18.
Tuyết đã tan, mưa đã tạnh, từng cơn gió mát rượi phả vào người mang theo mùi cỏ mới. Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu cho căng tràn lá phổi, cảm thấy người tràn trề sức sống.
"Chào buổi sáng"
Vương Nhất Bác khẽ vuốt chóp mũi Tiêu Chiến và đặt lên trán anh một nụ hôn đầy cưng chiều.
Hôm qua hai người quyết định chạy ra khu cắm trại từ lúc mặt trời chưa mở mắt, nhưng lúc đến nơi Tiêu Chiến đã lăn ra ngủ, cho đến khi mặt trời hé mắt tỉnh dậy thì anh mới cựa người trong vòng tay ấm áp của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nhìn hắn cười tươi nói. "Nếu mỗi sáng thức dậy đều được như thế này thì rất tuyệt"
"Được thôi, anh trả tiền công đi"
"Ok, sẽ trả thêm tiền nếu đổi ngược lại một chút"
"Đổi ngược gì?"
"Ở bên cạnh anh trước khi anh ngủ"
Nụ cười trên môi Vương Nhất Bác chưa kịp xuất hiện đã vụt tắt, không khí bỗng trở nên nặng nề, Tiêu Chiến phì cười, anh đưa tay lên nhéo nhẹ vào má hắn
"Đùa thôi"
Thời tiết lành lạnh như thế này khiến Tiêu Chiến nảy ra những ý tưởng hết sức nhảm nhí và điên rồ.
Nướng kẹo dẻo
Đây là một hoạt động rất thường thấy trong các buổi tụ tập ngoài trời, nhưng chẳng mấy ai lại đi làm vào buổi sáng hết.
"Chuyện này cũng bình thường mà, em có cần phải nhăn nhó thế không?"
Tiêu Chiến vừa mải mê nướng kẹo dẻo vừa nói với Vương Nhất Bác đang ngồi nhăn nhó nhìn anh
"Điều không bình thường là không ai nướng kẹo dẻo loại hình thù màu mè như vậy cả"
"Thì sao? Đều là kẹo dẻo thôi. Này, em ăn thử đi, ngon lắm"
Tiêu Chiến thích thú cắn một miếng rồi đưa đến miệng Vương Nhất Bác, hắn quay mặt sang chỗ khác không thèm ăn.
"Sao Vương Nhất Bác cậu lại chảnh chọe như mấy cô tiểu thư vậy? Ăn cũng phải để người khác đút à?"
Cái giọng nói đầy mùi châm biếm này còn ai khác ngoài Tiết Dương, phía sau cậu còn có Triệu Nghi Nghi, Vãn Ninh và một chú chó khổng lồ nữa
"Hắc Bảo"
Tiêu Chiến bỏ cả cây kẹo dẻo xuống đất, hét lớn chạy về phía Hắc Bảo. Con chó dường như cũng nhận ra chủ nhân, mừng rỡ quẩy đuôi phóng lại phía anh.
"Lâu quá không gặp, con lại mập lên rồi phải không?". Tiêu Chiến ôm lấy Hắc Bảo vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó
"Này, anh vô tâm thật đấy Chiến Chiến, lâu rồi chúng ta không gặp mà anh chỉ quan tâm đến nó thôi sao?"
Tiết Dương nũng nịu dậm chân xuống đất giận dỗi. Tiêu Chiến bĩu môi liếc nhìn cậu khinh bỉ ra mặt.
"Cô vẫn ổn chứ?"
Tiêu Chiến hỏi khi đang giúp Triệu Nghi Nghi bày biện đồ ăn mà cô đã chuẩn bị sẵn ra bàn, Triệu Nghi Nghi mỉm cười thay cho câu trả lời.
"Tôi thấy có vài vết thương trên tay cô?"
Tiêu Chiến bỏ trái dâu vào miệng, nhìn Triệu Nghi Nghi hỏi
"Không sao, tôi không cẩn thận thôi mà"
"Đó không phải là câu trả lời tôi muốn nghe"
Triệu Nghi Nghi mím môi, rồi nhẹ mỉm cười
"Tôi...sẽ cho bọn chúng...một trận sau"
Tiêu Chiến bật cười, thật ra trong thời gian qua Triệu Nghi Nghi đã qua nước ngoài du học, nhưng chỉ được nửa tháng thì cô nằng nặc đòi về, đó là lần đầu tiên trong đời tiểu thư Triệu Nghi Nghi dám nói lên chủ kiến của mình khiến gia đình cô rất bất ngờ. Mặc dù chỉ vừa về nước và đi học lại hai ngày thì lại tiếp tục bị bắt nạt nhưng Triệu Nghi Nghi hoàn toàn không hối hận, vì giờ đây cô không còn là cô nhóc nhút nhát sợ hãi như trước nữa, và cũng bởi vì...người kia.
Nghĩ đến đó, Triệu Nghi Nghi lén liếc nhìn về phía Tiết Dương, cậu đang tùy hứng gấp thức ăn lên lò nướng và cũng bất chợt nhìn về phía cô. Hai ánh mặt bắt gặp nhau khiến Triệu Nghi Nghi mặt đỏ bừng ngượng ngùng quay sang hướng khác.
"Dạo này rảnh rỗi quá nhỉ?"
Câu hỏi của Vương Nhất Bác khiến cho Tiết Dương giật mình quay lại, cậu chưa kịp trả lời Vương Nhất Bác lại nhếch miệng cười nói tiếp. "Lại còn yêu đương nữa"
"Thì sao? Cậu đã có chủ rồi, tôi cũng tìm hoa cho mình chứ"
"Thoải mái đi, nhưng đừng vội quá, thằng nhóc Vãn Ninh đó vẫn còn rất ngây thơ"
"Cậu...nói cái quái gì vậy hả?"
Vương Nhất Bác phá lên cười ha hả, Tiết Dương liên tục tung những cú đá về phía hắn nhưng hắn nhẹ nhàng né được, trong khi bên Vương Nhất Bác đang "nô đùa" vui vẻ thì bên này Vãn Ninh đang nhăn nhó khó hiểu
"Tại sao Tiết Dương lại nhìn về phía em chằm chằm thế, đáng sợ quá"
Lần này đến lượt Tiêu Chiến ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn Triệu Nghi Nghi thì cúi mặt nhìn xuống đất hai má đỏ bừng.
Sau bữa ăn đầy nhí nhố, bọn họ quyết định bày trò chơi. Vì là đang cắm trại trên đồi nên Tiêu Chiến nảy ra một trò rất thú vị.
Trượt cỏ.
"Anh có chắc là không sao chứ, có vẻ không an toàn lắm"
Hai kẻ nhát gan nhất nhóm giọng mếu máo sợ sệt, chỉ có Tiết Dương và Tiêu Chiến là hào hứng vô cùng, Vương Nhất Bác vẫn một mặt lạnh tanh, không ý kiến.
Năm thân thể lớn xác và một con chó khổng lồ chen chút trên tấm bạt lót, chọn lựa vị trí cao nhất và chỉ cần một cú đẩy nhẹ là rơi tự do.
Tiêu Chiến bỏ ngoài tai tiếng lèm bèm run rẩy của hai người kia, hít sâu một hơi rồi hét lên.
"XUẤT PHÁT!!!"
Tấm bạt lao nhanh không phanh kéo theo tiếng hét vang trời. Gió thổi tát vào mặt đau rát nhưng cảm giác vô cùng tuyệt vời. Hắc Bảo lè chiếc lưỡi xinh xắn của nó ra, thích thú trước làn gió siết. Tiêu Chiến và Tiết Dương luôn miệng hú hét, đưa cả hai tay lên trời. Chỉ tội Vãn Ninh và Triệu Nghi Nghi, hét đến rát cả thanh quản mà tấm bạt vẫn không chịu dừng lại, mà thật ra muốn dừng cũng dừng không được.
"Làm sao...dừng lại đây?"
Tiêu Chiến quay lại mỉm cười trả lời Vãn Ninh. "Cứ đâm đại vào đâu đó thì sẽ dừng thôi"
"Cái gì???"
Cũng thật may cuối dốc là một...hồ nước.
Ầm!!!
Sáu cái mạng phóng thẳng xuống mặt nước xanh ngắt. Tiết Dương nhanh chóng leo lên bờ, kích động hét
"Tuyệt quá, làm lại một lần nữa đi"
Ùm!!!
Một bàn chân ngọc ngà, thẳng tắp đạp mạnh Tiết Dương xuống hồ nước không thương tiếc
"Lần nữa không?"
Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như Tiết Dương không lao vào Triệu Nghi Nghi đang ở dưới nước. Cả hai cùng la lên rồi mất hút sau làn nước tung tóe. Dù Triệu Nghi Nghi đã nhanh chóng lặn xuống nước trước nhưng vẫn bị nhấn chìm. Tiết Dương cựa quậy một hồi cũng lấy lại thế, cậu quờ quạng không ngừng để tìm Triệu Nghi Nghi nhưng không ngờ... Môi cậu lại tìm được môi cô.
Tiết Dương ngóc đầu khỏi mặt nước, không ngừng hít thở, Triệu Nghi Nghi quay mặt sang một bên ho sặc sụa, và đương nhiên im thin thít về vụ dưới nước.
"Này không sao chứ?"
Tiêu Chiến từ trên hỏi vọng xuống, trên tay không ngừng bóc vỏ chuối, cái mặt phè phỡn không có vẻ gì là ăn năn, cũng đúng, có khi hai người kia còn phải cám ơn ngược lại đó chứ.
Trong khi ba con người kia đang hì hục thổi lửa để nướng cá, thì Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã lủi đến một gốc cây gần đó, anh gối đầu lên chân hắn nhắm hờ mắt
"Ở bên anh thế này, thật làm khó cho em rồi"
Tiêu Chiến chợt cất tiếng hỏi, Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên nhưng vẫn không đáp, nhìn anh như chờ đợi những lời tiếp theo
"...ba viết thư nói không đủ can đảm đến gặp anh, mẹ có đến, nhưng lúc về cũng chẳng có dũng khí để ngoảnh lại nhìn anh lấy một lần. Thật may...vì vẫn còn có em can đảm ở bên anh"
"Không đâu"
Vương Nhất Bác cười chua chát, tay đan chặt lấy tay anh
"Vậy thì em hãy vì anh mà can đảm lên, anh thật sự muốn được ở bên cạnh em...đến phút cuối cùng"
Tiêu Chiến mím chặt môi, mặc dù biết làm vậy thật tàn nhẫn. Tay anh siết chặt tay Vương Nhất Bác hơn, như chờ đợi một lời hứa. Chưa bao giờ Tiêu Chiến trở nên nhu nhược như bây giờ, để bản thân sa lầy trong yếu đuối và yêu cầu người con trai anh yêu phải chứng kiến anh chết đi.
Vương Nhất Bác không trả lời, rất lâu sau, trong đáy mắt hắn ánh lên tia đau đớn, và hắn khẽ gật đầu
Tiêu Chiến hài lòng mỉm cười, mắt từ từ nhắm lại
"Mệt rồi sao?"
"Không, anh đang ghi nhớ"
Nơi này, khung cảnh này, tiếng cười đùa của ba người kia, tiếng sủa của Hắc Bảo, "cái gối" êm ái này, làn hơi ấm này, tất cả... tất cả mọi thứ của ngày hôm nay Tiêu Chiến đều tham lam muốn ghi nhớ hết.
Đang lúc mãi mê tua lại mọi chuyện thì Tiêu Chiến cảm thấy đầu mình như được nâng lên, giọng nói trầm ấm đã nhấn chìm anh cùng vị ngọt ngào trên môi
"Đừng quên bỏ sót điều này, đó là...em yêu anh"
Tiêu Chiến luồn tay vào mái tóc rối của Vương Nhất Bác, từng sợi tóc mềm luồn qua kẽ tay phảng phất mùi hương nam tính. Anh cũng yêu mái tóc này, yêu mùi hương này, yêu người con trai này... rất nhiều.
Hai đôi môi không ngừng tìm đến nhau mút lấy mật ngọt, họ đắm chìm vào nụ hôn dài vô tận. Khuôn mặt Tiêu Chiến từ khi nào đã ướt đẫm nước mắt. Anh khóc nhiều đến nỗi không thể kìm nén được tiếng nấc nghẹn, phải quay mặt sang hướng khác để tiếng khóc được bật ra.
Vương Nhất Bác ôm lấy anh, cảm thấy cơ thể gầy gò trong lòng mình run rẩy không ngừng, hắn chợt siết chặt vòng tay hơn, một giọt nước mắt cũng đã rơi ra từ khóe mắt hắn.
"Đừng khóc, em ở đây"
Người đàn ông Tiêu Chiến hết mực yêu thương, tâm can bảo bối trong lòng anh đang ở đây, bên cạnh nhau, nhưng thời gian còn lại của cả hai, được tính bằng giờ...
Tự hỏi cái chết có đau đớn như cảm giác tuyệt vọng lúc này không, có lẽ... cái chết vẫn còn rất nhẹ nhàng.
Ngoài mặt Tiêu Chiến lẫn Vương Nhất Bác vẫn cười nói bình thường, thật ra đâu ai biết được cõi lòng họ đã tan nát đến mức nào. Cảm giác tội lỗi, bất lực và sự dằn vặt vây lấy họ không tha, chỉ là từng phút từng giây hai người họ vẫn chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ buông tay đối phương. Lì lợm, bướng bỉnh ở bên cạnh nhau... đến phút cuối cùng.
Nhìn ánh mắt khác thường của ba người kia khi chia tay ra về, Tiêu Chiến nhận ra họ đã biết tất cả rồi, cậu nhóc Vãn Ninh vốn không phải là đứa kín miệng.
Triệu Nghi Nghi vẫn lặng lẽ chẳng nói câu nào, chốc chốc sẽ quay lại nhìn Tiêu Chiến rồi suy nghĩ gì đó, Vãn Ninh thì liên tục thuyết giảng về những kiến thức y khoa mà có lẽ cậu chưa chắc đã hiểu, mỗi lần Tiêu Chiến định ăn gì, làm gì cậu cũng vô cùng khẩn trương mà liếc nhìn. Tiết Dương vẫn tưng tửng như thường ngày, chỉ là ngày càng điên hơn, cười cũng nhiều hơn một chút, còn luôn miệng vạch ra những kế hoạch đi chơi cùng nhau vào kì nghỉ sau.
Tiêu Chiến mỉm cười, anh cảm thấy rất nhẹ lòng cũng như rất biết ơn những người bạn tốt này, anh vẫy tay chào tạm biệt rồi ra hiệu cho Vương Nhất Bác mau phóng xe đi.
Khi bọn họ vừa chạy khuất, Triệu Nghi Nghi ngồi bệt xuống ôm mặt khóc không thành tiếng, Vãn Ninh cũng nhắm chặt mắt quay đi cố kìm nén giọt nước mắt chực trào, Tiết Dương nhìn theo, ánh mắt buồn bã hiếm thấy, người con trai đó khi xuất hiện đều khiến người khác vui vẻ thích thú, lúc ra đi thì để lại bao nhiêu là nước mắt.
Liệu sau này... khi anh không còn nữa, họ có thể cười hạnh phúc như đã từng hay không?
----
Trời đã sẫm tối, Tiêu Chiến không nói địa điểm anh muốn đến, chỉ ra sức chỉ đường cho Vương Nhất Bác chạy. Con đường càng lúc càng ngoằn ngoèo, trước mắt chỉ toàn những con hẻm nhỏ hẹp dơ bẩn
"Đến đây làm gì?"
Vương Nhất Bác bước xuống xe, ngước nhìn tấm bảng hiệu nhấp nháy chữ "Hell Bar". Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi, chỉ căn dặn hắn ở bên ngoài chờ. Vương Nhất Bác đương nhiên không đồng ý, vì cái tên như thế nào thì quán như vậy, nơi này nổi tiếng vô cùng phức tạp và đầy rẫy tệ nạn. Nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, hắn đành miễn cưỡng gật đầu.
Khác xa với vẻ xập xệ bên ngoài, bên trong quán Bar vô cùng hiện đại với dàn ánh sáng âm thanh cực khủng. Hàng trăm con người uốn lượn theo tiếng nhạc, Tiêu Chiến khó khăn lắm mới có thể lách qua được, anh tiến thẳng đến chiếc bàn lớn nhất ở phía trong góc
"Anh hai"
Tiêu Minh không ngẩng đầu lên, vẫn chậm rãi uống rượu, rất nhiều người nhìn anh xì xầm, cười cợt.
"Thằng nhóc nào đây? Biết đây là ai không mà tự tiện đến bắt chuyện?"
Tiêu Chiến quay sang tên vừa lên tiếng, không nói nhiều lời đấm thẳng vào mũi gã, xung quanh ồ lên ngạc nhiên xen lẫn hứng thú, Tiêu Chiến giật lấy ly rượu trong tay Tiêu Minh, điều này càng khiến mọi người kinh ngạc.
"Nói chuyện đi"
"Không có gì để nói"
"Vậy nghe em nói"
Đến lúc này Tiêu Minh mới nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, đôi mắt vô hồn lạnh căm từng khiến anh sợ hãi
"Ngày mai em phẫu thuật rồi..."
Tiêu Minh hơi khựng lại
"...nên đây là lần cuối cùng em làm phiền anh...cho em năm phút được không?"
"Anh hai, anh hai, anh xem em có gì nè"
"Này, em làm con dế bay đi mất rồi, phiền quá đi"
Tiêu Chiến gãi gãi đầu, đôi môi chúm chím chu chu ra
"Anh đừng giận, đây có thể là lần cuối em làm phiền anh mà"
Tiêu Minh thôi không nhăn nhó nữa, cậu cười tươi xoa đầu cậu em trai của mình
"Được rồi, sẽ không phải lần cuối cùng đâu, vì giây tiếp theo anh sẽ lại cho em làm phiền, cứ mỗi một giây lại cho em làm phiền một lần, như vậy sẽ không có lần cuối nữa, được chưa?"
Tiêu Minh uống cạn ly rượu rồi đứng bật dậy.
Bên ngoài trời lạnh căm, Tiêu Chiến lẽo đẽo theo phía sau Tiêu Minh ra ngoài
"Dù đã nói rất nhiều, nhưng em vẫn phải nói một lần nữa, em xin lỗi..."
Tiêu Chiến giọng nghẹn lại nói qua làn khói trắng, Tiêu Minh dựa người vào tường khuôn mặt dửng dưng.
"Phải, chị ấy... vì cứu em nên mới qua đời, nhưng... đó chỉ là tai nạn, đã ba năm rồi, em đã sống trong mặc cảm tội lỗi đã ba năm rồi, bây giờ, em sẽ không đầy đọa bản thân nữa, sẽ chấp nhận đó chỉ là một tai nạn. Mặc dù em rất muốn nghe lời tha thứ từ anh, nhưng... em không còn nhiều thời gian để đợi nữa"
Sắc mặt Tiêu Minh ngày càng tối sầm, Tiêu Chiến hơi run rẩy, nhưng anh vẫn thu hết dũng khí nói tiếp
"...em chỉ hy vọng anh cũng buông tha cho chính mình, không còn phải sống trong đau khổ nữa, nếu việc hận em có thể khiến anh sống thoải mái hơn, thì anh cứ hận đi... em đi đây".
Tiêu Chiến cúi đầu thở phào, những gì bao năm qua anh muốn nói đều đã nói hết rồi, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Trước khi khuất hẳn sau góc quẹo, anh không quên ngoảnh đầu lại
"Hãy thường xuyên gọi điện cho ba mẹ, họ rất nhớ anh"
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến, Tiêu Minh thở dài, anh bất chợt nhớ về cậu bé nhỏ ngày xưa, hay phá phách đùa nghịch. Có lẽ Tiêu Chiến đã quên rồi, ngày xảy ra tai nạn, Tiêu Minh cũng có mặt, mặc dù Tiêu Chiến là nguyên nhân gián tiếp khiến cho người anh yêu qua đời, nhưng thật sự không hận em trai mình. Tiêu Minh tỏ ra lạnh nhạt chán ghét Tiêu Chiến thật ra là vì Tiêu Chiến đã từng nói với anh
"Em không muốn chết, em không muốn rời xa anh hai đâu"
"Em nói ngốc nghếch gì thế?"
"Hôm nay ở trường cô giáo nói, chết là sẽ không bao giờ được gặp lại, sẽ không bao giờ được ăn chung, chơi chung cùng nhau nữa. Khi nghe cô nói xong, bên ngực trái em đau lắm"
Đó là lần đầu tiên Tiêu Chiến biết thế nào là đau lòng, cảm giác lúc đó của anh đau hơn trầy đầu gối rất nhiều. Tiêu Minh lúc đó đã đủ tuổi để nhận thức được, và anh bắt đầu rời xa em trai mình, để Tiêu Chiến được hưởng trọn vẹn tình yêu thương và sự quan tâm của ba mẹ, để Tiêu Chiến quen với việc không có anh trai bên cạnh, và để Tiêu Chiến không còn phải đau lòng như vậy nữa.
Tiêu Minh thảy điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt, đôi mắt lạnh lùng khẽ nhắm lại.
Nỗi đau đó, anh cảm nhận được rồi.
"Anh về rồi đây"
Vương Nhất Bác tắt điện thoại, mỉm cười rồi nhanh chóng nhét Tiêu Chiến vào xe vì bên ngoài đang ngày càng lạnh hơn.
"Chúng ta về nhà thôi"
*
*
*
Lại một màu trắng xoá và mùi thuốc sát trùng, Tiêu Chiến ngồi trên giường đung đưa chân, có tiếng gõ cửa, bác sĩ Lý bước vào
"Sẵn sàng rồi chứ?
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, gật đầu. Anh nằm trên giường, ba cô y tá đẩy anh đi, bác sĩ Lý cũng bước theo bên cạnh. Khi chiếc giường được đẩy ra hành lang, Tiêu Chiến bắt gặp bao nhiêu là gương mặt quen thuộc, Vãn Ninh nước mắt nước mũi đã tèm lem trên mặt, Triệu Nghi Nghi im lặng không nói gì, chỉ giơ hộp mì ý mà Tiêu Chiến rất thích ăn lên. Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, anh đã thấy rồi, thấy bàn tay còn lại của Triệu Nghi Nghi đang được Tiết Dương nắm chặt lấy. Ở một gốc rất xa là bà Vương và ông Vương, bà liên tục nhìn về phía anh, đôi tay nắm chặt lấy tay chồng.
Vương Nhất Bác đi đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, khuôn mặt rất bình thản. Hai người không ai nói với ai câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
"Xin lỗi, người thân vui lòng chờ bên ngoài"
Tiếng cô y tá vang lên nhắc nhở, nhưng Tiêu Chiến vẫn không buông tay hắn ra, bản tính nhu nhược lại trỗi dậy, anh không muốn phải buông tay, cuộc đời ngắn ngủi này đã có quá nhiều thứ anh phải buông bỏ rồi
"Anh rất sợ..."
Vương Nhất Bác dịu dàng vuốt ve gò má anh như hắn vẫn thường làm, rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
"Ngủ một giấc thôi, lúc tỉnh dậy, em sẽ ở đây, bên cạnh anh"
Tiêu Chiến gật đầu và mỉm cười, nụ cười méo mó vô cùng xấu xí. Chiếc giường lại tiếp tục được đẩy đi, người ta nói, ngay giây phút đứng giữa ranh giới sinh tử, con người thường có trực giác rất mạnh, giống như bây giờ, khi Vương Nhất Bác chuẩn bị buông tay thì Tiêu Chiến bất chợt siết chặt lại, một giọt nước trong suốt nóng hổi đã lăn dài trên khoé mắt
"Em có đủ can đảm không?"
Vương Nhất Bác khựng lại, ánh mắt tối đen như rơi vào vực thẳm, vì thời gian không còn nhiều nên bác sĩ Lý liên tục hối thúc nhanh vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa mở ra và đóng lại, bỏ lại một người con trai đứng đó, bất lực nhìn theo.
Họ đâu biết rằng, khi cánh cửa màu xanh lam lạnh lẽo đó đóng lại cũng chính là kí ức cuối cùng của cả hai.
Ca phẫu thuật dường như kéo dài vô tận, Vương Nhất Bác như người bất động đứng trước phòng phẫu thuật suốt khoảng thời gian đó, không ăn không uống, đôi mắt khép hờ lạnh căm.
Và bất chợt Vương Nhất Bác mở bừng mắt nhìn lên, đó cũng là lúc đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.
Tất cả mọi người chạy đến vây quanh vị bác sĩ, chỉ có Vương Nhất Bác là vẫn còn đứng đó không động đậy, hắn nhìn về phía phòng phẫu thuật, trong ánh mắt loé lên tia mất mát, một thứ gì đó rất quan trọng đang dần dần rời xa hắn.
"Xin lỗi..."
*
*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro