5.
Buổi sáng hôm sau
"Á..aaaaa"
Vương Nhất Bác nhăn mặt, bịt tai, miệng lèm bèm khó chịu 'sáng sớm anh ta lại bày trò gì nữa đây'
"Aaaaaaa"
Cuối cùng không chịu nổi hắn phải bò dậy, đến lúc này mới nhận ra là suốt đêm qua mình đã ngủ trên hành lang. Hắn uể oải đi đến chỗ Tiêu Chiến đang la hét thất thanh, rồi đưa tay bịt chặt miệng anh lại.
"Im ngay, lại chuyện gì nữa đây?"
Tiêu Chiến đưa tay chỉ về phía phòng khách, dưới sàn nhà, một người con trai lõa lồ đang nằm sấp ở giữa phòng, dáng vẻ như đã chết. Vương Nhất Bác thở dài, quên mất thằng bạn chết tiệt này, hắn quay sang phóng đôi mắt hình viên đạn về phía anh rồi bước đến chỗ Tiết Dương.
Thật sự chẳng muốn ngó đến cái thân thể lõa lồ kia chút nào, hắn quay mặt đi chỗ khác, lấy chân đạp mạnh lên mông Tiết Dương nói
"Này, dậy mau!!!"
Năm phút trôi qua cậu ta vẫn nằm lì ra đó, không nhúc nhích. Sau đó một chiếc nùi giẻ chẳng biết từ đâu bay đến, đắp lên người Tiết Dương, che vừa đủ chỗ cần che.
"Hay là chết rồi?". Tiêu Chiến lấp ló phía sau Vương Nhất Bác, đầu hơi chồm lên trước hỏi, âm giọng anh có chút run rẩy sợ hãi, nhưng rất nhanh, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười sảng khoái. "Tuyệt, thì ra cảm giác giết người là thế này"
Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn anh, những người thần kinh có vấn đề như anh ta thật sự quá nguy hiểm.
Anh quay sang hắn, níu nhẹ góc áo. "Phi tang xác thôi"
"Cậu ta chưa chết"
"Nhưng nãy giờ cậu ta có nhúc nhích đâu"
"Thì sao??"
"Nghĩa là chết rồi"
"Sao anh lên được đại học hay vậy?". Hắn thở dài ngao ngán, quay lại với cái xác kia. Liền giật mình, "Tỉnh rồi à?"
Tiết Dương đã ngồi dậy từ lúc nào, đang mải mê ngắm cái giẻ rách trên tay, trong đầu là một đống thắc mắc, tại sao bản thân lại trần trụi nằm dưới đất như thế này?
"Xùy... Chán". Tiêu Chiến bĩu môi bất mãn rồi bỏ lên lầu.
Vương Nhất Bác lần nữa lấy chân đạp Tiết Dương thêm một phát xong rồi cũng bỏ đi. Cậu vươn vai ngáp dài, sau một hồi mới tỉnh bơ đứng dậy lết xuống bếp lục đồ ăn.
----
Hôm nay là cuối tuần nên bọn họ không cần phải đến trường, lúc Vương Nhất Bác tắm rửa thay đồ xong, xuống lầu thì Tiết Dương đã về rồi. Tiêu Chiến lại chẳng thấy đâu, mà hắn cũng không rảnh hơi để quan tâm.
Dọn đến đây ba ngày rồi, tới bây giờ hắn mới có dịp nhìn ngắm toàn thể ngôi nhà. Tất cả nội thất đều mang một màu trắng toát, ngoài mặt đều được làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn ra cánh đồng bao la bên kia con đường.
Vương Nhất Bác đứng bên cửa kính, hai tay đút túi quần ngước mắt ngắm nhìn bầu trời, xung quanh đều cực kỳ yên tĩnh, khiến cho tâm trạng hắn cảm thấy thật thư thái, xem ra nơi ở mới này cũng không đến nỗi nào, hắn khẽ nhắm mắt nhấm nháp chút bình yên hiếm có suốt ba ngày qua.
"Bảo bối à"
Lại đến nữa rồi.
Vương Nhất Bác bực bội mở mắt ra, liền trông thấy Tiêu Chiến từ ngoài lạch bạch chạy vào.
"Xem này, là quà cưới của ba mẹ". Anh giơ lên một phong thư, bên ngoài phong thư còn có gia huy của nhà họ Vương. Hắn mạnh tay giật lấy rồi mở ra đọc
"Hai con thân yêu! Căn nhà và chuyến du lịch này là quà cưới của ba mẹ, hãy đi chơi thật vui vẻ, tận hưởng tuần trăng mật bên nhau nhé. Chúc hai con hạnh phúc."
Vậy đó, lá thư chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn gọn thế thôi. Tiêu Chiến thích thú cầm hai tấm vé lên, mắt sáng rỡ. Vương Nhất Bác cũng tò mò nhìn vào. Là một chuyến du lịch suối nước nóng.
Lần này xong rồi.
......
Vì vé chỉ có mấy ngày là hết hạn, nên bọn họ quyết định cúp học hai ngày để đi. Sáng hôm sau, Tiêu Chiến phấn khích đeo balo du lịch vào, phóng nhanh xuống lầu, vừa chạy vừa hét lớn
"Bảo bối à, nhanh đi, sắp trễ xe buýt rồi"
Vương Nhất Bác chậm chạp bước xuống lầu, thờ ơ nói. "Thì sao, tôi lại không đi xe buýt"
"Vậy đi bằng gì?"
Tiêu Chiến vừa dứt lời, một chiếc xe vàng chóe lòe loẹt đã đậu kịt ngay trước cổng. Anh bước đến bên cửa xe, cúi đầu sát cửa kính, miệng cười tươi nói với Tiết Dương.
"Cho mượn xe sao? Thật tốt bụng quá"
"Tôi thích suối nước nóng lắm". Tiết Dương đáp lại một câu chẳng ăn nhập gì, nhưng như thế cũng đủ hiểu rồi, anh quay sang lườm Vương Nhất Bác, hắn lúc này đang mở cửa xe.
"Thật sao???"
Trông thấy khuôn mặt đau khổ của anh, hắn nhếch miệng cười. Tiêu Chiến bực bội ném balo ra ghế sau, đang sắp chui vào xe thì...
"Tiêu...Tiêu Chiến". Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, Tiêu Chiến quay người lại nhìn, là cô gái nhỏ nhắn anh đã cứu lần trước và đã từ chối làm bạn với anh.
"Có chuyện gì sao?"
"Lần trước anh làm rơi cái này, hôm nay vì anh không đến trường nên tôi đem đến đây trả"
Triệu Nghi Nghi xoè bàn tay ra, bên trong là chiếc móc khóa nhỏ rất xinh xắn. Khắc địa chỉ ngôi nhà mới này và ngày cưới, là anh đã đặt để làm kỷ niệm. Tiêu Chiến cầm lấy chiếc móc khóa, cười tươi.
"Cám ơn cô, làm phiền rồi"
Triệu Nghi Nghi khẽ gật đầu rồi quay người bước đi. Nhìn theo bóng lưng cô độc đó, Tiêu Chiến đột nhiên nảy ra một ý tưởng khá điên rồ.
"Này, khoan về đã, chúng tôi đang chuẩn bị đi suối nước nóng, còn thiếu một người, cô đi chung luôn đi". Tiêu Chiến nói xong, không kịp để Triệu Nghi Nghi phản ứng, đã vội vàng đẩy cô vào xe. Trên xe cũng toàn những người không thích dây dưa, nên dù không biết cô là ai vẫn không thắc mắc, vừa đủ người là phóng đi luôn.
Suối nước nóng tọa lạc trên một núi cao thuộc thị trấn nhỏ Nam Sơn, vừa khai trương không bao lâu nên vẫn chưa đông khách lắm. Lúc bọn họ đến, người quản lý niềm nở ra chào mừng. Đó là một bà già lụ khụ, nhưng xem ra vẫn còn rất minh mẫn, bà cầm trên tay hai tấm vé rồi nhìn bọn họ dò xét một hồi mới gật gù nói
"Hai tấm vé này chỉ thuê được một phòng thôi, nhưng để mừng khai trương thì nhà nghỉ chúng tôi sẽ khuyến mãi cho các vị"
Vương Nhất Bác nghe vậy thì mừng thầm trong bụng, vậy là không cần phải ở chung phòng với con người nguy hiểm kia rồi.
Bà quản lý dẫn bọn họ lên phòng nghỉ.
"Đây là phòng của bốn vị"
Tưởng gì, hoá ra vẫn là bốn người một phòng.
"Này bà già, có nhầm không vậy, khuyến mãi gì đâu. Còn nữa, cô ấy là con gái, bà không định sẽ để cô ấy ở chung phòng với bọn tôi chứ?". Vừa nói Vương Nhất Bác vừa chỉ vào Triệu Nghi Nghi.
"Chàng trai trẻ, ta mới 79 tuổi thôi, đừng gọi là bà già chứ. Với lại căn phòng này chính là khuyến mãi còn gì, không thấy nó rộng hơn những phòng khác hay sao? Còn cô bé này, ta sẽ đi chuẩn bị thêm một phòng nữa"
Bà trả lời rồi quay người bước trở lại phía quầy.
"Ở chung phòng càng tốt chứ sao"
"Phải, tôi thích ở chung một phòng lắm"
Tiêu Chiến và Tiết Dương hào hứng xách balo vào phòng, Vương Nhất Bác bất lực nhìn hai con người "điên cuồng" kia, miễn cưỡng bước vào. Còn Triệu Nghi Nghi vẫn rụt rè đứng tần ngần ở cửa. Thấy vậy, Tiêu Chiến kéo cô vào trong, giới thiệu với mọi người.
"Đây là Triệu Nghi Nghi, một người bạn mới của tôi". Tiêu Chiến chỉ vào Triệu Nghi Nghi nói
"Nghi Nghi, đây là bạn đời của tôi, chúng tôi vừa kết hôn cách đây một tuần. Còn đây -". Anh chỉ tay sang Tiết Dương, tỏ vẻ ghét bỏ - "hừ, là kỳ đà".
Triệu Nghi Nghi thoáng kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến. Không ngờ anh đẹp trai như vậy mà lại....
Nhưng không sao, đã là bạn bè thì không nên để tâm những điều đó. Tình yêu làm gì có phân biệt giới tính, cô quay sang nhìn Vương Nhất Bác gật đầu mỉm cười chào hắn.
"Chào cô, tôi là Tiết Dương, cứ gọi tôi là Dương Dương đẹp trai".
Vừa dứt lời, Tiết Dương lập tức ăn ngay hai cái balo vào mặt.
----------
Đến trưa sau khi dùng bữa xong, cả bọn cùng nhau đi tắm suối nước nóng.
"Chúng ta đi tắm lộ thiên đi". Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác, hào hứng nói.
"Tắm tập thể???"
"Ừ!".
"Dẹp đi"
Tiết Dương chống cằm, nhìn hắn châm chọc. "Sao vậy? Cậu có khiếm khuyết cơ thể nào muốn giấu à?"
Vương Nhất Bác chẳng buồn liếc cậu ta, cũng chẳng thèm đáp.
"Vậy tôi với Chiến Chiến đi vậy"
Nói rồi hai con người trơ trẽn đi về hướng nhà tắm lộ thiên.
Vương Nhất Bác thấy khó chịu, tên bạn đê tiện của hắn và tên "chồng hờ" sẽ làm gì ở cái nhà tắm đó đây, không được, dù sao cũng mang tiếng là "chồng" anh ta, hắn mà không đi theo thì mọi người sẽ chê cười Vương Nhất Bác hắn mất.
Nghĩ vậy, hắn cũng chạy về hướng đó. Nhưng đương nhiên hắn đi theo không phải để tắm chung, chỉ để kéo "chồng hờ" của mình đi thôi.
Trước khi bị kéo đi, Tiêu Chiến ngoảnh đầu lại, giơ ngón tay cái lên và nháy mắt với Tiết Dương.
Vương Nhất Bác kéo anh ra phía sau nhà nghỉ, nơi có một thác nước nóng đổ xuống, làm hơi nước bốc mù mịt cả một vùng. Tiêu Chiến thích thú trước cảnh đó. Vương Nhất Bác chợt hỏi
"Tại sao anh lại thích gọi tôi là bảo bối thế?"
"Vì cậu là chồng của tôi, chồng chính là bảo bối"
"Đây chẳng qua là một cuộc hôn nhân ngoài ý muốn. Tại sao lại coi chuyện này nghiêm túc như vậy?"
"Vì tôi nghĩ, tôi thật sự thích cậu rồi".
Hắn thoáng ngạc nhiên.
"Lúc đầu chẳng phải anh rất ghét tôi sao? Thay đổi nhanh thật"
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt có chút giễu cợt của Vương Nhất Bác, anh nói rất nghiêm túc
"Đừng coi đây là trò đùa, tôi không chơi đùa với tình cảm"
Anh hơi ngừng một chút, hướng mắt về phía thác đổ
"....cuộc sống của tôi, vốn không cho phép tôi chần chừ. Tôi buộc phải quyết định nhanh hơn người khác, ngay khi tôi xác định được là bản thân thích cậu, thì nhất định tôi sẽ theo đuổi cậu đến cùng, cố gắng hết sức mình làm tất cả những gì có thể để cậu đón nhận tình cảm đó, vì...tôi không có thời gian để nhìn lại hay hối tiếc".
Hơi nước làm hạn chế tầm nhìn, khiến cho khuôn mặt của Tiêu Chiến nhòe đi. Đôi mắt càng thêm đau thương. Vương Nhất Bác không ngờ, anh lại thích hắn, vả lại còn rất nghiêm túc, không phải lần đầu được tỏ tình, nhưng cảm giác lần này thật lạ, có chút căng thẳng và...vui.
Đang mải suy nghĩ, lúc định thần lại đã thấy anh đứng trước mặt từ lúc nào, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn.
"...vì thế cho nên...cậu chết chắc rồi"
Nói xong, anh cười gian đến lạnh sống lưng, quay người bước vào trong, để hắn ở lại với nỗi sợ vô hình.
Buổi tối trong phòng, mỗi người một việc, Tiêu Chiến lo lắng Triệu Nghi Nghi ở một mình sẽ cô đơn nên đã áp giải cô về phòng mình ngồi cho có tụ, dù sao anh cũng là người kéo cô theo nên không thể vô trách nhiệm được.
Có điều, chỉ ngồi được một lúc Triệu Nghi Nghi đã cảm thấy buồn ngủ nên trở về phòng, Tiết Dương hiện tại cũng đã ngủ say. Vương Nhất Bác thì trùm chăn kín đầu nằm im ru như khúc củi. Tiêu Chiến nhanh chóng tắt đèn rồi phóng như bay lên giường nằm cạnh Vương Nhất Bác, nhè nhẹ kéo chăn ra, hắn vậy mà ngủ mất rồi, anh xoay người nằm đối mặt với hắn, gối đầu lên cánh tay chăm chú ngắm nhìn gương mặt say ngủ của đối phương, giữ nguyên tư thế ngẩng người thật lâu.
Trông hắn bây giờ đáng yêu và bình yên như một đứa trẻ, đôi má trắng trẻo vì bị đè ép lên gối mà trở nên núng nính như cái bánh bao nhân thịt. Làm cho người khác yêu thích không thôi, thật muốn cắn xuống đó một cái, nếm thử xem bánh bao ấy có mùi vị gì?
Tiêu Chiến rụt rè nhích lại gần Vương Nhất Bác, áp lòng bàn tay vào mặt hắn, nhẹ nhàng xoa nắn, xúc giác da thịt va chạm vào nhau khiến anh có chút kích động, sờ mặt một lúc lâu vẫn không cảm thấy đủ, anh liền lớn mật vòng tay ôm chặt lấy hắn, đầu tựa vào vòm ngực vững chãi rộng lớn, anh chun mũi không ngừng hít hà mùi hương nam tính quyến rũ trên cơ thể hắn, khoé môi không kìm nén được khẽ mỉm cười mãn nguyện.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, hôm nay Tiêu Chiến thức dậy từ rất sớm, anh rón rén đi đến chỗ hồ nước có thác đổ. Điệu bộ thậm thà thậm thụt rình mò, trên tay là chiếc máy ảnh đắt tiền màu đen, trông anh lúc này chẳng khác gì một tên biến thái thứ thiệt. Anh chậm rãi tiến lại gần phía hồ, bên dưới hồ thấp thoáng bóng người. Tiêu Chiến mỉm cười đắc chí, bước từng bước tiến lại gần hơn, hơi nước tỏa mù mịt thuận lợi giúp anh che giấu hành tung. Anh cầm chặt máy ảnh, hướng về phía bóng người dưới nước chụp liên tục, hí hửng cười ha hả.
"Mình sẽ dùng những tấm ảnh này uy hiếp Nhất Bác bảo bối, bắt cậu ta phải phục tùng dưới chân mình. Há há há"
Trước khi thực hiện phi vụ này, Tiêu Chiến đã sớm điều tra qua, biết hắn thích tắm vào buổi sáng, và cũng biết hôm nay hắn sẽ đến đây tắm. Nên anh đã âm thầm chỉnh báo thức, cố ý thức dậy sớm hơn hẳn nửa giờ đồng hồ, sau đó chui vào quầy lễ tân núp lùm chờ đợi thời cơ. Ông trời quả nhiên là không phụ người có dã tâm, đợi được khoảng mười lăm phút đã thấy Vương Nhất Bác tò te đi ra, anh mừng húm lập tức bám sát phía sau.
Tiêu Chiến đứng trên bờ hướng máy ảnh xuống hồ nước chụp không ngừng nghỉ, góc độ nào cũng không bỏ qua, đến khi cảm thấy đã đủ rồi anh mới dõng dạc cười to nói
"Nghe đây, tôi đã có trong tay những hình ảnh lõa thể của cậu rồi, khôn hồn thì sau này yêu thương chiều chuộng tôi nhiều một chút. Nếu không tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ. Haha"
"Ơ...ơ, được được"
Tiêu Chiến kinh ngạc, tiếng bảo bối hôm nay sao già thế nhỉ? Anh quờ quạng tay cố xua bớt đi hơi nước xung quanh, sau đó dụi mắt định thần nhìn kỹ lại, cảnh tượng trước mặt thật kinh hoàng.
"Á...aaaaaa. Ông là ai?"
Dưới hồ nước bây giờ là một lão già nào đó nhìn vô cùng biến thái, lão đang chường cặp mắt dâm dục nhìn chằm chằm vào anh, còn có vẻ vô cùng thích thú với câu uy hiếp vừa nãy.
"Hahaha.."
Tiêu Chiến quay lưng lại nơi phát ra tiếng cười, liền trông thấy Tiết Dương và Vương Nhất Bác. Anh hiện tại mới chợt hiểu ra, tức giận nhìn Tiết Dương hỏi
"Cậu chơi tôi?"
Tiết Dương bình thản nhún vai. Thì ra các nguồn điều tra của anh đều từ Tiết Dương mà có, tên bạn thân đê tiện của Vương Nhất Bác.
"Cậu đừng hòng có được poster của Mr.Z". Anh ấm ức nghiến răng ken két, hoá ra phần thưởng cho việc bán tin tức bí mật của bạn thân là tấm poster của thần tượng.
"Rất tiếc tôi ra giá cao hơn anh rồi"
Vừa nói Vương Nhất Bác vừa ném cho Tiết Dương một vật, là huy hiệu có hình Mr.Z, rồi hắn giơ tấm hình chụp lúc Tiêu Chiến miệng há to kinh ngạc khi thấy ông già biến thái kia, mắt anh khi đó như muốn rớt ra ngoài, nói tóm lại là trông vô cùng ngu ngốc. Anh tức trào máu, chạy bổ đến cướp lại, tiện chân đá mạnh Tiết Dương xuống nước.
"Này, huy hiệu đó không ướt nước được đâu". Vừa chạy Vương Nhất Bác vừa ngoảnh đầu lại nói.
Tiết Dương sững sờ nhìn huy hiệu Mr.Z tan theo làn nước nóng, rồi cậu lại nhìn sang Tiêu Chiến, trong lòng tràn ngập lửa hận. Anh cũng quay đầu về phía cậu, lè lưỡi trêu "đáng đời đồ phản bội".
Vậy là nhà nghỉ lại có một cuộc rượt đuổi long trời lở đất. Vừa chạy vừa đuổi ầm ầm đến khu nhà sau, đang chạy hăng máu bỗng Vương Nhất Bác đứng khựng lại, Tiêu Chiến mất đà đâm sầm vào hắn, Tiết Dương phía sau cũng lao vào hai người.
RẦM!!!
Một tiếng động kinh thiên nổ ra, chiếc bình to chứa nước lạnh đổ ập xuống đất, nước tràn ra lênh láng hết sân. Ban đầu, bà chủ nhà nghỉ nói cái bình khổng lồ nhưng để chênh vênh như vậy là vì - phong thủy, không ngờ vì việc đó mà dẫn đến tấn "bi kịch" ngày hôm nay. Sức chứa của cái bình đúng là kinh khủng, không những làm ngập vườn sau mà còn ngập luôn cả nhà nghỉ.
Cuối cùng, hai ngày nghỉ ngơi thư giãn của bọn họ trở thành một tuần lao động khổ sai. Chẳng những làm việc không công mà còn phải nghe bà quản lý rủa xả suốt ngày.
Khoảng thời gian đó, cả ba người họ luôn mồm đổ lỗi cho nhau, xì đểu nhau đủ thứ. Chỉ có Triệu Nghi Nghi là dù bị oan nhưng vẫn chăm chỉ im lặng làm việc.
Thật đúng là một kì nghỉ đáng nhớ.
----------
Một tuần sau.
Sau khi tan học, Vương Nhất Bác uể oải lết về nhà, nằm dài trên ghế sopha. Không hiểu sao dạo này hắn rất hay ở nhà, không bay nhảy hay la cà như trước nữa. Có lẽ vì tên chồng phiền phức kia nên hắn phải ở nhà thường xuyên để giám sát, nếu không một ngày nào đó căn nhà này chỉ còn lại đống tro tàn.
Nhắc đến Tiêu Chiến, không biết lại đi quậy phá ở đâu mà đến giờ vẫn chưa thấy vác xác về. Vừa đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng mở cổng vang lên, kèm theo là tiếng nói lảnh lót của anh.
"Ngoan nào, vào đi vào đi."
Vương Nhất Bác đầu đầy thắc mắc lập tức ngồi dậy, lòng thầm nghĩ 'anh ta lại bày trò gì thế không biết?'. Hắn vội vàng xỏ dép đi ra, ngạc nhiên hỏi
"Cái gì thế?"
"Nhìn không biết sao? Cún con đó"
Tiêu Chiến hồn nhiên trả lời rồi cười tít mắt. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào "cún con" của anh. Con chó rất đẹp, lông trắng muốt. Đặc biệt đôi mắt một bên màu lục một bên màu nâu, và đặc biệt hơn nữa là kích cỡ của nó, không hề nhỏ xíu nào, nếu không muốn nói là khổng lồ, chỉ ngồi thôi mà con chó đã cao ngang ngực Tiêu Chiến rồi. Vương Nhất Bác đi đến bên con chó, nó liếm liếm chân hắn, hắn cũng thích thú vuốt bộ lông trắng muốt mượt mà, thật lòng mà nói trước giờ hắn vẫn luôn rất thích chó.
Tiêu Chiến thấy vậy mon men đến gần hắn dò hỏi. "Chúng ta nuôi nó nhé?"
Vương Nhất Bác khựng lại. "Không cần đến trường à, để nó một mình ở nhà ai trông, rồi còn chuyện đại tiện của nó nữa, không được!!!"
"Thì mình từ từ dạy nó, không sao đâu. Bảo bối à"
Vương Nhất Bác vẫn không cách nào làm quen được với cách gọi đầy sến rện ấy của Tiêu Chiến, mỗi lần nghe đều sởn cả gai ốc. Con chó được nước hùa theo cứ liếm chân hắn như cầu xin, vậy là hắn đành dễ dãi miễn cưỡng gật đầu. Anh vui mừng lao đến ôm chặt cổ hắn không buông, hắn ghét bỏ đẩy đẩy anh ra
"Nó mà ị là anh dọn đấy"
Tiêu Chiến gật đầu lia lịa, cười đến không ngậm miệng lại được. Anh quay sang vuốt ve con chó cưng chiều nói
"Từ nay con sẽ sống ở đây nhé, Hắc Bảo". Con chó vẫy đuôi mừng rỡ.
"Này, nó trắng thế mà gọi là Hắc Bảo à?"
"Thì sao, vậy mới đặc biệt chứ"
Hắn không thèm đôi co nữa, quay người bước vào nhà. Tiêu Chiến tiếp tục vuốt ve Hắc Bảo, thì thầm "Hắc Bảo ngoan, từ nay ở nhà bảo vệ, không cho tên biến thái kia bước vào cửa nửa bước, có hiểu chưa?"
Vừa nói xong Tiêu Chiến liền cười ha hả, mục đích thực sự của anh chính là ngăn không cho Tiết Dương đến nhà, vì anh điều tra được cậu rất sợ chó, có Hắc Bảo rồi, anh tha hồ làm chuyện "đại sự" mà không sợ Tiết Dương đến quấy nhiễu nữa.
"Này, đói". Vương Nhất Bác ở trong hét vọng ra ngoài, Tiêu Chiến lại lật đật chạy vào bếp nấu cơm trưa.
"Lại là mì gói?". Hắn ngán ngẩm nhìn bát mì bốc khói nóng hổi trên bàn. Cứ tưởng kết hôn rồi sẽ được ăn những bữa cơm gia đình ấm áp. Ai ngờ cả tuần nay toàn phải nuốt mì mà sống, có điều, hắn cũng chẳng dám ca thán nhiều, vì nếu đòi anh nấu một bữa cơm đúng nghĩ chắc lại cháy nhà mất.
Kinh Koong!!!
Cả hai chưa kịp cầm đũa lên thì có người đến, Tiêu Chiến lầm bầm rủa thầm, nhưng vẫn phải đi ra mở cổng, ngay khi bước đến gần cánh cổng, anh bất chợt cảm thấy có một luồng không khí khó chịu xộc đến, khỏi cần hỏi anh cũng biết phía sau cánh cổng kia là ai.
Tiêu Chiến ghét bỏ mở cổng ra, Tiết Dương từ ngoài thò đầu vào nhe răng cười với anh, tay cậu xách một hộp thức ăn thơm phức, kể từ sau dạo tắm suối nước nóng, gần như ngày nào Tiết Dương cũng lết xác qua một ngày hai, ba lần để ăn cơm ké. Đó là lý do vì sao Tiêu Chiến đem Hắc Bảo về nuôi.
Anh cười khinh khỉnh nhìn Tiết Dương, đon đả mời cậu vào. Nhận thấy thái độ của anh hôm nay khác thường, cậu có hơi cảnh giác, tuy chỉ mới quen biết nhau một thời gian ngắn thôi, nhưng cũng đủ để cậu biết tính tình anh thế nào rồi.
"Chiến Chiến, hôm nay lại định làm gì mờ ám à?"
"Haha, phải đó"
Nói rồi anh quay người vô trong, chu môi huýt gió. Lập tức, Tiết Dương trông thấy một con chó màu trắng khổng lồ từ trong nhà chạy bổ ra, cậu hoảng sợ nấp sau lưng Tiêu Chiến la oai oái. Anh khom người vuốt ve Hắc Bảo, vui vẻ nói
"Đây là Hắc Bảo". Rồi anh quay sang chỉ vào Tiết Dương và nói với Hắc Bảo. "Còn đây là tên kỳ đà biến thái, con nhớ kỷ mùi chưa?"
Tiết Dương lau mồ hôi trên trán, mặt khinh bỉ. "Chiến Chiến, anh thật đê tiện"
Tiêu Chiến nhếch môi cười, rồi xoè tay ra trước mặt Tiết Dương. "Đưa thức ăn đây"
Tiết Dương bất đắc dĩ chìa hộp thức ăn cho anh, sở dĩ cậu ngoan ngoãn như thế là vì biết rõ, nếu không đưa thì chắc chắn anh sẽ Hắc Bảo ra, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đành nhịn lần này vậy.
Nhận lấy túi đồ ăn xong, Tiêu Chiến hướng Tiết Dương nhướn mày rồi hất mặt ra cổng, ý tứ muốn đuổi người. Sau đó thẳng thừng đóng sầm cửa nhà lại, tung tăng chạy vào trong. Nói lớn
"Bảo bối, có đồ ăn rồi này"
"Ai đem đến vậy?"
"Kỳ đà"
Vương Nhất Bác biết anh nhắc đến ai, cũng thừa biết Tiết Dương sợ chó, đó là lý do hắn đồng ý để Tiêu Chiến nuôi Hắc Bảo.
---
Chiều hôm đó, Tiêu Chiến muốn dẫn Hắc Bảo đi dạo, nhưng đi một mình thì buồn nên đã kéo theo Vương Nhất Bác. Ra đến công viên, ai ai cũng ngoáy đầu nhìn bọn họ. Vì Hắc Bảo rất to, và vì hai người họ lại còn vô cùng đẹp trai nữa. Rất nhiều cô gái muốn đến gần làm quen, chỉ là nhìn mặt Hắc Bảo gầm gừ quá đáng sợ nên chẳng ai dũng cảm tới bắt chuyện. Thấy vậy, Tiêu Chiến càng hài lòng vuốt ve Hắc Bảo nhiều hơn, không tiếc nói vài câu khen thưởng
"Con làm tốt lắm, cứ như vậy mà phát huy, cần thiết thì bay đến cắn luôn, đừng sợ"
Vương Nhất Bác đã quá quen với những phát ngôn điên khùng của Tiêu Chiến rồi. Nghe anh nói như vậy cũng không lấy làm bất ngờ, ngược lại còn có chút buồn cười.
"Tiền ở đâu anh mua Bảo Bảo vậy?". Vương Nhất Bác lơ đễnh hỏi
"Không, nhặt đấy"
"Nhặt?" Hắn trố mắt nhìn anh ngạc nhiên.
Loại chó hiếm như Hắc Bảo nếu đi lung tung ngoài đường chắc chắn đã bị người khác bắt từ lâu rồi, sao đến lượt anh nhặt chứ. Lúc này, Vương Nhất Bác mới để ý thấy trên cổ Hắc Bảo có một chiếc vòng bằng bạc. Hắn nghi ngờ quay sang anh, anh chột dạ liếc mắt nhìn chỗ khác, gương mặt đầy vẻ tội lỗi.
"Anh ăn cắp?". Mặt hắn phút chốc đen lại
"Cái gì mà ăn cắp chứ, là giải thoát nó khỏi bọn khốn kia thôi..."
"Đại ca, tên đó kìa, còn có Bạch Khuyển của anh nữa"
Tiêu Chiến chưa kịp nói xong thì nghe tiếng hô hoán của ai vang lên, anh quay lại nhìn liền thấy cả một băng nhóm đang tiến về phía mình. Vương Nhất Bác cũng quay lại rồi nhìn anh.
"À... Là bọn khốn tôi nói đây mà"
Hắn thở dài, muốn hai tay bóp chết anh cho xong, nhưng cố kìm lại, chuyện quan trọng bây giờ là...chạy. Hắn cầm tay anh chạy nhanh ra khỏi công viên, không quên huýt gió một tiếng, vậy là Hắc Bảo cũng lao đi theo.
Hai nam một chó bị một đám người rượt đuổi phía sau, tiếng la ó rộn lên khắp các con đường.
"Tại sao từ khi quen anh lúc nào cũng phải chạy hết thế này?"
Vương Nhất Bác vừa thở hồng hộc vừa nói. Tiêu Chiến không đáp, chỉ giả lả cười trừ. Chạy xuyên suốt khoảng một giờ thì bọn họ cắt được đuôi lũ người kia, nhanh chóng núp tạm một chỗ nào đó.
Tiêu Chiến ngồi sụp xuống đất thở lấy thở để, bổng đột nhiên anh kêu lên. "Hắc Bảo chảy máu rồi"
Một chân của Hắc Bảo có vết băng bó, bây giờ máu đã rỉ ra ướt đẫm.
"Con ráng chịu đau chút nhé, về đến nhà ba sẽ băng lại cho con". Dứt lời, anh quay sang Vương Nhất Bác
"Này, cậu cõng nó đi"
"Cái gì???". Hắn trừng mắt
"Hắc Bảo bị thương thế này làm sao đi được nữa"
"Làm sao tôi cõng nổi?"
Anh bực bội lườm nguýt hắn. "Đồ yếu ớt"
Vương Nhất Bác cũng chẳng buồn cãi lý với tên thần kinh này. Hắn dáo dác dòm ngó xung quanh, chợt phát hiện một chiếc xe đẩy, loại xe dùng để chở rơm rạ, cỏ cây. Tiêu Chiến nhìn theo ánh mắt hắn, anh như hiểu ý, đứng dậy giúp hắn đỡ Hắc Bảo lên xe rồi cả hai cùng đẩy đi. Lúc này, bọn họ mới nhận ra, không biết đây là cái chỗ quái quỷ nào, hình như đã cách thành phố khá xa, chỉ thấy lác đác vài ngôi nhà lụp xụp, đường bụi bay mù mịt, không có một bóng người, cũng chẳng có lấy chiếc xe nào chạy ngang.
Bây giờ thì tốt rồi, trời đã sập tối, hai người đói mốc meo, phải đẩy thêm con chó to như sư tử, lại phải canh chừng cái bọn lúc nãy. Đi được một đoạn thì cả hai ngồi bò ra, lâu lâu sẽ có vài chiếc xe chạy ngang qua, nhưng không chiếc nào dừng lại cho bọn họ quá giang vì ngại con chó quá to.
Cả hai đều bực bội muốn chết, chỉ thiếu điều lôi nhau ra chửi rủa thôi, vừa may có một chiếc ô tô đang chạy đến. Vương Nhất Bác nhặt lên một cục đá to ném vào chiếc xe, Tiêu Chiến thì hùa theo hét lên.
"Thủng bánh xe kìa, bọn chết tiệt kia"
Từ nãy đến giờ bọn họ đều chơi trò này để xả giận, không ngờ lần này lại có chút mới mẻ. Chiếc xe kia dừng lại, một người đàn ông bước xuống xem xét, rồi một người đàn bà khác cũng bước xuống, tiếp tục thêm mấy người nữa. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến kinh ngạc, chiếc xe nhỏ thế mà sao chứa được nhiều người vậy?
Khi định thần lại thì trong đầu của hai người họ chỉ có duy nhất một chữ "Chạy".
Vậy là lại chạy bán mạng, nhưng lần này còn đẩy thêm một con chó to đùng nữa, cả gia đình kia vừa rượt vừa la hét chửi rủa, liên tục ném tất cả những thứ trong tay về phía hai người họ. Thật không ngờ, gia đình này còn hung dữ hơn bọn khi nãy, rượt hoài rượt mãi không có ý định bỏ cuộc.
Đến đoạn dốc, cả hai đều đã kiệt sức, hai người không còn sức để giữ chặt chiếc xe. Vậy là chiếc xe chở Hắc Bảo cứ thế phóng vùn vụt không phanh. Tiêu Chiến hét lên, rượt theo. Vương Nhất Bác cũng hoảng hồn lao theo. Ai ngờ anh vấp phải cục đá nằm giữa đường nên mặc nhiên lăn theo chiếc xe, Vương Nhất Bác khựng lại kinh ngạc, rồi hắn ôm bụng phá lên cười, cuối cùng cười dữ quá trượt chân rơi tự do theo Tiêu Chiến luôn.
Không biết là may mắn hay tới số, phía cuối đoạn dốc là một nhánh sông nhỏ. Chiếc xe chở con chó, anh và cả hắn đều rơi thẳng xuống sông.
"Aaaa. Mau cứu Hắc Bảo"
Vương Nhất Bác ráng chút sức tàn bơi về phía Hắc Bảo kéo nó lên bờ. Tiêu Chiến ở phía sau dùng chút sức bình sinh cuối cùng nhấc mông Hắc Bảo phụ hắn đẩy lên bờ
Vừa vào đến bờ cả ba nằm vật ra thở. Đầu con dốc, người đàn bà khi nãy giận dữ hét lớn
"Cho chừa tội chơi ngu, lần sau đừng có vây vào nhà bà, nghe chưa"
Tiêu Chiến cũng không vừa, lồm cồm đứng lên hét lại. "Này bà già kia, tôi nhớ số xe của bà rồi đấy. Lần sau cho nổ banh luôn"
"Aa, thằng nhãi này, điếc không sợ súng mà, cả nhà đâu, giết nó"
Sau tiếng gào banh cổ họng, cả gia đình liền lao xuống con dốc, người đàn bà mặt mũi dữ tợn chạy nhanh nhất. Tiêu Chiến thất kinh lùi lại, Vương Nhất Bác lúc này bật dậy cốc đầu anh. Anh ôm đầu nhưng vẫn bướng bỉnh hét lớn với đám người đó
"Nhào vô, ông đây đếch ngán đâu"
"Anh không ngán, tôi ngán"
Vương Nhất Bác nói câu gọn lỏn rồi đẩy mạnh anh xuống sông, mục đích là để đám người đó bắt được anh để hắn và Hắc Bảo có thể thoát thân.
"Này này, cả nhà chúng ta sống chết có nhau mà, bảo bốiiiii"
Tiêu Chiến giãy dụa dưới nước nhưng hắn và Hắc Bảo đã chạy mất xác. Trước khi khuất dạng, hắn không quên quay đầu lè lưỡi trêu anh.
Tiêu Chiến hiện tại không có thời gian để tức giận, anh nhanh chóng bơi vào bờ sống chết chạy theo hắn, đám người kia có vẻ đã gần đuổi đến rồi.
Trong một ngày bị rượt đến hai lần, lần nào cũng bán mạng mà chạy, thật là một kỷ niệm nhớ đời.
Đến tận đêm khuya bọn họ mới lết được về tới nhà. Không còn đủ sức bò vào nhà, cả ba xụi lơ nằm dài luôn ngoài sân. Trước khi ngất xỉu vì kiệt sức, Vương Nhất Bác cố phun ra một câu.
"Hận.... Tôi hận anh, Tiêu Chiến"
Anh bật cười, cố ngóc đầu thều thào trả lời.
"Vậy sao? Anh cũng yêu em, bảo bối à"
Hắn cạn lời không thèm nói nữa, Hắc Bảo ở phía trên liếm liếm mặt hắn, Vương Nhất Bác mỉm cười vuốt ve Hắc Bảo.
"Sao anh trộm được nó vậy?"
"Một liều thuốc vào thức ăn của bọn kia là xong"
"Này, ở đâu anh có nhiều thuốc vậy? Đi đêm có ngày gặp ma đấy". Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn Tiêu Chiến
Anh nhún vai tỏ vẻ không mấy quan tâm, hắn cũng im lặng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ lại về ngày hôm nay, cảm thấy cũng thú vị. Từ khi quen biết anh, hắn cứ luôn phải chạy, chạy khỏi tên Tiết Dương bị trúng thuốc, chạy khỏi đám người bị anh cướp mất con chó, chạy khỏi gia đình dữ dằn kia. Dù chạy đến điên người nhưng cuối cùng đều toàn mạng thoát nạn, chỉ duy nhất trốn chạy khỏi anh là hắn vẫn không trốn được, thôi đành trường kì chiến đấu vậy.
Vương Nhất Bác liếc mắt sang Tiêu Chiến, anh đã ngủ tự lúc nào rồi, hàng dày cong cong, đôi môi đỏ chúm chím, lâu lâu lại tủm tỉm cười, nốt ruồi dưới khóe môi chuyển động nhịp nhàng, thực sự có chút đáng yêu.
Trái tim hắn bất ngờ lệch một nhịp, nhanh đến nỗi hắn cũng không nhận ra, hoặc có thể là không muốn nhận ra. Vương Nhất Bác lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ quái lạ trong lòng, hắn ghét bỏ đưa chân đạp anh lăn sang chỗ khác, rồi nhếch miệng cười thích chí.
Một ngày "săn đuổi" kết thúc, chỉ tội cho Hắc Bảo, ngày đầu tiên đã thê thảm thế này.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro