Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[12-x] Thủ đoạn mỹ nhân

Dương Mịch không hề hoảng sợ hay bối rối, nàng ta nói: "Ngay cả khi người của tôi đã ở bên ngoài vây chặt như nêm cối, chỉ cần một câu từ Đoàn tiên sinh, tôi ở Z thị có chắp thêm cánh cũng sẽ khó thoát. Bất quá tôi cũng không có ý định trốn, Đoàn tiên sinh, hôm nay đã cùng anh đối mặt ngồi ở đây như vậy, tôi nghĩ, chúng ta chưa chắc đã là địch nhân, hoặc tôi có thể vì anh làm rất nhiều điều."

"Chỉ với cô?"

"Tôi tại Đông Bắc có một nhà máy thép cỡ lỡn, Đoàn tiên sinh, theo như tôi biết, anh đang tìm nhà phân phối nguyên liệu thô trong nước, mà tôi, vừa hay có thể làm đầu nguồn."

Đoàn Nghi Ân không để lại chút dấu vết cau mày: "Dương tổng tin tức hình như có chút nhanh nhạy, có nhầm lẫn gì không?"

Dương Mịch cười: "Tôi thậm chí còn biết anh cần nguyên vật liệu gì và muốn ở trong nước sản xuất cái gì."

Nói đến chỗ này, Dương Mịch dùng tay ra hiệu một khẩu súng: "Không biết xưởng luyện thép của tôi có thể lọt vào mắt Đoàn Nghi Ân tiên sinh đây không?"

Đoàn Nghi Ân không có trả lời ngay những lời này của Dương Mịch, mà là ngẩng mặt lên nhìn Phác Chân Vinh, anh hiện tại không có ngẩng đầu, đôi mắt cụp xuống, tất nhiên là không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nhưng là cho dù dạng này Đoàn Nghi Ân cũng biết rằng Phác Chân Vinh không thích Dương Mịch, anh thậm chí là chán ghét nàng ta.

"Dương tổng, tôi nhìn thấy thành ý của cô, nhưng cũng không phủ nhận được ác ý cô đã gây ra. Cô là nữ nhân, hôm nay vẫn là để cô đi. Cô ở trước mặt nói rằng tại chuỗi cung ứng của tôi có động tay động chân, thế nên chúng ta cũng không cần phả giả vờ hợp tác làm cái gì. Từ trà đạo quán ra ngoài, Dương tổng vạn sự đều nên cẩn trọng."

Đoàn Nghi Ân nói xong đứng dậy, đem bàn tay hướng về phía Phác Chân Vinh muốn anh ôm lấy mình, giữa bọn họ đã sớm có phần này ăn ý, hai tay nắm chặt về sau, Phác Chân Vinh cũng đứng dậy.

Cách đó không đến hai mét, Dương Mịch nói: "Cảm ơn vì hôm nay đã chừa cho tôi một con đường sống sót, lần sau gặp lại, Nghi Ân."

Một câu này đương nhiên không thể ngăn được bước chân của Đoàn Nghi Ân.

Anh đưa Phác Chân Vinh rời khỏi trà đạo, tới lúc lên xe, Chân Vinh vẫn không nói một lời, thế nhưng Đoàn Nghi Ân cũng không biết phải nên dỗ dành anh làm sao.

Cũng không thể một lần nữa cường điệu anh ta cùng Dương Mịch không có chút nào liên quan đi, cái này anh cũng quá oan uổng. Hiện tại cùng lắm anh cũng chỉ để ý đến xưởng thép, Dương Mịch kia, anh một chút cũng đâu có để vào trong mắt, vô tội chính là vô tội a.

Lái xe rời đi, Phác Chân Vinh nhìn về phía ngoài cửa sổ, rốt cục cũng chịu nói một câu, nhưng giọng nói nhàn nhạt như nước: "Cô ta cản đường, nhưng anh là vẫn để cho cô ta sống một mạng?"

Đoàn Nghi Ân tim thắt lại, anh kéo Phác Chân Vinh nói: "Vinh Vinh, vì xưởng thép kia nên tạm thời vẫn phải giữ mạng cô ta."

Phác Chân Vinh quay đầu lại nhìn anh: "Anh muốn hợp tác đúng không?"

"Chí ít cũng phải nói chuyện với Chiến Chiến một lần, anh nhiều năm như vậy không ở trong nước, rất nhiều chuyện không rõ. Anh nghĩ lô hàng cần sản xuất trong nước kia cần bao nhiêu nguyên liệu em cũng biết."

"Anh rất nhiều năm không có ở trong nước, nhưng là Chiến Chiến vẫn luôn ở đây, thằng bé có thể xử lý chuyện nguyên liệu giúp anh."

Đoàn Nghi Ân không muốn cùng Phác Chân Vinh cãi nhau, thậm chí không muốn to tiếng với Phác Chân Vinh. Anh nắm chặt lấy tay Phác Chân Vinh, ngữ khí mềm nhũn nói: "Chiến Chiến thành hàng vẫn là tìm Nhất Bác làm nơi cung ứng mà, đúng là thằng bé có thể tìm cho anh chút nguyên liệu, thế nhưng trong nước cũng có quá nhiều thành phần không dễ kiếm, Chiến Chiến kiếm cho anh chỗ này, phần khác liền không thể tiếp tục kinh doanh nữa, cái gì căng quá mức cũng sẽ trở thành tai họa ngầm, nếu không thì chúng ta không phải kinh doanh thứ này nữa, cứ giao hết cho Chiến Chiến cũng được."

Phác Chân Vinh cũng không phải cố tình gây sự với Đoàn Nghi Ân.

Chỉ là con người vào một thời khắc nào đó thực sự rất nhạy cảm, họ có thể cảm nhận được một đối tượng nào đó có ý tứ riêng tư đối với người quan trọng của mình.

Chính là từ lần thứ nhất gặp mặt, Phác Chân Vinh cứ như vậy cảm thấy, Dương Mịch đối với Đoàn Nghi Ân mỉm cười chính là vừa câu dẫn hắn, lại muốn khiêu khích anh. Cái này cũng không phải là vì anh suy nghĩ quá nhiều. Tuyệt đối không phải.

Thế nhưng là, Đoàn Nghi Ân đối với nữ nhân kia vẫn luôn một bộ lãnh ngữ, hắn vốn dĩ không làm gì có lỗi với anh, nghĩ như vậy, Phác Chân Vinh thở dài, trở tay nắm chặt tay Đoàn Nghi Ân: "Thật xin lỗi, Nghi Ân, em không nên xen vào chuyện của anh."

"Vinh, sao em phải xin lỗi?"

Phác Chân Vinh không có trả lời, anh ngồi thẳng lưng lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoàn Nghi Ân trong lòng không vui, không phải oán trách, mà là vô cùng lo lắng.

Hắn bảo lái xe tới Hội Quán. Tiêu Chiến thực sự đang ở đó, đồng thời cũng không nghĩ tới Phác Chân Vinh cùng Đoàn Nghi Ân sẽ tại lúc này xuất hiện ở Hội Quán.

Phác Chân Vinh tâm trạng không tốt có chút quá rõ ràng, anh giả vờ cùng Tiêu Chiến tươi cười, nhưng Tiêu Chiến đối với một bộ dạng này của anh đã nhiều năm khắc sâu, thậm chí cái này dù là một gương mặt tươi cười cũng khiến Tiêu Chiến cảm thấy khó thở.

Nhất thời Tiêu Chiến thậm chí không biết có nên hỏi Nghi Ân ca về cuộc nói chuyện vừa rồi hay không.

Cũng may Vương Nhất Bác trở về, tay hắn mang theo một chiếc hộp bằng da trông không hề nhẹ, trong đó còn có một vài chai rượu vang đỏ thượng hạng, chính là loại rượu chuẩn bị cho hôn lễ của hai người.

Cái này vốn nên là hai người bọn họ trong lúc rảnh rỗi thử rượu, bàn đến chuyện chuẩn bị trước kết hôn, nhưng Tiêu Chiến lúc này phải làm ngay, cho dù là chỉ trong chốc lát dời lực chú ý của Phác Chân Vinh cũng được.

Hiệu quả cũng bình thường.

Tiêu Chiến nhân cơ hội ở một mình với Đoàn Nghi Ân, hỏi một chút đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Đoàn Nghi Ân không có giấu diếm, vô luận là Dương Mịch thừa nhận nàng ta tại chuỗi cung ứng có nhúng tay vào, hay là nàng ta muốn miễn phí đại lý để tạo điều kiện thúc đẩy hợp tác, thậm chí là chuyện nhà máy thép hay tất cả những gì nàng nói, anh ta đều kể hết không chừa bất kì điểm nào.

"Em chưa từng nghe nói qua Yaohui có một nhà máy thép."

"Hoặc là nhà máy thép của chính Dương Mịch."

"Ca, anh muốn hợp tác?"

Đoàn Nghi Ân do dự một giây: "Nếu như chỉ nhìn từ khía cạnh kinh doanh, có thể."

"Anh nói nếu như..."

"Vinh.."

"Vinh ca không thích cô ta." Tiêu Chiến nói càng thêm nghiêm trọng hơn: "Cô ta trực tiếp ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy."

"A Chiến, Vinh Vinh hiện tại không sao."

"Anh à, bất kể hiện tại anh ấy đến cùng thế nào, hai người đã kết hôn, anh đều phải bảo vệ tốt anh ấy, kể cả tâm tình, đúng không?"

"Đúng vậy." Đoàn Nghi Ân rất kiên quyết, ngay cả khi Tiêu Chiến không yêu cầu một câu trả lời khẳng định, anh cũng biết Đoàn Nghi Ân sẽ làm như vậy.

Nhưng là không tránh được có lúc mọi thứ đi ngược lại với mong muốn của mỗi người. Có lúc phải lựa chọn, hoặc là Đoàn Nghi Ân sẽ không hợp tác cùng Dương Mịch để tránh rắc rối trong tương lai, hoặc là liền nghĩ biện pháp trấn an được Phác Chân Vinh để tiếp tục công việc làm ăn kia.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Chiến là người ngoài cuộc cũng không biết nên lựa chọn thế nào, cũng không biết nên làm sao, lấy hay bỏ mới được.

Chuyện này nếu như không làm, chỉ để trấn an Phác Chân Vinh, vậy tình cảm của bọn họ đến cùng có bao nhiêu tín nhiệm cùng tin tưởng đâu.

Nhưng nếu như hợp tác, không phải mục đích ban đầu của Dương Mịch đạt được rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro