Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[2-x] Đón máy bay

Vương Nhất Bác cười ha hả, nói đi cũng phải nói lại, Vương Nhất Bác xác thực chính là không quá để tâm. Trong ấn tượng của hắn đã sớm xác định, loại chuyện này không đủ sức để gây ảnh hưởng đến gia đình bọn họ, hắn cần gì phải để tâm đến quá nhiều đâu.

Thế nhưng là Đoàn Nghi Ân và Phác Chân Vinh muốn trở về, nghe một chút mục tiêu của đại ca hắn không phải cũng xem như là lúc rảnh rỗi tìm vui đi.

Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, tập đoàn sắp tới bàn chuyện làm ăn với Đoàn Nghi Ân kia quyền sở hữu không có ở thành phố Z, hay nói một cách chính xác hơn, tổng bộ của bọn họ không phải ở thành phố Z.

Tập đoàn Yaohui tham gia vào rất nhiều ngành công nghiệp, Đoàn Nghi Ân bên trong lại chỉ muốn nói đến dòng cao cấp, mà dòng cao cấp kia chỉ là một trong những chi nhánh của họ.

Chủ tịch tập đoàn Yaohui, Dương Diệu Huy, đã ở tuổi thất thập cổ lai hy, thân thể như thế nào đến tột cùng vẫn là một con số mơ hồ, tuy nhiên một người gần 100 tuổi còn có thể có bao nhiêu sức lực. Bất quá cũng không ai rảnh rỗi tìm kiếm chân tướng này làm gì, Yaohui kia đã sớm được ủy quyền cho con trai ông ta, chuyện cũng đã mười năm nay rồi.

Trong mười năm này, đều là Dương Văn Bân con trai trưởng của Dương Diệu Huy phụ trách sự vụ lớn nhỏ của tập đoàn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Tiêu Chiến sau khi điều tra tập đoàn bọn họ về sau cũng cơ hồ có thể xác định, chí ít hiện tại Yaohui ở sau lưng cũng không có sạch sẽ được như bên ngoài chỉ làm ăn đơn thuần lương thiện.

Gần hai năm trở lại đây, Yaohui cũng đã đi tới đời thứ ba nhà họ Dương, hiện tại là con gái của Dương Văn Bân, Dương Mịch cầm quyền.

Tiêu Chiến hình dung: "Một nhân vật tàn nhẫn."

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Nhân vật tàn nhẫn?"

Tiêu Chiến mỉm cười: "Anh biết đấy, nữ nhân không dễ động vào."

Vương Nhất Bác nheo mắt lại: "Đẹp không?"

"Nông cạn nam nhân sẽ cảm thấy đẹp mắt."

"Bảo bối, vậy còn em?" Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, Vương Nhất Bác đã thấy khẩn trương, gấp gáp đặt câu hỏi. "Em thấy thế nào? Có đẹp không?"

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, khoé môi hơi cong lên: "Bổn thiếu chỉ cảm thấy anh đẹp mắt."

Vương Nhất Bác bị chọc phát cười, hắn ôm Tiêu Chiến, ở trên mặt hôn anh một cái: "Chính là, ngoại trừ tôi, nếu em còn có thể từ trên người khác nhìn thấy hào quang, bất kể là nhân vật tàn nhẫn hay tiểu nhân bỉ ổi dạng gì, cuối cùng đều không thể sống thêm một ngày."

______

Thời điểm người bọn họ đến sân bay, Ngô Lỗi đã ở đó, thủ hạ của cậu lần lượt mở cửa cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Hai người bước xuống xe, đường bay trống trải không có chút nào che chắn, gió đặc biệt lớn, Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, tự nhiên như không trốn ở trong ngực hắn tránh gió.

Ngô Lỗi đi tới bên bọn hắn, châm chọc một câu, hỏi: "Nhị ca dạo này hơi yếu nhỉ?"

Tiêu Chiến một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng, thậm chí còn đem cánh tay vòng qua eo ôm lấy Vương Nhất Bác, một mặt đắc ý tự mãn.

Ngô Lỗi không nhịn được bật cười: "Từ khi có Bác ca, nhị ca của em liền không có một chút diễn xuất nào."

Không đợi Tiêu Chiến mở miệng, Vương Nhất Bác đã nói trước: "Này Lỗi Lỗi, lúc trước không phải gọi phu ca sao? Sao bây giờ không gọi nữa?"

"Lão công, trọng điểm ở đây là tên tiểu tử này dám nói em thích diễn."

Ngô Lỗi giang tay nhanh chóng thú nhận: "Lỗi của em, Nhị thiếu làm sao có thể thích diễn được."

Ngô Lỗi lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, cười nói: "Phu ca không thể gọi bậy được, ít nhất gần đây em chưa có nhu cầu gì, em giữ lại dự bị a."

(Mọi người hiểu ý em nó không, chính là hiện tại chưa muốn xin cái gì, nên chưa có gọi đó, đù má, nếu không có Phong tỷ thì đại ca đã muốn đem em về nuôi rồi a Lỗi Lỗi đáng iu tiền đồ sáng lạn.)

Tiêu Chiến trừng mắt liếc Ngô Lỗi, trước tiên trách Vương Nhất Bác thường xuyên đi theo Lỗi Lỗi thông đồng làm bậy, nhưng là không nhìn thấy Trương Tử Phong liền hỏi: "Tử Phong bận hả?"

"Đúng vậy, chị ấy gần đây có một bệnh nhân mỗi ngày đều muốn gặp. Theo lý thuyết mà nói, muốn thành công triệt để không đến nỗi mỗi ngày đều phải điều trị. Chỉ là người kia nói nhất định mỗi ngày đều phải gặp mới được."

"Chậc chậc, mục đích này không được trong sáng lắm đúng không? Tên kia không phải thích Tử Phong đấy chứ?"

Ngô Lỗi quay đầu cùng Vương Nhất Bác kết thúc chủ đề: "Đó là nữ nhân a."
(Lỗi Lỗi là hơi chủ quan rồi có đúng hong?)

Vương Nhất Bác cười cười: "Bác ca của em đây không phải nam nhân sao? Không phải đã cùng với Nhị ca của em sớm yêu nhau, kết hôn cũng chuẩn bị xong xuôi rồi."

Ngô Lỗi bĩu môi một cái phủ nhận: "Cảm giác không phải, bất quá em vẫn có dự cảm, nàng ta không có bệnh tâm lý, dường như là có mục đích."

Ngô Lỗi nói như vậy, Tiêu Chiến nói anh sẽ tìm người chú ý một chút, cũng căn dặn Ngô Lỗi cùng Trương Tử Phong nên cẩn thận.

Thủ hạ hướng ba người đến gần, nói đài quan sát nói máy bay sắp hạ cánh, mời bọn họ đến chỗ an toàn.

Chưa đầy mười năm phút sau, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống đường bay.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến hai tuần trước cũng mới bay tới Anh Quốc, đối với bọn họ không có quá nhiều nỗi nhớ để bày tỏ.

Nhưng đối với Ngô Lỗi, cũng đã nửa năm kể từ lúc gặp hai người.

"Đại ca." Phác Chân Vinh vừa xuống cầu thang, còn chưa kịp chuẩn bị trước đã bị một thân ảnh sắp trưởng thành ôm chặt lấy.

"Chậc." Phác Chân Vinh bật cười: "Đã sớm đảm đương một phía, làm sao còn giống như hài tử chưa lớn nữa."

Ngô Lỗi buông Phác Chân Vinh ra, mãnh liệt kháng nghị, nhìn lại Tiêu Chiến trước sau vẫn đang như một con thỏ con ngoan ngoãn tránh gió trong ngực Vương Nhất Bác, sau đó lại quay qua Phác Chân Vinh nói: "Nhị ca không thể làm gương, dạy em cũng vô dụng."

Tiêu Chiến sửng sốt ngóc đầu ra phản bác: "Liên quan gì đến anh."

Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy vai Tiêu Chiến: "Nhị ca của em vẫn là bảo bảo của anh."

Đoàn Nghi Ân vẻ mặt không chờ được nữa, nhìn về phía người yêu, Phác Chân Vinh cũng đang quay đầu nhìn về phía anh.

"That's the fuckin' thing."

Mọi người cười phá lên, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác lui một bước để Phác Chân Vinh cùng Đoàn Nghi Ân đi trước.

Mấy chiếc xa cách đó không xa đã xếp một hàng thẳng tắp chỉnh tề, nên đi ăn một bữa ngon, bày tiệc gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro