Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[35-x] Chuẩn bị

Điện thoại di động của Dương Mịch vang lên, là Yabu, nàng ngước mắt lên nhìn Đoàn Nghi Ân đang đứng trong đám đông, từ bóng lưng cư nhiên không thể nhìn ra tâm tình gì, nhưng từ động tác ôm bả vai Phác Chân Vinh lại có thể nhìn ra một loại yêu thương rất rõ ràng, tại đây một khung cảnh tràn ngập tình yêu, hắn tất nhiên không có keo kiệt tình yêu với người hắn yêu.

Dương Mịch khẽ cúi đầu, nàng ta nhận điện thoại, nhưng không nói lời nào.

Giọng nói quen thuộc, Yabu giảm bớt tiếng mẹ đẻ, trực tiếp dùng Tiếng Anh: "Mịch, tôi nghe nói cô đã đến dự đám cưới."

Dương Mịch vẫn như cũ không nói chuyện, Yabu cũng không muốn uy hiếp nàng ta, đến bây giờ gã cũng biết tài nguyên trong tay Dương Mịch vẫn như cũ đối với gã trăm lợi không có một hại, gã nói lần nữa: "Cô rời đi ngay, tôi sẽ cho người đến đón cô ở bên ngoài vòng vây của bọn hắn. Đến nơi này của tôi, tôi mới có thể thỏa mãn lợi ích của cô ở mức độ lớn nhất. Hợp tác với bọn họ sẽ chỉ vắt kiệt nguồn lực và tiền tài của cô mà thôi, bọn hắn cũng không phải là chính nhân quân tử."

"Anh biết tôi muốn cái gì sao? Anh thế nào có thể thỏa mãn tôi?"

Yabu căn bản không quan tâm thứ Dương Mịch muốn là gì. Cuộc gọi cùng lời mời này là một lời mời chân thành, nhưng cuộc gọi này cũng là lần xác nhận cuối cùng rằng Dương Mịch đến tột cùng muốn chết hay là vẫn muốn sống.

"Dương tiểu thư không muốn tìm một đối tác phù hợp hơn đúng không?"

"Tôi đã sớm nói qua, tôi là quyết định cùng ai hợp tác. Tôi không có bản lãnh lớn như vậy, cảm ơn vì lời khen của anh. Nhưng mà thật tình xin lỗi, Yabu tiên sinh."

Đám đông tản ra một con đường, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nắm tay nhau đi về phía trước. Người nhà của hai người theo ở phía sau. Đoàn Nghi Ân lúc đi ngang qua Dương Mịch, nàng ta vẫn đang nghe điện thoại, nàng nhìn Đoàn Nghi Ân, Đoàn Nghi Ân ghé mắt cũng lười ghé, thậm chí bước chân còn không chậm lại.

"Chúc cô may mắn, thật hi vọng bọn hắn sẽ quan tâm đến cô, đồng thời bảo đảm an toàn cho cô một chút. Tôi cũng không muốn nghe được bi thương cố sự."

Dương Mịch gần như nhìn Đoàn Nghi Ân mãi cho đến khi hắn bước vào nơi tổ chức tiệc cưới. Tất cả khách mời cũng đang dần tiến vào, chỉ có Dương Mịch vẫn như cũ đứng đó.

Nàng hôm nay vẫn như cũ xinh đẹp, một thân lễ phục xám khói dài khiến cho nàng trở thành một ưu nhã nữ nhân xuất chúng ở hôn trường, không ít người tới bắt chuyện, có người muốn lôi kéo làm quen, có người chỉ đơn giản muốn cùng nàng uống một ly.

Chính là như vậy một nữ nhân cơ hồ hoàn mỹ, sẵn sàng đối mặt với cái chết cũng chỉ mong trải một con đường vững chắc cho nam nhân mà cô coi trọng. Nàng phản phất lúc này mới bình tĩnh lại tâm trạng, hảo hảo suy nghĩ một chút, nguyên lai, quyết định của nàng đối với Đoàn Nghi Ân lại quan trọng đến như vậy.

"Phúc khí này dành cho anh." Nói xong, Dương Mịch cúp điện thoại, cùng dòng người đi vào hội trường, cô nhất thời cũng không biết nên làm gì tiếp theo, hay phải đối mặt với điều gì, nàng chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng căn bản hiểu được một lời chúc phúc kia của Yabu đến tột cùng là có ý nghĩa gì. Nàng ta từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn luôn là một bộ mạnh mẽ kiên cường, chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ được ai đó bảo vệ. Nhưng là, sau khi Yabu nói một lời này, Dương Mịch đột nhiên thấy rất căng thẳng, còn có chút mong chờ. Nếu như nàng thật sự gặp chuyện bất trắc, nếu như là ở trước mặt Đoàn Nghi Ân, hắn có thể hay không vì nàng mà nã một phát súng, chỉ cần một phát thôi cũng được.

Cách buổi lễ chính thức còn hai mươi phút, ngoại trừ khách mời, tất cả các thành viên trong hai đại gia tộc đều đang ở trong phòng khách. Đây cũng là cơ hội nói với Đoàn Nghi Ân. Vương Nhất Bác nói: "Ca, mỗi bên bảy người, đã giải quyết."

Đoàn Nghi Ân bĩu môi: "Bên ngoài hội trường cũng có, đã bị giết."

Tiêu Chiến ở trước gương, một bên sửa lại kiểu tóc, một bên nói: "Trình độ trung bình, người của chúng ta không tốn nhiều sức."

"Trọng yếu vẫn chưa tìm thấy cô ta, vẫn là nên cẩn thận."

Vương Nhất Bác đưa tay về phía Rum, Rum đưa qua cho hắn một khẩu súng lục.

Vương Nhất Bác tiện tay cắm sau lưng mình, hắn nhìn về phía đại ca, cảm thấy anh có chút để ý đến nữ sát thủ kia: "Nhiều người như vậy đang phản công tay bắn tỉa ở mọi ngóc ngách, muốn xuất thủ, phải xem tài thiện xạ của ai hơn ai."

"Lỗi Lỗi, An Vũ." Phác Chân Vinh nhìn hai người bọn họ: "Hai đứa bảo vệ Tử Phong và Thừa Thừa cho tốt. Đặc biệt là em Lỗi Lỗi, cố gắng đừng dùng súng, nếu quả thật có cái gì ngoài ý muốn, người của chúng ta sẽ xuất hiện, đem mọi người đi. Khi đó không cho phép quản hiện trường có sự tình gì, lập tức phải rời đi."

"Vinh ca, vị kia thật sự là Triệu tiểu thư sao?" Trương Tử Phong hỏi.

_____________

Sắp có .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro