14.
Đã chính thức bước vào đông, ngoài trời lất phất vài bông tuyết đầu mùa rơi, thời tiết se se lạnh, những lúc như thế này chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thương, cùng nhau thức dậy, cùng nhau nấu ăn, đã là một điều rất hạnh phúc.
"Wow, tuyết rơi đầy sân rồi này"
"Thích như vậy thì anh mau ra xúc tuyết đi, sẵn tiện dọn dẹp một chút"
"Sao lại bắt anh dọn hả, em có phải là đàn ông không vậy?"
"Vậy anh không phải là đàn ông à? Hôm qua ai bắt em lau nhà, rửa bát, giặt quần áo hả?
Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn Tiêu Chiến, anh bĩu môi, lầm bầm gì đó rồi bỏ lên phòng. Suốt ngày hôm đó bọn họ chỉ có thể ở trong nhà, vì tuyết rơi khá nhiều, khi Tiêu Chiến đang loay hoay nấu mì lại nghe Vương Nhất Bác í ới gọi.
"Chiến ca!!!"
"Sao?"
"Mau ra đây"
"Làm gì?"
"Nhanh lên"
Anh miễn cưỡng lau khô tay rồi bước ra phòng khách, một cảnh tượng đập ngay vào mắt anh
"Wow!!!"
Vì toàn bộ ngôi nhà được thiết kế bằng kính trong suốt nên có thể thấy rõ cảnh vật bên ngoài, tuyết đã rơi suốt cả một ngày, khiến cho khoảng sân phủ đầy tuyết, cao đến che lấp chân cửa kính, tạo cho người trong nhà có cảm giác như đang ở trong một nhà kính tí hon được bao bọc bởi tuyết.
"Tuyệt quá"
Tiêu Chiến thích thú hét lên, Vương Nhất Bác nhìn anh đầy yêu thương, sau đó khẽ luồn tay ôm lấy anh từ phía sau, không biết từ khi nào hắn đã trót mê mẩn nụ cười rạng rỡ của anh. Bất chợt hắn nằm xuống sàn, lôi cả Tiêu Chiến nằm xuống
"Em làm gì vậy?"
"Suỵt!"
Vương Nhất Bác đưa tay ra hiệu cho anh im lặng, sau đó nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, mắt khẽ nhắm, Tiêu Chiến thấy vậy cũng không hỏi nữa, vui vẻ rút sâu vào ngực hắn hưởng thụ một chút ấm áp ngày đông. Giây phút bình yên đó sẽ kéo dài mãi nếu như...
"Chiến ca, mùi gì vậy?"
Vương Nhất Bác khẽ nhăn mặt khi một mùi lạ xộc vào mũi, Tiêu Chiến cũng chun mũi hít lấy hít để, được vài phút anh bật dậy hốt hoảng mở to mắt
"Anh...quên tắt bếp"
Hắn nhanh chóng phóng vào bếp, nhưng đã quá muộn, chưa đến được cửa bếp đã thấy dày đặc làn khói đen cùng một mùi khét lẹt. Vương Nhất Bác bịt chặt mũi lại, chạy ngược ra phòng khách, kéo Tiêu Chiến đi nhanh ra cửa
Kịch!!!
"Gì thế này?"
Cánh cửa bằng kính vẫn đứng im không nhúc nhích, Vương Nhất Bác dùng hết sức tông mạnh vào nhưng hoàn toàn chẳng có chút xê dịch, phải một lúc sau thì hắn mới ngẩn người nhớ ra. Đúng rồi, sáng hôm nay không có xúc tuyết, đống tuyết "lãng mạn" đã chặn hết cửa ra vào, hắn đạp mạnh cửa trong bất lực, Tiêu Chiến vừa lo lắng vừa bất an nhìn hắn hỏi
"Làm...sao đây?"
Vương Nhất Bác không trả lời, cắn móng tay đi qua đi lại, đến khi khói đã sắp lan ra đến phòng khách thì hắn nhanh như cắt kéo anh đến một lỗ thông gió, quấn rèm cửa vào tay rồi đấm mạnh vào lớp kính
"Anh mau chui qua đi"
"Hả?"
Tiêu Chiến cuống quýt trèo qua ô thông gió bé tí, thân thể anh gầy gò, ốm đến trơ xương nên có thể dễ dàng trèo qua, nhưng còn Vương Nhất Bác thì khác, thân thể hắn khỏe mạnh, cường tráng, mặc dù không đầy đặn hơn Tiêu Chiến là bao nhưng muốn chui lọt qua cái lỗ nhỏ xíu đó thì vẫn là chuyện không thể nào, nghĩ đó đến anh chợt khựng lại.
"Khoan đã, còn...em thì sao?"
"Đừng nghĩ nhiều nữa, anh mau trèo qua đi"
"Không, không, không. Anh không thể bỏ em lại được"
Lúc này Tiêu Chiến đã chui được hơn nửa người, anh vùng vẫy toan chui ngược trở lại thì bị Vương Nhất Bác đẩy cả hai chân ra ngoài, cũng may bên ngoài tuyết đã phủ kín nên cơ thể anh chỉ bị trầy xước nhẹ, lại thêm vì cửa thông gió khá cao nên anh không thể nhìn vào bên trong được
"Bảo bối...bảo bối"
Đáp lại tiếng gọi yếu ớt của anh chỉ là tiếng gió gào thét ngày một to. Tiêu Chiến chạy ra phía cửa chính, liên tục đưa tay đập cửa, mãi một lúc sau mới thấy Vương Nhất Bác.
"Bảo bối, đợi một chút, anh đi gọi người đến giúp"
Do bão tuyết khá mạnh nên từ sớm điện nước đều đã bị ngắt. Bên kia cửa kính, Vương Nhất Bác khẽ cười, đưa tay lên cửa, Tiêu Chiến hiểu ý cũng đưa tay lên cố gượng cười đáp trả rồi nhanh chóng quay người chạy ra ngoài.
Tuyết rơi ngày một nhiều khiến anh bước từng bước khó khăn vô cùng, cũng may trước khi đẩy anh ra ngoài Vương Nhất Bác đã quấn rất nhiều lớp rèm cửa lên người anh, nếu không có lẽ anh đã chết cóng mất rồi.
Thực ra trong tình cảnh này Tiêu Chiến không còn quan tâm nhiều nữa, cái lạnh cắt da cắt thịt không là gì so với nỗi hoảng sợ, bất an trong lòng, chỉ tiếc sự quyết tâm không làm đôi chân anh giữa trời tuyết bước đi nhanh hơn. Tiêu Chiến dần bước chậm lại, chân anh đã không còn cảm giác gì, anh nhìn quanh, phát hiện anh vậy mà còn chưa ra khỏi khu vườn.
Bất chợt có mùi máu tanh xộc lên mũi, Tiêu Chiến hoảng hốt, giữa nền tuyết trắng xoá hiện lên vài giọt máu tươi đỏ chói, vô cùng bắt mắt. Anh đưa tay quệt ngang mũi, còn chưa biết phải làm gì thì cơn choáng lại ập đến, Tiêu Chiến thấy trời đất chao đảo, mọi vật, cảnh tượng xung quanh quay cuồng, đôi mắt nặng trịch chỉ chực chờ sụp xuống, toàn bộ năng lượng trên người cùng lúc bị rút cạn. Anh ngã khụy xuống, nhưng nhanh chóng lắc mạnh đầu, cố chống tay đứng lên quay ngược trở về nhà. Bước đi giờ đây khó khăn gấp bội, anh không thể ngã xuống bây giờ được, Vương Nhất Bác đang rất cần anh.
"Bảo...bảo bối"
Bên kia cánh cửa Vương Nhất Bác liên tục lo lắng đập kính, không phải vì muốn thoát ra ngoài mà là vì nhìn thấy tình trạng vô cùng tệ của anh. Tiêu Chiến cố gắng nở nụ cười méo xệ, nhưng rồi nụ cười liền tắt khi thấy đám cháy đã lan ra đến phòng khách. Không biết lấy sức ở đâu mà anh đứng bật dậy, dùng tay đập thật mạnh vào cửa kính, miệng liên tục gào lên những tiếng khô khốc
"Bảo bối...bảo bối"
Vương Nhất Bác đã không còn đủ tỉnh táo để đáp lại nữa, những làn khói đen liên tục xộc vào mũi đến ngạt thở, hắn dựa người vào cửa, mắt lờ mờ, đôi tay bịt chặt mũi lúc này dần buông lỏng
"Đừng...bảo bối, đừng mà"
Tiêu Chiến càng gào to hơn, rồi anh ngồi thụp xuống nền tuyết lạnh, điên cuồng đào lớp tuyết chặn cửa ra. Không biết qua bao lâu, mười đầu ngón tay anh bắt đầu rướm máu, không còn bất cứ cảm giác gì.
Cốc cốc cốc
Bỗng có tiếng gõ nhẹ, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên liền trông thấy Vương Nhất Bác đang nhìn anh, đồng thời trên tay là một mảnh giấy "đủ rồi, anh mau chạy đi"
Tiêu Chiến liên tục lắc đầu, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt hốc hác, cổ họng đau rát đến nỗi tiếng kêu cũng đã bị tắc lại. Vương Nhất Bác khó nhọc viết tiếp "đừng biến nỗ lực cứu anh của em thành con số không"
Tim anh quặn thắt, cố gắng chuyển động môi, anh nói với hắn, từng chữ thật rõ ràng
"Đừng mong anh tha cho em sớm như vậy"
Nói rồi anh lại cúi xuống tiếp tục đào, tay ứa máu nhưng không đau bằng cảm giác nơi ngực trái, nếu Vương Nhất Bác chết, anh mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
---------
Lách tách! Lách tách!
Tiếng củi lửa vang lên khe khẽ, Tiêu Chiến cựa mình, khó nhọc mở mắt ra. Anh đang ở trong một ngôi nhà, theo trí nhớ thì đây chính là nhà hai vợ chồng lần trước bị bọn họ phá đến nỗi dọn đi.
"Cảm thấy thế nào"
"...tuyệt lắm". Tiêu Chiến mỉm cười, dụi đầu vào bờ ngực rắn chắc của Vương Nhất Bác, hắn tức giận.
"Sao anh không bao giờ nghe lời vậy hả? Đã nói là chạy đi mà"
"Anh có thể chạy đi đâu chứ, dù bên trong hay bên ngoài cũng chết thôi"
"Nói nghe hay nhỉ, nhờ ai mà bây giờ thê thảm như thế này?"
Tiêu Chiến sờ mặt hắn cười tươi. Cũng may lớp tuyết được anh đào ra một khoảng trống, nên hắn mới có thể thoát ra ngoài và cõng anh đến trú trong ngôi nhà này. Anh hơi nhíu mày, lau nhẹ vài vệt đen trên mặt Vương Nhất Bác
"Bẩn hết khuôn mặt xấu xa rồi"
Pặc
Vương Nhất Bác bỗng nắm chặt tay anh, chặt đến nỗi Tiêu Chiến nhăn mặt lại vì đau, trong đôi mắt hắn dấy lên cảm xúc hỗn độn. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh, nụ hôn có biết bao trân quý
"Sau này, em nấu cho anh ăn"
Vương Nhất Bác nói trong khi đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của anh, Tiêu Chiến mỉm cười, đưa tay còn lại nhẹ vuốt mái tóc rối của hắn, mí mắt dần nặng trĩu, anh lại chìm vào giấc ngủ.
"Lần sau...đừng đẩy anh ra xa em nữa"
Anh nói thật khẽ, và trước khi mất đi ý thức, bên tai còn loáng thoáng nghe Vương Nhất Bác đáp lại
"Dù là một giây, em cũng sẽ để anh sống trọn vẹn giây phút đó, Chiến ca, em thật sự rất yêu anh"
----
Điều đầu tiên khi Tiêu Chiến mở mắt ra chính là...
"Lại nằm viện"
Có lẽ năm nay anh tận số thật rồi nên mới liên tục nhập viện nhiều như vậy. Tiêu Chiến chán nản lăn qua lăn lại, làm nhàu cả tấm drap giường trắng.
"Đừng phấn khích như vậy, sẽ còn nằm dài dài đấy". Vương Nhất Bác bước đến ngồi cạnh anh, Tiêu Chiến há to mồm chồm đến kéo áo hắn
"Này, em đừng đùa"
"Im lặng đi đừng làm ảnh hưởng đến người khác"
Tiêu Chiến lập tức im bặt, len lén nhìn sang giường bên cạnh, thấy người cạnh giường vẫn ngủ yên mới yên tâm thở phào, hạ giọng xuống. "Sao lại nói vậy?"
"Đó là sự thật"
"Tại sao? Anh vốn rất khỏe mà"
"Nhưng nhà đã cháy trụi hết rồi. Không còn nơi để về, cũng chẳng có chỗ để đi, nên..."
"Nên xem bệnh viện như khách sạn sao?"
Tiêu Chiến nói như hét, Vương Nhất Bác lập tức bịt miệng anh lại, người này giọng nói sao lại khỏe như vậy.
"Suỵt, nếu anh không muốn bị đuổi ra đường trong cái thời tiết này thì im lặng đi"
"Nhưng...tại sao chứ, nhà em rất nhiều tiền mà..."
"Điện thoại và ví tiền đều bị đốt sạch hết rồi. Thời tiết như thế này cũng không thể nào liên lạc được với ba mẹ"
Tiêu Chiến ỉu xìu nằm phịch xuống, những gì hắn nói đều vô cùng có lý, chẳng qua anh đã quá chán ghét cái không khí của bệnh viện rồi.
"Ở đây cũng không tệ"
Vương Nhất Bác vươn vai nằm xuống giường ôm chặt anh, vô tư say giấc nồng.
"Này, em khoan ngủ đã"
"Sao vậy?"
"Lúc ở trong ngôi nhà đó, khi anh chuẩn bị ngất đi, những lời em nói nghĩa là gì?"
Thật ra Tiêu Chiến có chút chột dạ, không rõ câu nói đó của Vương Nhất Bác có hàm ý gì, có phải hắn đã biết tất cả rồi không?
Vương Nhất Bác đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ trắng xóa màn tuyết rơi, không trả lời mà hỏi ngược lại anh
"Biết Tẽn nghĩa là gì không?"
"Không phải tên của một con khỉ à?"
"Ừ"
"Này..."
"Nhưng đối với em nó còn có nghĩa là "cuộc sống"."
"......"
"Tẽn. Chính là cuộc sống của em"
Vương Nhất Bác đánh ánh mắt sang nhìn anh, cái nhìn đầy yêu thương cưng chiều, khóe môi hắn nhẹ mỉm cười.
Tiêu Chiến đưa tay sờ vào đôi môi mềm mại kia, buồn bã nói. "Nếu... Chẳng may, anh mắc bệnh nan y thì sao?"
"....."
"....vậy không phải cuộc sống của em sẽ rất vô vị à?"
Vương Nhất Bác trầm ngâm, mãi một lúc sau hắn chợt hôn nhẹ vào nốt ruồi dưới môi anh rồi nói. "Không sao, em sẽ sống nốt cuộc đời của anh, mỗi ngày đều sẽ nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm yêu thương của chúng ta, sẽ sống độc thân suốt đời và chỉ dành tình yêu cho một mình anh mà thôi"
"Không được, em không thể sống cô độc một mình được, anh không cho phép". Tiêu Chiến vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Vương Nhất Bác, giọt nước mắt nóng hổi nhẹ rơi trên vạt áo hắn, nhưng hắn không hề hay biết.
"Nếu không muốn em cô độc một mình, thì anh phải thật khỏe mạnh sống với em đến cuối đời, có biết chưa?". Siết chặt vòng tay thêm chút nữa, hắn mệt mỏi vô thức chìm vào giấc ngủ.
-------
Bốp
"Vương Nhất Bác, sao em đánh mạnh vậy?"
"Thua thì chịu đi"
Vương Nhất Bác lè lưỡi trước cái lườm của Tiêu Chiến, quả thật bốn bức tường của bệnh viện dễ khiến người ta nhàm chán đến phát điên, điển hình là hai con người này đây, từ sáng sớm đã rủ nhau chơi kéo búa bao ...ăn tát, bây giờ đã gần trưa. Mặt Tiêu Chiến sắp sưng vù đến nơi, Vương Nhất Bác đánh đến sướng tay, mặt lại vô cùng phè phỡn.
Và bọn họ sẽ tiếp tục sát phạt nhau như vậy nếu như không có "quý nhân" ghé thăm.
Cốc cốc cốc
Cửa mở, khuôn mặt gian tà của Tiết Dương hiện ra, cậu đứng ngoài cửa chần chừ không vào, chỉ có giọng nói e dè phát ra. "Cho hỏi...Chiến Chiến có ở đây không?"
Ngay lập tức Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đồng thanh
"Có"
Lúc này Tiết Dương mới bật ra tiếng cười sảng khoái, nhịp chân sáo bước vào phòng, mặt hớn hở như mùa xuân, việc không có Hắc Bảo ở gần khiến cậu vô cùng vui sướng, vì được thoải mái chọc phá hai người kia mà không sợ bị rượt giữa chừng.
"Có cháo bò đây"
Hiện tại mới để ý, Triệu Nghi Nghi cũng đến, Tiêu Chiến đang ngán ngẩm những câu nói nhảm nhí của Tiết Dương thì ngay lập tức vui vẻ ra mặt. Nhưng anh mừng vì cái thố cháo to to kia chứ không phải vì cô gái đến thăm.
"Sao hai người đến đây được?"
Tiêu Chiến vừa húp cháo rột rột vừa hỏi, Tiết Dương giơ chùm chìa khoá trong tay lên. "Xe đi trên tuyết"
"Xe cậu chịu được bão tuyết luôn à?"
Tiêu Chiến ăn đến chén thứ hai, ngờ vực nhìn Tiết Dương, cậu cười cười, đáp vô cùng tỉnh. "Haha... Không, một phần ba đoạn đường là bọn này đi bộ đến"
"Hai người cũng rảnh rỗi thật, thời tiết như vậy thì ngồi yên ở nhà không sung sướng hơn sao?"
"Vậy mới nói, có phải hai chúng tôi rất vĩ đại không, không quản bão tuyết lặn lội đường xa đến chỉ để đưa cho anh thố cháo bò nóng hôi hổi này"
"Phải, tôi muôn vàn đội ơn hai người"
Tiêu Chiến bỏ chén thứ ba xuống, bĩu môi. Anh thừa biết Tiết Dương vì buồn chán không có ai để chọc ghẹo, lại moi được tin Hắc Bảo đã đi du lịch với bà Vương nên mới cố tình đến đây gây sự.
"Ở đây buồn chán quá, chúng ta bày trò gì đó chơi đi"
Tiết Dương xoa cằm đề nghị, Tiêu Chiến ngay tức khắc vui vẻ đồng tình với cậu, hai con người còn lại cũng chẳng còn cách nào khác.
"5..10..15..20..."
Tiêu Chiến ghét nhất trò kéo búa bao, cái trò cân đong may rủi này không hợp với anh chút nào. Anh chán nản lầm bầm đếm, đếm đến 100 thì trò trốn tìm bắt đầu.
Giới hạn là trên tầng ba, những phòng bệnh nhân thì không được vào rồi, dùng đầu óc suy luận một chút phạm vi liền được thu hẹp đáng kể, Tiêu Chiến khởi động tay chân, mặt vô cùng quyết tâm bắt đầu lùng sục.
Người đầu tiên bị tìm thấy là Triệu Nghi Nghi, cô trốn trong góc tủ, không may gặp phải một bà y tá khó tính, bà ta hỏi cô đang làm gì rồi kiếm chuyện làm ầm cả lên. Triệu Nghi Nghi cứ cúi đầu ríu rít xin lỗi, may mà Tiêu Chiến đến kịp lúc giải cứu cho cô.
Còn lại hai tên khó nhằn, anh tìm đến mồ hôi ướt cả áo vẫn không thấy dấu vết nào, kể cả có thêm Triệu Nghi Nghi tìm phụ.
Tiêu Chiến hậm hực sau khi từ nhà vệ sinh nam đi ra, vậy là chỉ còn một chỗ cuối cùng vẫn chưa tìm thôi.
Nhà xác!
Không khí ở đây lạnh lẽo hơn bên ngoài rất nhiều, Tiêu Chiến lạnh hết sống lưng, toàn bộ da gà nổi hết cả lên. Ánh đèn tù mù trong nhà xác như đùa giỡn với anh, lâu lâu lại chớp tắt một lần, Tiêu Chiến căng mắt ra nhìn, nhưng lại không dám nhìn quá kỹ, trong lòng thầm tự nhủ, ở đây sẽ không có gì đâu thì chợt trông thấy một tấm vải trắng gần đó động đậy.
"Này, tôi thấy rồi đấy, ra đi"
Tiêu Chiến nói vừa đủ nghe, tông giọng có chút run rẩy. Anh hy vọng sau lớp vải trắng là khuôn mặt quen thuộc. Nhưng tấm vải lại im phăng phắc, cả "cái thứ" bên dưới nữa, anh nuốt ực một ngụm nước bọt, lấy bình tĩnh từ từ đến gần.
"Là đàn ông thì mau lộ diện nhận thua đi"
Ngay lập tức một bàn tay thò ra khỏi tấm vải, bàn tay thon thả trắng nõn với những móng nhọn hoắc được sơn màu đỏ tươi. Tiêu Chiến bịt miệng cố ngăn tiếng hét, chân tay bủn rủn không còn cử động nổi, anh lùi lại phía sau, vô tình đụng phải giường kế bên, cú chạm khá mạnh nên người trên giường rơi xuống đất, kéo cả tấm vải phủ trắng, để lộ người chết cứng đờ tím ngắt, đôi mắt mở trừng hướng về phía anh, lần này Tiêu Chiến thật sự hét lên, lần nữa lùi lại vẫn tiếp tục đụng trúng giường phía sau. Anh sợ hãi ngồi sụp xuống sàn, ôm lấy đầu
Rầm!!!
Cái giường lúc đầu bỗng bị một bàn chân nào đó đạp thật mạnh.
"Aaaaaaa..."
Tiếp theo đó là tiếng đổ vỡ đồ đạc cùng tiếng hét thảm thiết của người nào đó. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngồi xuống ôm chặt lấy anh.
"Được rồi, em ở đây, đừng sợ"
Tiêu Chiến run lẩy bẩy.
"Ra khỏi đây...ra khỏi đây"
Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đứng dậy, nhưng cơ thể anh bây giờ mềm như cọng bún thiu, hắn thở dài, ôm ngang eo bế anh lên. Suốt quãng đường về phòng, không biết có bao nhiêu ánh nhìn hướng về bọn họ. Cả hai đều chân trần, không mang giày dép, chàng trai mặc áo bệnh nhân vòng chân ôm chặt người con trai mặc quần áo bình thường, mặt vùi vào cổ hắn, giấu đi...nụ cười gian manh.
"Anh diễn khá lắm"
Vương Nhất Bác hậm hực liếc nhìn cái chỏm tóc đang ngọ nguậy trên vai hắn, Tiêu Chiến chu miệng đáp lại
"Không dùng khổ nhục kế thì làm sao bắt được hai con cọp ra khỏi hang"
"Ừm, và để khoe với mọi người là được một người đẹp trai như em bế về phòng chứ gì"
"Haha, vì anh mỏi chân thôi". Tiêu Chiến nhe răng thỏ ra khùng khục, vừa lúc đó Tiết Dương cũng tức giận đẩy cửa bước vào phòng.
"Này, hai người thật quá đáng, tôi trở thành dụng cụ cho màn anh hùng cứu mỹ nam từ lúc nào vậy?"
"Cũng tại cậu đùa dai thôi". Tiêu Chiến nhún vai.
"Nhưng sao anh biết đó là tôi?"
"Cho xin đi, cái vết cắn tuần trước của Hắc Bảo vẫn còn in trên tay cậu kìa"
"Xui xẻo thật, còn cậu, sao lại đạp mạnh vậy hả?"
"Tôi có dùng lực đâu". Vương Nhất Bác thản nhiên bĩu môi
"Còn cố cãi, cậu làm tôi lao xuống cầu thang, trúng ngay bà y tá khiến tôi phải nghe bà ta chửi rủa một hồi đấy"
Tiết Dương ấm ức cứ liên tục lải nhải suốt mấy giờ đồng hồ nhưng chẳng ai quan tâm.
Đến tối thì cả ba người tranh nhau một cái giường, vì Triệu Nghi Nghi là con gái nên được đặc biệt ưu đãi ngủ ở sopha.
"Tôi là bệnh nhân"
"Tôi cũng vậy, chiều nay vừa mới lao xuống cầu thang, lưng đau lắm"
Trong lúc Tiêu Chiến và Tiết Dương chí chóe cãi nhau, thì Vương Nhất Bác đã nhanh chân leo lên giường ôm chặt anh chuẩn bị ngủ.
"Này, cậu có bị gì đâu, mau lết xuống sàn mà ngủ"
"Tôi có quyền ngủ trên giường"
"Tại sao". Tiết Dương trợn mắt hỏi
"Tôi là chồng bệnh nhân"
"Cái gì, ở đâu ra cái lý do nực cười như vậy chứ, y tá, y tá ở đâu, tôi muốn gặp y tá"
Tiết Dương nhảy dựng lên lý sự, rồi mặc dày mà leo lên nằm luôn. Cuối cùng cái giường như trại tị nạn, ba con người to xác nằm chen chúc nhau, được một lúc không phải một trong ba cái con người cứng đầu kia mà là chiếc giường đáng thương không chịu nỗi nữa.
Rắc...
Rầm!!!
Giường sập.
Kết quả cả bốn được phát cho một gối một chăn và bị đuổi ra khỏi phòng, chỉ tội nghiệp cho Triệu Nghi Nghi, khi không chẳng làm gì cũng bị dính chung. Tình trạng giành giật tạm gác sang một bên để tìm chỗ ngủ.
"Ngủ ở hành lang đi". Vương Nhất Bác ngáp dài, dựa tường đề nghị
"Em điên à, bao nhiêu người qua lại, anh thấy cầu thang ở lối thoát hiểm là thích hợp nhất"
"Làm ơn dẹp cái cầu thang đi". Tiết Dương phủi tay ngán ngẩm, bỗng mắt cậu sáng rực
"Tôi biết một nơi có đủ giường nệm"
Ba người kia nhìn cậu mừng rỡ chờ đợi, Tiết Dương nhếch mép cười
"Nhà xác!!!"
Bốp
Tiêu Chiến phi gối thẳng vào mặt Tiết Dương.
"Thích thì vào đó một mình đi"
Mất cả nửa giờ tranh cãi, cuối cùng vẫn chọn ngủ ở cầu thang.
*
*
*
"Lạnh quá, lạnh hơn cả nhà xác"
"Này, kéo búa bao thua thì chịu đi"
Tiêu Chiến trừng mắt với Tiết Dương, cậu bĩu môi
"Bật cầu thang này rộng, nhưng chỉ nằm đủ hai người thôi"
Thêm một lúc giành giật chỗ nằm thì Triệu Nghi Nghi được xếp nằm bật trên cùng, kế tiếp là Tiết Dương, chỗ rẽ ngoặt hiển nhiên là của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Sau khi đã yên vị đâu vào đó, anh quay người vòng tay ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt kề sát vào cần cổ Vương Nhất Bác, từng đợt hơi thở nóng rực của Tiêu Chiến phà vào cổ khiến toàn thân hắn vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Ở một bộ phận nào đó bắt đầu có dấu hiệu khác thường. Nhưng vì ở đây còn có Tiết Dương và Triệu Nghi Nghi nên hắn không thể đè anh ra mà làm thịt được.
Như cảm nhận được vật thể căng cứng kia, Tiêu Chiến ngượng ngùng ngước mặt nhìn hắn. "Này, Vương Nhất Bác, em..."
"Ngoan, nằm im, đừng nhúc nhích"
Nhìn thấy hắn đang cố nhịn, vẻ mặt vô cùng ấm ức, anh lại thấy buồn cười. Hôn nhẹ vào đôi môi mềm, anh nhỏ giọng. "Anh muốn về nhà"
"Khi nào tuyết tan chúng ta sẽ về"
"Đem Hắc Bảo về nữa"
"Ừm..."
"...."
"Rừng phong mùa thu ở Canada rất đẹp"
"Ừm"
"Mùa thu năm sau mình cùng đi"
"Sao?"
"Không muốn à?"
"Không, đương nhiên...là muốn rồi"
"Mùa xuân còn có hoa anh đào"
"Anh cũng rất thích hoa anh đào, mình sẽ qua Nhật..."
"Ai nói cho anh đi"
"Hả?". Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác
"Dẫn anh đi rất tốn kém"
"Nhưng..."
"Buồn ngủ"
Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay hơn, nhanh chóng kết thúc cuộc tranh luận sắp bùng nổ
"Được rồi, bảo bối, chúc em ngủ ngon"
Bóng đèn mờ hiu hắt từ sảnh bệnh viện rọi vào, ánh sáng yếu ớt phủ lên bốn con người đang nằm co ro dưới bậc cầu thang. Mặc kệ cái lạnh buốt của mùa đông, bọn họ vẫn rút vào nhau ngủ ngon lành. Từng người lần lượt theo đuổi giấc mộng của riêng mình.
Một đêm thật dài....
----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro