Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17.


Tiêu Chiến thở phào, xoa tay hài lòng nhìn bữa ăn trên bàn rồi chạy xồng xộc ra ngoài, lúc nãy Vương Nhất Bác ngồi trên sopha xem tivi, nhưng giờ chẳng thấy đâu, anh nhíu mày đi khắp nơi trong nhà tìm kiếm, áo khoác vẫn treo trên giá nên chắc không có ra ngoài rồi. Tiêu Chiến chạy lên phòng, thấy cửa phòng ngủ đóng hờ, Vương Nhất Bác đang nói chuyện điện thoại, dù anh đã căng lỗ tai lên hết cỡ nhưng vẫn chẳng nghe được gì. Không những thế còn gây ra tiếng động khiến hắn quay lại nhìn

"Anh làm gì vậy?"

"Em đang nói chuyện với ai mà lén lút thế?"

Tiêu Chiến nheo mắt dò hỏi, Vương Nhất Bác cất điện thoại vào túi, trả lời qua loa.

"Bạn cũ thôi"

"Bạn? Bạn nào mà mờ ám quá vậy? Khai ra mau"

Tiêu Chiến theo sát sau lưng Vương Nhất Bác, quyết luyên thuyên hỏi đến khi nào hắn trả lời mới thôi. Đột nhiên hắn đứng lại, khiến anh đâm sầm vào lưng hắn

"A..."

Tiêu Chiến xoa xoa cái mũi cao kiều của mình, chưa kịp ngước lên chửi rủa đã cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn sờ nhẹ lên gò má, chậm rãi, đầy ôn nhu. Anh nhìn hắn khó hiểu, hắn cũng nhìn lại, ánh mắt loé lên tia đau đớn.

"Em sao...sao vậy?"

Vương Nhất Bác không đáp, vẫn cứ chăm chú nhìn anh, rồi hắn nhẹ nhàng kéo anh ôm vào lòng.

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá tan bầu không khí kỳ lạ. Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, nhấc máy điện thoại lên nghe, ừ ừ vài câu rồi cúp

"Bây giờ em ra ngoài, sẽ về trễ, anh ngủ trước đi đừng đợi"

Vương Nhất Bác vuốt mái tóc mềm của Tiêu Chiến, hôn nhẹ lên trán anh rồi chạy nhanh xuống nhà. Tiêu Chiến chưa kịp nói gì hắn đã đi mất rồi, anh chán chường bước xuống phòng khách, đổ người xuống ghế sopha mệt mỏi chìm vào giấc ngủ

Rầm rầm rầm

Tiêu Chiến giật mình uể oải ngồi dậy, dụi dụi mắt, còn đang suy nghĩ xem tiếng động ở đâu thì có tiếng gọi lớn.

"Anh Chiến, mở cửa, mở cửa"

Kèm theo đó là tiếng đập cửa dồn dập, Tiêu Chiến vừa ra mở cửa vừa nhăn nhó khó chịu. "Nhà có chuông sao không bấm lại đi đập cửa như vậy, điên thật mà"

Khi cửa vừa chỉ mới hé hé ra một chút thì Vãn Ninh đã xồng xộc lách người vào

"Này, làm gì vậy?". Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn cậu, còn chưa nhận được câu trả lời đã bị hỏi ngược lại

"Có thật không?"

"Chuyện gì?"

"Bệnh của anh..."

"Sao cậu..."

"Sao em lại biết chứ gì. Lần trước khi anh bị ngất xỉu vì lí do giảm cân, em vốn không tin nên đã âm thầm tìm hiểu. Viện trưởng bệnh viện chính là ba của em"

Vãn Ninh mặt đỏ bừng vì xúc động mạnh, miệng liên tục phả ra những làn khói trắng. Ngay khi biết được tình trạng bệnh của Tiêu Chiến, cậu đã không thể ngăn mình chạy đến đây để xác minh rõ.

Đôi mắt anh buồn bã cụp xuống, rồi hít sâu một hơi nhìn thẳng vào Vãn Ninh, bình thản gật đầu. Cậu mím môi, người hơi mất thăng bằng muốn ngã về phía sau

"Anh định giấu đến khi nào chứ?"

Vãn Ninh hỏi đầy tức giận, tay cậu nặm chặt lại. Tiêu Chiến nhìn Vãn Ninh, cậu nhóc bình thường chẳng dám đối mắt anh quá mười giây hôm nay lại có thể đứng đây quát thẳng vào mặt anh như vậy, hẳn là cậu rất tức giận, Tiêu Chiến nhếch môi mỉm cười

"Đến khi không thể giấu nữa thì thôi"

"Tại sao chứ?"

Vãn Ninh giữ chặt lấy bờ vai gầy gò của Tiêu Chiến lắc mạnh, anh nhìn vào đôi mắt đã ướt nước của cậu mà xót xa. Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào mái tóc thường ngày được chải chuốt cẩn thận của Vãn Ninh

"Vì tôi không muốn những người tôi yêu thương nhìn tôi với đôi mắt giống cậu đang nhìn tôi bây giờ"

Vãn Ninh ngẩng người, toàn thân cậu như đóng băng. Tiêu Chiến mỉm cuời rồi kéo cậu vào nhà

"Cậu ăn gì chưa, tôi vừa nấu cơm xong, chúng ta ăn thôi"

------

Tiêu Chiến đưa tay tạm biệt Vãn Ninh, cậu cứ đi được một chút rồi quay lại nhìn khiến anh chỉ biết lắc đầu cười. Suốt buổi ăn cậu liên tục nói với anh về những thói quen ăn uống tốt cho tim và những điều cần kiêng cữ. Tiêu Chiến cũng chỉ biết chăm chú lắng nghe, giả vờ như căn bệnh đó chỉ là bệnh thông thường có thể chữa khỏi.

Khi vừa quay bước vào nhà thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Anh tự hỏi lần này lại là ai đây

"Mẹ?"

"Con sao rồi?"

Tiêu Chiến vui vẻ rót trà đặt trước mặt bà Tiêu.

"Con rất khoẻ. Ba và mẹ vẫn khoẻ chứ ạ?"

Bà Tiêu nhấp ngụm trà trả lời qua loa. "Chúng ta vẫn khoẻ. Chồng con đi đâu rồi?"

"Cậu ấy bận việc ra ngoài rồi ạ"

Tiêu Chiến tiến đến ngồi cạnh mẹ mình, dự định hỏi bà có việc gì mà lại về đây đột xuất như vậy thì bà đã lên tiếng

"Mẹ nghe nói con đã đồng ý phẫu thuật"

"Vâng!"

Tiêu Chiến hơi mím môi, ánh mắt nhìn sang nơi khác. Bà Tiêu không đáp, bầu không khí lại trở nên nặng nề.

Được một lúc đột nhiên bà đứng lên đi đâu đó, Tiêu Chiến thở hắt ra, anh căng thẳng đến mồ hôi ướt đầy áo. Khi còn nhỏ mỗi lần ngồi nói chuyện với ba mẹ đều là về vấn đề học tập, mà anh thì lại học rất tệ. Tuy bây giờ không phải đề cập đến bảng điểm tệ hại của anh nữa nhưng thói quen cũ vốn khó bỏ, hớ lại những chuyện xưa khiến Tiêu Chiến không nhịn được phì cười.

Lúc này chợt có tiếng nhạc cất lên, anh ngẩng người ngạc nhiên, còn chưa kịp cất tiếng hỏi đã thấy bà mỉm cuời nói với anh

"Có thể nhảy với mẹ một bài không?"

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu

"Có nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhảy không?"

"Sao có thể quên được chứ ạ"

Lần đầu nhảy với bà chính là vào năm anh học lớp năm, trong lớp tổ chức ngày lễ Mother's Day, cuối buổi lễ chính là điệu nhảy của mẹ và con trai, nhưng cả hai đều không biết nhảy, cứ thay phiên đạp lên chân nhau đến nỗi cuối bản nhạc, trẻ thì khóc già thì xuýt xoa.

"Chiến Chiến bây giờ đã biết nhảy rồi"

"Còn mẹ vẫn chỉ biết lắc hông"

Cả hai mẹ con phá lên cười, Tiêu Chiến biết nhảy là do Vương Nhất Bác đã dạy cho anh một chút, vì cứ mỗi lần hai người bọn họ nhảy với nhau là anh lại dẫm liên tục lên chân hắn, khiến hắn tức giận không biết bao nhiêu lần.

Anh dịu dàng nhìn bà Tiêu, còn bà chốc chốc lại nhìn xuống dưới chân, vụng về cố bước theo anh, Tiêu Chiến đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã ngã màu muối tiêu của bà, cảm nhận sự tàn phai theo năm tháng qua từng ngón tay. Anh mím chặt môi, trong kí ức khi còn nhỏ, mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc, vì anh vô cùng nghịch ngợm nên làm gì cũng khiến bà không vừa ý, nhưng bà bây giờ, như một nữ dũng sĩ đã cởi bỏ hết áo giáp, hiền lành và bình dị.

Ba mẹ thật sự đã già rồi.

Bà Tiêu ngước lên, đôi mắt hiền từ nhìn Tiêu Chiến. Anh mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy bà, nhẹ nhàng nói

"Con dìu mẹ nhảy nhé"

Bà chớp nhanh đôi mắt đã thoáng tầng sương mỏng, gật gật đầu rồi bước nhẹ đặt chân mình lên mu bàn chân anh. Tiếng nhạc cứ ngân dài trong ngôi nhà ngày xưa họ từng ở, dường như thời gian đang quay trở lại, quay ngược về thời điểm năm xưa, một người đàn bà tập nhảy giữa bóng tối lúc đêm khuya, chợt đèn bật sáng, đứa con trai nhỏ đang tròn xoe đôi mắt nhìn bà ngạc nhiên, và rồi bà vừa bế anh vừa nhún nhảy.

Khi màn đêm đã phủ xuống, ánh đèn ấm áp từ cửa sổ phòng khách của một căn nhà gây sự chú ý, ở đó, người đàn bà đang bế một cậu nhóc đung đưa theo bản nhạc, đôi mắt cậu nhóc sáng ngời, miệng cười đầy thích thú ôm ghì lấy cổ bà. Hình ảnh cậu con trai nhỏ lúc đó, luôn khắc sâu trong tâm trí bà, cũng như hơi ấm khi người mẹ ôm đứa con trai bé bỏng, cũng sẽ mãi khắc ghi trong trí nhớ anh.

Ngày đó, bà dìu Tiêu Chiến nhảy những bước vụng về đầu tiên, và hôm nay, anh dẫn bà nhảy điệu nhảy cuối cùng.

"Xin lỗi mẹ"

Sau khi tiễn bà Tiêu ra đến cửa, Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy mẹ mình rồi hơi khom người hôn nhẹ vào gò má bà.

"Chúc mẹ ngủ ngon"

"Chiến Chiến của mẹ ngủ ngon"

Trời đã sẫm tối, đèn đường lần lượt được bật sáng, Tiêu Chiến dựa người vào cửa, dưới ánh đèn vàng nhạt, anh đứng lặng nhìn bóng dáng bà lầm lũi bước đi, đôi chân chốc chốc hơi khựng lại.

Tiêu Chiến đau lòng nhìn bà, tay bịt lấy miệng cố kìm nén tiếng nấc khi nhìn thấy đôi vai mẹ khẽ run. Bóng bà đổ dài trên mặt đường tĩnh mịch trông thật cô đơn, anh bấu tay chặt vào cánh cửa, nhìn mãi đến khi bóng bà khuất sau góc đường, anh mới thả người ngồi bệt xuống, tay ôm lấy ngực đau đớn.

-------

"Mẹ nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Vương Nhất Bác bước đến trước mặt bà Vương hét lên đầy giận dữ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn to tiếng với bà như vậy.

Bà Vương nhìn hắn, không phản ứng như mọi khi, bà bình tĩnh đến lạ, đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm. "Mẹ sẽ nói cho con biết, khi nào con chịu ngồi xuống đàng hoàng"

"Tẽn của con, anh ấy...làm sao con có thể bình tĩnh được chứ"

Trên người Vương Nhất Bác nồng nặc mùi rượu, hắn đã say đến nỗi tất cả những tâm tư trong lòng đều không còn giấu được nữa, bà Vương đứng lên thương cảm nhìn con trai của mình, bà biết nhất định sẽ có ngày hôm nay, nhưng thật không ngờ lại đau đớn gấp ngàn lần tưởng tượng.

Bà nhớ lần đầu gặp Tiêu Chiến, một chàng trai có nụ cười tinh nghịch nhưng lại mang đôi mắt thật buồn. Tuy biết tình trạng sức khỏe của Tiêu Chiến, nhưng thấy con trai bà đã thay đổi từ sau khi gặp anh, thì mọi đắn đo của bà đều tan biến. Bà rất hiểu tính tình của con trai mình, một khi biết mọi chuyện hắn chắc chắn sẽ không giữ được trong lòng.

Bà Vương nhấp thêm ngụm trà, từ tốn đem tất cả những gì bà Tiêu từng nói với bà kể lại hết cho Vương Nhất Bác nghe. Từng câu từng chữ tựa như có hàng vạn viên đá đè nặng, khiến cho đôi chân hắn càng đứng không vững.

Sau khi nói ra tất cả, bà Vương thở dài, nắm lấy tay Vương Nhất Bác, dịu dàng.

"Mẹ biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng con trai à, đừng oán giận Chiến Chiến"

Vương Nhất Bác khụy gối xuống đất, hắn có cảm giác chưa bao giờ say như lúc này, đầu óc quay cuồng nửa mê nửa tỉnh, cứ như toàn thân trong phút chốc bị rút hết năng lượng, nước mắt đã chảy dài trên gò má, tim nhói lên liên hồi, đau đớn không gì tả được

"Đã biết hết rồi, tại sao? Tại sao vẫn để anh ấy bước vào cuộc sống của con. Tại sao lại khiến con yêu anh ấy nhiều như vậy? Như thế...thật không công bằng"

Vương Nhất Bác nhớ rất rõ cảm giác lần đầu tiên khi Tiêu Chiến bước vào cuộc sống của hắn, nụ cuời rạng rỡ khiến cho mọi thứ xung quanh hắn bỗng trở nên thật ý nghĩa. Vương Nhất Bác nhớ những lần bế Tiêu Chiến hắn thường than vãn càu nhàu rằng anh còn nặng hơn heo, nhưng bây giờ anh gầy quá, gầy đến nỗi hắn chỉ cần một tay là đã nhấc anh lên được. Không biết từ khi nào Vương Nhất Bác sợ nhìn vào Tiêu Chiến, nhìn vào khuôn mặt xanh xao đang từng ngày mất đi sinh khí kia.

"Có phải anh ấy...đang rất đau không? Anh ấy...gầy quá mẹ à"

Giọng nói như nghẹn lại, Vương Nhất Bác cắn chặt lấy môi, tay bấu chặt vào nhau, bà Vương vỗ nhẹ vào vai hắn, nghẹn ngào. "Về nhà đi con, hãy ở bên Chiến Chiến, hãy làm tất cả những gì còn có thể"

Vương Nhất Bác bước ra đến cửa, chợt khựng lại, đứng bất động rất lâu hắn mới quay người nói khẽ

"Thật muốn ngay lúc này được nhìn thấy nụ cười của anh ấy"

*

*

*

Tiêu Chiến lặng lẽ ngồi trong phòng khách tối đen chỉ có duy nhất chiếc đèn bàn được bật. Anh co ro trên ghế sopha, lấy trong túi ra một lá thư, là của ông Tiêu viết.

Tiêu Chiến chậm mở lá thư ra, một mùi hương quen thuộc nhanh chóng lan tỏa trong không gian, là loại mực ba anh vẫn hay dùng, cảm giác như ông đang ở bên cạnh vậy, từng dòng chữ nắn nót thẳng hàng, vài chỗ như bị ướt nước đã khô lại.

"A Chiến.

Ba viết bức thư này vì ba không đủ dũng khí đến gặp con, mong con hãy hiểu cho ba. Ngay từ lúc con chào đời, con đã chịu nhiều điều bất công, mang trên người một cơ thể không khoẻ mạnh như bao đứa trẻ khác, ba mẹ lại chẳng thể làm gì được cho con. Con có giận ba mẹ không?

Ba xin lỗi, thật sự xin lỗi. không bảo vệ được chính đứa con của mình, chính là thất bại lớn nhất của người làm ba làm mẹ.

Khoảng khắc nghe vị bác sĩ nói con mang trong người một trái tim yếu ớt, ba đã tin. Nhưng ông ta đã sai rồi, con có trái tim mạnh mẽ hơn bất kì ai, mạnh mẽ đến nỗi đôi lúc ba quên mất... con thường xuyên phải chịu đựng những cơn đau do trái tim đó gây ra.

Nếu có thể, kiếp sau ba vẫn mong con lại làm con trai của ba mẹ, để ba mẹ lại có được cơ hội chăm sóc, bảo vệ con một lần nữa. Trong lòng ba đến giờ phút này, vẫn luôn không ngừng hy vọng, rằng tất cả mọi chuyện...sẽ qua thôi. Con vẫn khoẻ mạnh, vẫn được trải qua nhiều cái sinh nhật nữa và  được sống bên cạnh người con yêu đến suốt đời.

Không biết tại sao đột nhiên mắt ba mờ quá, có lẽ phải dừng ở đây thôi. Con ngủ sớm đi, đừng thức khuya nữa.

Ba và mẹ sẽ mãi ở bên con.

Ba yêu con, yêu con rất nhiều

Và...

Cám ơn con, A Chiến"

Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, khép hờ đôi mắt nghĩ đến hình dáng ông Tiêu ngồi trên bàn, đôi tay tì mạnh lên cây bút máy, chốc chốc lại khựng lại do xúc động. Đôi mắt thi thoảng nhắm chặt vì nước mắt rơi.

"Con cũng yêu ba mẹ"

Tiêu Chiến thì thầm khi đưa lá thư lên môi, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Nhưng thật lòng mà nói anh vốn không nhớ kỉ niệm nào với ba cả, vì phần lớn thời gian anh đều dành cho những việc khác, dành cho những đều mới mẻ, những trò chơi hấp dẫn, dành cho những thứ tốt đẹp ở thế giới bên ngoài kia mà quên mất dành thời gian cho ba mẹ của mình. Điều duy nhất khiến cho anh nhớ về ba, chính là những câu chúc ngủ ngon. Khi đó đôi mắt ông luôn loé lên tia đau đớn, bàn tay ông nắm chặt lấy tay anh và vài lần anh còn bắt gặp ông đang khóc. Số nước mắt ba mẹ đã khóc có lẽ còn nhiều hơn gấp mười lần cuộc đời của Tiêu Chiến.

Anh có thực sự đã sống trọn vẹn từng phút giây trong cuộc đời mình hay chưa, đã thực sự làm được những gì, khi mà đến lúc ra đi chỉ để lại cho những người anh yêu thương toàn nước mắt.

Cạch

Có tiếng mở cổng, Tiêu Chiến giật mình, giấu vội lá thư vào túi rồi với tay tắt đèn bàn.

Tiếng chìa khoá leng keng va vào nhau, sau đó là tiếng bước chân nặng nề đi vào.

"Bảo bối"

Tiêu Chiến cất tiếng gọi nhưng không nhận được câu trả lời. Chỉ thấy một dáng người đứng lặng đang nhìn về phía anh. Trong vài phút không một âm thanh nào được phát ra, không gian vô cùng tĩnh mịch, mãi một lúc sau, thân ảnh kia mới di chuyển về phía Tiêu Chiến, đến khi chỉ còn vài bước chân người đó bỗng đứng lại

Tiêu Chiến nhíu mày khó hiểu, đứng dậy muốn bước lại phía tường để bật đèn

"Em sao vậy?"

Nhanh như chớp Vương Nhất Bác nắm chặt lấy tay anh kéo về phía mình

"Đừng bật đèn"

Trong bóng đêm anh ngơ ngác nhìn hắn, ở khoảng cách gần, anh mới có thể nghe được hơi thở gấp gáp của Vương Nhất Bác, thân người thì lạnh như băng

"Đã xảy ra chuyện gì?". Tiêu Chiến đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn, lo lắng hỏi. Vương Nhất Bác vẫn im lặng không đáp.

Người hắn chợt run, anh giật mình. Tiêu Chiến vừa cảm nhận thấy một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay mình. Anh cắn chặt môi, nhẹ nhàng kéo Vương Nhất Bác ôm chặt vào lòng. Hắn gục đầu vào bờ vai anh, nghe rất rõ tiếng nhịp tim đang đập trong lòng ngực của Tiêu Chiến.

Trái tim này đang đập một cách mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ lại có thể ngừng đập bất cứ lúc nào hay sao?

Người con trai này tồn tại xung quanh hắn như một điều dĩ nhiên, tựa như Trái Đất xoay quanh Mặt Trời. Như không khí hắn hít thở mỗi ngày lại có thể dễ dàng biến mất như một cơn gió thoảng.

Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay hơn, Tiêu Chiến cảm nhận rất rõ cơ thể hắn đang run, từng tiếng nấc nhẹ vang lên, phần áo trên vai phải anh ướt đẫm. Anh nhẹ xoa lên mái tóc nâu rối, đau lòng nhìn hắn đang gục đầu trên vai mình.

Vương Nhất Bác cao ngạo với vẻ ngoài bất cần trong phút chốc biến mất. Trở lại một con người bình thường biết đau đớn khi sắp mất đi người mình yêu.

"Em sẽ đi cùng anh...đến bất kỳ con đường nào anh chọn"

Vương Nhất Bác bất chợt lên tiếng, đến lúc này Tiêu Chiến cũng không còn kìm nén được nữa, nước mắt anh trào ra, đôi tay siết lấy hắn hơn, tựa như một lời cảm ơn, cũng như một câu xin lỗi.

Trong không gian tối đen như mực, chỉ còn nghe rõ từng tiếng nấc nghẹn của cả hai, khái niệm không gian và thời gian gần như biến mất. Hai người bọn họ không còn quan tâm bây giờ là lúc nào, chỉ cần biết giây phút này, họ đang ở bên nhau, cảm nhận rõ nhịp đập của đối phương, là thời khắc quý báu nhất trong cuộc đời của họ, là khoảnh khắc tình yêu hiện hữu mãnh liệt hơn bao giờ hết.

*
*
*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro