[4-x] Bữa cơm gia đình
Đoàn Nghi Ân vội nhìn Phác Chân Vinh nhún nhún vai, nói: "Nếu không phải nhờ tư liệu chúng ta tra bên trong, anh cũng không nhận ra nàng ta."
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến kẻ xướng người hoạ: "Thế nhưng là vừa rồi nàng ta chỉ cùng anh mới có chút thiện ý."
Phác Chân Vinh chống tay lên bàn, nhẹ nhàng xoay xoay nhẫn cười, mang theo ý cười mỉa mai: "Ngược lại nhìn anh không có bất kể một điểm ý tốt đẹp nào."
"Yaohui tại người cung ứng phía trên của anh giở trò quỷ, nếu chỉ là vì tiền, nghe như không có lí lắm."
Đoàn Nghi Ân ra hiệu dừng lại để không cho Tiêu Chiến tiếp tục phán đoán, anh nói: "Nếu như Yaohui kia dám làm ầm ĩ chuyện kinh doanh của chúng ta, điều chúng ta nên chú ý không phải là ai muốn thách thức chúng ta bằng tay bọn họ, hoặc là, chúng ta phải chăng có tiềm ẩn địch nhân sao?"
"Ai quan tâm?" Vương Nhất Bác nhìn Phác Chân Vinh: "Vinh ca, coi chừng lão công của anh, đừng để anh ta hái hoa ngắt cỏ a."
Đoàn Nghi Ân đang muốn đốt thuốc, nghe thấy lời này của Vương Nhất Bác liền ném điếu thuốc về phía hắn, Vương Nhất Bác nhanh tay bắt được, cầm bật lửa trên bàn định châm thuốc, không quên nói đùa với Tiêu Chiến: "Bảo bối, nhìn Nghi Ân ca của em có phải là đang thẹn quá hóa giận không?"
Đối với vấn đề này, Phác Chân Vinh cố tỏ ra đặc biệt bình tĩnh, anh không nhanh không chậm nói: "Nếu như là dạng này, em liền cho anh một cơ hội lựa chọn lần nữa, dù sao Dương tiểu thư xác thực là một tiêu sái mỹ nhân."
Đoàn Nghi Ân nhéo cổ tay Phác Chân Vinh nói: "Em cũng theo bọn nó náo?"
Hiển nhiên một tình tiết này không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với tâm tình đoàn tụ của anh em bọn họ, ba người nhìn nhau phì cười, Đoàn Nghi Ân bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chờ Ngô Lỗi mang theo Trương Tử Phong đi vào, buổi họp mặt gia đình chính thức bắt đầu.
Tiêu Chiến nói: "Em không nghĩ An Vũ sẽ không tới cùng mọi người."
"Thằng bé không phải không muốn về, chỉ là khó khăn lắm mới dụ dỗ được Thừa Thừa sang Anh du học. Bây giờ Thừa Thừa vẫn đang trong giai đoạn thích nghi với UAL, cậu ấy không thể đi, An Vũ ấy à, càng không thể bỏ lại em ấy ở đó một mình."
(UAL: Đại học Mỹ Thuật London)
Vương Nhất Bác không ngạc nhiên về những gì Đoàn Nghi Ân nói: "Hôm trước khi nó nói với em rằng đang kinh doanh tạm thời không thể rời đi, em căn bản không tin. Nhà chúng ta, làm kinh doanh đều là sau khi yêu đương."
Đoàn Nghi Ân nâng cốc của mình lên: "Với vai trò người cầm đầu, chú có tự hào không?"
Vương Nhất Bác bĩu môi một cái, sau đó cúi đầu nhéo cổ Tiêu Chiến hai lần: "Phi thường tự hào."
Tiếng gõ cửa tạm thời đánh gãy chuyện gia đình.
Là Dương Mịch, một mình ôm một chai rượu nhỏ có giá trị không nhỏ, những ngón tay mảnh khảnh vuốt một cái ly đế cao.
Ở đây không có người nào hoan nghênh nàng, cũng không có người nhường ghế cho nàng ngồi xuống, thế nhưng là nàng ta không kiêu ngạo cũng không tự ti, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Vương Nhất Bác, điềm tĩnh như không có gì nói một câu: "Mời các vị tổng tài uống một ly?"
Tiêu Chiến nói: "Dương tiểu thư, hôm nay là gia yến, uống một ly liền trở về, không phải còn có khách sao?"
Dương Mịch một lần nữa đứng dậy, đi đến góc phòng cầm dụng cụ lên mở chai rượu vang, thành thạo quay trở lại bàn: "Khách nhân? Không phải đều bị Nhị Thiếu hù chạy rồi sao? Nhị Thiếu, đầu tiên vẫn là muốn chúc anh một ly, nếu không ngày mai tôi vẫn còn thể nhìn thấy mặt trời? Tôi là có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, Nhị thiếu đừng trách tội."
Tiêu Chiến căn bản không giả vờ ngu ngốc làm gì, Dương Mịch mặc kệ là mục đích gì, tóm lại nàng ta không thể chỉ đơn thuần muốn theo Đoàn Nghi Ân bàn bạc chuyện kinh doanh đồ nội thất gia đình cao cấp. Nàng muốn tiếp cận chuỗi cung ứng ở Anh Quốc sao? Vô luận thế nào, muốn ăn miếng bánh thành phố Z này, không phải cứ nghĩ liền được đâu.
Lại nói, những người đang ngồi ở bàn này, cũng sẽ không có ai để cho Dương Mịch dễ dàng đạt được mục đích.
Dương Mịch cầm ly hồi lâu cũng không được đáp lại, nàng ta một lần uống cạn ly rượu đỏ, sau khi đặt ly xuống, nàng ta đem tay lên nhẹ nhàng lau khóe miệng: "Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, ở thành phố Z, vẫn là mong được các vị chiếu cố."
"Chiếu cố không dám nói.." Phác Chân Vinh chậm rãi mở miệng: "Một mình tiến vào phòng người không quen biết, cô sao có thể khẳng định sau đó còn có thể đứng thẳng ra ngoài."
Dương Mịch cụp mắt, cong khóe miệng, nàng ta biết ý của Phác Chân Vinh, bên ngoài biểu đạt là uống say như chết, nhưng ý tứ bên trong lại chính là không chừng mạng cũng không giữ lại được.
"Đương nhiên là vì những người có mặt ở đây đều là chính nhân quân tử..." nàng ta nhìn về phía Trương Tử Phong đang ngồi bên cạnh Ngô Lỗi: "Vị tiểu thư này không phải cũng được đối xử ưu ái sao?"
Vương Nhất Bác khẽ gõ bàn hai lần: "Đừng cùng với nữ nhân nhà chúng ta so đo, không tiễn Dương tiểu thư, đi thong thả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro