Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Nhiếp Kì về đến nhà rồi vẫn thấy hoang mang vô cùng, tâm tình mãi không thể bình tĩnh lại được.

Anh ta gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến

Nhiếp Kì <<À đúng rồi, khi nào thì cậu sinh thế?>>

Tiêu Chiến <<Ngày mai làm phẫu thuật rồi. Anh đừng hiểu lầm nhé. Tôi với Vương Nhất Bác chỉ là đang hợp tác với nhau thôi, không phải cái loại quan hệ như anh nghĩ đâu.>>

Nhiếp Kì <<Hợp tác sinh con à?>>

Nhiếp Kì <<Tôi phục cậu rồi. Đấy là ông chồng trong mơ của phụ nữ lẫn không ít đàn ông đấy.>>

Tiêu Chiến <....>

Nhiếp Kì <<Tôi không nói bậy đâu nhá. Đấy là kết quả bình chọn trên weibo năm ngoái đấy. Vương Nhất Bác vừa có tài vừa có sắc, chễm chệ chiếm ngôi vương chứ chả đùa đâu>>

Lại còn có cái thể loại bình chọn vớ vẩn đến thế là cùng.

Tiêu Chiến câm nín không phục

<<Tôi với anh ta thực sự không có quan hệ gì hết. Sao tên nhóc nhà anh nói mãi không nghe thế nhờ?>>

Cậu thầm nhủ, khoảng thời gian này Nhiếp Kì vẫn chưa quen Lạc Thần, nếu không đã chẳng đùa kiểu này rồi. Chắc chắn sẽ tuyệt giao với cậu, khinh thường cậu.

Nhiếp Kì<<Không phải là anh em không tin cậu. Cậu nghĩ thử xem lời cậu nói có tí sức thuyết phục nào không? Vương Nhất Bác là ai chứ? Nếu không phải con của anh ta thì anh ta việc quái gì phải đến chăm sóc cậu? Lại còn mua hoa quả cho cậu nữa. Thân mật quá nhể>>

Thật sự chuyện này không tài nào giải thích được,  Tiêu Chiến đành ngậm bồ hòn làm ngọt

<<Tôi chỉ có thể nói với anh thế này, đây là chuyện ngoài ý muốn. Sinh con xong rồi thì chúng tôi không có liên quan gì đến nhau nữa>>

Nhiếp Kì giật mình, Vương Nhất Bác cũng có thể bất cẩn đến thế sao?

Nhiếp Kì <<Thôi được rồi, tôi tin cậu. Chúc cậu ngày mai phẫu thuật suôn sẻ, đừng lo lắng quá nhé>>

Làm sao mà không lo lắng cho được.

Buổi sáng cậu vẫn còn tâm tình lạch bạch đi dạo.

Trời vừa tối thì lòng liền càng nhộn nhạo lên.

Sáng hôm sau vừa dậy thì đã vào phòng phẫu thuật rồi.

Phẫu thuật đụng dao đụng kéo đấy!

Lớn từng này rồi nhưng cậu vẫn chưa bao giờ phải làm phẫu thuật.

Phải gây mê đó!

Hơn nữa lại còn rất nguy hiểm, có khi nào cậu sẽ......

Tiêu Chiến không dám nghĩ tiếp nữa.

Sinh nở giống như đi dạo ở Quỷ Môn Quan vậy.

Những người mẹ và người bố có thể sinh con thật sự cực kì vĩ đại.

Vương Nhất Bác ngủ ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng cậu liên tục thở dài.

Anh dậy, đi sang xem "Sao vẫn chưa ngủ?"

Tiêu Chiến trong người đầy phiền muộn lo lắng

"Không ngủ được."

"Sợ sao?"

"Không phải là sợ. Ầy, anh đi ngủ đi, không cần bận tâm đâu."

"Có muốn tôi kể chuyện cho cậu nghe không?"

"Anh nói gì cơ?"

Cả ngày nay Tiêu Chiến mới nở được nụ cười

"Anh cho tôi thành trẻ con à? Lại còn lôi ra để luyện tập nữa?"

Vương Nhất Bác lại không hề đùa cợt, mở điện thoại ra tìm mấy câu chuyện ru người lớn đi ngủ

"Cậu muốn nghe truyện "Con chim nhỏ và con cá" hay là truyện "Con cún  và con thỏ"?"

"Con chim nhỏ. Anh đọc đi."

Để cậu nghe xem anh đọc kiểu gì.

Quả nhiên Vương Nhất Bác kể chuyện như đọc diễn văn, không có chút trầm bổng diễn cảm gì sất.

Tiêu Chiến không thèm nhịn, cứ thế mà cười vào mặt Vương Nhất Bác.

Anh cũng không thèm đôi co với cậu, vẫn đọc tiếp. Cười nhạo anh cũng chẳng sao, chí ít cũng có thể giảm đi nỗi sợ trong cậu là được.

Tiêu Chiến cười mệt rồi, thấy anh  không phản ứng thì lại im lặng, chuyên tâm nghe kể chuyện.

Mặc dù Vương Nhất Bác kể chuyện không có tiết tấu diễn cảm gì hết, nhưng âm thanh trầm thấp ấm áp cực kì có từ tính.

Phải thừa nhận là cực kì êm tai.

Tiêu Chiến nghe một lúc thì mắt bắt đầu díp lại, rồi ngủ lúc nào không hay.

Vương Nhất Bác dừng lại, yên lặng ngồi bên giường.

Cậu lúc say ngủ nhìn rất ngoan ngoãn.

Vương Nhất Bác đợi cậu ngủ say rồi mới đứng dậy quay về giường của mình.

Sáng hôm sau phải làm phẫu thuật.

Sự sợ hãi của Tiêu Chiến lên đến đỉnh điểm.

Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác

"Nếu... Nếu tôi xảy ra...... chuyện gì ngoài ý muốn, anh......"

Cậu nghĩ ngợi một lúc, hình như cũng chẳng có gì để nhờ vả. Cậu ở thế giới này nào có người thân.

Nhưng thật sự rất sợ.

Cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm nhưng chưa làm được, vẫn còn rất nhiều mong ước còn chưa đạt được.

Vương Nhất Bác không nhịn được đưa tay ra xoa đầu cậu

"Nghĩ ngợi lung tung gì thế? Cậu sẽ không sao hết. Tôi mời bác sĩ giỏi nhất, nhiều kinh nghiệm nhất đấy."

Tiêu Chiến chực trào nước mắt

"Thế à? Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt."

Vương Nhất Bác xém chút nữa bật cười mà cười vào lúc này thì lại không được tử tế cho lắm.

Thấy cậu thật sự rất sợ, bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Nhưng lúc cậu bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Khi mà đèn báo "Đang phẫu thuật" sáng lên.

Thế mà Vương Nhất Bác đợi ở bên ngoài lại bắt đầu thấy lo lắng.

Trong lo lắng còn có cả sợ hãi nữa.

Đã lâu lắm rồi anh không cảm nhận được cái cảm giác gọi là "sợ hãi" này.

Dường như từ lúc quen Tiêu Chiến  anh có thể trải nghiệm được vô số cung bậc cảm xúc khác nhau.

Tâm tình Vương Nhất Bác phức tạp, đợi ở bên ngoài.

Qua một khoảng thời gian dài ơi là dài.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc phát ra.

Đèn báo "Đang phẫu thuật" tắt, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, cười

"Phẫu thuật rất suôn sẻ, xin chúc mừng"

Là một bé trai. Vì mới được tám tháng đã sinh rồi nên cân còn chưa đến 2 cân rưỡi. Nhưng mà tiếng khóc rất to, rất vang.

Bác sĩ nói bé con rất khỏe mạnh, không phải ở trong lồng kính như các bé sinh non khác.

Người đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn không phải là em bé, mà là Tiêu Chiến vẫn đang hôn mê.

Thanh niên trẻ tuổi hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi dài dày không chút rung động. Lúc này, môi cậu có chút trắng, thoạt nhìn có chút yếu ớt.

Vương Nhất Bác nghĩ, đợi khi nào cậu tỉnh lại, chắc hẳn sẽ rất đau.

Tóc mái cậu rẽ sang hai bên, lộ ra cái trán sáng bóng.

Trong một khoảng khắc, Vương Nhất Bác muốn đặt một nụ hôn lên đó.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.

Trong lúc anh còn chưa định thần lại được thì cậu đã được đẩy đi rồi.

Tiêu Chiến vất vả mở mắt ra, cả người thấy lâng lâng rã rời.

Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh ngắm bé con, thấy Tiêu Chiến tỉnh lại, liền đi tới hỏi

"Tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?"

Tiêu Chiến bụng thì đau, đầu óc thì quay cuồng, miệng thì khô khốc

"Khát."

Vương Nhất Bác lấy cốc nước cắm ống hút vào, đưa cho cậu uống.

Uống hai ngụm nước ấm cậu liền nhận ra có gì đó sai sai, thấy, bụng thiếu cái gì đó.

"Quả cầu của tôi đâu?"

"Ở bên trái cậu."

"À." Cậu quay đầu sang.

Lúc này mới nhớ ra là đã sinh xong rồi.

Cậu mãi mới phải ứng lại, dỡ hàng rồi!

Cậu tự do rồi!

Vương Nhất Bác bị vẻ mặt vui mừng của cậu chọc cho bật cười

"Vất vả cho cậu rồi."

Tiêu Chiến có chút ngây ngẩn, anh ta cười lên nhìn đẹp thật đấy.

"Tôi bế ra cho cậu xem nhé?"

Tiêu Chiến gật đầu cậu tò mò không biết bé con nhìn như thế nào.

Vương Nhất Bác bế bé con ra cậu  nhổm đầu lên nhìn, cau mày.

Đỏ au, nhăn nheo.

"Sao lại xấu thế?"

Vương Nhất Bác bất lực giải thích

"Em bé vừa mới sinh nào cũng thế, hơn nữa Toả nhi sinh non cho nên nhỏ hơn đứa bé bình thường một chút"

Toả Tên gọi yêu do Vương Thành Lâm đặt cho bé con ghép lại từ họ của cả hai.

"Thế sao, tôi xem trên tivi thì em bé đều rất xinh mà."

Vương Nhất Bác không tranh cãi với cậu nữa

"Cậu có muốn bế không?"

"Thôi, không xinh, anh bế đi."

Vết mổ của cậu đang hành hạ, rất đau, không muốn bế.

Dù sao bé con cũng không nghe hiểu cậu nói gì.

Nhưng mà...... Đúng là hơi xấu thật mà.

Tiêu Chiến vừa dứt lời "bế đi" xong thì Toả nhi liền mếu máo, oà khóc.

Vương Nhất Bác luống cuống tay chân vỗ về nhưng bé con càng khóc to hơn.

"Được rồi được rồi, bé con không xấu, bé con xinh nhất. Là ba nói bậy, xin lỗi con."

Tiếng khóc nín dần.

Tiêu Chiến "......"

Vương Nhất Bác "......"

Cái này không khoa học chút nào nhá!


Tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết hẳn, một lúc sau cậu lại chìm vào giấc ngủ.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn bé con Toả nhi. Lông mi bé con vừa khóc con vẫn còn đọng nước, bàn tay nhỏ tí nắm thành quyền, khua khua.

Bên kia phòng là cậu đang thở nhè nhẹ, say ngủ.

Vương Nhất Bác tự nhiên cảm thấy rất thích bầu không khí này.

Vừa yên tĩnh, vừa ấm áp.

Trong lòng anh ngập tràn một cảm giác mà anh chưa từng cảm thấy bao giờ, không thể nói thành lời

Nửa đêm Tiêu Chiến tỉnh dậy, vươn tay ấn cái chuông ở đầu giường.

Vương Nhất Bác đi từ phòng bên cạnh sang, dìu cậu vào nhà vệ sinh.

"Anh quay ra đi."

Vương Nhất Bác cũng đáp ứng cậu quay lưng ra.

Mấy giây sau.

Tiếng nước róc rách vang lên. Mặt cậu  đỏ như gấc.

Sau khi phẫu thuật thì lại thành ra thế này, cứ một tí là lại muốn đi vệ sinh nhưng đi cũng chẳng được bao nhiêu.

Khó chịu muốn chết.

Cậu không hề muốn Vương Nhất Bác  nhìn thấy bộ dạng này của mình nhưng mà anh cực kì cố chấp. Buổi tối, lúc đi ngủ, kiên quyết không cho hộ lý vào chăm sóc.

Cậu thấy người này ý thức cảnh giác rất cao, kể cả về việc chăm sóc Toả nhi  cũng thế, ngoài dì Lý ra thì không ai không được động tay.

Giải quyết xong xuôi, Vương Nhất Bác  lại đỡ Tiêu Chiến lên giường nằm xuống.

"Có chuyện gì thì gọi tôi."

Nói xong thì về phòng mình ngủ tiếp.

Cậu nhìn chằm chằm vào mông Vương Nhất Bác, không nhịn được ảo tưởng. Nếu ngày hôm đó cậu ở trên, thì liệu người nằm ở trên giường, người cứ đi tè liên tục, hở ra là muốn tè, tè mãi không hết có khi nào là Vương Nhất Bác không?

Sau phẫu thuật ba ngày, tinh thần cậu phấn chấn hẳn lên.

Cậu mở di động ra, thấy tin nhắn Nhiếp Kì gửi tới.

Nhiếp Kì <<Cậu vẫn ổn chứ?>>

Tiêu Chiến <<Vẫn còn sống>>

Nhiếp Kì <<Hôm kia cậu lên hot search đấy>>

Tiêu Chiến nghĩ, bây giờ mình đang ở nước ngoài, sao lại lên hot search được? Lại ụp nồi bôi đen à?

Hôm kia khi tên Tiêu Chiến lên hot search thì cậu vẫn còn đang hôn mê trong phòng phẫu thuật.

Hai ngày sau thì độ hot đã tụt xuống rồi.

Tiêu Chiến tự tra tên mình xem, có một status Weibo liên quan đến cậu đạt lượng tương tác cao nhất.

Đây là bài đăng video quay cảnh cậu đang hát ở quán bar gần trường, được share từ một tài khoản trên Twitter.

Quả nhiên là Lạc Lạc đăng tải lên.

Cô không chỉ dùng nick phụ mà còn dùng cả nick chính đăng tải lên.

Lạc Lạc khi ấy vừa nhìn thấy video này xong thì thốt lên một tràng chữ "Vãi", sau đó dùng cả nick chính lẫn nick phụ share mạnh.

Trước đây, khi cô đu idol là đại fan (*), nick chính là "Đấm Một Cú Là Khóc Một Tràng" có rất nhiều người theo dõi.

Những người trước đây không biết  Tiêu Chiến đều không ngừng comment

<<Đỉnh vãi huhu>>

<<Hay quá má ơiiiiii>>

<>......

Sau đó đẩy lên thẳng hot search luôn.

Ban đầu thì khu bình luận vẫn còn hòa bình, mọi người đều hóng thông tin của anh trai tài sắc vẹn toàn này, chẳng được bao lâu thì antifan đánh hơi được drama, bắt đầu vào trào phúng mỉa mai.

<<Úi giời hoàng tử pé pỏng kìaaaaa eo ôi còn chẳng nhận ra nữa cơ>>

<<Chắc phải tốn mấy triệu mời người chỉnh âm cho ấy nhờ>>

<<Mời anh chị em gần xa ghé vào tài khoản av233333 trên B trạm để biết thêm chi tiết nhá! Chống chỉ định uống nước khi xem nha>>

<<Eo ơi đại tỷ nào bên B trạm ác thế hông biết. Đăng cả video hát giọng thật của Tiêu Chiến lên rồi! Sao không chỉnh âm cho anh ý thế? Tui tức đến run cả người luôn á>>

<<Ngáo đến cỡ nào thế? Lại còn bỏ tiền đi mua hot search à?>>

<<Vi thần xin phép được chuẩn bị tinh thần tĩnh tâm trước khi lâm trận cái>>

Ban đầu Lạc Lạc còn kiên nhẫn trả lời lại các comment ở khu bình luận, "Không chỉnh âm". Sau đó tức đến mức thẳng tay block luôn.

Tiêu Chiến đọc từng comment một, thấy bình thường không hề gì hết.

Cậu không sợ bị xỉa xói, mỉa mai.

Đó là trình độ thật sự của cậu hay không thì về nước rồi biết.

Có người mắng chửi cậu chứng tỏ là vẫn có người quan tâm để ý đến cậu, coi như là truyền thông miễn phí.

Hơn nữa, có hơn nửa số người comment khen cậu đẹp trai.

<<Nhưng mà tôi lọt hố nhan sắc của anh ấy rồi, vừa nhìn phát đã thấy đê mê đắm đuối rồi, nhìn trong sáng thật sự ấy>>

<<Đôi chân dài miên man này có thật hả? Cho tui xin miếng chân được hông?>>

<<Ôi như thể phát sáng được ấy, tui ngất đây>>

Tiêu Chiến đắc ý vuốt vuốt tóc.

Hai ngày sau Nhiếp Kì nhân lúc Vương Nhất Bác không ở trong bệnh viện, đến thăm cậu

Lúc ấy Toả nhi đang được dì Lý ẵm trong lòng.

Bé con mới sinh, mỗi ngày một khác.

Toả nhi bây giờ đáng yêu hơn lúc mới sinh nhiều, tóc tơ mỏng tang, vài sợi lông mày tơ tơ cũng mọc ra rồi. Da dẻ trắng trắng mềm mềm.

Nhiếp Kì tò mò lại gần ngó, dì Lý cười hỏi

"Cậu có muốn bế không?"

"Thôi ạ thôi ạ."

Nhiếp Kì từ chối luôn mồm, em bé bé tí tẹo tèo teo, nếu mà lỡ trượt chân một cái thì anh lấy mạng ra đền cũng không nổi ấy.

Nhiếp Kì phỏng vấn cậu, hỏi trải nghiệm đàn ông sinh con như thế nào, thuận mồm nói chuyện dăm ba câu rồi chuồn lẹ.

Anh ta sợ Vương Nhất Bác lắm. Sợ Vương Nhất Bác quay lại thấy anh liền dùng ánh mắt để giết anh.

Một lúc sau, Tiêu Chiến nhắn tin cho Nhiếp Kì

Nhiếp Kì <<Cảm tạ trời đất con chuồn lẹ. À đúng rồi, vừa nãy quên mất không hỏi con cậu tên là gì>>

Trước khi phẫu thuật Tiêu Chiến đã thảo luận với Vương Nhất Bác về chuyện đặt tên cho bé con rồi.

Hôm đó, anh nói với cậu

"Ông nội hỏi cậu có đặt tên cho con không."

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là

"Cái gì? Phiền phức thế, lại còn phải đặt tên nữa á?"

Cậu nghĩ ngợi một lúc "Đúng òi, sắp dỡ hàng rồi, phải đặt tên mới được. Họ Vương à, để tôi nghĩ cái......"

Tiêu Chiến vận động đầu óc một lúc

"Vương Sĩ Sơn! Thế nào?"

......... Chẳng ra sao cả...

Vương Nhất Bác vẫn còn hy vọng cậu về một cái tên con đẹp hơn

"Nếu là con gái thì sao?"

"Nếu là con gái thì......" Tiêu Chiến ngẫm, bé con ngày nào cũng đạp tới đạp lui trong bụng, đây là kiểu con gái gì cơ chứ.

Cậu lại bắt đầu vắt óc nghĩ

"Vương Khả Địch Quốc! Sao tôi lại giỏi thế không biết. Bây giờ hơi bị thịnh hành tên bốn chữ đấy nhá, nghe hơi bị Tây luôn."

"....."

Vương Nhất Bác câm nín, cắt ngang dòng tự luyến của Tiêu Chiến

"Cậu xem phim tiếp đi, để cho ông nội đặt tên là được."

"Cũng được. Cơ mà tôi vừa nghĩ thêm một cái tên nữa, anh nghe thử xem,"

Tiêu Chiến hưng phấn bừng bừng

"Vương Đặc Bảo con trai hay con gái đều dùng được nhá, thế nào?"

Vương Nhất Bác nhẫn nhịn sự chán không muốn nói của mình.

"Tên này có hàm ý sâu xa gì à?"

"Ha ha ha......" Tiêu Chiến bị tài năng xuất thần của mình làm cho chính mình phải bái phục, cười không khép được mồm.

"Ý nghĩa sâu xa là tôi hi vọng sau này bé con lớn lên sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, ở trong bụng ba nó đã đạp hăng như thế rồi, tài năng vận động từ trong bụng ba luôn."

Vương Nhất Bác mặt lạnh tanh

"Cậu đặt tên này e là không phải đá bóng mà là bị ăn đá."

Ý cười của cậu tắt nắng dần đi

"Cũng đúng nhờ."

Cuối cùng, chốt lại là lấy tên mà Vương lão gia đặt Vương Trạch Nguyên

Tên thân mật gọi yêu là Toả nhi, lấy một nửa họ của Tiêu Chiến để đặt

Nhiếp Kì <<....>>

Mặt Tiêu Chiến đầy vẻ nuối tiếc

Tiêu Chiến <<Hay thì hay thật, cơ mà tôi vẫn thích tên Vương Khả Địch Quốc cơ>>

Nhiếp Kì <<Ừ, thực ra tôi cũng thích tên đấy. Tên hay mà, tiếc thật đấy>>

Vương Nhất Bác lấy mấy quả táo trong giỏ hoa quả Nhiếp Kì đưa tới, định làm nước ép cho cậu uống.

Bình thường lúc rảnh anh đều làm những việc này cho Tiêu Chiến. Anh không thích người lạ ở trong phòng vì thế cứ khi nào anh ở đây thì sẽ không để cho hộ lý vào phòng.

Dưới đống trái cây có cái gì đó Vương Nhất Bác moi ra xem, là một quyển sách.

"Bạn cậu tặng cậu một quyển sách này."

"Sách gì thế?"

Tiêu Chiến không ngẩng đầu lên, vẫn đang trả lời tin nhắn của Nhiếp Kì

Vương Nhất Bác đọc tiêu đề quyển sách lên

"Hướng dẫn chăm sóc heo mẹ sau sinh."

Tiêu Chiến "......."

<<Nhiếp Kì, anh chết chắc rồi!!!!>>

Nhiếp Kì <<Hahahahahahahahahah, sao bây giờ cậu mới thấy quà tôi tặng thế. Thích không?>>

Tiêu Chiến <.....>

Nhiếp Kì <......=))) >

Đài truyền hình Giang Tô đang chuẩn bị cho chương trình tuyển chọn idol, cuối năm nay bắt đầu khai máy Nhiếp Kì quyết định tham dự chương trình với tư cách huấn luyện viên vũ đạo.

Tiêu Chiến thấy đây là một cơ hội tốt để thay đổi ấn tượng của mọi người về mình, cậu muốn tham gia chương trình lần này.

Nhiếp Kì nói không vấn đề gì, có thể giúp cậu dành được một chỗ.

Cơ thể của thanh niên hồi phục rất nhanh. Một tháng sau, vết mổ của cậu  cũng đã hồi phục được kha khá rồi, có thể chạy nhảy tung tăng được rồi.

Vương Thành Lâm đích thân đến thăm Tiêu Chiến và Toả nhi.

"Ông nội, sao ông lại đến thế, ngồi máy bay mệt lắm."

"Máy bay tư nhân mà, cũng không mệt lắm."

"......."

Vương lão gia rất thích Toả nhi, bình thường là một người nghiêm khắc, vừa thấy bé con một cái là cười không ngừng.

"Đứa bé này giống tiểu Chiến lắm."

Vương Nhất Bác không đồng tình, anh cảm thấy bé con giống mình hơn một tí chứ

Khi Vương Thành Lâm về nước, anh cũng theo về.

Một tháng nay anh ở Anh xử lý công việc, bây giờ cũng phải quay về để xử lý chỗ công việc còn lại.

Anh nói với cậu "Thời gian tới đây không chăm sóc cậu được rồi."

"Không cần chăm sóc. Anh cứ đi đi, không sao hết."

"Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé."

Cậu không để tâm, phẩy phẩy tay

"Không sao đâu mà, tôi thì có chuyện gì phải tìm anh chứ."

Tự nhiên tâm tình của Vương Nhất Bác xấu đi.

Liên tiếp mấy tháng sau Tiêu Chiến bận bịu trường lớp Toả nhi thì để cho dì Lý chăm sóc.

Cậu không ngờ Vương Nhất Bác lại quan tâm đến bé con đến thế. Tuần nào cũng gọi video một lần, hỏi tình hình của bé con.

Lần này gọi video đến Vương Nhất Bác thấy bên kia là dì Lý bế bé con

"Tiêu Chiến đâu?"

"Cậu ấy nói bài tập tốt nghiệp rất nhiều, bảo là để cậu chủ trực tiếp gọi điện cho tiểu thiếu gia."

Sau đó, một ngày nọ, Tiêu Chiến hỏi dì Lý

"Sao dạo này không thấy dì gọi video cho Vương Nhất Bác thế ạ?"

"Cậu chủ nói không gọi video nữa, bảo tôi cứ hai tuần thì quay lại mấy cái video của em bé rồi gửi cho cậu ấy."

Tiêu Chiến thầm nghĩ, lúc thì thế này, lúc thì thế nọ, người này bị làm sao thế.

Vương Thành Lâm nhớ cháu nội quá, cho người đưa dì Lý và Toả nhi về trước.

Mấy bữa sau cậu cầm bằng tốt nghiệp, lên máy bay về nước.

Cậu ngồi trên máy bay, chụp một tấm bầu trời bên ngoài.

Lúc hạ cánh đăng một status lên Weibo.

<<Tôi về rồi>>

Sau đó cũng chẳng thèm xem bình luận, đi ra sân bay.

Vương Nhất Bác lái xe đến đón cậu.

Mùa hè sắp tới rồi Tiêu Chiến mặc một cái áo hoodie với quần bò, tràn đầy khí sắc tuổi trẻ.

Không hề có chút gì gọi là suy yếu do đụng dao kéo cả.

Tuy rằng chỉ mới bốn tháng nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy dường như đã rất lâu rồi không gặp cậu.

Gặp trực tiếp không giống với gọi điện qua video.

Cậu mở cửa chiếc xe Mercedes Maybach ra, ngồi vào

"Có chuyện gì vui sao? Nhìn anh vui thế."

"Không có." Vương Nhất Bác nói.

Anh nhìn gương chiếu hậu. Thế mà thấy khóe môi mình đang cong lên nhè nhẹ.

Tâm tình tự nhiên tốt lên một chút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro