Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.


Hôm nay Tiêu Chiến trốn tiết tự học về sớm, lúc trèo qua cổng trường, anh đụng phải một người khiến anh vô cùng ngạc nhiên

"Mẹ Vương???"

Đặt tách trà xuống bàn mời bà Vương, Tiêu Chiến hồi hộp chờ đợi lời nói từ bà.

"Mẹ vừa xuống sân bay cách đây hai giờ, và đã đọc báo rồi"

"....."

"....thật không ngờ cô ta lại trở về đây"

Bà chậm đứng lên, bước đến kệ tủ nơi đặt một chiếc đàn dương cầm màu trắng, bà đưa tay chạm nhẹ lên từng phím trắng đen, giọng nói trở nên xa xăm.

"A Bác lúc trước...rất thích đàn, trở thành một nghệ sĩ dương cầm là ước mơ từ nhỏ của nó. Năm đó, khi gần đến kì thi chung kết toàn quốc, thì...xảy ra vụ việc đau lòng ấy"

Bà Vương dừng lại, cố nén cơn xúc động, đã ba năm rồi, nhưng đến bây giờ mỗi khi nhắc lại bà vẫn cảm thấy thật thương tâm. Tiêu Chiến ôm lấy ngực mình, tim khẽ nhói, chỉ cần nghĩ đến thời gian đó hắn đã trải qua những gì, đã đau khổ như thế nào, tim anh cũng đau như bị ai bóp chặt.

Bà bỗng tiến đến cạnh anh, nắm tay anh thật chặt.

"Chiến Chiến à, con đừng từ bỏ A Bác được không?"

Bà âu yếm nhìn anh, người mà bà luôn xem như con trai ruột. Từ khi anh bước vào cuộc sống của con trai bà, bà thấy rất rõ hắn đã thay đổi, đã cười nhiều hơn trước, là một người mẹ thì ai chẳng hy vọng con mình được hạnh phúc chứ, và bà biết rõ, Tiêu Chiến chính là người có thể đem hạnh phúc đến cho Vương Nhất Bác.

"Mẹ biết, con trai của mẹ tính tình vô cùng khó chiều, yêu nó, sẽ rất khó khăn, nhưng...."

"Mẹ à, con trai của mẹ thật sự rất ngốc"

"......."

"Nhưng...con chính là yêu cái sự chân thành đến ngốc nghếch đó của cậu ấy. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ giành chồng con về"

Tiêu Chiến cười rạng rỡ, bà Vương cũng yên lòng gật đầu nhìn anh mỉm cười.

-------

"Không ngờ anh vẫn còn mặt mũi để hẹn tôi ra đây"

Tống Lộ Trình ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Chiến, mặt đầy kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, nhìn anh chán ghét. Anh không để tâm nói

"Trận đấu hôm đó vẫn chưa phân định thắng thua..."

"Chẳng phải kết quả đã quá rõ rồi sao? Vương Nhất Bác không màng nguy hiểm cứu tôi, điều đó cho thấy anh ấy vẫn còn rất yêu tôi"

"Phải, "hoạn nạn thấy chân tình", không ngờ dàn đèn lại rơi trúng cô, thật trùng hợp"

"Cũng nhờ sự giúp đỡ của anh, nếu anh không ném quả bóng đó thì làm sao tôi có thể biết được Nhất Bác yêu tôi nhiều như thế nào"

"....."

"Dù sao thì Nhất Bác vẫn thuộc về tôi, anh chấp nhận bỏ cuộc đi"

"'Phần thưởng' đúng là đã thuộc về cô, nhưng bỏ cuộc hay không là do tôi quyết định"

"Này, anh không có một chút lòng tự trọng nào sao?"

Tiêu Chiến nhếch môi, đẩy ghế đứng dậy

"Đừng đánh giá tôi giống như những người khác, để đạt được thứ mình muốn, tự trọng? Tôi sẵn sàng vứt bỏ, và khi đó cô sẽ không nhận được cách đối xử tử tế như ngày hôm nay nữa đâu Tống tiểu thư"

Tống Lộ Trình tức giận siết chặt tay, nói không nên lời.

Trước khi đẩy cửa bước đi, Tiêu Chiến quay đầu lại nói

"À...lần sau nếu muốn nới lỏng ốc vít dàn đèn thì nên nhờ người có kinh nghiệm hơn, còn nữa, không cần cám ơn tôi vì đã phối hợp giúp cô diễn thành công vở kịch đâu"

Tống Lộ Trình bàng hoàng nhìn Tiêu Chiến, anh nháy mắt cười với cô ta rồi bước ra ngoài. Thật ra anh đã sớm biết trước kế hoạch của cô ta rồi, và anh cũng muốn xem phản ứng của Vương Nhất Bác sẽ thế nào nên cố tình ném thật mạnh trái banh vào dàn đèn, mọi chuyện diễn ra theo đúng dự tính, anh dù đã đoán trước được hành động của Vương Nhất Bác nhưng vẫn vô cùng thất vọng, và hối hận, rất hối hận, hối hận vì đã không dứt khoát ném rớt dàn đèn khác to hơn để đè gãy chân của cô ta.

/


Trời đã vào giữa thu, từng đợt gió lạnh bắt đầu thổi về. Tiêu Chiến đứng ngoài cổng, nhìn ra cánh đồng giờ đã nhuộm sắc vàng của hoàng hôn, cảm thấy lòng có chút bình yên.

Có tiếng bước chân đi tới, Vương Nhất Bác đã về, thấy anh đứng ngoài cửa thì hơi bất ngờ. Muốn bắt chuyện với anh nhưng không biết phải mở lời thế nào sau chuyện buổi tối hôm đó, cuối cùng chỉ có thể quyết định im lặng. Đang lúc hắn mở cửa bước vào nhà thì Tiêu Chiến bất chợt lên tiếng

"Có hạnh phúc không?"

Hắn giật mình bất ngờ nhưng lại không đáp. Tiêu Chiến quay người nhìn hắn, ánh chiều tà xuyên qua vài sợi tóc rối bay trong gió, anh bước đến gần, nhẹ nhàng cầm lấy tay Vương Nhất Bác, dịu dàng áp môi mình lên môi hắn, nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước. Hắn có chút kinh ngạc nhưng vẫn khẽ nhắm mắt cảm nhận sự ngọt ngào từ nụ hôn của anh.

Qua một lúc, Tiêu Chiến buông tay, trầm giọng nói tiếp. "Cậu...cứ ở bên cô ta đi, còn tôi...vẫn sẽ đợi cậu nhận ra tình cảm thật sự của mình"

Vương Nhất Bác mở mắt to nhìn anh, tựa hồ như không tin vào những gì mình đang nghe. Tiêu Chiến nhìn vào mắt hắn, đôi mắt vui tươi thường ngày bị che phủ bởi một lớp màng ảm đạm, anh nhẹ mỉm cười, nụ cười gượng gạo hòa vào cùng ánh chiều tà cuối ngày.

"Nhưng...đừng để tôi đợi quá lâu. Thời gian của tôi...sắp hết rồi"

/


Một ngày mới lại đến, Tiêu Chiến lười biếng nằm trên giường, nhìn sang bên cạnh, Vương Nhất Bác vẫn đang say ngủ. Đây là lần đầu tiên sau một tháng kết hôn bọn họ ngủ chung một giường, đơn giản vì những ngày trước đó cả hai thường xuyên muốn tránh mặt nhau nên một người ngủ trên giường, một người ngủ sopha. Không thì như những ngày mới cưới, ngủ lê la ngoài sân, trên sàn nhà hoặc hành lang...

Hôm qua sau màn lãng mạn trước cửa nhà, hai người không nói với nhau gì nữa, anh thì không sao nhưng hắn ngược lại luôn không dám đối mặt  cùng anh, Tiêu Chiến cứ nghĩ hắn muốn trốn tránh tình cảm với mình. Nhưng tối hôm qua, giữa đêm khuya, Vương Nhất Bác rón rén bước vào phòng, nhìn thấy anh ngủ say rồi hắn mới lén leo lên giường nằm cạnh, từ phía sau lưng luồn tay qua ôm lấy eo anh. Thật ra lúc ấy Tiêu Chiến vẫn chưa ngủ, anh cố nén cười vì bộ dạng đáng yêu của hắn, hành động này của Vương Nhất Bác cho thấy hắn vốn có tình cảm với anh.

Tiêu Chiến thở dài, nhẹ vuốt mái tóc nâu mềm mượt của Vương Nhất Bác.

"Phải đợi đến khi nào đây hả? Tên ngốc này"

Anh nhích lại gần hắn hơn, muốn ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt đáng ghét kia, khuôn mặt mà có thể vào một buổi sáng đột ngột nào đó anh chẳng thể ngắm nhìn được nữa.

Mặt trời đã lên cao, nắng rọi vào ô cửa kính làm căn phòng rực sáng. Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, tay sờ soạng sang bên cạnh tìm hơi ấm nhưng không có ai, lại nhìn đồng hồ, Tiêu Chiến chắc đã đến trường rồi từ lâu rồi. Hắn ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân xong mới chậm rì rì bước xuống nhà, trên bàn có một khay thức ăn đậy kín, bên cạnh là một tờ giấy nhắn nhỏ "bữa sáng".

Tiêu Chiến trở nên chu đáo như vậy từ lúc nào? Hắn nhẹ giở nắp đậy ra, "bữa sáng" hoành tráng của Tiêu Chiến chính là hai cái bánh chocopie và cốc sữa tươi. Hắn phì cười chép miệng lắc đầu

"Đúng là Tẽn, chẳng bao giờ tiến hoá được"

Lúc này, Tiêu Chiến thực sự đang ở trường, nhưng là trường của Vương Nhất Bác. Anh cứ thấp thỏm đứng ngồi không yên trên ghế, liên tục nhìn đồng hồ

"Anh lại muốn gì nữa đây?"

Tiêu Chiến ngẩng mặt lên mỉm cười, từ từ quay người lại

"Tôi không muốn gì từ cô hết"

"Vậy..."

"Cô biết không? Hiện giờ, tôi đang rất muốn lao vào cho cô một trận". Tiêu Chiến chợt đổi chất giọng, Tống Lộ Trình thấy hơi rợn người, cô lùi về phía sau một bước.

"Anh...sao..."

"Chưa bao giờ tôi ghét người nào đến vậy đâu, lấy làm vinh dự đi"

"Anh ghen tị với tôi đến vậy à?"

Tiêu Chiến khịt mũi cười. "Phải, đúng là tôi rất ghen tị với tình cảm mà Vương Nhất Bác dành cho cô. Hy vọng cô sẽ trân trọng hạnh phúc mà mình đang có"

"Ý anh là..."

"Tôi nghĩ cô đã hiểu rồi, tôi không thích lặp lại"

Tống Lộ Trình ôm bụng cười lớn, rồi đắc thắng nhìn anh. "Cuối cùng anh cũng biết thân phận mà từ bỏ rồi sao?"

Tiêu Chiến không đáp, đôi mắt đen đượm buồn nhìn vô định, rốt cuộc thì anh cũng hành động ngu ngốc như những nữ chính cao thượng trên phim truyền hình, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là đủ. Nhưng chỉ mỗi Vương Nhất Bác được hạnh phúc, anh thật không cam tâm chút nào, chỉ là... Tiêu Chiến đã quá mệt mỏi để tranh giành rồi, cuối cùng anh cũng nhận ra, những thứ thuộc về mình thì dù thế nào cũng trở về với mình mà thôi.

Anh nhìn chiếc nhẫn cưới, màu đen tuyền sang trọng nổi bật trên bàn tay trắng xanh, đưa ngón tay miết nhẹ, anh tin chắc rằng tất cả đều đã được an bài bởi số mệnh.

Bộp!!!

Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên một cây gậy đập vào đầu Tiêu Chiến, khi xoay lại anh chỉ kịp nhìn thấy Tống Lộ Trình cũng cùng số phận như mình, đã nằm ngất xỉu dưới đất và đang được một đám người khiêng đi, rồi tất cả trong phút chốc bất chợt trở nên mờ nhạt trời đất quay cuồng, sau đó anh không còn biết gì nữa.

Lạnh

Sàn nhà rất lạnh, cái lạnh thấu da thịt khiến anh dần tỉnh. Tay bị trói và miệng cũng bị dán băng dính, Tiêu Chiến nhìn quanh, thấy Tống Lộ Trình đang ra sức cựa quậy, miệng phát ra âm thanh ú ớ gì đó mà anh nghe không rõ, anh cố sức chống tay ngồi dậy, đây là một hầm chứa đá, hèn gì lạnh đến vậy. Anh nhìn phía trên thì phát hiện một lỗ thông hơi, mừng rỡ cố leo lên những cục đá to, nhưng bởi vì là nước đá nên thực sự rất trơn, chân anh bước hụt mấy cái rồi ngã rầm xuống đất, Tống Lộ Trình nhìn anh lắc đầu, đôi mắt ẩn chứa hàm ý "đồ vô dụng".

Rầm!!!

Cửa chợt mở, một đám người bước vào, do ngược sáng nên cả hai người họ đều không thấy được hình dáng, mặt mũi ai. Một người trong số đó cất tiếng

"Đừng cố gắng vô ích nữa, hai người không thoát được đâu, ngoan ngoãn nằm đây chờ Vương Nhất Bác đến cứu đi"

Thì ra đây là vụ bắt cóc vì thù, lúc bị đánh ngất Tiêu Chiến cũng đã lờ mờ đoán ra được lý do rồi, anh ú ớ gào lên dù chẳng nghe được gì. Tên đó phá ra cười nói tiếp. "Mày cứ mặc sức mà chửi đi, chỉ tốn hơi thôi"

Trái với thái độ tức giận của Tiêu Chiến, Tống Lộ Trình trông rất bình thản, cô ta đã rơi vào cảnh này nhiều rồi, chẳng có gì đáng sợ hết, vì cuối cùng Vương Nhất Bác cũng sẽ đến cứu cô thôi

"Nhưng đại ca, sao lại bắt cả tên này vậy?"

"Vì nó ở cùng một chỗ với con nhỏ này, nên tao bắt luôn cả hai"

"Vậy khi hắn đến thì sao?

"Cho hắn chọn một đứa, đứa còn lại thì bọn mình vui vẻ một chút, hành hạ người khác là sở thích của tao mà"

Cả bọn phá lên cười ha hả, Tống Lộ Trình cũng cười thầm trong lòng, chỉ có Tiêu Chiến là cảm thấy kinh tởm đến buồn nôn.

"Đại ca, nó đến rồi"

Vương Nhất Bác đã xuất hiện trước cửa từ lúc nào, và vẫn như những mô típ cũ, "anh hùng" luôn đi một mình.

"Đến đúng lúc lắm, chọn đi. Mày muốn cứu ai?"

Hắn nhìn hai người đang bị bắt trói, lòng nóng như lửa đốt nói. "Thả cả hai ra"

"Không, không. Chỉ được chọn một thôi"

"Rốt cuộc là mày muốn gì? Tao đã gây thù gì với mày"

"Haha, đây chỉ là một trò chơi, buồn quá thì kiếm trò gì đó để giải khuây thôi, tao cũng muốn thử thách vị anh hùng chưa từng bị đánh bại Vương Nhất Bác một chút"

Vừa nói xong gã vừa kéo Tiêu Chiến và Tống Lộ Trình đứng dậy, chĩa dao vào cổ cả hai

"Nào, nhanh chọn đi, tao không có nhiều thời gian"

Vương Nhất Bác hết nhìn người này lại nhìn người kia, hắn không ngờ mình lại bị đẩy vào trường hợp này. Dù thường ngày Tiêu Chiến hay càu nhàu việc hắn không dứt khoát tình cảm để cho anh một câu trả lời, thì hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ về việc sẽ lựa chọn ai. Nhưng, trong tình huống này, hắn không có nhiều thời gian nữa.

"Được rồi, thả cô ta ra"

Vương Nhất Bác hất mặt về phía...Tống Lộ Trình. Tiêu Chiến mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn, dù đã đoán trước được kết quả nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng và hoàn toàn thất vọng.

"Còn tên này thì sao?"

Vương Nhất Bác cởi trói cho Tống Lộ Trình xong thì bình thản nhìn gã nói. "Tùy mày"

Tiêu Chiến thật sự không tin những gì mình vừa nghe thấy, gã kia mặt cũng hơi biến sắc, chứng tỏ gã chỉ được cái mồm chứ cũng chẳng dám làm gì.

Huýt!!

Vương Nhất Bác đột nhiên huýt sáo, cả bọn đang ngơ ngác không hiểu gì, thì một con chó khổng lồ xông vào, khi gã kia kịp định thần lại đã bị Hắc Bảo từ đâu đã nhảy chồm lên người.

Bọn đàn em trông thấy con chó quá to nên không dám làm gì, để mặc gã kia cứ la hét oai oái, không biết gã vùng vằng giãy dụa thế nào mà con dao vô tình sượt qua tay Tiêu Chiến, có thể nói đây là lần bị thương nhảm nhí nhất trong cuộc đời của anh. Nhưng lại là vết thương nặng nhất vì con dao cắt khá sâu, anh ngã vật xuống sàn, mặt dần trắng bệch mồ hôi thi nhau túa ra ngoài.

Vương Nhất Bác hoảng sợ biến sắc, hắn chạy nhanh đến đỡ lấy anh, lo lắng hỏi. "Tiêu Chiến, anh không sao chứ?"

"Không cần...cậu...quan tâm"

"Cố chịu một chút, tôi đưa anh đến bệnh viện"

Không để tâm lời nói đầy giận hờn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bế anh trên tay chạy nhanh ra chỗ để xe. Sắc mặt Tiêu Chiến ngày càng nhợt nhạt, mắt anh bắt đầu mờ đi, máu ở chân chảy ra ngày một nhiều. Tiêu Chiến ngước lên nhìn hắn cố chút hơi tàn, môi nặng ra một nụ cười. "Không phải cứ cố gắng thì sẽ đạt được...đúng không?"

Vương Nhất Bác hơi khựng lại, nhìn xuống anh miệng mấy máy nói gì đó nhưng bóng đen chợt ập đến rất nhanh, mọi tiếng động sự vật xung quanh anh đều không cảm nhận được nữa.

/


Tiêu Chiến bật dậy, trên trán toát đầy mồ hôi. Thì ra chỉ là mơ, giấc mơ đó thật đáng sợ. Anh đưa tay vuốt mặt, miệng lẩm bẩm. "Có lẽ...khi mình mất đi...cũng sẽ như vậy"

Tiêu Chiến chợt cảm thấy sợ, rất sợ. Anh hoảng hốt nhìn quanh, trong phòng chỉ bật đèn mờ và chẳng có ai ngoài anh. Tiêu Chiến nhảy xuống giường, mặc cho đôi chân vẫn đau nhức, anh điên cuồng mở cửa chạy ra ngoài thì đâm sầm vào một người đang bước vào

"A.."

Tiêu Chiến xoa cái mông ê ẩm, mặt nhăn nhó vì đau

"Điên à? Chân như vậy còn cố đi"

Giọng điệu như thế thì chỉ có thể là Vương Nhất Bác thôi, hắn đặt chai nước xuống, quỳ một chân xuống sàn xem xét chân anh. Cú ngã đã khiến cho vết thương lại chảy máu, hắn nhíu mày giọng trách móc

"Làm ơn ngoan ngoãn một c..."

Đột nhiên Tiêu Chiến bật dậy ôm thật chặt Vương Nhất Bác khiến hắn không kịp phản ứng, cả hai mất đà ngã phịch xuống đất.

"Này..."

Mặc cho hắn cựa quậy, anh cứ nhất quyết ôm chặt. Tiêu Chiến thật sự rất sợ, lần đầu tiên anh trải qua cảm giác hắn trượt khỏi tầm mắt của mình, biến mất khỏi nơi mà anh không bao giờ được chạm vào nữa.

Vương Nhất Bác toang đẩy Tiêu Chiến ra thì..

"Đừng...chỉ một chút thôi. Cậu không thích tôi cũng được, tôi sẽ không đeo bám hay cản trở hai người nữa, chỉ cần...đứng ở nơi tôi có thể nhìn thấy, được không??"

Tiêu Chiến nói trong gấp gáp, cứ như thể nếu không nói kịp thì sẽ không còn cơ hội nữa vậy. Anh bắt đầu không kìm chế được tiếng nấc, nước mắt cứ liên tục chảy không ngừng. Vương Nhất Bác vô cùng ngạc nhiên, có chút đau lòng, đây không phải lần đầu tiên anh khóc trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn không biết phải làm sao. Sau cùng, Vương Nhất Bác đành ngồi im ôm chặt Tiêu Chiến để mặc cho anh khóc trong vòng tay mình.

Nhìn anh nằm trong lòng mình ngủ ngon lành, Vương Nhất Bác mỉm cười ôn nhu, nghĩ lại những gì anh nói khi nãy, hắn thở dài.

"Đồ ngốc"

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến hơi cựa mình, anh đưa tay lên dụi mắt vài cái, cảm thấy bên cạnh có một cục gì đó rất ấm và mềm, một lúc sau nhớ ra rồi mới thở phào. Anh ngước mắt lên, Vương Nhất Bác đang nhìn anh, anh cũng nhíu mày nhìn lại, rồi vô tư choàng tay qua ôm hắn, rúc vào người hắn...ngủ tiếp.

"Này"

Cuối cùng Vương Nhất Bác thở dài lên tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thì Tiêu Chiến đã chặn ngang. "Năm phút thôi"

"Tôi..."

"Biết rồi...ba phút"

"Không..."

"Sao cậu ích kỷ vậy, đã nói ba phút thôi mà"

"Anh có để cho tôi nói không hả?"

Vương Nhất Bác bất lực hét lên, Tiêu Chiến thoáng ngạc nhiên, có vẻ hắn không thích thật. Mặt anh buồn rười rượi ngồi thẳng dậy nghe hắn nói. Vương Nhất Bác nhìn anh, hắng giọng vài cái, rồi bỗng kéo anh ôm vào lòng

"Tôi chỉ muốn nói là...ừm...cứ...ôm như vậy đi, tên chồng ngốc"

Tiêu Chiến mở to mắt nhìn hắn, tựa như không tin những gì mình vừa nghe, có phải Vương Nhất Bác vừa gọi anh là...

"Vì anh đang bị thương nên muốn làm anh vui thôi, đừng tưởng bở"

Chưa kịp nghĩ gì thì hắn đã nhanh chóng bồi thêm một câu chặn suy nghĩ của anh lại. Tiêu Chiến bĩu môi, nhưng rồi cũng vui vẻ đè Vương Nhất Bác nằm xuống rút vào người hắn ngủ tiếp

"Chà... Chà..."

Một giọng nói giễu cợt cất lên phá tan bầu không khí lãng mạn hiếm có, giọng điệu này chỉ có thể là Tiết Dương không lẫn vào đâu được. Tiêu Chiến khinh bỉ vô cùng ghét bỏ nhìn cậu

"Lại là cậu, đồ kỳ đà"

"Cảm ơn, tôi biết lựa thời điểm xuất hiện quá đúng không?"

Tiêu Chiến hừ một cái, rồi lại chống tay ngồi dậy, Vương Nhất Bác bước đến ghế sopha.

"Tìm thấy bọn chúng chưa?"

"Vẫn chưa"

Lòng Vương Nhất Bác dâng lên một cỗ khó chịu, rốt cuộc lần này là ai đã chơi hắn, lúc này chợt có tiếng điện thoại vang lên, hắn nhìn màn hình rồi bước ra ngoài nghe.

Đợi Vương Nhất Bác đi rồi, Tiết Dương mỉm cười khinh khỉnh nói. "Tôi biết rồi nhé"

"Biết chuyện gì?"

"Haha, không tồi"

"Gì hả?"

Tiết Dương không đáp, vừa huýt sáo vừa mở tạp chí ra xem. Tiêu Chiến cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta, anh ngoảnh mặt ra nhìn cảnh vật bên ngoài, rồi đột nhiên nhìn Tiết Dương, giọng nghi hoặc.

"Chuyện lần trước...có thật không?"

"Có lẽ...thật"

"Vậy sao cậu không nói cho cậu ta biết"

"Tại sao phải nói?"

"......."

"Nếu anh là tôi lúc đó, anh sẽ lựa chọn thế nào?"

Tiêu Chiến bĩu môi, không trả lời

"Nhưng phản ứng của anh, thật khiến tôi ngạc nhiên đấy"

"Thế nào?"

"Không tức giận"

"Tôi không thích phí thời gian để bày ra những cảm xúc vô ích"

"...."

Tiêu Chiến nhìn Tiết Dương cười ranh mãnh. "Tôi thích trả thù hơn"

Tiết Dương đáp lại bằng cái nhìn đầy thích thú, rồi cậu tiếp tục cắm cúi đọc tạp chí. Vương Nhất Bác bước vào, mặt vô cùng không vui

"Chuyện gì vậy?". Tiêu Chiến lo lắng hỏi

"Chiều mai đi ăn với ba mẹ"

"Chiều mai?"

"Ừm, kỷ niệm 30 năm ngày cưới"

Mắt Tiêu Chiến sáng rỡ, anh rất thích những lễ kỷ niệm thế này, Vương Nhất Bác thở dài, thật là phiền phức.

/


"Xuất phát thôi"

Tiêu Chiến hào hứng hét, Vương Nhất Bác nhanh chóng bịt miệng anh lại

"Đã trốn viện còn la to, anh muốn bị phát hiện à?"

Anh cười hề hề, Vương Nhất Bác ngán ngẩm lắc đầu, khởi động xe phóng vụt đi, hướng thẳng về phía trung tâm thành phố.

Vì quần áo đều đã cháy trụi hết nên Tiêu Chiến chẳng còn bộ quần áo ra hồn nào để mặc, vậy là Vương Nhất Bác phải chở anh đi mua sắm, kết quả dẫn đến cuộc trốn viện này đây, đương nhiên không thể thiếu một bệnh nhân giả để che mắt thiên hạ rồi, vinh dự được chọn vào vai ấy còn ai khác ngoài Tiết Dương.

Đỗ xe vào bãi, Vương nhất Bác và Tiêu Chiến đi vào trung tâm thương mại nổi tiếng của thành phố

"Cái này được đấy"

"Xấu"

"Cái này thế nào?"

"Xấu"

"Thế c..."

"Vô cùng xấu"

"Này, cậu vừa phải thôi, rốt cuộc là có muốn mua không?"

"Tôi nhận xét rất thật lòng đó thôi"

"Giỏi thì chọn đi"

Bọn họ đi hết tất cả quầy quần áo trong trung tâm thương mại, nhưng chẳng mua được cái nào, còn cãi nhau ỏm tỏi làm cản trở chuyện buôn bán của người ta, nhưng đương nhiên với sự "vô tư" có thừa của mình thì cả hai đều không biết xấu hổ hay áy náy gì.

Quầy cuối cùng, Tiêu Chiến uể oải từ phòng thay đồ đi ra, mặc trên người anh là chiếc áo cổ cao màu đen khoác bên ngoài một cái áo vest cũng màu đen nốt, quần âu tây ôm sát đôi chân dài nhìn vô cùng lãng tử. Vương Nhất Bác chống cằm nhìn một hồi rồi gật đầu. Bây giờ Tiêu Chiến chẳng còn tâm trạng gì mà tự soi mình trong gương nữa, anh mệt đến nỗi chỉ muốn nhanh chóng về ngủ.

Tiêu Chiến nhăn nhó khó nhọc bước từng bước, cảm thấy đường từ trung tâm thương mại đến bãi đỗ xe sao thật xa.

"Này". Hết chịu nổi, anh dừng lại rồi hét to về phía hắn.

"Chuyện gì?"

"Cõng"

"Không!!!"

"Tay tôi đang bị thương"

"Thì sao. Hai người đàn ông cõng nhau, dễ nhìn không?"

Tiêu Chiến tức xì khói, anh nghiến răng trừng mắt với hắn, Vương Nhất Bác tặng anh một nụ cười, rồi đi tiếp. Nhưng giây tiếp theo hắn lại nghe tiếng chân gấp gáp chạy phía sau, quay đầu nhìn thì thấy Tiêu Chiến đang phóng đến phía hắn với "tốc độ" không tưởng.

Anh lấy đà nhảy bật lên người Vương Nhất Bác, hai tay ôm lấy cổ hắn còn hai chân thì kẹp chặt eo.

"Xuống ngay"

"Không!!!"

"Anh là khỉ sao? Mau xuống"

"KHÔNGGGG!!!"

Giằng co một lúc vẫn không khiến anh rời khỏi người mình được, Vương Nhất Bác bỏ cuộc

"Được rồi, được rồi, anh phải xuống thì tôi mới cõng được chứ"

"Xuống để cậu chạy mất à". Tiêu Chiến cười tươi, rồi từ phía trước người hắn, bấu víu leo qua phía sau

"Nặng quá đi"

"Im lặng"

"Anh đạp trúng bụng tôi rồi"

"Đã bảo đừng nhúc nhích"

"Aaaa mắt của tôi"

"Haha, xin lỗi nha, xong rồi, đi thôi bảo bối"

Sau cả mấy phút chật vật thì Tiêu Chiến cũng thành công yên vị trên lưng Vương Nhất Bác, bây giờ nhìn hắn rất thảm thương, đầu tóc rối bù, mắt sưng đỏ một mảng vì bị anh đụng trúng, đã la hét than vãn suốt nãy giờ rồi nên hiện tại hắn chẳng còn sức nói nữa. Đành lấy câu "quân tử trả thù 10 năm chưa muộn" ra để tự an ủi mình.

---

"Này, dậy đi Tiêu Chiến đẹp trai"

Một bàn tay đánh bốp vào mông Tiết Dương, cậu dụi dụi mắt, thấy Tiêu Chiến đã về. Chẳng những cậu không ngồi dậy mà còn nằm chổng mông về phía anh, vừa lắc vừa nói. "Đánh nữa đi, đánh nữa đi"

Tiêu Chiến mở to mắt, cố gắng kiềm chế ngọn lửa bốc lên đầu. "Tên bệnh hoạn này, có muốn tôi cắm tiêm vào mông không?"

Chọc được Tiêu Chiến tức điên lên, Tiết Dương cười ha hả hài lòng, không đùa nữa. Cậu đứng dậy lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn nhã lại một câu

"À, lúc nãy có y tá vào kiểm tra, tôi "đánh rắm" để đuổi cô ta đi rồi, đừng lo nhé"

"CÁI GÌ???". Tiêu Chiến lồng lộn lên, may mà tay anh đang bị thương, không thì....

------

"Thế nào??"

Tiêu Chiến từ phòng vệ sinh bước ra, trên người đang mặc bộ đồ hôm qua đã mua, tóc vuốt keo chẻ ngôi. Triệu Nghi Nghi chống cằm ngắm nghía, rồi đưa tay giơ ngón cái lên

"Hôm nay Vãn Ninh không đến à?"

"Có, sáng sớm đã đến rồi, cậu ta còn khóc nữa"

Tiêu Chiến bật cười khi nhớ đến dáng vẻ cố không khóc của Vãn Ninh sáng nay, lúc đó anh đã hỏi tại sao lại khóc, cậu nhóc trả lời vì cảm thấy đau lòng. Tiêu Chiến cảm động bước đến ôm chặt lấy Vãn Ninh an ủi thì Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào. Cái gương mặt ăn giấm chua của hắn thật buồn cười.

"Vậy Vương Nhất Bác đâu?"

"Cậu ta về nhà thay quần áo rồi. Nhưng mà..."

"...."

"...cô thích tên kỳ đà à?"

"Sao?"

"Đừng chối, ánh mắt của cô rất rõ ràng"

"Không... Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm"

"Vậy tại sao ngày nào cô cũng làm cơm cho cậu ta ăn, lúc trước thì chỉ là tiện tay làm dư ra một phần, còn bây giờ, bữa trưa của tôi là cháo, của cậu ta là cơm cà ri, bữa tối của tôi vẫn là cháo, của cậu ta lại là mì ý"

"Vì...."

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc Triệu Nghi Nghi bối rối không biết phải thanh minh như thế nào thì có tiếng gõ cửa, cô thầm thở phào.

"Xin chào"

Tiêu Chiến chán nản, tâm trạng đang vui vẻ bị phá hỏng rồi

Tống Lộ Trình tự nhiên như nhà của mình, ngồi xuống ghế sopha, bắt chéo chân vừa nói vừa vỗ tay.

"Anh hay lắm"

"Nếu cô đến chỉ để nói vớ vẩn thì xin về cho"

"Kế hoạch bắt cóc, rất hoàn hảo"

Lúc này Tiêu Chiến nhếch mép nhìn vào cô ta, đôi mắt trở nên thích thú hơn

"Không ngờ anh lại bị ổi đến vậy, thuê người bày ra vụ bắt cóc"

"Chẳng phải tôi đã từng nói vì thứ mình muốn...tôi sẽ dùng mọi cách để có được sao?"

"Một người không có liêm sỉ như anh không xứng đáng có được Vương Nhất Bác"

"Vậy cô thì xứng à"

"Đương nhiên"

Tiêu Chiến ôm bụng cười, rồi anh đứng dậy, tiến về phía Tống Lộ Trình, cúi thấp xuống nói nhỏ vào tai cô ta

"Cái trò vừa ăn cướp vừa la làng này là tôi học từ cô đấy, không tồi chứ?"

"Ý anh là gì?"

Tiêu Chiến nhún vai đáp lại ánh mắt giận dữ của Tống Lộ Trình. Đúng lúc này điện thoại anh vang lên, anh bắt máy nói vài câu rồi bước ra ngoài.

"Lần khác nói tiếp"

Tiêu Chiến nháy mắt chào Triệu Nghi Nghi, bỏ mặc Tống Lộ Trình lại với nỗi hoang mang cực độ.

Vừa ngồi vào xe Tiêu Chiến đã cảm thấy bầu không khí rất lạ, định hỏi tại sao nhưng lại thấy sắc mặt u ám của Vương Nhất Bác nên đành thôi.

Nơi ông bà Vương tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới chính là Phu Thê Các, vừa đến nơi, nhân viên đã rất niềm nở hỏi thăm bọn họ. Tiêu Chiến vui vẻ trả lời, còn Vương Nhất Bác vẫn giữ im lặng.

"Mừng lễ kỷ niệm, chúc ba mẹ răng long đầu bạc"

"Cám ơn con, Chiến Chiến"

Bà Vương vui mừng ôm chầm lấy Tiêu Chiến, ông Vương cũng vỗ vai anh cười hiền.

"Lâu rồi không gặp, sắc mặt con hình như không được tốt lắm, tay con làm sao vậy?"

"Không có gì đâu ạ, con bất cẩn nên bị thương một chút thôi"

Mọi người vui vẻ tiếp tục trò chuyện trong suốt buổi ăn, chỉ có Vương Nhất Bác là không tham gia, lặng im trong thế giới riêng của mình. Ông bà Vương nghĩ vì con trai không muốn đến lễ kỷ niệm nên phản ứng như vậy là lẽ đương nhiên và thật ra họ cũng không quan tâm lắm, chỉ có Tiêu Chiến là khó chịu đến phát điên. Khi mọi người tản ra sàn khiêu vũ, anh vỗ vai hắn hỏi

"Này, hôm nay bị gì vậy?"

"......"

"Này!"

"......"

"Vương Nhất Bác"

"....."

"Có chuyện gì à?"

"......"

"Cậu...đã biết rồi sao?"

Lúc này Vương Nhất Bác mới quay sang nhìn anh, khuôn mặt ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang tức giận.

"Vậy...chuyện đó là thật"

"Đúng vậy"

"Tại sao?"

"Một chút kích thích để cậu nhận ra tình cảm của mình thôi"

"Anh..."

"Cậu muốn chửi mắng gì cũng được, tôi làm tôi chịu"

"....."

"Nhưng thật đáng tiếc, kế hoạch thất bại rồi. Mục đích của tôi chẳng đạt được"

Nhìn Tiêu Chiến buồn bã thở dài, Vương Nhất Bác càng thấy điên tiết hơn, hắn đứng bật dậy nắm lấy tay anh lôi ra sàn nhảy.

"Làm...làm gì vậy?"

Vừa dìu dắt anh đi theo nhạc vừa nói. "Rốt cuộc não anh bị đứt mấy dây thần kinh mà lại bày ra trò này?"

"....."

"...để cho chính mình bị thương như thế hả?"

"....."

"Đây chẳng phải lần đầu tôi bị kéo vào những trò điên khùng của anh, nhưng lần này anh lại khiến mình bị thương, tại sao vậy?"

"Cậu giận...vì tôi bị thương sao???"

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, hắn không đáp. Chợt nhấc người anh lên, để anh đứng lên chân mình rồi dìu anh bước tiếp.

"Lần sau học nhảy dùm đi"

"Này!"

"Khi nhận được tin nhắn..."muốn cứu người mày yêu thì hãy đến nhà kho C ngay"...ừm, lúc đó...tôi đã nghĩ đến anh..."

Tiêu Chiến kinh hỉ mở to mắt kinh ngạc, Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn thẳng anh, giọng vô cùng bình thản nhưng đôi mắt phảng phất tia ấm áp lạ thường. Anh cảm thấy tim mình như ngừng đập tại giây phút này, chân run như sắp ngã quỵ đến nơi. Rồi không biết lấy sức mạnh từ đâu, anh nhảy bật lên, quặp chân vào người Vương Nhất Bác, tay ôm chặt cổ hắn.

"Này, người ta đang nhìn đấy"

Tiêu Chiến cười hạnh phúc, giờ trời có sập xuống anh cũng mặc kệ. Người con trai này tuy bình thường rất xấu tính, nhưng khi anh đau hay gặp khó khăn nguy hiểm, hắn đều chưa bao giờ bỏ mặc anh. Tiêu Chiến cảm thấy, đời này yêu hắn là một quyết định đúng đắn.

Vị bác sĩ già, đầu đã bạc hai thứ tóc, khuôn mặt đầy những nếp nhăn và vết đồi mồi của năm tháng, ông là bác sĩ phụ trách bệnh tim của Tiêu Chiến từ khi anh còn rất nhỏ, cũng chỉ có ông là biết rất rõ tình trạng bệnh của anh, vị bác sĩ đẩy đẩy gọng kính nhìn vào giấy kết quả, nhíu mày nhìn anh rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"A Chiến, dạo này con thấy thế nào?"

"Vẫn bình thường ạ"

Ông bất lực nhìn anh, tháo kính ra rồi thở dài.

"Con biết đó, tay của con bị thương nặng, nhưng...việc con bị ngất, không phải do vết thương"

Tiêu Chiến lập tức ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm vào vị bác sĩ già, ông từ tốn nói tiếp, từng lời nói như kim đâm vào tim anh.

"Đó là triệu chứng đầu tiên!!!"

Tiêu Chiến càng siết chặt hắn hơn, úp mặt vào bờ vai rộng lớn, mắt khẽ nhắm. Vương Nhất Bác thở dài rồi cũng vòng tay ôm lấy anh, mỉm cười vui vẻ.

Không biết hắn có nhận ra hay không, cảm xúc yêu thương dành cho Tiêu Chiến trong lòng hắn ngày càng mạnh mẽ, cái "thế giới riêng" của hắn, giờ đây đã không hoàn toàn thuộc về riêng hắn nữa rồi.

-
-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro