Chương 25
Vương Nhất Bác cứ thế thừa nhận mình là chó nhẹ như lông hồng làm cậu không hung dữ nổi luôn.
Lúc này cậu mới phát hiện tư thế bây giờ mình đang trèo lên người Vương Nhất Bác hơi bị ái muội.
Nửa thân trên thì nằm trên ngực anh hai chân thì tách ra hai bên người anh, trên cổ Vương Nhất Bác còn hiện ra dấu đỏ mờ mờ do bị cậu cắn.
Tiêu Chiến không khỏi nghĩ đến hành vi ban nãy của mình, hình như còn giống chó hơn......
Hai tay cậu chống xuống ghế sô pha, định đứng dậy. Anh ghì tay, lôi cậu đè lại lên người mình.
Toàn thân cậu căng cứng "Anh... anh làm gì thế?"
Anh không trả lời câu hỏi mà nói
"Quà em tặng anh, anh thích lắm."
Lòng cậu phơi phới, mồm vẫn giả vờ không quan tâm
"Tiện tay mua thôi, anh thích là được."
"Chỉ cần là đồ em tặng thì anh thích hết."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói. "Chữ khắc trên đó, anh càng thích hơn."
Mặt cậu đỏ lên. Cậu lén lút khắc vào chỗ khó nhìn rồi, sao mà lại bị phát hiện ra nhanh thế...... Kể cả có phát hiện ra thì cũng đừng có nói chứ, cứ như cậu tâm cơ lắm ấy.
Anh dịu dàng nhìn cậu, một tay đặt lên eo cậu, một tay giữ sau gáy cậu.
Hơi thở hai người đan vào nhau, tim Tiêu Chiến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Tốc độ này sao mà nhanh quá trời...... Cậu vẫn còn chưa đồng ý đâu nha, sao người này lại thế nhờ......
Kính coong.
Chuông cửa reo.
Tiêu Chiến hết cả hồn đẩy vội Vương Nhất Bác ra. Cậu xém chút nữa quên béng mất chuyện Nhiếp Kì và Lạc Thần đến chơi rồi.
Anh đứng lên, định ra ngoài mở cửa, Tiêu Chiến vội nói
"Là anh của em với Nhiếp Kì Trước hết anh cứ trốn đi đã."
Vương Nhất Bác "....." Người như anh không nên gặp ai à?
"Đừng cuống, không phải hai người họ biết cả rồi à?"
Cậu ngây ra, bình tĩnh lại.
Ừ ha, họ biết cả rồi còn gì, hơn nữa còn biết cậu với anh có con cơ mà
Cậu đang cuống cái gì thế nhờ?
Chắc là tại bầu không khí ban nãy khiến cậu cảm thấy như thể đang lén lút chim chuột thì bị phát hiện ấy.
Tiêu Chiến kéo lại cổ áo anh lại, vỗ vỗ gương mặt đang nóng như lửa, đi ra mở cửa.
Nhiếp Kì vừa vào cửa đã nói
"Mặt cậu sao đỏ thế?"
Quay sang thấy gương mặt không biểu tình của Vương Nhất Bác
Âu kê đã hiểu rồi nà.
Vương Nhất Bác lạnh nhạt gật đầu với Nhiếp Kì và Lạc Thần coi như chào hỏi.
Nhiếp Kì nhìn thấy dấu vết trên cổ anh thầm nghĩ, vừa nãy bọn họ làm cái gì thế? Kịch liệt thế cơ à?
Thế mà Tiêu Chiến còn nói cái gì mà hợp đồng hết hạn rồi đồ Lừa đảo!
Lạc Thần đưa cho cậu túi quần áo và đồ chơi tặng bé con cùng với Nhiếp Kì ngó qua Toả nhi đang ngủ ngon lành trong cũi, sau đó nói với cậu
"Chiến Chiến, tụi anh còn có chút việc nên tụi anh đi trước nhé."
Cậu níu lại "Đừng đi mà, còn chưa ăn bánh gato nữa."
Nhiếp Kì cực kỳ không nhanh nhạy nói
"Ừ đó, ăn bánh gato xong rồi đi, với cả bé con chưa dậy mà. Ngủ rồi thì đâu có chơi cùng được."
Lạc Thần nhìn Nhiếp Kì một cái rồi lôi đi.
Đóng cửa.
"Chúng ta tiếp tục."
Cậu như thế mình đến nhà người khác làm khách, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đùi ngồi ngay ngắn trên sô pha, giả vờ không hiểu
"Tiếp tục gì cơ?"
Anh không nói gì. Đột nhiên mắt Tiêu Chiến hoa lên, bị ấn xuống sô pha.
Cơ thể hai người dính sát vào với nhau.
Một tay cậu bị giữ ở bên người, một tay đặt lên cổ Vương Nhất Bác.
Anh chạm trán mình vào trán cậu, sau đó từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cậu.
Mắt cậu chớp chớp mấy cái rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy bản thân như đang nằm trên đám mây mềm mại trôi bồng bềnh. Môi hai người nhẹ nhàng mơn trớn nhau.
Người nằm ở trên nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra, chạm vào môi cậu. Tiêu Chiến run một cái, dường như tóc dựng ngược cả lên.
Đầu lưỡi Vương Nhất Bác nhẹ nhàng khắc họa đường môi cậu, sau đó anh thấp giọng nói
"Ngoan, mở miệng ra nào."
Mắt cậu hơi hé ra, trong mắt toàn là nước, ngốc nghếch hỏi
"Gì cơ?"
Vương Nhất Bác nhân cơ hội này cúi xuống hôn tiếp. Miệng bị mở ra, bị sự mềm mại khó chối từ xâm chiếm lấy.
Tiêu Chiến còn nghe thấy tiếng nước dao động nhỏ, toàn bộ khoang mũi đều là mùi hương khiến người ta an tâm của Vương Nhất Bác. Hai tay cậu siết chặt lấy quần áo của anh, chỉ cảm thấy bản thân mình bị hôn đến mềm nhũn như nước. Não bộ đã hoàn toàn ngừng hoạt động mất rồi.
Không biết qua bao lâu nữa, Tiêu Chiến tai đỏ bừng đẩy Vương Nhất Bác ra.
Vì cậu nghe thấy âm thanh non nớt gọi ý ới.
"ba ba......"
Trong chiếc cũi nhỏ ở góc phòng khách, Toả nhi đang trưng ra gương mặt mịt mù lơ mơ, hai tay nhỏ nắm lấy lan can, đang ngóc đầu ngó về phía sô pha.
Lẽ nào bị con nhìn thấy rồi...... Mất mặt quá thể.
Cậu hung dữ lườm Vương Nhất Bác.
Cậu cứ tưởng mình hung dữ lắm cơ, nhưng không hề hay biết trong mắt anh, mắt cậu lấp lánh toàn nước, mặt phiếm hồng như mây trời hoàng hôn.
Cái lườm này chẳng có tí đe dọa nào cả, chỉ khiến người ta càng muốn bắt nạt thôi.
Anh an ủi "Anh che rồi, con không thấy đâu."
Cậu vừa tức vừa xấu hổ bế Toả nhi lên.
Vương Nhất Bác rơi vào trầm tư, nhìn nhóc con ngây ngốc kia.
Phải nghĩ cách tống thằng nhóc này đi.
Cậu đi đến cái cũi nhỏ mới thấy có gì đó sai sai. Cậu đưa tay ra nhìn, ngón áp út tay trái có thêm một cái nhẫn từ bao giờ.
Vừa nãy cậu bị u mê, không biết Vương Nhất Bác đeo cho cậu lúc nào.
Cậu khẩu thị tâm phi nói
"Ai cho anh đeo? Em còn chưa chấp nhận đâu nhá."
Anh đi đến, ôm cậu từ sau lưng
"Anh không đợi được. Lúc nào em mới có thể chấp nhận anh thế?"
Tiêu Chiến bối rối, rồi tháo nhẫn ra, cho vào trong túi áo
"Xem biểu hiện của anh. Cái này thì em giữ giúp anh, nếu mà anh biểu hiện kém thì em trả lại cho anh."
Vương Nhất Bác cười cười "Anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."
Cậu bế Toả nhi đến bàn ăn, cho ngồi vào ghế trẻ em, đội mũ sinh nhật cho bé con.
Anh gọi điện thoại cho nhà hàng đã đặt trước
"Xin lỗi, hôm nay không đi nữa, tôi sẽ trả tiền."
Cậu không muốn ra ngoài. Cậu cảm thấy ở cùng nhà với Vương Nhất Bác như thế này vui lắm, với lại đưa Toả nhi ra ngoài cũng không tiện nữa.
Anh gọi điện thoại cho nhà hàng, đưa đồ ăn đến tận nơi luôn.
Cậu cắm một cây nến lên bánh gato, thắp lên, chụp cho Toả nhi một tấm với bánh gato.
"Chúng ta cùng nhau chụp một tấm."
Tiêu Chiến cầm điện thoại, ba người cùng nhau chụp một kiểu.
Vương Nhất Bác vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, nhưng Tiêu Chiến có thể nhìn ra được sự vui vẻ trong ánh mắt của anh.
Cậu giúp bé con thổi nến, chỉ vào bánh gato socola và đống đồ ăn mê li trên bàn
"Cục cưng nhìn xem, tất cả đều mua cho con đấy. Có vui hông? Nhưng mà bây giờ con không ăn được, ba sẽ giúp con ăn hết nhá."
Toả nhi "......"
Bé con ngồi ôm bình sữa nhìn hai ba ăn, vui thật đó.
Tiêu Chiến ăn no nứt bụng, ngồi chơi với Toả nhi trong phòng khách, nhìn Vương Nhất Bác dọn dẹp trong phòng ăn.
Cậu hài lòng nghĩ, nhu mì đảm đang ghê. Nếu cả đời cứ thế này thì hạnh phúc thật đó.
Buổi tối, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau tắm cho tiểu Toả
Toả nhi trần như nhộng ngồi trong bồn tắm, xung quanh toàn là vịt đồ chơi nổi lềnh bềnh.
Đang tắm rồi nhóc con bắt đầu nghịch, cố ý vung nước lên người cậu.
Tiêu Chiến giơ tay ra cù Toả nhi, chỉ vào Vương Nhất Bác
"Sao con không hắt vào ba lớn?"
Bé con bị buồn, cười khanh khách. Nhóc con sợ Vương Nhất Bác, nào dám hất, chỉ dám chọc ba nhỏ thôi.
"Còn nhỏ tí thế này đã biết mềm nắn rắn buông rồi à?"
Toả nhi sợ, nhưng cậu không sợ đâu nhá. Cậu hất nước về phía Vương Nhất Bác.
Tay áo anh ướt sũng tức thì. Ba người đùa chán đùa chê, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều ướt sũng.
Vương Nhất Bác cười, nhìn Tiêu Chiến
"Làm sao bây giờ, anh không có quần áo để thay."
Cậu giãy nảy lên nói
"Trong tủ quần áo em có, anh đi thay đi."
Lúc cậu đi có lén lút chôm mấy bộ quần áo của Vương Nhất Bác
Anh xúc động, ôm mặt cậu hôn chụt một cái lên trán cậu.
Toả nhi giương đôi mắt ngây thơ, ngơ ngác nhìn.
Cậu nói không nên lời
"Em, anh...... Em còn chưa chấp nhận anh đâu đấy. Sao anh cứ hở ra là giở trò sờ mó thế nhở?"
Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, nhìn cậu
"Thế thì em có nguyện ý để anh giở trò không?"
Tiêu Chiến bị nhìn đến nhũn cả chân
"....... Đương nhiên là không cho rồi."
Chắc chắn là cho rồi!!! Sờ em đi!!! Sờ nhìu dô
Anh lại gần, cậu căng thẳng nhắm tịt mắt. Lại muốn hôn à......
Má sữa mềm mềm của Vương Nhất Bác cọ qua mặt Tiêu Chiến, nhẹ nhàng ghé tai cậu nói
"Ừ, anh biết rồi."
Sau đó xoay người đi......
Cậu kinh ngạc đến tròn mắt, mặt đỏ gay, đứng đực ở đấy.
Bị chơi rồi...... Đáng ghét!
Toả nhi vỗ tay, ngây thơ phát ra tiếng cười non nớt.
Tiêu Chiến chuyển hướng trút giận
"Con cười cái gì mà cười? Nhóc con xấu xa này!"
Vương Nhất Bác thay quần áo xong đi ra, phụ trách lau khô người, mặc quần áo, ru bảo bảo nhỏ ngủ.
Cậu cứ như ông lớn, nhàn nhã ngồi rung đùi trên ghế sô pha.
Cuối cùng Toả nhi cũng ngủ, Vương Nhất Bác theo gót Tiêu Chiến vào phòng ngủ.
Cậu vẫn còn tức chuyện ban nãy
"Anh vào theo làm gì? Em chỉ có một cái giường đơn thôi."
"Ngủ cùng nhau."
Cậu hừ một cái "Mơ đẹp ghê, về nhà của anh đi. Chúng ta còn chưa tiến triển đến bước có thể ngủ chung một giường đâu."
Vương Nhất Bác tiếc nuối nói "Thế thì anh đi đây."
Tiêu Chiến nghiêm mặt "Anh đi đi."
Vương Nhất Bác "Anh đi thật đây."
Tiêu Chiến nhịn cười, đẩy anh ra ngoài cửa
"Mau đi đi. Bai bai."
Tuy cậu muốn lắm, nhưng mà thật sự không dám ngủ chung một giường với Vương Nhất Bác đâu.
Cậu sợ mình không kiềm chế được vồ vào, hơn nữa trong nhà cũng không chuẩn bị cái gì......cậu chưa muốn mang bầu lần hai đâu.
Vương Nhất Bác vuốt tóc Tiêu Chiến xoay người đi.
Sau đó......
Ấn tay vào khóa vân tay, mở cửa căn hộ đối diện.
Tiêu Chiến "......" Ù rìa lí
"Bảo bảo, có muốn đến nhà anh chơi không?"
Cậu thông suốt rồi. Tại sao chủ nhà đột nhiên đổi ý, lại còn tiền nhà rẻ thế nữa.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt thế?
Không ngờ Vương Nhất Bác lại tính cả rồi, rào hết rồi, sớm đã lùa cậu vào hố rồi.
Tiêu Chiến không thèm để mắt tới
"Không đi."
Nói xong, quay người đóng cửa. Biểu cảm trên mặt không thể duy trì được nữa, cuối cùng, cười toe cười toét.
Sáng hôm sau, anh sang nấu bữa sáng cho cậu.
Đang ăn thì đột nhiên Tiêu Chiến nhớ ra
"Vương Nhất Bác, nhà là nhà của anh. Anh không định tặng em luôn à? Anh lại còn lấy tiền của em nữa?"
Vương Nhất Bác cười
"Cả người cũng là của em rồi mà."
Tiêu Chiến lập tức nín. Cậu sờ sờ gương mặt đang nóng bừng cả lên.
Anh như thế này đúng là không thể đỡ được.
Trước khi đi làm, Vương Nhất Bác kéo cậu đến cửa căn hộ đối diện
"Làm gì thế?"
Anh không trả lời, ấn mấy cái lên mã vân tay trên cửa, sau đó kéo tay cậu, ấn ngón cái của cậu lên, nhập vân tay của cậu vào.
"Như thế này thì lúc nào em cũng đến tìm anh được."
Tiêu Chiến cứng mồm "Em tìm anh làm gì chứ."
Anh cười cười, ôm ghì cậu vào trong lòng
"Bải bảo, đây là lần đầu tiên anh yêu một người. Nếu anh có làm gì sai, làm gì không tốt thì em nói với anh nhé."
Trong lòng cậu thầm nghĩ, anh làm siêu siêu tốt, em cũng thích anh lắm lắm.
Nhưng mà những lời sến súa đó thì cậu chẳng thể thốt ra ngoài được.
Chương trình "Sáng tác đỉnh nhất" mà Tiêu Chiến tham gia bắt đầu chiếu tập 2. Trong tập này chính là cảnh cậu và Lục Thành hợp tác với nhau, thế là được một màn náo nhiệt tưng bừng trên mạng.
Dù gì thì 3 năm trước, Tiêu Chiến đã công khai bày tỏ tình cảm với Lục Thành trước truyền thông.
Lúc đó Tiêu Chiến còn là đồ bỏ đi, bị fan Lục Thành mắng cho vuốt mặt không kịp.
Bây giờ thì hai người gần như ở cùng một đẳng cấp. Cậu giờ đây đã là ca sĩ mới xuất sắc, có nhan sắc, có thực lực, lượng fan lại đông đảo cuồng nhiệt, fan Lục Thành nào có cửa để mà chửi cậu.
Fan couple chìm nghỉm lâu năm lại có cơ hội nhem nhóm chui lên.
Buổi tối, Vương Nhất Bác về, cậu liền cảm thấy hình như tâm trạng anh không vui.
Bây giờ cậu cũng coi như có thể đoán được sương sương tâm trạng của Vương Nhất Bác rồi.
Tiêu Chiến nghĩ ngợi một hồi, rồi bám lấy cổ anh, leo lên đu người anh
"Anh làm sao thế? Không vui hử?"
Anh đặt tay lên tay Tiêu Chiến
"Sao lại hỏi thế?"
"Hừm...... Để em xem nào, có phải là anh xem chương trình rồi không?"
Sau này Tiêu Chiến đã suy nghĩ kỹ rồi. Lúc cậu tham gia chương trình tuyển idol, anh luôn luôn nắm rõ từng động thái của cậu như trong lòng bàn tay, chắc chắn là lén lút ngồi xem chương trình rồi.
Anh không nói gì. Cậu kinh ngạc phát hiện tai anh đỏ hết cả lên rồi.
Tiêu Chiến cười toe, Vương Nhất Bác cũng biết xấu hổ kiki.
"Úi em biết rồi! Anh nhìn thấy xếp hạng trên siêu thoại nên ghen rồi phải hông?"
Tiêu Chiến đùa vui cười tít cả mắt. Không ngờ Vương Nhất Bác còn xem mấy cái đó nữa.
Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói
"Anh không hiểu em đang nói gì."
Cậu vắt vẻo trên lưng anh, cứ thể để anh cõng vào trong bếp nhưng vẫn quyết không buông, tiếp tục trêu chọc
"Thế anh có biết siêu thoại của anh với em là gì hông? Chắc chắn là anh nhìn quen tên couple mình lắm đó nha......"
"Không biết."
Tiêu Chiến nhịn cười đến nội thương
"Hầy, thế thì tiếc quá. Anh không biết trong siêu thoại có mấy bài hay ho thế nào đâu nhá......"
Tai anh càng ngày càng đỏ, đột nhiên vươn tay ra sau, ôm lấy Tiêu Chiến đặt lên trên kệ bếp rồi chặn cái miệng lắm lời của cậu lại.
Cậu không nói được một câu chòng ghẹo nào nữa rồi. Cậu bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, sau đó mặt đỏ bừng, nhảy vội xuống chuồn lẹ.
Anh nghĩ, thứ hay ho trên siêu thoại anh tích lâu như thế rồi, cuối cùng cũng có ngày lôi ra dùng từng cái một.
Tiêu Chiến và Toả nhi ngồi trên sô pha đợi Vương Nhất Bác nấu nướng dọn cơm. Cậu lấy điện thoại ra, đổi sang nick chính, hủy theo dõi Lục Thành
Fan couple được quyền ship tự do, nhưng cậu cũng phải làm rõ quan điểm của bản thân. Cậu không muốn dây dưa với người mình không thích, càng không muốn khiến anh phải thấy khó chịu trong lòng.
Sau khi ru Toả nhi ngủ rồi cậu nằm tựa vào lòng Vương Nhất Bác, ngồi xem tivi.
Đột nhiên Vương Nhất Bác hỏi
"Bảo bảo, ngày mai em có rảnh không?"
"Ngày mai em không có việc gì. Sao thế?"
"Đi với anh đến một nơi."
"Đi đâu thế?"
Anh nắm tay cậu "Ngày mai là ngày giỗ của em trai anh. Anh đưa em đến gặp thằng bé, gặp cả ba mẹ anh nữa."
Cậu hơi ngạc nhiên. Cậu không biết Vương Nhất Bác có em trai.
Cậu xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác vòng tay ôm anh thật chặt.
Hôm sau, cậu và Vương Nhất Bác đưa Toả nhi đến nhà ông nội rồi cùng ông nội đến nghĩa trang.
Biểu cảm của Vương Nhất Bác và Vương Thành Lâm vẫn như thường ngày, không hề lộ ra một chút đau buồn nào cả. Nhưng khi cậu nhìn thấy ba ngôi mộ kia, tâm trạng đột nhiên trùng hẳn xuống.
Ba mẹ Vương Nhất Bác không còn nữa rồi.
Em trai anh cũng không còn nữa. Trên ảnh thì mới chỉ khoảng 10 tuổi thôi.
Lẽ ra đã có thể là một nhà 5 người hạnh phúc rồi.
Trái tim cậu cứ quặn lại, đau đớn. Cậu cảm thấy tính cách của anh chắc chắn là do chịu cảnh ly biệt với người thân nên mới bị ảnh hưởng.
Anh nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên mộ, đặt lên đó một bó hoa, nắm tay Tiêu Chiến nói
"Đây là bạn đời của con."
Giống như anh đang giới thiệu Tiêu Chiến với người nhà đã mất vậy.
Cậu căng thẳng cúi gập người trước ba ngôi mộ.
Ba người họ không ở lại nghĩa trang lâu lắm, một lúc sau thì về nhà ông nội Vương, cùng nhau ăn bữa cơm tối.
Toả nhi ở lại với ông nội, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thì cùng nhau về khu chung cư
Trước khi ai vào nhà người nấy, cậu ôm chặt anh một hồi lâu.
Vương Nhất Bác hôn tóc cậu
"Chắc em mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
"Ừm, anh cũng ngủ sớm nhé."
Cậu vào nhà tắm rửa, lúc chuẩn bị đi ngủ thì dì Lý gọi điện thoại đến.
"Tiểu Chiến ngủ chưa thế? Thật sự xin lỗi, muộn thế này rồi còn làm phiền cháu."
Tiêu Chiến vội nói "Cháu vẫn chưa ngủ đâu ạ. Dì Lý có chuyện gì sao ạ?"
Dì Lý trầm mặc một lúc "Ừ, Vương lão tiên sinh đã do dự lâu lắm nhưng đến cuối vẫn bảo dì nói với cháu"
"Dì nói đi, cháu nghe đây ạ."
"Khi Tiểu Bác còn nhỏ, tính cách cậu ấy không như hiện tại đâu. Tình cảm hai anh em của cậu ấy và Tiểu Mộc tốt lắm, chắc hẳn là do là sinh đôi nên tình cảm càng thân thiết hơn. Thực ra Tiểu Bác không thích âm nhạc đến thế đâu, nhưng vì Tiểu Mộc lúc học tiểu học bắt đầu học piano lại rất thích hát nữa."
Cậu cực kỳ ngạc nhiên, em trai của Vương Nhất Bác tên là Vương Nhu Mộc, hai người là anh em sinh đôi. Vì thế Vương Nhất Bác mới đến học viện Patrick để học nhạc là để hoàn thành tâm nguyện của em trai sao?
"Em trai mất thực sự là cú sốc lớn với Tiểu Bác."
Lúc dì Lý kể, cậu im lặng nghe, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Lúc hai người họ 10 tuổi, gia đình có cho mời một kỹ sư thiết kế sân vườn về làm việc. Kẻ này vì tham tiền, có móc nối với đường dây bên ngoài, bắt cóc Tiểu Bác và Tiểu Mộc"
"Đám bắt cóc nhốt hai người vào trong một nhà xưởng ở ngoại ô...... Trong đó không có cửa sổ, không có đèn, không ánh sáng. Mà khi ấy Tiểu Mộc đang bị bệnh."
"Tiểu Mộc bị sốt cao, đám bắt cóc mất hết nhân tính, không chăm chữa cho thằng bé. Qua cả một đêm dài, Tiểu Mộc không chống đỡ được nữa......"
Tiêu Chiến không thể tin nổi, mở to mắt.
Giọng dì Lý hơi run lên, nhưng vẫn cố nói nốt
"Mất trong vòng tay của Tiểu Bác."
Cậu cắn chặt môi, ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch cả ra.
Cậu không dám tưởng tượng ra cảnh đó.
Khi ấy Vương Nhất Bác mới có 10 tuổi, anh ôm em trai trong căn phòng tối đen cả một đêm dài......
Anh ấy phải tuyệt vọng đến nhường nào chứ......
Chẳng trách...... chẳng trách anh ấy sợ bóng tối, chẳng trách anh ấy luôn phòng bị tất cả những người xung quanh.
"Sau khi Tiểu Bác được cứu ra, cả một thời gian dài không nói một câu nào hết. Ba của cậu ấy và cả Vương lão tiên sinh nữa phải đi tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị cho cậu ấy. Sau này mới chịu nói mấy câu thì mọi người mới yên lòng. Nhưng từ đó trở đi, cậu ấy không giống những đứa trẻ cùng lứa nữa."
Cậu hiểu dì Lý nói không giống là không giống điểm nào.
Ngay từ đầu, cậu đã cảm thấy anh cực kỳ trầm ổn, bình tĩnh thái quá, giống như người vô cảm vậy. Dường như anh chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì hết.
Cuộc sống của anh chỉ xoay vần quanh công việc, ngay cả chuyện kết hôn cũng nghe lời ông nội...... Khi ấy cậu có cảm giác, cảm giác anh chỉ làm những gì mà anh nên làm.
Nhưng sau này, dần dần tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cậu mới phát hiện ra thực ra Vương Nhất Bác rất ấm áp.
"Lúc cậu ấy 5 tuổi thì mẹ mất, sau đó em trai cũng...... Thời gian sau thì ba cậu ấy cũng đổ bệnh mà đi. Thực sự Tiểu Bác và Vương lão tiên sinh đã trải qua quãng thời gian khó khăn lắm. Bên ngoài Tiểu Bác cực kỳ xuất sắc, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ cậu ấy, Nhưng những thứ mà người bình thường nào cũng có thì cậu ấy chẳng thể nào có được."
"Nhưng bây giờ có cậu và Tiểu Toả rồi, thật sự là may mắn."
Tiêu Chiến nghĩ, người may mắn là cậu mới đúng. Cúp điện thoại, Tiêu Chiến lập tức phi ra ngoài, cậu mở cửa căn hộ đối diện, chạy thẳng vào phòng ngủ của anh.
Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động, vừa ngồi dậy trên giường thì cậu đã chạy vào rồi.
Ánh đèn ngủ mập mờ như đâm thẳng vào mắt Tiêu Chiến. Cậu chưa từng nghĩ lý do khiến anh sợ bóng tối lại thảm khốc đến thế.
"Em lại đây ngồi đi."
Cậu đi tới, ngồi xuống giường.
"Sao tự nhiên lại chạy sang thế, nhớ anh à?"
"Tại sao lại không nói cho em biết?"
Anh kinh ngạc một hồi, sau đó an ủi cậu
"Sợ em buồn. Dù sao cũng là chuyện đã qua rồi, không muốn làm em phải buồn."
Tiêu Chiến đau lòng nói "Sau này, chuyện gì anh cũng phải kể cho em, được không?"
Vương Nhất Bác đưa tay ra, ôm cậu, vùi mặt vào cổ áo cậu.
Hai tay cậu nhẹ nhàng đặt lên lưng anh. Cậu cảm thấy trên người Vương Nhất Bác có chút yếu đuối mà cậu chưa từng thấy.
Vương Nhất Bác nhẹ giọng gọi cậu
"Bảo bảo."
Gần đây, anh mới gọi cậu như vậy.
Hai chữ "bảo bảo" từ Vương Nhất Bác mang theo chút ấm áp mềm mại lại vừa mang theo sự hài lòng mãn nguyện.
Tiêu Chiến đau lòng vô cùng.
"Ừ, em đây."
Cậu cảm thấy vòng tay anh siết chặt lại.
"Em đừng đi."
"Em không đi đâu hết."
"Sau này em cũng đừng đi."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa lưng anh
"Em không đi, không đi đâu hết."
Chuyện khác cậu có thể cả gan làm, nhưng về mặt tình cảm thì lại rất ngượng ngùng. Cậu nhịn sự xấu hổ xuống, ngắc ngứ nói
"Em...... Em sẽ ở bên anh mãi mãi."
Vương Nhất Bác dụi đầu vào cổ Tiêu Chiến
"Cảm ơn em."
Tại sao tự dưng lại nói cảm ơn chứ, Tiêu Chiến có chút thẹn thùng
"Cảm, cảm ơn cái gì chứ, không cần khách sáo."
"Cảm ơn em." Anh nhẹ giọng lặp lại lần nữa.
"Có em ở bên cạnh, anh mới biết thế nào là hạnh phúc."
Trái tim Tiêu Chiến quặn lại, như thể có cái gì đó chua chát trào lên khỏi ngực.
Cuối cùng biến thành nước mắt, chảy giàn giụa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro