Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[22-x] Cam đoan

"Bảo bối, làm sao rời giường không hôn anh một cái."

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào trong lòng, hung hăng cọ cọ lên mặt anh một trận.

"Aii, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến từ chối.

Vương Nhất Bác đương nhiên không buông tha, tay cũng không buông, trên mặt mang theo nét cười gian manh: "Ở đây, bảo bối."

Tiêu Chiến trừng hắn, Vương Nhất bác cười, nhưng sau đó liền nghiêm túc: "Chờ một lúc Vinh ca tới anh có cần tránh đi không?"

"Tại sao phải tránh?"

"Vạn nhất anh ấy muốn cùng em nói gì đó, không tiện có anh."

Tiêu Chiến mím môi, nửa ngày không nói chuyện, nghĩ đến lần kia Phác Chân Vinh hẹn gặp anh, không muốn để Vương Nhất Bác biết, anh thực sự cho tới hôm nay vẫn chưa có nói ra.

Chuyện này vốn dĩ cũng không quan hệ gì đối với mối quan hệ của hai người, nhưng dù sao đó cũng là chuyện gia đình, Tiêu Chiến vẫn là quyết định tại lúc này nói cho Vương Nhất Bác.

Anh nói: "Vinh ca lúc trước đã có ý định giết Dương Mịch."

Vương Nhất Bác nheo mắt: "Hả?"

"Nếu như Vinh ca lúc đó không tạm thời bỏ đi suy nghĩ này, em thực sự sẽ làm."

"Hừmm. Kích thích."

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, quay người cầm lấy bàn chải đánh răng chuẩn bị rửa mặt: "Anh cảm thấy nếu như em thật sự làm như vậy, Nghi Ân ca có tức giận không?"

"Không đủ để sinh khí."

Tiêu Chiến đang bóp kem đánh răng liền dừng lại, anh ngẩng đầu qua tấm gương trước măt nhìn Vương Nhất Bác: "Tại sao?"

"Nhưng đối với tình cảm giữa đại ca và Vinh ca sẽ không phải chuyện tốt."

Tiêu Chiến không thể lý giải.

"Bảo bối, gương vỡ lại lành đương nhiên vẫn còn lại vết nứt. Đại ca đương nhiên sẽ không vì một nữ nhân không quan hệ mà sinh khí với Vinh ca, nhưng là, anh ấy trong tiềm thức vẫn sẽ cảm thấy Vinh ca căn bản không có tín nhiệm anh ấy."

Tiêu Chiến không cách nào phản bác: "Cho dù dạng này, nếu như Vinh ca muốn cô ta biết mất, em cũng sẽ làm theo."

"Cho nên bảo bối." Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến: "Ở giữa chúng ta tuyệt đối không được tạo cơ hội cho rạn nứt xuất hiện, có được không?"

Tiêu Chiến mỉm cười: "Cái này có thể cam đoan sao?"

"Đương nhiên, tương lai sau này anh sẽ chỉ sống với hai chữ."

"Là hai chữ nào?"

"Tiêu Chiến a."

....

Gió Đông Bắc thực sự rét đến thấu xương, Phác Chân Vinh nhất định muốn Đoàn Nghi Ân mang theo khăn quàng cổ không sai chút nào.

Người của Dương Mịch tới đón máy bay, ba chiếc xe, Dương Mịch cùng với Đoàn Nghi Ân lần lượt lên ghế sau chiếc xe ở giữa. Dương Mịch cười nói: "Mark, người của anh, mời bọn họ về được chưa?"

Đoàn Nghi Ân liếc mắt sang nhìn nàng ta một cái, hắn biết "người của anh" mà Dương Mịch đề cập đến chính là đám thuộc hạ âm thầm đi theo Đoàn Nghi Ân đến Đông Bắc.

Đoàn Nghi Ân đối với cái này cũng không nhiều lời, hắn tắt chế độ máy bay, gọi điện cho Phác Chân Vinh. Anh hiện tại đang ở địa điểm tổ chức hôn lễ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, còn nói, thiết kế rất đẹp, anh nhìn đều rất thích.

"Thích hơn đám cưới của chúng ta?"

Phác Chân Vinh gần như không chút do dự: "Đương nhiên vẫn thích hôn lễ của chúng ta hơn."

"Nếu em nói thích cái kia hơn, anh liền kéo em trở về Anh tổ chức hôn lễ thêm một lần nữa."

Phác Chân Vinh cười khẽ: "Em nghĩ không nên, hôn lễ cả đời tổ chức một lần là được rồi."

"Cùng Nhất Bác hai đứa tụi nó ăn tối xong, nếu cảm thấy buồn chán, em ở lại nhà tụi nó đi. Anh sẽ qua đón em lúc trở về."

Phác Chân Vinh nhìn về phía hai người đang bận ngọt ngào thân mật: "Em mới không làm bóng đèn đâu."

"Vậy thì em liền đến tìm anh đi, anh cùng em."

Phác Chân Vinh đang muốn mở miệng, anh từ trong điện thoại liền nghe thấy giọng của Dương Mịch, nàng ta đại khái là đang nói gì đó với tài xế, có lẽ là địa chỉ, nghe không rõ lắm.

Nhưng Dương Mịch đang ở bên cạnh Đoàn Nghi Ân cũng không phải chuyện kì lạ.

Phác Chân Vinh ban đầu còn định muốn nói gì đó, sau cũng không nói nữa, chỉ cùng với Đoàn Nghi Ân nói một câu: "Chờ anh về."

Điện thoại cúp máy về sau, Dương Mịch mở tủ lạnh nhỏ ở băng ghế sau cầm một chai soda đưa cho Đoàn Nghi Ân, nhưng là Đoàn Nghi Ân không có nhận.

Dương Mịch nhếch miệng, mở nắp chai ra uống một ngụm: "Tôi sẽ ngu ngốc hạ độc anh sao, anh hiện tại là thần tài của tôi, tôi nịnh bợ anh còn chưa đủ mà."

"Sau khi tận mắt nhìn thấy xưởng thép của cô, nếu có thể hợp tác làm ăn, trợ lý của tôi sẽ chịu trách nhiệm kết nối."

Dương Mịch quay đầu nhìn Đoàn Nghi Ân: "Tôi còn nghĩ đây là sự hợp tác rất quan trọng đối với anh."

Xác định là như thế, nhưng là Đoàn Nghi Ân cũng sẽ không bày tỏ điều này với nàng ta.

"Được rồi." Dương Mịch rất biết xem thời thế: "Mark tiên sinh sản nghiệp nhiều như vậy nhất định không phải cái gì cũng đều tự mình làm hết. Chỉ cần anh nhìn thấy kết quả, tôi tất nhiên sẽ không để anh thất vọng."

Đoàn Nghi Ân lúc này thực sự muốn hỏi nàng ta một câu vì cái gì mà nàng ta lại dám tự tin đến như vậy, nhưng anh vẫn là không buồn nói, không chỉ cái này, anh cũng nên bỏ bớt tò mò đối với Dương Mịch.

Như thế là tốt nhất.

_________

WEB cơ hồ rất là tâm lý luôn nheee, rất biết nhìn xa trông rộng. Con bị thích nam nhân ngoài lạnh trong ấm ấm ân cần chu đáo như dị đóooo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro