường, sau khi trải qua quá nhiều thứ khốn khổ khi chỉ mới hai mươi tuổi như vậy, đã sớm không chịu nổi, vì vậy Vương An Vũ càng cảm thấy mình nên cho cậu một cuộc sống ổn định nhất có thể, thậm chí còn hướng đến mỹ hảo nhân sinh.

Hiển nhiên, hôm nay hết thảy đều bị đổ vỡ, mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng nó cũng đã xảy ra.

Vương An Vũ lúc này mới nhận thức được, hắn nguyên lai mong muốn cho Phạm Thừa Thừa cảm giác an toàn 100%, thế nhưng đích đến còn cách xa vạn dặm.

Vương An Vũ không có sự thành thục của đại ca, cũng không có sự khôn khéo chu đáo dễ dàng nhìn ra tâm tình người khác của nhị ca, càng không thể giống như Chiến ca của cậu biết cách an ủi người khác, cũng không thể như Ngô Lỗi có thể khiến người khác bật cười, hắn phảng phất càng là ảo não.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi đến, Trương Tử Phong cũng theo Ngô Lỗi từ ghế sofa đứng dậy.

"Thừa Thừa, không sao đâu, hôm nay em bị dọa một trận rồi, nếu là không thoải mái, để An Vũ đưa em trở về trước nhé."

Phạm Thừa Thừa lắc đầu với Tiêu Chiến, hôm nay là ngày gì cậu biết rõ, sao có thể vì tâm tình của mình muốn đi liền đi đâu: "Không sao a Chiến ca, em không sao, em xin lỗi, là em không có ý tứ."

Tiêu Chiến vỗ vỗ vai Phạm Thừa Thừa: "Đều là người trong nhà, không được nói mấy lời như xin lỗi hay không có ý tứ. Em ăn chút gì đó để ổn định tâm tình, không thì chúng ta cùng nhau uống vài ly."

Bên cạnh bể bơi, đại gia đình bọn họ ngồi vây một chỗ, Trương Tử Phong kỳ thật muốn ở đây hỏi Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến một chút sự tình về Triệu Lệ Dĩnh. Thế nhưng ban đầu mọi người đang chiếu cố đến cảm xúc của Phạm Thừa Thừa, về sau lại luôn luôn có người đến mời rượu, cô nửa ngày đều không thể mở miệng được.

Ngô Lỗi nhìn ra Trương Tử Phong tâm sự nặng nề, cậu ghé bên tai hỏi: "Em lo lắng cho nữ nhân kia?"

Cùng với Ngô Lỗi, Trương Tử Phong hoàn toàn không cần giấu giếm, cô nhẹ gật đầu, thấp giọng hỏi: "Em có thể hay không gặp cô ấy một chút."

Ngô Lỗi nheo mắt: "Cái này..."

"Em cảm thấy cô ấy nhất định có chuyện muốn nói với em."

"Cái gì?"

Trương Tử Phong lại ở bên cạnh nói: "Lần trước cô ấy đến phòng khám tìm em, đối với chuyện em bị dị ứng hoa hồng, cô ấy có phản ứng gì đó rất kì lạ, em luôn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy."

"Tử Phong." Ngô Lỗi nắm lấy tay Trương Tử Phong ra sức thuyết phục: "Cô ta là dạng người nào, làm sao có thể nhìn vào kết luận thật giả. Thân phận còn có thể làm giả, ai đảm bảo được lời nào của cô ta là thật đâu. Anh biết hai người đã từng ở một chỗ thời gian dài, ít nhiều sẽ có tình cảm, thế nhưng là cô ta đang ở phía đối lập, rất nhiều chuyện chúng ta không thể tự mình quyết định được."

Trương Tử Phong đương nhiên biết điều đó, lựa chọn gia tộc này về sau liền phải tận lực chu toàn không gây thêm phiền phức cho bọn họ, thế nhưng là lần này không biết vì cái gì cô lại cố chấp như vậy.

Thấy Trương Tử Phong không nói lời nào, Ngô Lỗi khẽ thở dài: "Như vậy đi, ngày mai anh cùng anh Chiến nói chuyện, xem có thể hay không để em gặp người kia, được không?"

"Đến ngày mai, nàng có thể hay không đã chết rồi?"

Ngô Lỗi mỉm cười: "Đừng lo lắng, Yabu đã giải quyết xong, đêm nay nhị ca cũng không có tâm tình chăm sóc Triệu tiểu thư kia đâu."

Nói, Ngô Lỗi lại ngẩng đầu về phía Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến: "Ngày tốt lành, động phòng hoa chúc."

Tiêu Chiến tình cờ bắt gặp ánh nhìn này của Ngô Lỗi, vội hỏi một câu: "Này, em cùng Tử Phong nói xấu gì anh?"

Ngô Lỗi nói thẳng: "Đương nhiên là đoán xem hôm nay anh và phu ca sẽ trải qua như thế nào."

________

Tại sao tôi lại cứ có cảm giác, Bác Chiến nhà mình giống như bapa của gia đình này vậy, đều là hai bạn nhỏ lo lắng an bài cho từng cặp, từ cặp này đến cặp kia. Haizz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro