[20-x] Tâm tư nữ nhân
Trong bữa cơm gia đình, Đoàn Nghi Ân cùng Phác Chân Vinh là những người đến cuối cùng.
Vương An Vũ nhìn thấy đại ca của cậu ta liền nói: "Em ở Anh Quốc mỗi ngày đều ở cùng anh, lần này đến trễ em liền không trách anh đâu."
Đoàn Nghi Ân một bên kéo ghế cho Phác Chân Vinh ngồi xuống, một bên đùa nói: "Nếu không phải hôm nay Thừa Thừa cùng chú trở về, đại ca đây đã không tới, còn bận lắm."
"Nghi Ân ca, cần gì cứ nói với em."
Đoàn Nghi Ân tại ghế chủ tọa ngồi xuống, anh đáp lại Tiêu Chiến: "Hôn lễ của em cùng Nhất Bác ngày càng đến gần. Hiện tại chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, hiện tại bên anh vẫn đang thuận lợi, ngày mai sẽ đi Đông Bắc một chuyến, đi về chắc cũng tới năm ngày."
Tiêu Chiến theo phản xạ nhìn sang Phác Chân Vinh, từ trên mặt không nhìn ra tâm tình gì, Đoàn Nghi Ân muốn đi Đông Bắc, hẳn là muốn đến xưởng thép cùng với Dương Mịch.
"Đại ca, đột nhiên như vậy?" Vương Nhất Bác hỏi một câu.
Đoàn Nghi Ân gật đầu: "Hôm nay mới quyết định. Đã muốn hợp tác, kéo dài thêm sẽ chỉ đêm dài lắm mộng, chúng ta căn bản không thể bắt hết được những con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Lô hàng này nếu như có thể thuận lợi sản xuất thì tốt, bất quá luôn luôn phải cẩn thận một chút. Chiến Chiến em cũng nên thế."
Cái này căn dặn nhưng lại giống như là một lời trấn an.
Dù gì cũng là bữa cơm gia đình, mọi người đều không muốn nói quá nhiều về chuyện công việc.
Tiêu Chiến đầu tiên là đáp lại lời của Đoàn Nghi Ân, sau đó đổi chủ đề, nói: "Tháng này Đông Bắc rất lạnh đi, em kêu người chuẩn bị đồ ấm cho anh."
Phác Chân Vinh rót một tách trà, vẫn như cũ lãnh đạm: "Anh lần này không đi, để anh chuẩn bị hành lí cho Nghi Ân được rồi."
Tiêu Chiến gần như lập tức hỏi lại vì sao.
Phác Chân Vinh mỉm cười: "Nghi Ân đi nói chuyện làm ăn, anh cũng không thể giúp được gì nhiều. An Vũ và Thừa Thừa đã về, ngày cưới của hai đứa lại sắp đến. Anh ở lại giúp hai đứa một tay. Lại nói, Lỗi Lỗi bây giờ cũng đã tới công ty. Nhưng là anh về nước cũng đều chưa có qua công ty nhìn xem. Đông Bắc... anh sẽ không đi."
Lý do không đi Đông Bắc này của Phác Chân Vinh không chê vào đâu được. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết Đoàn Nghi Ân muốn đi Đông Bắc nhất định sẽ là đi cùng Dương Mịch cùng một chỗ, Phác Chân Vinh sẽ không bình tĩnh như bây giờ. Như thế không có lý.
Đoàn Nghi Ân lúc này biểu lộ cũng không có nửa điểm kinh ngạc, cái này cũng thể hiện rằng bọn anh trên đường đều đã nói tới, có khi đã thảo luận xong mới có kết quả này.
Tiêu Chiến sắc mặt ngay lập tức lạnh xuống, không sai, anh đang tức giận.
Cho dù Phác Chân Vinh nói không đi, Đoàn Nghi Ân cũng không thể đồng ý để anh ở nhà.
Vương Nhất Bác không cần nói cũng biết được đã nhìn thấy phần cảm xúc này của Tiêu Chiến.
Giữa bữa ăn, Tiêu Chiến muốn vào nhà vệ sinh, Vương Nhất Bác cũng liền đi theo ra ngoài. Vừa mới đóng cửa lại, Vương Nhất Bác liền kéo Tiêu Chiến lại.
"Bảo bối."
Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, không định dừng lại, Vương Nhất Bác thuận thế từ kéo cổ tay sang thành nắm lấy tay anh.
"Tâm trạng em không tốt sao?"
"Không có gì."
Vương Nhất Bác trong lòng đương nhiên đã có câu trả lời, hắn bất đắc dĩ cười cười: "Bảo bối, em đối với chuyện của hai vị đại ca có phải hay không có phần tiêu chuẩn kép? Làm em tức giận rồi?"
Tiêu Chiến dứt khoát dừng chân, anh hất tay Vương Nhất Bác ra: "Có thể không tức giận sao? Em không tin Nghi Ân ca không biết tâm tư của Dương Mịch kia là thế nào. Cô ta lúc trở lại Z thị đã thẳng thắn thừa nhận có ý định với anh ấy. Anh còn hỏi em có phải tiêu chuẩn kép không. Vương Nhất Bác, nếu vấn đề này đổi thành xảy ra giữa hai chúng ta, anh cũng quyết định giống như đại ca của anh, sẽ để lại người yêu của anh là em một mình ở lại thành phố Z sao? Con mẹ nó còn để cho người ta dọn hành lý giúp. Anh đem theo hành lí của anh cùng một chỗ xéo đi."
"Được rồi được rồi." Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến: "Thế nhưng là hai người bọn họ cũng có cách xử lí riêng, Vinh ca không đi cũng nhất định là có lý do, chúng ta là người thân, nhưng cũng là người ngoài cuộc, đừng lúc nào cũng vướng vào chuyện tình cảm của bọn họ, hai người họ sẽ giải quyết, được không?"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "Thế nhưng là em đã cùng anh ấy trải qua thống khổ năm năm, em không cho phép có bất cứ chuyện gì xảy ra khiến anh ấy tổn thương nữa. Khi đó, Nghi Ân ca và Vinh ca đều là những người quan trọng nhất với em, nhưng sau khi Nghi Ân ca đi, lưu lại Vinh ca giống như một cái xác không hồn, em không thể không thương anh ấy nhiều hơn."
"Tôi hiểu, nhưng là chúng ta có thể nghĩ theo một hướng tích cực hơn, tin tưởng vào đại ca, được không?"
Tiêu Chiến không còn lớn tiếng như trước nữa, chỉ khẽ thở dài: "Em chỉ là sợ..."
"Bảo bối, tôi đã nói với em, tại Anh Quốc những năm kia, đại ca trước sau trong lòng đều không thể quên được Vinh ca, Vinh ca khổ sở mười phần, đại ca cũng là hơn chín phần. Thời gian đó còn không thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh ấy, chỉ với Dương Mịch liền có thể hay sao?"
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại gần cánh tay của mình một tấc: "Tại sao phải quản quá nhiều người nhiều việc như vậy, tôi không muốn em không vui."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro