Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[24-x] Good luck

Tiêu Chiến nhất thời nghẹn lời: "Nghi Ân ca, em không phải có ý đó, em chỉ sợ..."

"Sợ hãi Vinh Vinh tái phát, sợ cậu ấy nghiêm trọng hơn. Sợ hãi cho dù anh đối với Vinh chưa bao giờ có hai lòng nhưng là cậu ấy vẫn như cũ không chịu được người khác ác ý châm ngòi, vì cậu ấy mười phần nhạy cảm?"

"Đúng vậy."

"Em muốn cậu ấy cả một đời đều là dạng này?"

Đoàn Nghi Ân lại hỏi: "Em có muốn cứ như vậy lo lắng cho cậu ấy cả đời không?"

"Ca."

"Vậy em có bao giờ nghĩ đến, nếu bây giờ chúng ta dừng lại chuyện hợp tác, Vinh Vinh liền sẽ cảm thấy chúng ta bởi vì chiều theo tâm tình của cậu ấy mới lựa chọn từ bỏ giao dịch trăm lợi không một hại này. Có khác gì là cả hai đối với tình cảm của đối phương đều không có chút nào tin tưởng."

Tiêu Chiến nhìn ra được Đoàn Nghi Ân có phần tức giận, nhưng này cũng không định là hướng về phía Tiêu Chiến đi, có lẽ trong lòng hắn cũng chồng chất một vài thứ khổ sở, đối với người yêu tâm tình quá đỗi nhạy cảm, hắn nào có thể không thận trọng đâu.

_________

Gọi cho Phác Chân Vinh cũng chưa kịp, cửa phòng liền có tiếng gõ cửa.

Đoàn Nghi Ân không dự đoán người tới là ai, thế nhưng là trông thấy Dương Mịch, Đoàn Nghi Ân cũng không mảy may kinh ngạc.

Nàng ta bê lên một chai vang đỏ: "Uống một ly?"

Đoàn Nghi Ân không có ý định để Dương Mịch vào nhà: "Dương tiểu thư, về phòng đi, tự mình uống hết chai rượu này rồi đi ngủ."

Dương Mịch hạ hai tay xuống cười khẽ: "Làm sao rồi? Không thể cùng nhau uống rượu sao?"

Dương Mịch liếc nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay Đoàn Nghi Ân: "Phác gia quản chặt quá? Hay là Mark tiên sinh quá nghe lời rồi?"

"Người yêu tôi thích quản, tôi cũng muốn nghe lời. Dương tiểu thư, nếu như cô không phiền, sáng mai qua nhà máy trước đó chúng ta có thể tại phòng ăn khách sạn ăn một bữa sáng, sweet dreams."

Dương Mịch không thích bị cự tuyệt, huống chi là bị người mình thích cự tuyệt, nàng ta đưa tay gạt cổ áo choàng tắm của Đoàn Nghi Ân: "Anh thật nhàm chán."

Đoàn Nghi Ân thậm chí lười né tránh, hắn trừng mắt lên nhìn người phụ nữ đang mỉm cười với mình, chỉ nói một câu hai chữ: "Xác thực."

Cuối hành lang, một nữ nhân không chút thân thiện lặng lẽ chụp lại một cảnh này, mơ hồ nhưng cũng không thiếu mập mờ.

Cô ta cũng không hứng thú bọn họ đang nói cái gì, chỉ cần mấy tấm ảnh này.

Gần như cùng lúc, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác, Phác Chân Vinh và Vương An Vũ điện thoại đều nhận được mấy tấm ảnh chụp này, giống như từ một cái vũ trụ phát tín hiệu đồng thời đến di động của họ.

Vương An Vũ như thế đặc biệt thông thạo mấy khoản máy tính chương trình, cậu nhìn ảnh chụp ngay lập tức nghĩ đến muốn tìm xem người gửi là ai, thế nhưng qua nửa ngày cũng không có đầu mối.

Cậu ngay lập tức gọi cho Vương Nhất Bác, ngay cả lời còn chưa nói, liền từ trong giọng nói không khó nghe ra được nhị ca của cậu cũng đã sớm nhận được ảnh chụp.

Vương Nhất Bác biết rằng Vương An Vũ chưa tìm ra được nguồn gốc của bức ảnh. Hắn và Tiêu Chiến ban đầu nghĩ rằng đó là do Dương Mịch tự biên tự diễn, nhưng là Dương Mịch kia liền còn có khả năng thần bí tạo ra một cái ID thần không ai biết quỷ không ai hay như vậy nữa hay sao. Ngay cả Vương An Vũ cũng không thể tự mình tra ra một cách dễ dàng. Trừ bỏ nàng ta phía dưới còn nuôi chuyên gia, nhưng một màn kịch khiêu khích này có cần thiết phải để chuyên gia ra tay.

Đoàn Nghi Ân đương nhiên vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn cố gắng gọi điện cho Phác Chân Vinh.

Anh lúc này đã nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày, màn hình điện thoại từ hình người yêu của anh cùng với một nữ nhân khác đổi thành ID gọi của người yêu. Phác Chân Vinh vốn định từ chối không tiếp, thế nhưng anh lại cảm thấy không nên từ chối không tiếp.

Anh nghe Đoàn Nghi Ân kể rằng hắn vừa cùng mọi người đi ăn, cũng nghe Đoàn Nghi Ân nói sáng mai sẽ tới xưởng thép, còn nghe Đoàn Nghi Ân quan tâm đến việc anh ở nhà có phải là nhàm chán, có phải lại lười ăn tối để rồi đói bụng hay không.

Phác Chân Vinh mỗi câu đều đáp lại, thế nhưng là mỗi lần mở miệng đều muốn hỏi Đoàn Nghi Ân, Dương Mịch chính xác đã làm cái gì ở cửa phòng hắn, có phải chỉ vẻn vẹn đứng ở cửa hay không.

Lời nói đã đến bên miệng, nhưng anh từ đầu đến cuối đều không thể nói ra, loại mâu thuẫn cảm xúc này thậm chí không cho phép Phác Chân Vinh tiếp tục nói chuyện với Đoàn Nghi Ân.

"Nghi Ân, em muốn ngủ, hôm nay rất mệt."

Đoàn Nghi Ân sững người trong chốc lát: "Sáng mai dậy gọi điện cho anh, anh ngày mai tám giờ sẽ từ khách sạn tới xưởng."

"Được rồi, ngủ ngon."

Đoàn Nghi Ân nghe Phác Chân Vinh giọng điệu này thật không nghĩ muốn cúp máy, nhưng Phác Chân Vinh đã làm việc này trước rồi, anh còn không thèm nghe Đoàn Nghi Ân chúc ngủ ngon liền cúp điện thoại.

Sắc mặt Đoàn Nghi Ân ngưng trọng, hắn cũng đột nhiên bắt đầu tự hỏi liệu mình đến cùng có phải hay không làm sai điều gì rồi.

Hắn ấn mở WeChat, vừa rồi lúc đang nói chuyện điện thoại, WeChat đã mấy lần có thông báo, là Vương Nhất Bác.

Một vài tấm ảnh và một dòng văn bản.

"Những bức ảnh này tụi em đều nhận được, em nghĩ Vinh ca nhất định cũng là nhận được, An Vũ vẫn chưa ra được đầu nguồn, tiểu Tán hiện tại cũng đang tìm người điều tra. Em cũng sẽ cho Rum điều tra tìm ID. Good luck, bro."

___________

Lại phải gọi Rum rồi :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro