16.
Bầu trời sáng nay có được chút nắng, những tia nắng hiếm hoi của mùa đông. Hôm nay Tiêu Chiến thức dậy rất sớm, anh vươn vai, bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh, soi gương và giật mình. Anh không còn nhận ra chính mình trong gương nữa, khuôn mặt xanh xao, tiều tụy đang tố cáo tình trạng bệnh ngày càng trầm trọng của anh.
Chống tay lên bồn rửa mặt, hít một hơi thật sâu. Tiêu Chiến trở ra ngoài phòng, nhảy tưng trên giường, miệng gọi ầm ĩ.
"Bảo bối, mau dậy thôi"
Một giọng phàn nàn vang lên, kèm theo đó là cái trở mình lười nhác của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mặc kệ, anh tiếp tục nhún nhảy đến khi hắn chịu không nổi bật dậy mới thôi.
"Sao hôm nay anh dậy sớm vậy chứ?"
Vương Nhất Bác lầm bầm, trời lạnh như vậy quá thích hợp cho một bữa ngủ nướng đến tối, tuy kêu ca là vậy nhưng hắn vẫn để mặc cho Tiêu Chiến lôi ra khỏi nhà.
"Không biết trượt"
Vương Nhất Bác đút tay vào túi, không thèm liếc mắt đến đôi giày trượt băng Tiêu Chiến đang giơ lên
"Anh dạy em"
"Không cần"
"Vậy thì đi thôi"
"Này"
Tiêu Chiến luôn ngang ngược không bỏ lời nào của hắn lọt tai. Xưa nay Vương Nhất Bác luôn ngang tàn với người khác, bây giờ đến lượt hắn nếm phải, thật không dễ chịu gì, nhưng nếu không nhắm mắt làm ngơ, còn khổ hơn.
"Haha"
Tiêu Chiến cười phá lên trước màn tiếp đất bằng mông vô cùng ngoạn mục của hắn. Vương Nhất Bác lầm bầm xoa chỗ đau rồi ngồi luôn một chỗ không chịu đứng dậy nữa, cũng may sân băng sáng sớm không có ai, nếu không đã trở thành trò cười rồi. Sau khi nói đến cứng lưỡi mà không được, Tiêu Chiến thô bạo lôi hắn đứng dậy. Cái trò tẻ nhạt này khó hơn hắn nghĩ, làm thế nào cũng không đứng thẳng được thì làm sao mà trượt.
Sau cú ngã lần thứ mười mấy cũng chẳng nhớ nổi, Vương Nhất Bác bất lực dựa hẳn vào thanh vịn, khoanh tay dứt khoát không thử nữa.
"Tập thêm lần nữa thôi mà"
Tiêu Chiến chắp tay lại năn nỉ ỉ ôi, nhưng hắn cũng như anh, một khi đã không thích rồi thì có giết chết cũng vô ích. Anh bĩu môi, di chuyển ra khoảng sân rộng. Vương Nhất Bác nhìn theo anh, gót giày khéo léo lượn lờ trên sàn băng như đang nhảy múa, chiếc áo khoác măng tô dài qua gối được dịp phất phơ bay theo gió.
Tiêu Chiến dang rộng tay, tựa như một chú chim nhỏ tự do phóng khoáng đang chao lượn trên bầu trời tự do. Khung cảnh trắng xoá khiến mọi thứ trở nên vô thực không rõ ràng, ngay cả anh cũng như đang chìm vào một thế giới khác, ẩn hiện như làn sương với vũ điệu mùa đông tuyệt đẹp.
Vương Nhất Bác ngắm nhìn đến si mê, bất chợt anh quay mặt lại cười tươi với hắn, nụ cười rạng rỡ đó khiến mọi thứ trên thế giới này trở thành vô nghĩa, tim hắn đập liên hồi tưởng như muốn bay khỏi lồng ngực, giờ đây, dù có phải đánh đổi bằng mạng sống, hắn cũng nguyện ý đổi lấy nụ cười đó.
Rầm!!!
"Anh có thể đừng làm cho em lo lắng thêm được không?"
Vương Nhất Bác nhăn nhó nói, vết thương cũ chưa kịp lành anh đã tha thêm những vết thương mới về.
"Một chút bất cẩn thôi mà, em đừng lo"
Tiêu Chiến chồm đến hôn chụt vào má hắn một cái xoa dịu cơn giận trong lòng Vương Nhất Bác, hắn đâu hề biết anh thật sự có chút thích bị thương, vì mỗi lần như vậy hắn đều im lặng mà cõng anh về.
"Em nói thật chứ?"
"Chuyện gì?"
"Mùa thu năm sau sẽ đưa anh đi xem rừng phong ở Canada"
"Ừ"
Tiêu Chiến nén tiếng thở dài, anh tựa cằm lên vai hắn, đôi mắt ánh lên tia đau khổ, đôi tay vô tình siết chặt hắn hơn. Nếu như có thể, anh mong giây phút này sẽ mãi dừng lại.
Dừng lại trên bờ vai rộng này.
Dừng lại bên người con trai này...
"Hứa với anh một chuyện"
Vương Nhất Bác hơi ngoái nhìn về phía sau, đôi lông mày ngạo kều khẽ nhíu lại. Giọng Tiêu Chiến lạc đi, anh hít một hơi sâu.
"Giúp anh thực hiện những điều anh chưa làm được, giúp anh đi đến những nơi mà anh chưa từng đến, nếm những món anh chưa từng ăn, chơi những trò anh chưa từng chơi..."
"Không thích, anh tự sống cuộc sống của mình đi"
"Anh chỉ sợ...cuộc sống quá ngắn ngủi để thực hiện hết những điều anh muốn làm"
"Chỉ khi nào anh ngồi một chỗ để than vãn những điều mình không thể làm thì mới gọi là ngắn ngủi, hiểu chưa bảo bối"
Sống chung bao lâu nay nhưng anh không thể nào hiểu hết được con người của Vương Nhất Bác, hắn có vẻ ngoài cao ngạo, lạnh lùng nhưng lâu lâu lại rất giống ông cụ non, vô cùng triết lý. Tiêu Chiến không nói gì nữa, ngoan ngoãn dựa lên vai hắn, mắt nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ.
Khi Tiêu Chiến thức dậy thì trời cũng đã xế chiều. Nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận anh khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười dần tắt lịm khi nhìn thấy tấm lịch nhỏ đập vào mắt, hôm nay là ngày tái khám định kỳ. Tiêu Chiến thở dài chán nản, đứng dậy thay quần áo rồi bước xuống nhà.
Vương Nhất Bác ngồi xem tivi trong phòng khách, nhìn thấy anh, hắn chỉ vào nhà bếp, ý bảo anh ăn cơm đi.
Bữa cơm rất đơn giản, cơm và trứng chiên. Nhìn thoáng qua cũng biết là hắn tự làm, Tiêu Chiến đưa một muỗng cơm lên miệng. Nhai và nuốt...
"Ngon không?"
Vương Nhất Bác từ ngoài hỏi vọng vào.
"Dở tệ"
Vương Nhất Bác bĩu môi hừ nhẹ rồi tiếp tục xem tivi. Hắn đâu thể biết được, anh nguyện đổi tất cả để có thể nếm được mùi vị dở tệ đó, Tiêu Chiến liên tục đưa thức ăn lên miệng, cơm chưa kịp nuốt hết đã nhét thêm muỗng khác.
Soạt...
Rầm!!
Vương Nhất Bác giật mình, bật dậy chạy nhanh vào nhà bếp, trước mắt hắn là phần cơm vương vãi khắp nơi, Tiêu Chiến thì ngồi bệt dưới sàn, tay đang chảy máu do dĩa bát bể quẹt trúng.
"Có chuyện gì vậy? Anh có sao không?"
Vương Nhất Bác lo lắng cầm tay anh lên xem xét, nhưng Tiêu Chiến gạt mạnh ra, không nói gì đứng bật dậy
"Tiêu Chiến!!!"
Mỗi khi hắn gọi thẳng tên anh như vậy có nghĩa là hắn đang rất nghiêm túc, Tiêu Chiến chậm quay người lại, trả lời một câu hết sức vô nghĩa.
"Không có gì"
Hắn đứng chặn trước mặt anh, bắt anh nhìn thẳng vào mắt hắn, từ tốn hỏi lại. "Có chuyện gì?"
Tiêu Chiến không nhìn hắn, cũng bướng bỉnh không trả lời, đến lúc này hắn không thể bình tĩnh hơn được nữa.
"Anh thôi cái tính trẻ con đó đi được không?"
"......"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì cả, em trở nên phiền phức như thế từ khi nào vậy?"
Tiêu Chiến hét lên rồi đẩy mạnh Vương Nhất Bác sang một bên, bước nhanh ra phía cửa, nhưng lại sơ ý vấp bậc cửa ngã xuống sàn. Hắn chạy nhanh đến toang đỡ thì liền bị anh mạnh bạo đẩy ra
"Không cần"
Tiêu Chiến chống hai tay đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Mưa lất phất, mùa đông sắp qua đi, trời đã không còn đủ lạnh để khiến tuyết rơi nữa, chỉ để lại những cơn mưa phùn bất chợt, Tiêu Chiến bước nhanh trên con phố thưa người, đầu gối đau rát vì vết xước cũng không đau bằng nỗi đau trong tim. Tiêu Chiến ghét cái nơi anh sắp đặt chân đến, anh vốn chẳng phải người mạnh mẽ gì. Nếu lúc nãy anh không lớn tiếng với Vương Nhất Bác chắc anh đã gục ngã tại đó mất rồi.
"Chỉ khi nào anh ngồi một chỗ than vãn những điều mình không thể làm thì mới gọi là ngắn ngủi"
Tiêu Chiến dừng lại, ánh mắt mông lung nhìn lên bầu trời xanh một lúc lâu, rồi hít một hơi thật sâu, môi khẽ mỉm cười.
/
Vương Nhất Bác đập mạnh ly rượu xuống bàn, không biết đã là ly thứ mấy rồi nhưng hắn vẫn không thể nào say được, đưa tay muốn rót thêm một ly nữa thì Tiết Dương liền chặn lại.
"Đừng uống nữa, cậu say rồi"
Vương Nhất Bác gạt tay Tiết Dương ra, cầm chai rượu nốc hết một hơi, Tiết Dương ngán ngẩm lắc đầu không nói gì nữa, càng uống hắn càng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Hắn đang nghĩ đến rất nhiều chuyện, không phải việc bữa trưa bị gạt đổ, cũng không phải việc Tiêu Chiến to tiếng với hắn, mà là việc anh vấp bậc cửa, Vương Nhất Bác nhớ rất rõ anh từng nói, đó là bậc cửa may mắn của anh, từ lúc còn nhỏ anh đã có thói quen nhảy qua bậc cửa gọi là lấy hên, và Tiêu Chiến đã giữ thói quen này xuyên suốt đến tận bây giờ. Vì thế hoàn toàn không có chuyện bị vấp bậc cửa té ngã được, không chỉ có vậy, bữa trưa nay, món trứng đó rất cay vì hắn đã cố ý đổ rất nhiều bột ớt vào, nhưng không hề nghe thấy Tiêu Chiến phản ứng gì, lại còn ăn được vài muỗng.
Vương Nhất Bác vò mái tóc rối bù, mày nhíu lại đăm chiêu. Rồi hắn đứng bật dậy tông cửa chạy nhanh ra ngoài.
Rầm!!!
Cánh cửa đáng thương bị đẩy mạnh gần sút cả bản lề, bác sĩ Lý giật mình ngước lên
"Cậu Vương?"
Vương Nhất Bác lao đến gần ông, bước chân lảo đảo không vững.
"Bác sĩ nói đi, anh ấy bị bệnh gì?"
Bác sĩ Lý kinh ngạc nhìn hắn, còn chưa biết phải nói gì thì hắn đã tiếp lời. "Lần trước, bệnh án, tôi đã thấy rồi, những triệu chứng đó là thế nào?"
Bác sĩ Lý bối rối, giữ kín tình trạng bệnh nhân là trách nhiệm của ông, và ông cũng biết người thanh niên này chính là người mà Tiêu Chiến muốn giấu nhất, hơn hết, Vương Nhất Bác đang trong tình trạng dễ bị kích động thế kia.
Thấy vị bác sĩ chần chừ không muốn nói. Hắn cố kìm nén cơn sóng dữ đang gào thét trong lòng, hạ giọng hỏi
"Ông không muốn nói cũng được, chỉ cần cho tôi biết, bệnh của anh ấy có thể chữa khỏi không?"
Tuy giọng nói có phần từ tốn hơn, nhưng trong lòng hắn đang muốn phát điên lên. Hắn không vô tâm đến nỗi không nhận ra dạo gần đây sắc mặt Tiêu Chiến ngày càng nhợt nhạt, tính tình cũng tệ hẳn đi, hắn không muốn nhìn thấy anh như vậy, nhưng lại chẳng biết làm gì, bao nhiêu lần Vương Nhất Bác đã cố kìm nén bản thân chạy đến bên Tiêu Chiến hỏi cho rõ, nhưng hắn vô cùng hiểu anh, cũng hiểu việc làm ầm lên như một đứa trẻ đòi quà chẳng có tác dụng gì.
Bác sĩ Lý nhìn Vương Nhất Bác, hình ảnh của Tiêu Chiến lại hiện lên, cũng vào một buổi tối lạnh buốt, chính tại nơi này, anh đã vô cùng tuyệt vọng hỏi ông một câu tương tự "...có thể chữa khỏi không?"
Bây giờ ông làm sao có thể nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của chàng trai này mà trả lời. Tại sao số mệnh lại tàn nhẫn như vậy, cố gắng miễn cưỡng hai con người này đến với nhau để rồi khi họ yêu nhau sâu đậm lại nhẫn tâm chia cắt.
Vương Nhất Bác dường như đã tìm thấy câu trả lời từ sự im lặng của bác sĩ Lý. Khuôn mặt hắn bỗng chốc trở nên rét lạnh, bước chân lặng lẽ rời khỏi.
Khi cánh cửa kia vừa đóng lại thì một cánh cửa khác mở ra.
"Thời gian không còn nhiều nữa, con hãy mau quyết định đi"
Bác sĩ Lý tháo cặp mắt kính dày cộm xuống, vừa day day hai bên thái dương vừa nói với người bước từ phòng vệ sinh ra.
Tiêu Chiến dựa hẳn vào cánh cửa, đôi chân như mất hết sức lực, cố gắng lắm anh mới không ngã quỵ. Bác sĩ Lý bước đến bên Tiêu Chiến, dìu lấy anh, cho đến khi anh gần như khuất dạng sau cánh cửa, ông mới nhẹ nhàng cất tiếng
"Chiến Chiến, ta chờ quyết định của con"
Tiêu Chiến hơi ngoái đầu lại nhìn ông, lòng nặng nề, hàng mi khẽ run thay cho câu trả lời yếu ớt. Khi Tiêu Chiến đi rồi, ông mở tập bệnh án trên bàn ra, mi mắt sụp lại đầy mệt mỏi, vài phút sau, ông nhấc điện thoại lên miễn cưỡng gọi đi
"Alo, vâng là tôi đây, thưa ông Tiêu..."
Bệnh nhân: Tiêu Chiến
Tình trạng: Giai đoạn cuối.
Rời khỏi bệnh viện, Tiêu Chiến bước từng bước chậm rãi trên đường, Vương Nhất Bác đã biết tất cả rồi, anh không biết mình phải đối mặt với hắn như thế nào. Anh rất muốn hỏi cho rõ nhưng bản thân lại không đủ can đảm, anh làm sao có thể yêu cầu Vương Nhất Bác trả lời trong khi anh còn nợ hắn một lời giải thích. Não bộ Tiêu Chiến giờ đây tràn ngập câu hỏi tại sao. Tại sao lại biết? Tại sao lại giả vờ? Tại sao lại im lặng?.
Anh thẫn thờ suy nghĩ, chân vô thức bước đi, mải mê đến nỗi không hề hay biết mình đang đứng giữa hai làn xe chạy
Rầm!!!
--------
Vương Nhất Bác liên tục chuyển kênh tivi, hắn đang nghĩ đến Tiêu Chiến nên tâm trí thật sự chẳng để tâm đến màn hình tivi kia đang phát những gì.
Khoảng khắc nhìn thấy tên anh nằm chễm chệ trên tờ bệnh án, hắn đã vô cùng hoang mang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ muốn hỏi Tiêu Chiến cho rõ ràng, muốn quát mắng ầm ĩ, muốn nghe câu xin lỗi và lời giải thích từ anh. Nhưng khi nhìn thấy nụ cuời hồn nhiên, vô tư không nhiễm chút muộn phiền, cùng với những lần í ới luôn miệng gọi "bảo bối" của anh, ngay trong khoảnh khắc đó, lửa giận trong hắn vụt tắt, hình ảnh đẹp đẽ đó khiến tim hắn quặn đau.
Và hắn lựa chọn im lặng.
Vương Nhất Bác đứng bật dây, dự định ra ngoài hít chút không khí trong lành để bình ổn lại tâm trạng, vừa bước ra khỏi cổng, khí lạnh tràn đầy phổi, Vương Nhất Bác cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, phải rất lâu rồi hắn mới thả cước bộ như thế này, đường phố ban đêm vắng vẻ, những hàng quán đã đóng cửa từ sớm, trả lại sự yên tĩnh vốn có của nơi này.
Vương Nhất Bác cứ đều chân bước đi, cho đến khi hắn nhìn thấy Tiêu Chiến...
Rầm!!!
Tiêu Chiến đến nhắm mắt còn không kịp thì mọi chuyện đã xong, chiếc xe băng nhanh qua cùng với tiếng bác tài xế chửi rủa gì đó. Anh thở mạnh, tim đập nhanh như trống hội, cảm thấy đôi chân đau nhức cùng với hơi lạnh từ mặt đường phả ra. Anh ngước mặt lên, chạm ngay ánh nhìn của Vương Nhất Bác, hắn nhíu chặt mày vì đau, cố gắng hỏi trong lại anh
"Anh có sao không?"
Tiêu Chiến im lặng không đáp, chỉ chăm chú nhìn hắn thật lâu.
"Sau này khi không có em bên cạnh, hoặc giả năm mươi năm sau, khi mắt anh yếu rồi, không còn nhìn thấy em, thì hãy nhớ, như khi anh đeo dải băng này, tuy không nhìn thấy nhưng em vẫn luôn ở đây, bên cạnh anh, bảo vệ anh. Em yêu anh..."
"Cho dù là một giây, em cũng sẽ để anh sống trọn vẹn giây phút đó"
"Tẽn - chính là cuộc sống của em..."
Đôi mắt tuyệt đẹp của Tiêu Chiến trong phút chốc ướt đẫm nước mắt, hình ảnh Vương Nhất Bác trước mặt anh cũng dần trở nên nhạt nhoà, bây giờ thì anh đã hiểu rồi. Đáp án cho tất cả câu hỏi "tại sao", đơn giản chỉ vì, hắn yêu anh.
"Chiến ca, anh sao vậy?". Vương Nhất Bác lo lắng hỏi. "Có phải bị thương ở đâu không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, choàng tay qua người hắn đặt lên môi hắn một nụ hôn sâu.
"Chúng ta về thôi, bảo bối"
------
"Được rồi, hôm nay anh muốn ăn gì?"
Vương Nhất Bác lật qua lật lại cuốn "cẩm nang các món ăn", nhíu mày khó khăn suy nghĩ, Tiêu Chiến phì cười.
"Nhìn em bây giờ ra dáng một bà nội trợ rồi đấy"
"Anh có muốn ăn nữa không?"
"Anh chỉ muốn nói, hình tượng mới này không tệ thôi, vô cùng soái"
Tiêu Chiến bật ngón cái lên, nở nụ cười vô cùng giả dối. Sau đó bước đến giật lấy cuốn sách và chỉ vào một món. BBQ
Lần này Vương Nhất Bác để lò nướng ngay giữa sân vườn chứ không để sát vách hàng rào như lần trước nữa, mặc dù chẳng có ngôi nhà nào kế bên có thể đe dọa đến bữa ăn hôm nay. Tiêu Chiến vui vẻ chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, thời tiết hôm nay thật tuyệt vời cho một buổi thịt nướng ngoài trời. Mùi Beefsteak thơm lừng cùng với tiếng xèo xèo khiến cho tuyến nước bọt của hai người họ bị kích thích hơn bao giờ hết. Bụng réo gọi inh ỏi
Rào!!! Rào
"Không xui xẻo vậy chứ?"
Cơn mưa rào bất chợt ghé thăm, Tiêu Chiến ngước lên nhìn trời bất mãn, Vương Nhất Bác nhanh chóng đậy lò nước lại và khiêng vào nhà, mặc dù hắn cũng tức muốn trào máu nhưng đành kiềm chế lại để dỗ dành anh.
"Mưa bóng mây thôi"
Ào! Ào! Ào.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bất lực nhìn cơn mưa ngày càng lớn. Có lẽ đã dính lời nguyền không bao giờ được ăn thịt nướng rồi. Tiêu Chiến chán nản nằm luôn xuống sàn nhà, đến khi gần chìm vào giấc ngủ thì Vương Nhất Bác đến lay người anh.
"Chiến ca, dậy đi"
"Chuyện gì?" Anh lười biếng đáp trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.
"Không đói à?"
Nghe vậy Tiêu Chiến ngồi bật dậy, lúc này mới để ý đến một mùi thơm quen thuộc. Mì gói
"Lần này có thêm thịt bò"
Vương Nhất Bác nháy mắt như biết được anh đang nghĩ gì. Tiêu Chiến bật cười ngồi ăn ngon lành, thời tiết thế này ăn một bát mì cùng với thịt bò, cũng không tệ.
Sau khi rửa bát xong, Tiêu Chiến đi ra phòng khách, Vương Nhất Bác đã từ bao giờ. Anh mỉm cười ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu rối. Rồi như nhớ ra gì đó ánh mắt Tiêu Chiến sáng rực, anh chạy thật nhanh lên lầu lấy xuống một chiếc máy ảnh. Đây là loại máy chụp lấy liền và chỉ còn duy nhất một lần chụp, anh nhích lại gần Vương Nhất Bác, kề sát mặt hắn, tạo đủ kiểu, và ngay khi vừa bấm máy thì Vương Nhất Bác bỗng nhổm người dậy, hôn thật nhanh lên đôi gò má hốc hác của Tiêu Chiến
Click!!!
"Này!!! Em làm hỏng hình rồi"
Tiêu Chiến hét lên rồi trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, hắn ngược lại thích thú nhìn vào bức hình vừa chụp
"Nhìn rất đẹp mà"
Anh giật lại bức ảnh. Trong hình đôi mắt anh mở to vì ngạc nhiên, đôi gò má ửng đỏ, cái miệng tuy không cười nhưng vẫn rất đẹp trai, Vương Nhất Bác thì không cần phải nói, góc chụp nghiêng càng làm tôn lên chiếc mũi cao của hắn, đôi mắt nhắm nghiền và môi thì áp lên gò má của anh, thấp thoáng đâu đó nét cười đầy ranh mãnh.
Tiêu Chiến cắn nhẹ môi, bức ảnh thật ra cũng không tệ.
"Tha thứ cho em lần này, mau chuộc lỗi"
"Này, làm gì có ai đã tha thứ mà còn bắt chuộc lỗi"
"Em có bất mãn gì sao?"
Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác, nhe hai cái răng thỏ và đưa nắm đấm tay lên, hắn mỉm cười, rồi tự đưa má mình lại gần chạm vào môi Tiêu Chiến.
"Vậy được chưa?"
Anh mở to mắt, chuộc lỗi kiểu gì vậy.
"Em chết chắc rồi!"
Chưa kịp để anh nói xong, Vương Nhất Bác đã lè lưỡi đứng bật dậy chạy đi trước, Tiêu Chiến cũng nhanh như cắt rượt theo sau. Ngôi nhà nhỏ sau những ngày yên bình bây giờ lại được dịp ồn ào, náo nhiệt.
Bức ảnh bị cơn gió bất chợt thoáng qua làm rơi xuống sàn, tuy chụp đầy ngẫu hứng nhưng lại tuyệt đẹp. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, thì khoảng khắc này cũng đã được ghi nhớ lại, vô cùng chân thật và sống động, giây phút mà cả hai người con trai đó đều sống trong hạnh phúc.
"Con đã quyết định xong rồi?"
Bác sĩ Lý đan hai tay lồng vào nhau, dáng vẻ chờ đợi.
"Tuần trước bạn thân của ta, một bác sĩ về tim mạch nổi tiếng ở Mỹ, đã điện thoại cho ta, cậu ấy nói hiện giờ họ đang nghiên về căn bệnh của con, hiện tại đã có hướng chữa trị mới, nếu đồng ý, con sẽ là bệnh nhân đầu tiên".
"Như vậy, chẳng phải sẽ trở thành vật thí nghiệm sao?"
"Không hẳn, hiện giờ cho dù con có đồng ý phẫu thuật hay không cũng chỉ có một kết quả, vậy nên...sao không coi đây là tia hy vọng cuối cùng"
"...nếu con không đồng ý?"
"Ta đã nghiên cứu, và theo những gì ta biết, càng về sau, những cơn đau sẽ càng khủng khiếp và kéo dài, vì thế nên vào ngày cuối cùng, ta sẽ tiêm cho con liều thuốc ngủ cực mạnh để giảm đau đớn. Đó là giải pháp cuối cùng"
"....."
"Thời gian không còn nhiều, hãy suy nghĩ thật kỹ Chiến Chiến à"
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy kiên quyết
"Con đồng ý!!!"
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro