20.
Ngày hôm sau Vương Nhất Bác tỉnh dậy, bầu trời có vẻ sáng hơn rất nhiều, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm như đã bỏ được tản đá nặng trong lòng. Hắn trông thấy bà Vương đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bà ngập ngụa sự mệt mỏi và u buồn. Hắn chậm rãi chống tay ngồi dậy, thoáng nghe thấy tiếng động bà giật mình thoát khỏi suy tư, quay sang nhìn hắn, đáy mắt bà hằn lên tia giận dữ, tức khắc liền bước nhanh tới gần tát thật mạnh vào mặt hắn, cái tát mạnh đến nỗi khiến lồng bàn tay bà tê rần.
Vương Nhất Bác không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, trái lại còn vô cùng bình thản, hắn chăm chú nhìn mẹ mình, hai hàng nước mắt bà không ngừng rơi lã chã. Hắn nén nhịn cơn đau buốt cố gắng bước xuống giường, nhẹ nhàng ôm bà vào lòng, đôi môi nhợt nhạt khẽ hôn lên mái tóc muối tiêu của bà, trầm giọng nói.
"Xin lỗi mẹ"
*
*
*
Két!!!
Tiếng cửa sắt rít vang lên đinh tai nhức óc giữa không gian tĩnh mịch rộng lớn, tiếp đến là tiếng bước chân chậm rãi đi trên nền cỏ, và rồi một đôi giày thể thao dừng trước khung ảnh trắng đen của một chàng trai.
"Em đến rồi"
Hắn mỉm cười nhìn di ảnh Tiêu Chiến, nụ cười rạng rỡ của anh đáp lại lời chào từ hắn. Vương Nhất Bác đặt bó hoa chuông xanh bên cạnh khung ảnh, dịu dàng nói
"Em mang đến loài hoa anh thích nhất đây, khó mua lắm đấy"
Trả lời Vương Nhất Bác vẫn là sự im lặng đơn độc, hai tay hắn siết chặt, trước khi đến đây hắn đã hạ quyết tâm rất lớn, nhưng lòng ngực trái vẫn không ngừng âm ỉ đau nhức.
"Có phải anh thất vọng lắm không? Khi thấy em tệ hại như vậy suốt thời gian qua, em đã khiến những người yêu thương em phải buồn lòng rất nhiều, ba bị bệnh mà em vẫn chưa đến thăm lần nào, mẹ gầy tới hốc hác hao mòn nhưng em cũng chẳng bận tâm, em chỉ mãi sống trong thống khổ của chính mình mà quên mất rằng, còn có nhiều người vì sự đau khổ của em mà lo lắng..."
Sau lần tỉnh dậy khi bị thương kia, Vương Nhất Bác dường như bắt đầu hiểu ra vài điều và nghĩ thông suốt.
"...đã đến lúc em phải thức dậy khỏi giấc mơ này rồi"
Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào gương mặt tươi cười trên khung ảnh của Tiêu Chiến, đôi mắt hắn ánh lên tia bi ai khổ sở, lồng ngực liên tục nhói lên như bị ai đục khoét. Đối với hắn sự xuất hiện của anh tựa hồ một giấc mơ không đoán trước được, giấc mơ tuyệt đẹp và hạnh phúc nhất, nhưng đến cùng vẫn buộc phải tỉnh dậy. Trở về với thực tại, nơi chẳng còn sự hiện diện của bóng hình người con trai ấy nữa.
Hắn để mặc cho thời gian chầm chậm trôi, vẫn nhất mực cô độc đứng đó, tiêu cự chú mục lên khung ảnh không rời. Võng mạc ráo hoảnh như muốn tan rã, tê tâm liệt phế đến mức một giọt nước mắt cũng chẳng thể rơi xuống, hắn luyến tiếc tháo chiếc nhẫn trên tay, nhẹ nhàng đặt bên cạnh bó hoa chuông xanh.
"Tẽn - nghĩa là cuộc sống, anh...chính là cuộc sống của em"
"Cảm ơn anh đã cho em biết tình yêu thật sự là như thế nào, cảm ơn anh đã cho em biết cuộc sống này đáng trân trọng biết bao, cảm ơn anh...vì tất cả. Tạm biệt anh, Chiến ca"
Vương Nhất Bác quay người lặng lẽ bước đi, vài giây tiếp theo bước chân càng nhanh hơn, rồi cuối cùng là guồng chân chạy thật nhanh, có lẽ tại thời điểm ấy sự can đảm trong hắn đã thực sự cạn kiệt, tựa như ngày hôm đó chẳng thể ở bên cạnh anh đến giây cuối cùng.
Trên khung ảnh lạnh lẽo kia, Tiêu Chiến vẫn luôn nở nụ cười ấm áp nhu thuận, thời khắc của anh đã dừng lại mãi mãi, cũng như tình yêu hắn dành cho anh.
Trở thành vĩnh cửu.
Cũng từ dạo ấy, Vương Nhất Bác không hề đặt chân đến đó lần nào nữa..
Bó hoa chuông xanh dần héo úa theo thời gian.
*
*
*
*
Mười năm sau.
Trong thời gian mười năm trở lại đây, không ai là không biết đến tập đoàn Vương thị. Một tập đoàn tài chính đứng top năm thế giới, và đương nhiên, không một ai dám không kính nể vị chủ tịch trẻ tuổi đầy tài năng Vương Nhất Bác. Từ một sinh viên cá biệt, chỉ trong hai năm hắn đã hoàn thành chương trình đại học cộng thêm bốn năm học quản trị kinh doanh tại Mỹ, sau đó chính thức lên tiếp nhận chức giám đốc tập đoàn Vương thị khi chỉ vừa hai mươi lăm tuổi, rồi lại thêm ba năm cố gắng củng cố năng lực của bản thân, nên giờ đây hắn mới có thể hiên ngang ngồi lên chiếc ghế chủ tịch.
Ông bà Vương dù chỉ mới ngoài năm mươi nhưng đã mượn lý do an hưởng tuổi già để đẩy hết tất cả công việc cho đứa con trai cưng và đi du ngoạn thế giới.
"Ấn Độ thế nào"
"Tuyệt lắm con trai"
"Vâng, ba mẹ vẫn khoẻ chứ?"
"Vẫn khoẻ, con thế nào rồi?"
"Vẫn ổn, con bận rồi, cúp máy đây, ba mẹ giữ gìn sức khỏe"
Vương Nhất Bác nhanh chóng cúp máy, mặc dù đầu dây bên kia bà Vương vẫn còn nhiều chuyện muốn nói. Có tiếng gõ cửa, một anh thư ký trẻ buớc vào
"Chủ tịch Vương, người của hiệp hội đến rồi ạ"
Vương Nhất Bác gật đầu, đẩy ghế đứng dậy, một ngày bận rộn lại bắt đầu. Đến tận tối khuya công việc mới hoàn tất, lúc này chỉ còn duy nhất một nhà hàng là mở cửa.
Căn nhà hàng nhỏ quen thuộc mà Vương tổng hay đến nằm ở ngay góc phố, từ khi nhà hàng khai trương thì con phố tĩnh lặng này luôn tấp nập khách đến ăn, chỉ đến khuya sự yên tĩnh mới được trả về, vì thế Vương Nhất Bác thích nhất đến vào giờ này, và nhà hàng cũng chỉ phục vụ suất ăn khuya nhất cho vị khách đặc biệt này.
"Nghe nói hôm nay lại ký hợp đồng thành công à?"
Tiết Dương cầm ly rượu đỏ thư thái nhấp một ngụm, riêng Vương Nhất Bác chỉ im lặng ăn không buồn đáp. Đưa miếng bò đầu tiên vào miệng, hắn lập tức nhăn mặt nhìn cậu
"Sao? Tôi đích thân nấu cho cậu đấy"
Tiết Dương lắc lắc ly rượu trong tay nói, cậu đã chướng mắt tên bạn thân này từ lâu vì hắn cứ tới ăn lúc giữa khuya, khiến cô vợ mới cưới của cậu cứ phải chờ hắn đến, mặc dù Triệu Nghi Nghi rất vui vẻ nhưng Tiết Dương thì bực bội ra mặt, nên hôm nay cậu đuổi vợ đi ngủ sớm để trả thù tên bạn không biết phép tắc này.
Vương Nhất Bác buông nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng rồi lặng lẽ uống rượu, tên Tiết Dương này nấu ăn vô cùng tệ nhưng tài pha rượu là số một. Hai người im lặng nhấm nháp ly rượu, cặp bài trùng thuở trước cứ mỗi lần gặp là nói móc nhau không còn nữa. Bây giờ một người có sự nghiệp lớn, một người đã lập gia đình, bọn họ đều đã trưởng thành, đến cả Triệu Nghi Nghi cũng không còn là cô nữ sinh nhút nhát mà đã trở thành một bà chủ nhiệt tình cởi mở của nhà hàng nổi tiếng này, bên cạnh đó còn là một người vợ đảm đang hung dữ. Cậu nhóc Vãn Ninh thì đã xách balo đi du lịch thế giới, cậu vẫn thường hay gửi bưu thiếp về, lần gần đây nhất cậu nói mình đang ở Hy Lạp. Tất cả bọn họ đều đã đi con đường riêng của mình.
Ngồi đến trời gần sáng thì Triệu Nghi Nghi bước xuống, quần áo đã chỉnh tề và trên tay là một bó hoa cẩm chướng to đùng, Vương Nhất Bác nhìn lướt qua một cái rồi thản nhiên đứng dậy
"Vẫn không đi à?"
Tiết Dương đỡ lấy bó hoa từ vợ mình sau đó quay sang hỏi Vương Nhất Bác, hắn bước ra cửa, vẫy tay chào thay cho câu trả lời.
Lại một mùa đông nữa sắp qua đi, Vương Nhất Bác hai tay đút túi quần ngước mắt nhìn bầu trời bao la rộng lớn, hắn khẽ thở dài, trong hơi thở mang theo làn khói trắng, hắn nhếch miệng mỉm cười đầy ý vị, vậy là một phần linh hồn của hắn đã bay đi rồi.
Lúc này, bất chợt trên con phố vắng bóng người gần đó, Vương Nhất Bác có chút sửng sốt khi vô tình trông thấy một người quen, chính cuộc gặp gỡ này đã khiến cuộc đời hắn một lần nữa rẽ sang hướng khác.
"Ba"
Ông Tiêu bất ngờ đến sững người, gật đầu đáp lại rồi ra hiệu cho hắn rẽ vào một quán cafe phía đối diện.
"Đã mười năm rồi nhỉ?". Ông nói khi cả hai đã yên vị ở một góc trong quán cà phê.
"Vâng ạ"
Bầu không khí im lặng bao trùm, cả hai vốn đều là người nhạt nhẽo kiệm lời nên ly cafe cứ vơi dần mà cuộc trò chuyện vẫn không có gì khác ngoài những câu hỏi thăm thông thường
"Lần này ba về là để..."
"Ừ"
Im lặng thêm một lúc, ông Tiêu đột nhiên đứng lên đi vào phòng vệ sinh, Vương Nhất Bác nâng ly uống cạn tách cà phê, lòng thầm chuẩn bị sẵn một câu chào tạm biệt.
Còn nhớ lần cuối trò chuyện với ông là lúc ở trong sân nhà cũ của hắn cùng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đã hứa sẽ chăm sóc cho anh dù chẳng yêu thương gì, mới đó mà đã mười năm trôi qua rồi, ban nãy cả hắn và ông Tiêu đều ngầm hiểu ý nhau nên tránh nhắc lại chuyện xưa, sợ rằng sẽ khiến đối phương đau lòng.
Vương Nhất Bác thấp thỏm đợi hơn mười lăm phút nhưng vẫn chẳng thấy ông Tiêu đi ra, hắn cảm thấy có chút lo lắng, liền đứng dậy tiến đến phòng vệ sinh, định kiểm tra xem ông có ổn không thì đôi chân theo phản xạ chợt khựng lại, khi nghe thấy tiếng ông Tiêu đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Ừ...tôi tình cờ gặp. Phải...không, có vẻ vẫn chưa biết...ừ... A Chiến thế nào rồi???"
Một tiếng sét rền vang lập tức đánh thẳng vào đại não Vương Nhất Bác, đáy lòng hắn tựa hồ bị một sợi xích to cả trăm tấn quấn chặt lấy, vừa đau đớn vừa hành hạ dày vò, hắn chôn chân đứng chết sững tại chỗ. Đầu óc ong ong ồn ào đến mức chẳng còn nghe thấy bất cứ điều gì xung quanh.
"Em có tin vào định mệnh không?"
"Không"
"Anh tin, anh nghĩ chính định mệnh đã khiến chúng ta gặp nhau"
"Tử vi nói ngày gặp nhau hôm đó là đại hạn của em"
"Này, muốn chết à"
-
-
"Anh nghĩ số mệnh của mình là sống bên em suốt đời, cho nên - em đừng cố chấp chạy trốn khỏi anh, em chạy không thoát đâu, vì em...chính là định mệnh của anh"
Phải chăng vận mệnh nhân duyên đang xoay vòng một lần nữa???
*
*
*
Đã vài ngày sau khi đến bệnh viện. Từ cái ngày Vương Nhất Bác gặp lại ông Tiêu hôm đó, ngày nào hắn cũng cố làm xong thật nhanh tất cả công việc để chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến. Sau khi đến, hắn liền đuổi hết tất cả y tá cùng hộ lý ra ngoài để tự tay chăm sóc anh.
Hôm nay hắn quyết định cắt móng tay cho Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên trong đời Vương Nhất Bác làm cái việc tẻ nhạt này, hắn chăm chú cắt thật từ tốn từng ngón một, cử chỉ chậm rãi nhẹ nhàng. Qua được một ngón tay hắn liền mỉm cười kiêu ngạo, không ngờ đến ngón thứ hai lại cắt phạm vào phần da thịt. Vương Nhất Bác hốt hoảng lấy khăn giấy chặn lại vết thương bé tí, đồng thời liếc mắt lên nhìn Tiêu Chiến. Anh vẫn vậy vẫn nằm im lìm vô cùng ngoan ngoãn, đôi lông mày không hề chau lại chút nào, nếu là bình thường chắc chắn anh đã nhảy dựng lên rồi tặng cho hắn vài cú đá rồi.
Vương Nhất Bác ủ rũ thở dài, hắn đưa tay lên dịu dàng vuốt ve gò má anh, ánh mắt lấp lánh có bao nhiêu yêu thương cưng chiều, hắn nhẹ mỉm cười
"Không sao, chỉ cần anh còn sống thì dù mười năm nữa, em vẫn sẽ đợi"
"Tại sao suốt bao năm qua ba mẹ lại giấu con?"
Ông Tiêu thâm trầm đặt tách trà xuống, đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác rồi lại nhìn xa xăm vô định bên ngoài.
"Ta làm thế cũng vì con, con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Vương. Nếu biết Tiêu Chiến còn sống con chắc chắn sẽ đợi, nhưng nếu như đến suốt đời nó cũng không tỉnh lại thì con sẽ đợi cả một đời sao? Ta không thể đánh cược với hạnh phúc của con được, như vậy ta còn mặt mũi nào mà nhìn nhà họ Vương nữa"
Vương Nhất Bác không đáp trả, trong lòng hắn đầy hoang mang lo sợ. Tương lai không ai biết trước được, cũng không ai bảo đảm Tiêu Chiến sẽ tỉnh lại. Đã mười năm trôi qua rồi, có thể phải chờ thêm mười năm, hai mươi năm thậm chí đến suốt đời. Hắn yêu anh, chắc chắn là như vậy, chỉ là tình yêu đó có đủ để hắn chấp nhận đợi cả một đời hay không?
-
-
Hôm nay công ty thực hiện một vụ sát nhập với quy mô lớn, cuộc họp căng thẳng kéo dài hơn dự tính. Sau khi cuộc họp vừa kết thúc, Vương Nhất Bác liền sốt ruột chạy nhanh đến bệnh viện, không biết tại sao hôm nay trong lòng hắn luôn có dự cảm không tốt.
Đẩy mạnh cửa phòng bệnh bước vào, Vương Nhất Bác bàng hoàng và hoảng sợ. Giường gối đã được xếp đâu đó ngăn nắp gọn gàng. Tiếng máy đo nhịp tim bình thường vẫn đều đặn kêu cũng biến mất, căn phòng trống rỗng chẳng có một ai.
"Xin hỏi, bệnh nhân phòng 603 đi đâu rồi?"
Cô y tá ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt, khuôn mặt điển trai đỏ bừng vì kích động
"Xin lỗi nhưng...bệnh viện chúng tôi không có phòng 603"
"...sao?"
Vương Nhất Bác sững sờ, cô ta vừa nói cái gì vậy? Không lẽ suốt mấy ngày qua hắn bị điên rồi sao, hay đây chỉ là một giấc mơ? Đầu óc hắn bấy giờ đột nhiên xây xẩm quay cuồng, cảnh vật xung quanh chao đảo rồi mờ dần đi.
Lúc tỉnh dậy, Vương Nhất Bác thấy mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà. Hắn gắng gượng ngồi dậy, đầu vẫn còn âm ỉ đau nhức, thế nhưng hắn mặc kệ, guồng chân lao nhanh đến bên máy tính bảng trên bàn làm việc, bàn tay thoáng run rẩy khởi động màn hình, muốn tìm kiếm thông tin về bệnh viện kia, sau đó hắn kinh hoàng nhận ra - đúng thật là không hề có phòng bệnh 603.
"Cậu chủ"
Vương Nhất Bác giật mình quay người lại, là ông quản gia già lâu năm..
"Sức khoẻ của cậu vẫn còn yếu lắm, xin cậu hãy nghỉ ngơi nhiều một chút"
"Tôi làm sao vậy?". Hắn ôm đầu mờ mịt hỏi
"Cậu làm việc liên tục trong nhiều ngày không nghỉ ngơi nên bị kiệt sức, cậu đã nằm mê man mấy ngày nay rồi"
Hắn trầm ngâm không nói gì, vậy ra tất cả những chuyện ấy chỉ là một giấc mơ thôi sao? Vương Nhất Bác bước lại phía giường, lắc đầu thất vọng cười buồn, thần thái gương mặt thấm đẫm một màu bi thương cực độ.
"Đã mơ rồi thì ít ra cũng phải thấy được anh ấy tỉnh lại chứ"
Ông quản gia nghiêng đầu khó hiểu, đang định cất tiếng hỏi thì hắn đã đứng dậy, sắc mặt tuy vẫn xanh xao nhưng tinh thần có vẻ đã tốt hơn.
"Chuẩn bị xe cho tôi"
Chiếc xe hơi đời mới màu đen đỗ xịch trước một quán bar lớn. Vương Nhất Bác ném chìa khoá cho nhân viên rồi khoan thai bước vào trong. Hắn chọn cho mình một góc bàn vắng vẻ để có thể yên tĩnh ngồi uống rượu, có điều - vẻ ngoài của hắn lại cực kỳ bắt mắt, dù ngồi ở đâu cũng sẽ nhận được những ánh mắt thích thú và si mê thèm khát lia tới. Bằng chứng là Vương Nhất Bác chỉ mới ngồi xuống không bao lâu, ly rượu vẫn còn chưa uống xong, bên cạnh liền xuất hiện thêm nhiều nam thanh nữ tú bước đến mời rượu.
Hắn không đáp trả cũng không có ý muốn tiếp lời bất kỳ ai, chỉ đơn giản nhếch mép cười khinh khỉnh, tỏ vẻ lãnh đạm chẳng mảy may quan tâm, vẫn một mực tập trung vào ly rượu của mình. Giờ phút này đây, hắn thực sự muốn nhấn chìm cả cơ thể lẫn tâm trí vào trong tiếng nhạc loạn xạ và men rượu cay xè kia. Hắn không muốn bản thân tỉnh táo nữa, biết đâu khi thần trí hắn nửa tỉnh nửa mê lại có thể gặp được người mà hắn tâm niệm nhớ thương.
Qua thêm một lúc lâu, không biết đã uống cạn bao nhiêu ly rượu rồi, Vương Nhất Bác chợt tiện tay ôm lấy eo một cô gái ngồi gần mình nhất. Cả đám người xung quanh phấn khích ồ lên, còn cô gái được ôm thì lại vui sướng nũng nịu dựa sát vào người hắn hơn. Vương Nhất Bác nâng tay khẽ chạm vào khuôn mặt xa lạ kia, nỗi đau gặm nhắm che mờ cả tâm trí, trước mặt hắn hiện giờ là gương mặt tươi cười rạng rỡ của Tiêu Chiến, hắn từ từ kéo cô gái lại gần và... hôn.
"Này"
Một giọng nói chói tai bất ngờ vang lên khiến cho nụ hôn bị cắt ngang. Cô gái lập tức chau mày, vừa luyến tiếc vừa tức giận. Vương Nhất Bác nhíu mày quay lại nhìn người vừa cất tiếng.
Một dáng người hộ pháp quen thuộc
"Xin chào hàng xóm cũ"
Vương Nhất Bác nhếch miệng, không có vẻ gì là quan tâm đến khuôn mặt ngày càng tối sầm của tên kia.
"Mày..."
Gã ta mấp máy môi, dường như cơn tức giận đang sôi sục đến cả khí quản của gã, khiến cho việc nói chuyện trở nên khó khăn
"Con chó của mày đâu rồi?"
Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục giữ nụ cười khinh bỉ trên môi
"Thằng khốn"
Gã khổng lồ gằn giọng, chỉ mỗi việc gặp lại hắn thôi đã khiến gã muốn điên tiết lên rồi, vậy mà bây giờ hắn còn chọc vào nỗi đau vô cùng tủi nhục đó. Gã dùng cánh tay đầy gân guốc của mình nắm cổ áo Vương Nhất Bác
"Cảnh này quen quá nhỉ?"
Hắn nói bằng chất giọng giễu cợt, nhưng rất nhanh sau đó đôi mắt đã tối sầm lại, hắn vô tình nhớ lại những kỷ niệm cũ, hắn đang nhớ đến anh, và điều đó khiến hắn không hề vui vẻ chút nào.
"...chắc mày không muốn những tình huống sau đó lặp lại lần nữa chứ?"
Vẫn là chất giọng đều đều đó nhưng lần này khiến gã lạnh cả sống lưng. Tay gã khẽ run, nếu chỉ có hai người họ thì có lẽ gã đã cố nín nhịn rồi. Nhưng hiện tại trước mặt lại nhiều người như vậy nếu gã nhún nhường thì hèn quá.
Bốp
Một cú đấm như trời giáng vào khuôn mặt tuấn mỹ của chàng trai họ Vương. Vương Nhất Bác đưa tay lên lau vết máu trên khoé môi, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, không phải do cú đấm, mà là do số rượu hắn đã uống trước đó.
Có lẽ nhận thấy mình đang chiếm ưu thế, gã khổng lồ cười đắc ý, chút do dự ban nãy trong gã đã tan biến hết
Bốp
Lại thêm một quả đấm vào sườn mặt bên trái, lần này lực có phần mạnh hơn.
Vương Nhất Bác thầm rủa cơn say đến không đúng lúc, đôi mày thanh tú nhíu lại vì cú đấm, nếu hắn còn đủ tỉnh táo để đứng vững thì chắc chắn hôm nay sẽ là ngày giỗ của gã khổng lồ kia.
Nhìn thấy Vương Nhất Bác không chống cự chỉ nằm im chịu đòn, dường như gã càng hăng máu hơn. Cầm lên chiếc ghế cạnh đó nhắm vào đầu hắn mà phang thẳng
Rầm!!
Âm thanh kia lớn đến nỗi hút hết những thứ tạp âm khác xung quanh, khiến cho toàn bộ vũ trường sôi động ồn ào trong phút chốc rơi vào sự im lặng đầy chết chóc. Ai ai cũng mở to mắt nhìn nhân vật chính đổ ầm xuống sàn nhà, mà ngay khi gã khổng lồ vừa nằm sóng soài dưới đất, thì lúc này mọi người mới nhìn thấy một người con trai thanh mảnh đứng phía sau lưng gã, trên tay đang cầm một chiếc ghế khác.
Trái ngược với vẻ mặt kinh hãi của mọi người xung quanh, người con trai với vẻ ngoài vô cùng bắt mắt vẫn giữ nguyên khuôn mặt điềm tĩnh. Anh đi đến đạp mạnh vào người gã, miệng hét lớn
"Dám đụng đến bảo bối của tao, mày tự cảm thấy mình đã sống quá lâu rồi đúng không, thằng khốn chết đi...chết đi"
Vương Nhất Bác năm giây trước còn nằm quằn quại dưới sàn, giờ đây đã vô cùng tỉnh táo đứng thẳng dậy trố mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, sau đó rất nhanh hắn nắm lấy tay anh lôi ra ngoài dưới sự ngỡ ngàng của rất nhiều người trong quán bar.
Bọn họ dừng lại trước một con hẻm nhỏ, trước khi anh kịp lên tiếng thì hắn đã lao đến ôm chặt anh vào lòng
"...anh đây rồi"
Vốn có rất nhiều điều để nói nhưng cuối cùng Vương Nhất Bác chỉ thốt ra được vỏn vẹn vài chữ. Chỉ nhiêu đó thôi mà cả ngàn tảng đá đè nặng trong lòng hắn bỗng chốc tan biến. Giờ đây tâm trí hắn chỉ có duy nhất người con trai trước mặt này thôi
Hai hàng nước mắt cũng đã thay phiên lăn dài trên gò má Tiêu Chiến, anh vòng tay siết chặt cổ hắn, cứ thế khóc nấc lên, khóc cho tất cả những yêu thương, nhớ nhung và hơn hết là lời xin lỗi.
Vương Nhất Bác vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của anh, nhỏ giọng thỏ thẻ
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi"
Nói rồi hắn ôm lấy hai chân Tiêu Chiến, anh hiểu ý nhanh chóng nhảy phốc lên kẹp hai chân vào người hắn. Bế anh ra xe và chở về nhà.
/
"Đến rồi"
Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, đưa tay đẩy cánh cửa được chạm trổ tinh xảo. Tiêu Chiến mở to mắt trầm trồ khi nhìn thấy phòng khách sa hoa lộng lẫy đập vào mắt.
"Đẹp quá"
Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng, Tiêu Chiến vì mải mê ngắm nhìn mọi thứ mới lạ xung quanh, anh vô tình đâm sầm vào cô gái giúp việc đang bưng nước đến, khiến cho chiếc áo màu xanh nhạt của bệnh viện anh đang mặc bị ố vàng một mảng lớn.
"Anh có sao không?"
Vương Nhất Bác bước nhanh đến lo lắng hỏi. Cô gái giúp việc kia mặt mày trắng bệch vì sợ hãi, cả những người giúp việc xung quanh cũng nhìn cô với vẻ lo ngại.
"Tôi...xin lỗi, tôi xin lỗi"
Trong lòng mọi người đều nghĩ vậy là xong đời cô gái tội nghiệp kia rồi, vì mọi người đều biết Tiêu Chiến chính là chàng trai trong tấm ảnh mà cậu chủ của bọn họ đã rất trân trọng, đặt trên bàn làm việc suốt mười năm nay, đủ biết anh đối với hắn quan trọng như thế nào.
"Anh không sao"
Tiêu Chiến mỉm cười nhìn hắn trấn an, rồi rất tự nhiên đưa phần trà vừa đổ trên áo lên...miệng liếm thử.
"Bảo bối, là trà thượng hạng đấy, tiếc quá"
Cô giúp việc và những người xung quanh trố mắt nhìn anh, mọi người đều không tin được hành động vừa rồi của "người quan trọng nhất của cậu chủ" bọn họ, Vương Nhất Bác chậc lưỡi lắc đầu bất lực, mặc kệ Tiêu Chiến đang lầm bầm tiếc rẻ, hắn nhanh chóng vác anh đi thẳng lên phòng.
Bộp
"Này, em không nhẹ nhàng hơn được à?"
Tiêu Chiến nhăn nhó xoa mông khi vừa bị Vương Nhất Bác không thương tiếc ném xuống giường. Hắn không thèm đáp, một mạch bước nhanh vào phòng tắm.
Tiêu Chiến liếc nhìn theo bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa, sau khi chắc chắn hắn không nghe thấy được mình rồi, anh mới đưa tay lên ngực trái thở gấp, không phải đau đớn mà chỉ là cảm thấy rất căng thẳng, hồi hộp, tim dập nhanh như những ngày ban đầu thích hắn. Tiêu Chiến đứng dậy, đi qua đi lại trấn tĩnh bản thân, rồi như nhớ ra gì đó, anh lao như bay đến cái gương lớn trong phòng. Trông anh bây giờ không khác gì người sắp chết là mấy, môi tái nhợt, mắt thâm, mặt vô cùng hốc hác, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo bệnh viện, nhìn anh chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại. Đây là lý do lúc nãy những tên bảo vệ của quán bar không cho anh vào trong.
Tiêu Chiến suy nghĩ gì đó rồi bỗng a lên một tiếng, anh đã quên mất phải điện thoại báo bình an cho ba mẹ. Lúc vừa tỉnh dậy anh lập tức được chuyển sang phòng hồi sức, trong trạng thái vẫn còn mơ màng anh nghe loáng thoáng giữa những câu nói của mẹ có tên Vương Nhất Bác, ngay tức khắc anh liền trở nên tỉnh táo hơn và phải kiềm chế lắm anh mới không bật dậy chạy đi tìm hắn, cho đến khi ông bà Tiêu rời khỏi phòng để nói chuyện với bác sĩ thì anh mới có cơ hội lẻn đi.
Và khi đi ngang qua quầy tiếp tân, Tiêu Chiến đứng sững người lại, một dáng người rất quen thuộc, bờ vai rộng mà anh đã tựa lên cả trăm lần, cả mái tóc màu nâu mềm mượt kia. Anh muốn chạy đến để nhìn rõ khuôn mặt kia biết nhường nào, nhưng đôi chân cứng đờ chỉ biết đứng phía sau lưng hắn, lặng lẽ ngắm nhìn. Hắn giờ đây cao hơn trước một chút rồi, bờ vai cũng rộng hơn, trông thật lạ lẫm trong bộ vest màu xám tro, mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng. Bất chợt anh nhớ ra, đã 10 năm rồi, bọn họ không còn là những cậu nhóc đôi mươi nữa.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Chiến định bước đến chạm vào người hắn thì đột nhiên anh nghe tiếng hắn hỏi người y tá trực quầy.
"Xin hỏi bệnh nhân ở phòng 603 đi đâu rồi?"
Phòng 603, phòng 603 là thế nào. Máu trong người Tiêu Chiến sôi sục lên vì tức giận, tên đần này đã đến bao nhiêu lần rồi mà đến cả số phòng cũng không nhớ nổi, ngay lúc đó vì quá mất bình tĩnh nên Tiêu Chiến đã chộp lấy cái khây đựng thuốc của một y tá vừa đi ngang qua và phang thẳng vào đầu hắn. Khi bình tĩnh lại thì đã thấy Vương Nhất Bác nằm xỉu một đống dưới đất, cũng may quản gia đúng lúc điện thoại đến cho hắn, vậy là một màn kịch nhỏ được bắt đầu.
Tiêu Chiến rời mắt khỏi chiếc gương, nhìn quanh căn phòng, phòng rất rộng nhưng đồ đạc chẳng được bao nhiêu, chỉ có chiếc giường king size đặt giữa phòng. Anh bước đến mở một cánh cửa gần đó, thì ra phòng này thông với phòng làm việc. Phòng làm việc bày hàng loạt những tủ sách bằng gỗ cao chót vót.
Tiêu Chiến bước đến chiếc bàn duy nhất được đặt trong phòng, anh lướt nhẹ ngón tay lên mặt bàn mát rượi, trên bàn mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp. Và rồi anh ngạc nhiên khi ánh mắt dừng lại trước một khung hình, khung hình duy nhất trong căn nhà này. Là bức ảnh cưới của hai người họ, trong bức ảnh một người mặc vest trắng tinh khôi, một người diện vest đen tuyền sang trọng, anh thì cười tít mắt còn hắn quay mặt hướng khác bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ.
Tiêu Chiến phì cười, đôi tay chậm chạp tháo khung hình ra, đúng như anh nghĩ, phía sau còn có một bức ảnh khác, chính là tấm ảnh anh chụp lén hắn.
Những kỷ niệm ngày xưa chợt ùa về nhưng mọi thứ đều rất mờ nhạt, đang bận đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Tiêu Chiến giật mình vì cảm giác ấm nóng chạm vào má. Vương Nhất Bác hôn nhanh lên gò má thiếu thịt của anh rồi mỉm cười.
"Gian xảo". Tiêu Chiến bật cười nói
Hắn không buồn cãi lại, nắm lấy tay anh kéo về phòng. Trái tim Tiêu Chiến lại đập thình thịch khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn kia, từ phía sau, anh có thể nhìn thấy mái tóc ướt sũng kia đang rơi từng giọt nước xuống bờ vai trần rắn chắc, bất giác, anh nuốt nước bọt
"Được rồi, ngồi xuống"
"Làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác ném cái khăn vào tay Tiêu Chiến
"Lau tóc cho em"
Tiêu Chiến mỉm cười rồi nhẹ nhàng làm theo, hắn khẽ nhắm mắt tận hưởng khoảng khắc này, lúc nãy, hắn đã tạt mạnh nước lạnh vào mặt mình để chắc rằng đây không phải một giấc mơ, và khi nhìn thấy người con trai đó đứng trong phòng làm việc của mình, căn phòng suốt mười năm qua chỉ có mình hắn, thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc này đây khi những ngón tay thon dài chạm vào mái tóc, cũng khiến cho trái tim lạnh giá của hắn đập loạn, hơi thở hắn dần trở nên mất kiểm soát.
Vương Nhất Bác bất ngờ cầm lấy tay Tiêu Chiến, anh giật bắn người, tim đập như trống làng, trong khoảng khắc ấy không gian bỗng im lặng hơn bao giờ hết, Tiêu Chiến hồi hộp chờ đợi, bàn tay có chút run. Anh cảm thấy bây giờ còn hồi hộp hơn mười năm trước, cứ như đây là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau vậy.
Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được sự run rẩy của anh, bản thân hắn cũng căng thẳng không kém, hắn đan nhẹ bàn tay hai người lại với nhau, rồi đặt một nụ hôn lên đó.
Và như đã hẹn trước, Vương Nhất Bác quay nhanh người lại, Tiêu Chiến cũng cúi người xuống vòng tay qua cổ hắn, cả hai cùng trao nhau nụ hôn nhớ nhung mãnh liệt.
Vương Nhất Bác ôm lấy bờ eo thon nhỏ, kéo anh nằm xuống giường, những nụ hôn vừa nồng nàn vừa vội vã, như thể sợ chỉ trong nháy mắt tất cả mọi thứ sẽ vụt biến mất.
Hắn dần trở nên mê muội, ôm siết lấy người phía dưới không cần biết Tiêu Chiến có đau hay không, trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là muốn ăn sạch sẽ người dưới thân. Tiêu Chiến cố gắng hít thở sau những cái hôn tới tấp, tuy bã vai đau nhức vì bị hắn đè xuống nhưng anh vẫn không mảy may kêu la. Khi Vương Nhất Bác bắt đầu hôn xuống cổ và xương quai xanh, thì một tiếng nói khàn đặc vang lên
"Anh nhớ em nhiều lắm, bảo bối"
Vương Nhất Bác khựng lại, hắn ngước nhìn lên và thấy những giọt nước mắt đang chảy dài trên đôi gò má xanh xao của Tiêu Chiến. Hắn ôn nhu hôn lên khóe mắt rồi gục đầu xuống hõm cổ anh
"Em cũng nhớ anh lắm, Chiến ca"
Không gian rơi vào im lặng, mãi một lúc sau Tiêu Chiến mới khẽ tằng hắng
"Em...không tiếp tục à?"
Vương Nhất Bác bật cười ranh mãnh
"Bây giờ nếu em dừng lại, anh có nghẹn chết không?"
"Vương Nhất Bác, em có còn là con người không?"
Hắn mỉm cười, vừa định cúi xuống tiếp tục nụ hôn dang dở thì Tiêu Chiến lại cất tiếng
"Mà này, lúc nãy em vào quán bar làm gì vậy?"
"Tìm gái"
"Gì hả?"
"Tìm gái"
"Em dám...vậy em đi mà ngủ với người ta"
Tiêu Chiến vùng vằng đá Vương Nhất Bác ra xa, nhưng hắn nhanh chóng khóa chặt anh lại
"Anh nghĩ em không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ à, hay đâu là ngất xỉu đâu là bị đập vào đầu?"
Tiêu Chiến trợn tròn mắt, không biết phải đáp lại thế nào, đành nhắm mắt giả vờ ngủ
"Này, anh còn giả vờ? Mau nhìn em"
"Không!!!"
"Mau nhìn em"
Tiêu Chiến he hé mắt nhìn hắn nhoẻn miệng cười, hắn hôn nhanh vào môi anh rồi nói. "Chiến ca, nằm ở tư thế này, em không chắc mình có thể kìm chế được nữa đâu"
Vương Nhất Bác chường cái bộ mặt vô cùng ủy khuất ra nhìn Tiêu Chiến, anh phì cười bấu nhẹ vào hai cái má bánh bao của hắn
"Ngày mai anh phải trông thật cool để đi gặp hai con người nhát gan kia đấy"
"Em sẽ nhẹ nhàng"
"Lưu manh"
Má Tiêu Chiến đã ửng hồng vì xấu hổ, vậy mà hắn có thể thản nhiên nói ra được những lời đó.
"Chiến ca"
"Sao?"
"Rừng phong năm nay rất đẹp, anh có muốn cùng em đến đó không?"
"Được"
Nói xong Tiêu Chiến kéo ghì cổ hắn xuống, hai đôi môi lại tìm đến nhau.
Đêm dài cứ thế trôi qua... bọn họ đã không còn cô đơn một mình nữa.
*
*
*
Cuối cùng cũng end rồi
😚😚😚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro