Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[17-x] Hoàn mĩ

Tiêu Chiến đứng tại gương to trước mặt, anh đang mặc một chiếc sơ mi xanh đậm phối cùng quần âu đen tuyền. Hình ảnh trong gương hiện tại chính là một mỹ nam nhân. Vương Nhất Bác bước đến ôm anh từ phía sau. Nghiêng đầu lên cổ anh thu về hương thơm quen thuộc, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối, ngày kết hôn em sẽ đẹp biết bao nhiêu."

Đội ngũ thiết kế ở đây đều là người ngoại quốc, trong mắt bọn họ, cặp tình lữ thân mật ngọt ngào phía trước kia cũng chỉ là điều bình thường, bọn họ còn không quên nhìn nhau mỉm cười khen một tiếng bức ảnh này mười phần mĩ hảo.

Bộ âu phục này Tiêu Chiến cũng xác thực hài lòng, nó không quá màu mè, cũng không quá phô trương, nhưng đường chỉ thêu ở viền cổ và viền áo cũng khiến cho nó không đơn điệu chút nào.

Tiêu Chiến cũng từ trong gương nhìn Vương Nhất Bác, hình ảnh trong gương nếu muốn hình dung, kia đại khái chính là một vị ưu nhã nam tử bị một mỹ hảo nam nhân nhân hoang đàng hận không thể ăn xong lau sạch ôm chặt lấy.

Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười: "Được rồi lão công, ngài trước tiên thả em ra đã."

Nói xong, Tiêu Chiến xoay người lại đối mặt với hắn: "Bộ này được không?"

"Đương nhiên, kỳ thật bảo bối mặc cái gì cũng đều đẹp."
(But không mặc gì thì đẹp hơn hihi)

Tiêu Chiến đối nhà thiết kế nói xác định chọn bộ này, cũng dặn dò bọn họ mau chóng đem đến lễ phục của Vương Nhất Bác cùng với bộ đồ mặc sau bữa tiệc mang tới.

Đối phương rất cảm tạ Tiêu Chiến vì đã thích thiết kế của anh ấy, vài câu hàn huyên về sau, nhà thiết kế mang theo đội của mình rời đi.

Vương Nhất Bác thậm chí không thèm nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt trước sau chỉ dán lên thân người yêu không hề dịch chuyển.

Tiêu Chiến bật cười: "Cổ anh không đau sao?"

"Còn tận nửa tháng, hôn lễ của chúng ta còn tận nửa tháng." Vương Nhất Bác tiến lại gần Tiêu Chiến, hôn lên gương mặt anh giống như hôn lên một bảo vật quý giá.

Rất nhẹ nhàng, lại triền miên.

Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt ra, vẫn như cũ là khoảng cách gần trong gang tấc, anh có thể nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương Vương Nhất Bác nhìn mình, thế nhưng Tiêu Chiến trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại sợ hãi, chính là, nếu một ngày nam nhân trước mặt không còn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh nữa, anh sẽ phải làm sao?

"Lão công, anh sẽ yêu em mãi mãi sao?"

"Cái này em còn phải hỏi sao. Đương nhiên rồi."

"Vậy anh sẽ cả một đời đều như thế yêu em chứ?"

Vương Nhất Bác nắm chặt hai tay Tiêu Chiến, khóe miệng cong lên, giống như cười nhưng lại cũng giống như không có chút ý cười nào.

Hắn hỏi lại: "Bảo bối, vậy em thì sao?"

Tiêu Chiến giống như chân thực cảm thấy Vương Nhất Bác không có chính diện trả lời câu hỏi của anh, thế nên cũng không có chính diện trả lời lại hắn.

"Em, đương nhiên sẽ." Tiêu Chiến có chút hờn dỗi.

Vương Nhất Bác khẽ cười: "Em chắc chắn như vậy, còn hoài nghi tôi? Lão công nhìn giống như không đủ yêu em sao?"

"Em không phải là đang hỏi chuyện sau này sao?" Tiêu Chiến còn giống như có thêm một phần ủy khuất.

Kỳ thật, Vương Nhất Bác chính là kiểu người rất chán ghét hứa hẹn, mặc kệ là chuyện làm ăn hay chuyện tình cảm trong quá khứ, hắn thấy, tương lai đều đại biểu cho những không ai biết trước. Bây giờ có nói trước tương lai cũng chỉ là điều quá mức vô nghĩa.

Nhưng đối với tương lai của hắn cùng với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giống như là chắc chắn đến mười phần, hắn vẫn luôn cảm thấy nhiệt huyết của hắn đối với Tiêu Chiến không có chút nào bị hao mòn theo thời gian. Ngược lại còn cảm thấy, mỗi ngày đều yêu thương Tiêu Chiến nhiều hơn.

Vương Nhất Bác hắn cũng không ngại nói với Tiêu Chiến: "Mãi mãi, bảo bối, mãi mãi cùng dạng này yêu em, yêu em nhiều hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro