Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Lão tử nhìn trúng em!

Tiêu Chiến cụp mi xuống, đưa tay đẩy đẩy chong chóng trên mũ bảo hiểm của Pikachu. Chính nó vừa mới cướp đi nụ hôn đầu của anh, vẫn có khuôn mặt đáng yêu, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy vật nhỏ này nụ cười có hơi lưu manh.

Giống như hắn ấy ...

Mũ bảo hiểm nhỏ màu đen của pikachu cũng giống của hắn đang mang. . . . . .

Tiêu Chiến cắn môi, đầu ngón tay chọc chọc pikachu, nhỏ giọng hờn dỗi: "Hư hỏng!"

Đường đua cách đó không xa bỗng phát ra cười giòn giã.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, thấy nhóm mấy tay đua đang tụ cùng một chỗ, huýt sáo và la ó, tất cả đều cố gắng khiến tóc vàng thừa nhận thất bại, bảo hắn ta "nhận tổ quy tông", gọi Bác thần là baba.

Tóc vàng rất không phục: "YiBo, mày mẹ nó đó là so kỹ năng đặc biệt hay là đang trêu chọc nam nhân hả! Lão tử chưa làm sai cái gì cũng bị tắc một họng cẩu lương!"

Một đám người cười đến ngặt nghẽo, niềm vui của đàn ông chỉ đơn giản là như vậy.

Chính giữa là chàng trai một thân quần áo đen lười nhác ngồi trên motor, hai chân dài tùy ý rộng mở. Hắn không tham dự ồn ào kia, chỉ thản nhiên nhếch môi tựa khẽ cười, mặt mày thâm thúy giữa tranh tối tranh sáng, làm cho vẻ mặt càng thêm kiệt ngạo phóng đãng.

Vương Nhất Bác hiện tại giống như lần đầu tiên khi anh nhìn thấy hắn qua cửa sổ khách sạn.

-- Kiêu ngạo, mãnh liệt, khí chất Alpha ngập tràn.

Nhưng hắn dường như không như thế này trước mặt anh.

Tên lưu manh Vương Nhất Bác mà anh biết có vẻ hư hỏng.

Nhưng hắn cũng rất ôn nhu và tỉ mỉ.

Đôi khi còn có chút ngây thơ, nói chuyện biến hóa liên tục.

"Này."

Tâm trí Tiêu Chiến đang lang thang bị kéo về bởi tiếng gọi. Khi anh quay lại, nhìn thấy người phía sau mình, Tiêu Chiến có chút bất ngờ.

Một cô gái với tóc xoăn sóng lớn đang khoanh tay lạnh lùng nhìn anh.

Vào một đêm mùa thu mát mẻ, cô ấy vẫn mặc quần đùi và áo ngắn. Đôi môi đỏ mọng bắt mắt, còn có cả bông tai bạc tròn lớn.

Đỗ Á nhìn chằm chằm Tiêu Chiến dò xét một chút, nhếch môi chế nhạo:

" Theo đuổi thật lâu, thì ra khẩu vị anh ấy là thế này."

Tiêu Chiến bất động thanh sắc cau mày.

Có thể ngoại hình của anh không liên quan gì đến kiểu mà các tay đua yêu thích - hầu như tất cả những ai hôm nay nhìn thấy Tiêu Chiến ở đây đều thể hiện ý nghĩ này bằng ánh mắt hoặc lời nói.

Cô gái trước mặt này cũng vậy. Nhưng giọng điệu hay ánh mắt của cô ta luôn khiến Tiêu Chiến thấy hơi khó chịu.

"Phương Khôn Đằng cái đồ ngốc kia, lúc trước còn lừa tôi, nói cái gì mà hiểu lầm . . . . . ." Đỗ Á trừng mắt nhìn những tay đua trên đường đua, sau đó quay lại nhìn Tiêu Chiến cười, " Anh đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt phải không?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Môi anh mấp máy, nhưng quyết định không nói gì. Dù sao hiện tại nói gì cô ta cũng sẽ không nghe cũng không tin.

Thấy Tiêu Chiến không nói lời nào, Đỗ Á lại cười: "Xem ra thủ đoạn cũng cao đấy, không biết chiêu này của anh còn có tác dụng được bao lâu."

Loại âm dương quái khí này, thật làm cho người khác phát bực. Tiêu Chiến lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng không biết nữa. Nhưng dù nó vô dụng thì anh ấy cũng sẽ không coi trọng cô."

Dường như không ngờ rằng anh sẽ đáp lại, Đỗ Á nghẹn họng.

"Anh rất đắc ý nhỉ." ánh mắt cô ta đầy khiêu khích, "Anh trông mong người đàn ông như Bác thần có thể toàn tâm toàn ý với anh sao? Nghĩ không có ai đến chọc ngoáy à?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Cụm "Toàn tâm toàn ý" này đột nhiên đánh vào nỗi lo lắng thầm kín nhất. Anh mím môi rất chậm chớp chớp mi, khi lên tiếng vẫn rất bình tĩnh: "Các người muốn làm gì thì làm.."

"Nếu có thể bị chọc ngoáy thật thì tôi cũng không thèm giữ lại."

Trong mắt Đỗ Á xẹt qua tia kinh ngạc. Cô ta nhìn Tiêu Chiến với vẻ thích thú trong vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười: "Anh thật là thú vị."

Nói trắng ra, cô đến đây là để kiếm chuyện làm Tiêu Chiến tức giận. Nếu Tiêu Chiến tức giận thì cô hẳn sẽ thuận theo mà cãi một phen. Nhưng nếu bên kia không đau không ngứa, cô lại không muốn quan tâm nữa.

Đỗ Á giơ tay thổi còi, một chiếc xe moto màu cam ở đằng xa lập tức lao đến. Cô ta liếc nhìn Tiêu Chiến: "Đừng lo, có người xếp hàng theo đuổi tôi, nên tôi sẽ không "treo cổ trên một thân cây" đâu."

"Nhắc nhở anh một chút, không có tôi cũng sẽ có rất nhiều người đang thích Bác thần, đừng quá tự mãn."

Trước nay chưa từng gặp qua người nào thay đổi nhanh như vậy.

Tiêu Chiến im lặng, nhưng không hiểu sao cũng cảm thấy được phần thẳng thắn này có chút đáng yêu.

Anh nhìn Đỗ Á liếc mắt một cái, lắc đầu cười khẽ: " Cảm ơn đã nhắc nhở ."

Chiếc moto màu cam dừng trước mặt họ. Đỗ Á lại nhìn bộ sườn xám màu tím khói của Tiêu Chiến tỏ ra thích thú: "Này, tôi nghe nói anh đã tự may sườn xám? Khi nào thì may cho tôi với nhé!"

"Nhưng tôi không muốn giống anh. Tỷ tỷ đây chân đẹp như vậy, phải để lộ ra nha!"

Người đàn ông trước mặt Đỗ Á vội vàng tỏ ý:" Ừ, làm một bộ đi! "

Hắn ta dùng một tay sờ đùi Đỗ Á, còn có ý tứ khác: "Cũng để trợ hứng cho chúng tôi."

Tiêu Chiến:" ... "

Chiếc moto màu cam nhấn ga, mang theo tiếng cười rời đi.

Tiếng động cơ còn chưa đi xa, giọng nói của một người đàn ông đã vang lên từ phía sau anh: "Chuyện gì vậy?"

Vương Nhất Bác không biết khi nào đã tiến đến. Hắn đi đến bên cạnh và khoác tay lên người anh, nhưng mắt lại dán chặt vào chiếc moto màu cam đang xa dần, đôi mắt đen nheo lại tỏ vẻ không hài lòng.

"Họ đến gặp em làm gì?"

"Không có gì." Tiêu Chiến nhẹ giọng trả lời, giật mình khi nhìn thấy áo khoác của hắn phủ lên vai mình.

Là áo khoác đen hắn hay mặc, hơi dày và nặng, khi nó đáp xuống vai anh như được bao quanh bởi hơi thở và sức mạnh của hắn. Thật giống như, được hắn ôm vào trong ngực. . . . . .

Vương Nhất Bác cau mày nắm chặt cổ áo khoác, trầm giọng hỏi: "Bọn họ bắt nạt em ?"

Đầu anh lộ ra ngoài áo khoác lắc lắc: "Thật sự không có."

Vương Nhất Bác thu cánh tay đang nắm áo lại, nhìn chằm chằm anh không lên tiếng, hiển nhiên là vẫn chưa tin.

Tiêu Chiến cười bất lực: "Làm sao đấy?"

Anh ngước mắt nhàn nhạt nhìn hắn, nốt ruồi dưới khoé môi giống như một cái móc nhỏ, bén nhọn lại câu nhân: "Không thấy tôi cùng cô ta đánh nhau một trận, anh thất vọng hả?"

Vẻ mặt hắn hiện lên tia kinh ngạc, cười nhẹ: "Thật sự là hơi thất vọng."

Tiêu Chiến: "?"

"Nhưng khi nghe thấy em sẵn sàng đánh nhau vì tôi, tôi thật sự rất hưng phấn."

Tiêu Chiến: "!"

"Ai muốn vì anh mà đánh nhau!" anh lập tức thề thốt phủ nhận.

Anh quay lưng lại, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh. Phía sau, người đàn ông cười nhẹ, giọng nói trầm trầm từ tính và êm tai: "Trước giờ tôi không nhận ra đấy."

Hắn chậm rãi đi vòng qua trước mặt và đưa tay lên sờ chóp mũi nhỏ của anh.

Ngả ngớn trêu đùa, vô cùng cưng chiều thân mật.

"Em còn ăn giấm chua nữa à."

Tiêu Chiến: "!"

Anh giật mình, chóp mũi như bị bỏng, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên nhanh chóng.

"Lại nói bậy bạ gì nữa đấy!"

Tiêu Chiến ném lại áo khoác trên vai cho hắn, đỏ mặt quay đi. Nhưng đây là đường đua - lãnh thổ của hắn, anh cũng không biết mình sẽ đi đâu.

Túng quẫn, phiền não.

Không biết là bởi vì bị hắn nói trúng tim đen, hay là vừa mới ẩn ẩn cảm giác được "tầng cửa sổ" giữa hai người đã lâm vào nguy cơ. Mà anh còn chưa chuẩn bị tốt phải đối mặt thế nào, đành phải chạy trối chết. . . . . .

Cúi đầu đi trong chốc lát, Tiêu Chiến cuối cùng cũng dừng lại bên một chiếc ghế đá. Dùng một tay nâng tà sườn xám lên, ngay khi anh định ngồi xuống, khuỷu tay đã bị nhấc lên từ phía sau.

"Lạnh." Vương Nhất Bác trầm giọng nhắc nhở.

Hắn đi vòng qua ghế đá, trải chiếc áo khoác mà anh vừa cởi ra và ra hiệu bằng mắt bảo anh ngồi xuống. Lông mi anh chớp chớp không nghe lời.

Vương Nhất Bác liếc nhìn khóa kéo trên áo khoác, nhướng mày: "Em thấy ngại sao?"

Hắn ngồi xuống ghế đá, một tay vỗ đùi: "Nếu không thì em ngồi lên đây đi?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh cau mày thẹn quá hóa giận: ". . . . . . Vương Nhất Bác!"

Hắn nở nụ cười, đưa tay lật mặt áo khoác lại. Lật mặt có khóa kéo xuống dưới, để phần áo có lớp lót mềm hơn ra ngoài. Tiêu Chiến do dự một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Anh hết sức kiềm chế, chỉ ngồi nửa mông trên băng ghế đá.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh cách nửa cánh tay, đôi chân dài lười biếng duỗi ra, một tay hắn lấy thuốc châm lửa. Ánh sáng đỏ rực giữa những ngón tay hắn và làn khói trắng từ từ rơi vào màn đêm, một lúc lâu cả hai cũng chưa lên tiếng.

Bọn họ ngồi ở góc của đường đua nghiễm nhiên trở thành những người đứng ngoài cuộc. Tiếng gầm rú của xe moto không còn chói tai nữa, tiếng hò hét, cười nói của những người lái và các cô gái đã xa dần, gần như trở nên mơ hồ.

Qua không biết bao lâu, Vương Nhất Bác kẹp điếu thuốc cúi đầu mở miệng: "Đỗ Á vừa nói gì với em?" Giọng hắn trầm hoãn, âm cuối có vài phần ách.

Hai tay Tiêu Chiến xoa xoa đầu gối, trốn tránh không đáp: "Anh hỏi cái này để làm gì . . . ."

Còn có thể nói cái gì chứ.

Chả phải nói về hắn sao.

Vương Nhất Bác thản nhiên nhìn anh: "Đừng nói đánh nhau, chỉ cần cô ta làm em phải ăn giấm chua thì lão tử liền tìm cô ta tính sổ."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không có, anh đừng gây phiền toái cô ấy."

Vương Nhất Bác cụp mắt không nói gì, sau hai giây hắn trầm giọng nói: "Tôi cũng không muốn so đo với phụ nữ."

Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Nhưng cô ta muốn gây rắc rối cho nam nhân của tôi, vậy tôi liền sẽ so đo. "

Tiêu Chiến giật mình hoảng hốt, trong lòng đem lời hắn nói đọc thầm lại một lần, trong đầu nháy mắt 'oanh' một tiếng.

Đứa ngốc cũng nghe ra câu này có ý gì.

Tuy rằng sớm có dự cảm, nhưng 'tầng cửa sổ' này chỉ mới như vậy đã bị chọc thủng, Tiêu Chiến trở tay không kịp, nghẹn ngào không nói nên lời.

Trái tim dường như dừng một nhịp, anh lại nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi mình:

"Em không hiểu được ý tôi sao?"

Hắn cười khẽ: "Vậy tôi nói trực tiếp hơn nữa nhé."

"Tiêu Chiến."

Hắn vẫn cầm điếu thuốc, lần đầu tiên gọi tên Tiêu Chiến, từng chữ từng chữ một như đánh vào đầu quả tim anh.

"Lão tử nhìn trúng em rồi!"

"Em hẳn là sớm biết rồi?"

Hắn cố chấp lâu như vậy, nếu anh không có cảm giác gì, thì là do hắn quá vô dụng.

". . . . . ."

Nhịp tim và lông mi của Tiêu Chiến cùng run lên, bàn tay bên hông vô thức siết chặt góc áo hắn. Môi anh mấp máy, nuốt khan, chỉ khẽ đáp một tiếng "ừm".

Vương Nhất Bác nhướng mi nhìn anh: "'Ừm' là có ý gì?"

Hắn nghiêng người, ánh mắt thẳng thắn sâu sắc hơn cả màn đêm.

"Em có muốn làm người của anh không?"

Tàn thuốc nóng đốt đến ngón tay nhưng dường như hắn không hề quan tâm đến điều đó, vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

"Nếu em gật đầu, về sau đừng nói là đánh nhau, ngay cả giấm chua lão tử cũng không để em có cơ hội ăn đâu."

--------------------------------------------------------------------------------------------

Tỏ tình rồi..... Tỏ tình rồi.... Chiến Chiến có nhận lời không?

Chương sau sẽ thay đổi xưng hô nhé!

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro