
Chương 53: Đời này....
Tiêu Chiến ngồi ở hành lang bệnh viện, giơ tay đặt túi nước đá lên sau đầu. Cảm giác lạnh vừa chạm đến, anh lập tức "A" ra một tiếng, vội vàng buông tay.
Đem túi chườm để sang một bên, Tiêu Chiến nhìn nghiêng về phía đầu kia hành lang.
Hắn vẫn đang cầm điện thoại.
Vương Nhất Bác bên này cầm điện thoại đã một lúc lâu, trước đó hắn đã cùng anh đi chụp CT, lại làm xong xuôi thủ tục nhập viện cho bà và Trần Chí.
Qua đại khái 10 phút, rốt cuộc Tiêu Chiến mới thấy Vương Nhất Bác buông di động.
Một hộ sĩ áo trắng đi tới, mở tập tài liệu trên tay cho hắn xem. Hai người nói thêm vài câu, sau đó hắn xoay người đi về phía anh.
"Đều xử lý tốt rồi, em yên tâm, bà không có việc gì ở một đêm theo dõi là tốt rồi."
Nói xong, hắn cầm lấy túi chườm bên cạnh Tiêu Chiến, lại cởi áo khoác của mình ra bao lấy túi chườm, chậm rãi áp vào phần ót sưng đỏ của anh.
"Còn đau không?" Hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn trai, ôn nhu hỏi.
Anh lắc đầu, dang tay ôm eo bạn trai, áp trán vào người hắn qua lớp áo sơ mi.
Vương Nhất Bác tự nhiên đưa tay vuốt vuốt tóc anh vô cùng thân thiết.
"Anh mới vừa hỏi qua, chính là. . . . . ."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Bố em mấy năm nay, rốt cuộc sao lại thành ra thế này."
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không nói gì.
"Năm đó, ông ta đi khỏi Thành Đô đến Bắc Thành, ở cùng nhóm người lúc trước làm nhạc chung khoảng hai năm. Nhưng bọn họ cũng chẳng làm được cái gì. Sau đó ông ta vào trại cai nghiện."
Tiêu Chiến cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu: "Cái gì? Ông ta. . . . . . ?"
Vương Nhất Bác chớp mắt ý như xác nhận.
"Cụ thể thế nào anh không rõ ràng lắm, chỉ biết ông ta đã bị bắt."
Tiêu Chiến trầm mặc một lát, thấp giọng: "Vậy hiện tại ông ta . . . . . cai được chưa?"
Vương Nhất Bác cau mày: "Bị nghiện về cơ bản sẽ rất khó cai hoàn toàn. Trước đây, sau khi ra khỏi trại ông ta lại bị bắt vào mấy lần nữa."
" Lần cuối cùng ông ta ra trại là hai năm trước. Sau đó cũng đã làm một vài công việc. "
Hai năm trước. . . . . .
Tiêu Chiến mím môi, nói: "Em mới vừa thấy có cảnh sát đến đây. . . . . ."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Kiểm tra ông ta."
"Phát hiện ông ta bắt đầu nghiện trở lại."
". . . . . ."
Tiêu Chiến cười lạnh: "Vậy tốt nhất để ông ta ở trong trại cai nghiện cả đời đi, miễn ra ngoài nổi điên."
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu: "Lần này có thể. . . . . ."
Hắn liếm môi, hơi trầm mặc.
"Ông ta bị bệnh. Là ung thư tuyến tụy."
Anh sửng sốt: ". . . . . . Cái gì?"
Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn anh.
"Phát hiện ra cách đây hai tháng trước. Bệnh ung thư tuyến tụy, gần như là loại ung thư nguy hiểm nhất, căn bản không thể chữa khỏi, giai đoạn sau sẽ rất đau đớn. Bác sĩ vừa nói với anh, chắc có lẽ ông ấy không còn sống được bao lâu."
Tiêu Chiến giật mình xuất thần nhìn sàn nhà, đại não trống rỗng.
Cảm xúc phức tạp khôn xiết.
Nhưng lại giống như, cảm xúc gì cũng đều không có. . . . . .
Vương Nhất Bác buông túi chườm.
"Ngày mai, cảnh sát sẽ dẫn ông ta đi ."
Hắn giơ tay sờ lên đỉnh đầu anh.
"Cũng có thể xin phóng thích. Cần người nhà phối hợp làm thủ tục, giúp đỡ trị liệu."
Tiêu Chiến chậm rãi ngước mắt, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
"Có ý gì?"
Anh nhếch môi cười lạnh: "Muốn em bảo lãnh và chữa bệnh cho ông ta?"
Vương Nhất Bác nhìn anh: "Nếu em không vui --"
"Em không muốn!" Anh lớn tiếng trách móc.
"Ông ta vừa đi là đi tận mười ba năm, một chút tin tức cũng không có, một câu cũng không nói qua, hiện tại đột nhiên như xác chết vùng dậy trở về, sao em phải ngoan ngoãn hầu hạ, chữa bệnh chăm sóc ông ta như người thân trước lúc lâm chung?"
"Vừa rồi ông ta còn nổi điên muốn giết bà ngoại, còn có, còn có lúc trước đối xử tệ bạc với mẹ em....đều quên cả rồi ư?"
"Em không nên so đo sao ?"
Môi Tiêu Chiến run rẩy, ngữ khí kích động: "Dựa vào cái gì chứ? !"
"Đừng nói gì mà 'dù sao cũng là bố em' hay là 'ông ta đã như vậy rồi chuyện trước kia hãy quên đi'. . . . . ."
Anh nghiêng đầu, tức giận nói: "Em không muốn nghe mấy lời như vậy!"
Vương Nhất Bác im lặng, nhìn anh thật sâu vài giây và lắc đầu.
"Bé con, anh không có ý này."
Hắn đưa tay vuốt má, dùng đầu ngón tay nâng cằm anh lên, nhìn chăm chú vào mắt anh một cách nghiêm túc.
"Người khác có thể nói vậy, nhưng anh sẽ không."
Con ngươi đen của hắn sâu thẳm: "Anh biết em đã chịu nhiều khổ cực."
"Anh là người đàn ông của em, trong lòng anh thương em, đau xót em hơn ai hết."
Tiêu Chiến đột nhiên xúc động, chóp mũi cay cay.
Lại muốn rơi nước mắt.
Hắn bảo vệ anh như vậy, ủng hộ anh, khiến anh lập tức có được cảm giác an toàn và tự tin.
Nhưng giờ đây anh đột nhiên cảm thấy mình có vẻ không đáng yêu chút nào.
Đối mặt với Trần Chí, anh thấy chính mình vô cùng cực đoan và tàn nhẫn.
Anh như vậy một chút cũng không đáng yêu.
"Làm như thế nào cũng được."
Vương Nhất Bác đưa tay ôm vai, xoa lưng anh nhẹ nhàng như dỗ một đứa trẻ, "Chỉ cần em quyết định mà không hối hận là được."
Tiêu Chiến lông mi chớp chớp: "Không hối hận. . . . . ."
Anh trầm mặc một lát, nhẹ giọng: "Đôi khi em tự hỏi, mẹ em ... có bao giờ hối hận khi sinh ra em không?"
Bàn tay đang vuốt lưng anh của hắn dừng lại.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, hơi nước đọng lại trên đôi mắt trong veo.
"Em thà rằng bà ấy hối hận."
"Em thà rằng bà ấy chưa từng gặp ông ta, thà rằng bà ấy không kết hôn và không sinh ra em."
Anh cúi đầu, từng giọt từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, đập vào mu bàn tay đang đặt trên đầu gối.
Nó cũng đập vào trái tim hắn.
Vương Nhất Bác quỳ một gối xuống đất, thân hình cao lớn hơi vươn lên bao lấy chàng trai nhỏ đang ngồi trên ghế. Hắn nắm lấy bàn tay anh, dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt trên mu bàn tay.
"Không thể nói như vậy." Hắn cúi đầu mở miệng, ôn nhu đến mức tận cùng, "Nếu không sinh ra em thì anh tìm vợ ở nơi nào đây?"
"Lão tử cả đời phải sống độc thân sao?"
Tiêu Chiến trong lòng ấm áp, nín khóc mỉm cười. Anh chớp chớp đôi mắt ướt, lại bĩu môi nhìn bạn trai: "Nếu không phải em, thì nhất định anh sẽ cùng người khác. . . . . ."
"Nói bậy." Hắn kéo bàn tay anh đặt lên ngực mình, "Em chưa nghe nói qua sao, vợ là xương sườn cắt ra trên thân thể đàn ông."
"Ai với ai bên nhau sớm đã có sắp đặt."
Mu bàn tay cảm nhận được lực nắm ngày càng chặt, hắn ấn tay anh mạnh hơn, tưởng chừng như muốn anh cảm nhận được máu thịt mình.
"Em chính là xương sườn từ trên người anh cắt xuống."
Hắn cúi đầu, hôn lên nơi đôi bàn tay đang siết chặt của hai người.
"Đời này anh chỉ có duy nhất một người là em!"
Tiêu Chiến mắt khẽ chớp, anh nghiêng người, vòng tay qua ôm cổ hắn.
May mắn, anh đã gặp được hắn.
Có lẽ ông trời vẫn rất công bằng. Sau khi gặp phải điều tồi tệ nhất, anh đã được tận hưởng những điều tốt đẹp nhất.
Anh ghé vào vai hắn, im lặng một hồi lâu mới mở miệng: "Em muốn đến phòng bệnh nhìn xem. . . . . ."
Anh chưa nói xem ai, nhưng Vương Nhất Bác hiểu được.
"Anh đi cùng em." Hắn đứng dậy và nắm lấy tay anh.
"Anh đứng ở cửa, có việc gì em cứ gọi."
**
Sau khi cảnh sát đến, Trần Chí đã được đưa vào phòng đơn chăm sóc đặc biệt.
Lúc Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, người trên giường bệnh không hề phản ứng. Ông ta nằm ở nơi đó, như một cái cây khô, dường như không còn chút dấu vết của sự sống.
Phòng bệnh không bật đèn, chỉ có một dải ánh sáng yếu ớt chiếu dọc theo bức tường phòng vệ sinh.
Máy móc phát ra âm thanh tít tít, Tiêu Chiến đè nặng cước bộ, lẳng lặng dừng lại trước giường bệnh.
Anh đứng cách Trần Chí hai thước, ngơ ngác nhìn ông ta.
Một lúc sau, tay Trần Chí hơi cử động.
Sau khi mở mắt nhìn thấy anh, đôi mắt trũng sâu của ông ta từ từ mở to, vội vàng chống người ngồi dựa lên đầu giường.
"Tiểu --" Ông đột nhiên dừng lại, chỉ vào chiếc ghế cạnh giường có chút lúng túng, "Con . . . . . . ngồi đi."
Tiêu Chiến vẫn đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, hai mắt lẳng lặng nhìn, vừa lãnh đạm lại xa cách.
Trần Chí nhìn anh trong chốc lát, khóe miệng run rẩy.
Anh như vậy, càng giống mẹ. Lúc trước mẹ anh tức giận, đã dùng chính vẻ mặt này nhìn người khác không nói một lời. Tiểu Niên không nghe lời, hoặc giáo viên gọi đến nhà phàn nàn, thì bà ấy sẽ dùng biểu tình như vậy nhìn con trai.
Con trai nhỏ lập tức lúng túng, đôi mắt lén lút liếc nhìn sang bố cầu cứu, lại còn bĩu môi giả bộ đáng thương.
Khi còn bé, tiểu Niên rất hay làm nũng với bố mẹ.
Trần Chí rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Ta, ta không nên trở về."
Tiêu Chiến lạnh giọng: "Đúng vậy"
Môi Trần Chí mấp máy, rụt rè nói: "Vì ta nghĩ có thể về sau không thể có cơ hội gặp con được nữa."
Đây hẳn là sinh nhật lần cuối cùng của con trai mà ông có thể đến.
Trẻ con đều thích sinh nhật. Lúc trước, tiểu Niên luôn mong đến ngày sinh nhật của mình, giống như mong đến Tết âm lịch để nhận tiền lì xì.
Vào ngày sinh nhật sáu tuổi năm đó, ông đến thành phố khác để làm việc và trở về vào đêm muộn. Anh con trai nhỏ tức giận lau nước mắt, nhưng khi nhìn thấy bánh sinh nhật và mô hình ông mang về, lại lập tức ha ha nở nụ cười.
Trần Chí nhắm mắt cắt đứt dòng hồi tưởng.
Có thể ông sắp không qua khỏi cho nên gần đây thường không thể kiểm soát được mà nhớ đến những ký ức ngày xưa.
Giữa hai người cách nhau một khoảng ngắn, im lặng trong chốc lát, Trần Chí nuốt nước bọt, duỗi tay ra, từ dưới giường bệnh lôi ra một cái túi.
"Cái này cho con, con nhận lấy đi."
Ngữ khí của ông khẩn thiết, không giống đưa cho anh đồ vật này nọ, mà thật giống là đang cầu xin anh nhận lấy.
"Ngày mai ta trở về Bắc Thành. Không ở bệnh viện nữa, dù sao cũng sắp . . . . . Đi sớm vài ngày bớt tốn kém."
Tiêu Chiến nhìn túi xách màu đen trên mặt đất, không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.
Trần Chí dựa lưng vào đầu giường, dùng sức hít sâu hai hơi, đau lòng nhíu mày.
"Thật ra mười năm trước, ta có trở về một lần."
Lông mi anh ngưng trọng, ánh mắt lặng lẽ tập trung vào ông.
Trần Chí chậm rãi nói: "Đi, nam lăng viên."
"Ta biết, mẹ con ở đó. . . . . ."
Ông nhìn Tiêu Chiến, liếm đôi môi khô khốc, thận trọng nói,"Đến lúc đó, con có thể hay không, cũng đem ta . . . . ."
Ông chưa nói xong, nhưng ý tứ thỉnh cầu cũng đã thật rõ ràng.
Tiêu Chiến phát ra một tiếng cười khẽ, buồn cười châm chọc.
"Những gì mẹ tôi chịu đựng khi còn sống chưa đủ sao? Tại sao..." anh hung hăng hỏi, "Chết rồi ông vẫn không buông tha cho bà ấy?!"
Trần Chí hơi giật mình, sự bàng hoàng xẹt qua trong đôi mắt đục ngầu và sâu thẳm.
"Đúng vậy. . . . . . Ta rất xin lỗi con và mẹ con. Ta cũng không xứng, không xứng cùng mẹ con hợp táng."
Đầu tóc rối bù của ông cúi xuống: "Vậy, đến lúc đó con có thể tìm một mảnh đất ở đó và đem ta . . . .."
"Chỉ cần gần mẹ con một chút là được rồi ."
Ông ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt hèn mọn lại khẩn thiết: " Có thể chứ?"
Tiêu Chiến: ". . . . . ."
Anh im lặng nhìn vài giây, xoay người, cất bước đi về hướng cửa phòng bệnh.
"Tiểu Niên --" Trần Chí vội vàng kêu lên.
Tiêu Chiến vẫn bước tiếp. Khi chạm vào nắm cửa, tay anh bỗng dừng lại.
"Chúng tôi đã trả viện phí trước rồi." Anh không nhìn lại, giọng nói lạnh lùng xa cách.
"Ông ở lại đây đi."
Nói xong, lập tức mở cửa rời đi.
Trần Chí nhìn chằm chằm cánh cửa khép lại, dại ra một hồi lâu, phút chốc nhếch khóe miệng lên, ha ha cười khẽ.
"Tốt."
Ông ta gật đầu lia lịa, tự nhủ: "Được, được rồi. . . . . ."
Đối mặt với bức tường trắng trong giây lát, Trần Chí xốc chăn trên người ra, rút kim châm trên mu bàn tay. Chân ông ta mò mẫm nhưng không đụng đến chiếc giày nào, nên đơn giản là không mang, bước chân trần lên sàn nhà khó khăn đứng dậy.
Trần Chí vịn vào tường, chậm rãi đi tới cửa, nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, liếc mắt một cái.
Tiểu Niên cùng người thanh niên vóc dáng cao lớn đang nắm tay nhau đi về phía cuối hành lang.
Người kia nghiêng đầu cùng anh nói câu gì đó, anh mỉm cười nghiêng về phía hắn, thay vì nắm tay chuyển thành ôm cánh tay. Hai người dựa sát vào nhau, rẽ vào một góc rồi biến mất.
Trần Chí đóng cửa lại, sau đó xoay người đi tới cửa sổ bằng chân trần. Ông mở chốt cửa sổ, đẩy tấm kính sang một bên, cơn gió lạnh đêm đông ù ù tiến vào ngay lập tức. Ông rùng mình một cái, siết chặt cổ áo, cúi người ra khỏi cửa sổ, mở to mắt nhìn xuống lầu.
Trong chốc lát, chàng trai đang ôm tay một người đàn ông, anh mặc sườn xám màu đỏ thẫm đang bước ra khỏi cửa khoa nội trú. Phòng ở tầng bảy quá xa so với mặt đất, hình dáng của bọn họ gần như biến thành hai dấu chấm.
Trần Chí vươn cổ xem một hồi, sau đó đột nhiên đạp lên chiếc ghế đặt dưới cửa sổ, nghiến răng trèo lên bệ cửa sổ. Ông ngồi xổm trên đó, dùng hai tay bám vào khung cửa, treo gần nửa người ra bên ngoài, nheo mắt nhìn xuống một cách khó khăn.
Cũng may, chàng trai mặc sườn xám chưa đi hẳn, anh dừng lại ở cổng, ngẩng mặt lên nói chuyện với người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông một tay đút túi quần, một tay nâng lên sờ sờ mặt chàng trai.
Chàng trai cũng đưa tay lên lau mặt.
Hình như là đang khóc. . . . . .
Người đàn ông rút tay trong túi ra, ôm chàng trai vào lòng.
Chàng trai chôn mặt trong ngực người đàn ông, cũng vươn hai tay choàng qua eo hắn ta ôm chặt.
Hai người ôm nhau sau một lúc lâu, người đàn ông đột nhiên kéo mở khóa kéo áo khoác, đem chàng trai gắt gao quấn chặt vào trong.
Trần Chí nhìn bọn họ, phút chốc nở nụ cười.
Tốt
Như vậy thì tốt rồi.
Tiểu Niên của bọn họ đã có người yêu thương. . . . .
Trần Chí nắm lấy khung cửa sổ, vươn cổ nhìn chằm chằm hai người dưới lầu. Mãi cho đến khi họ bước ra khỏi bệnh viện, lúc bóng dáng chàng trai với chiếc sườn xám đỏ thẫm hoàn toàn biến mất, ánh mắt ông ta cũng không thu hồi.
Sườn xám. . . . . .
Ông nhớ rõ, Tiểu Nhiễm trước kia, cũng mặc sườn xám. Bà ấy đến buổi hòa nhạc và trong nháy mắt ông đã nhìn thấy.
Mặc sườn xám, thật xinh đẹp.
Tất cả sườn xám của bà ấy đều được làm tại nhà, chúng thường được thay đổi hàng ngày.
Ngoại trừ ngày bà bỏ nhà đi cùng ông.
Ngày đó, bà ấy mặc áo ngủ.
Mấy cái ga giường được cột lại thành sợi dây dài, vắt vẻo trên song cửa sổ tầng hai. Tiểu Nhiễm của ông mặc một bộ đồ ngủ có hoa nhỏ, dọc theo dây ga giường tự chế mà lén lút từ trong nhà leo ra.
Khi chuẩn bị đến nơi, bà ấy đã bị trượt tay, ngã xuống đất.
Sợ người trong nhà nghe thấy động tĩnh, bà ấy đau đớn đến bật khóc nhưng không dám ậm ừ tiếng nào. Lúc đó ông ở bên cạnh đau lòng vô cùng, lập tức cởi áo khoác bao lấy bà ấy, sau đó cõng bà lên lưng.
Quay lưng lại với bà, Trần Chí đi qua những khúc quanh ngoằn ngoèo của con hẻm lát đá xanh trong bóng tối lờ mờ. Khi ra đến đầu hẻm, Tiểu Nhiễm đột nhiên khóc lên.
Bà đã khóc sướt mướt và đập bả vai ông nói "A Chí, anh thề với em--"
"Em bỏ cả mẹ và ông đi theo anh, anh phải thề sẽ đối xử tốt với em!"
Phản ứng của ông lúc ấy thế nào?
Ừm, đúng vậy, đã thề.
Ông nói: "Được anh thề. Đời này nếu anh đối xử tệ bạc với Tiểu Nhiễm, anh tuyệt đối sẽ chết không được tử tế!"
". . . . . ."
Trần Chí há miệng thở dốc, đột nhiên khàn giọng mà cười.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trước mắt, ông cười cười sau đó buông tay ra khỏi khung cửa sổ, tung người nhảy xuống lầu. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro