Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Ở thời cổ đại, em chính là...


Tiêu Chiến nhìn đồng hồ treo tường, một lần nữa ngồi trở lại ghế dài.

11 giờ kém mười.

Anh có chút bất an, đưa tay sờ sờ vòng ngọc ở cổ tay, trong lòng tự nhắc nhở chính mình: Lát nữa bất kể đối phương nói cái gì thì cũng phải bình tĩnh ứng đối.

Không sợ, không vội, không loạn.

Để tìm được hướng giải quyết, cần cật lực tranh thủ kéo dài thời gian.

Đang lúc xuất thần, tầm nhìn trước mắt anh xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, đem ly cà phê nhẹ nhàng đặt trước mặt.

Tiêu Chiến khó hiểu ngẩng đầu: " Tôi không gọi --"

Sau khi thấy rõ người trước mặt, anh lập tức giật mình, trong đầu oanh một tiếng.

Người đàn ông ngồi xuống đối diện, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, khuôn mặt điển trai cùng con ngươi đen hẹp dài thâm thúy, tùy ý ngả ngớn lại câu nhân.

Thấy anh vẫn bình tĩnh nhìn mình, Vương Nhất Bác khẽ nhếch mày: "Sao vậy, không biết tôi là ai?"

Vẫn là ngữ khí cà lơ phất phơ như thường ngày, có chút trêu chọc cùng hờn dỗi.

Trái tim Tiêu Chiến lỡ nhịp, đập có chút nhanh. Đầu ngón tay anh vô thức bấm chặt vào lòng bàn tay, khi mở miệng giọng nói run run: "Anh, sao anh lại ở đây?"

"Có việc." Vương Nhất Bác nhàn nhạt khoanh chân, lại hỏi anh, "Em thì sao?"

Tiêu Chiến không trả lời ngay, anh bưng cà phê lên nhấp một ngụm, có chút mất tự nhiên tránh né ánh nhìn chăm chú của hắn.

Vương Nhất Bác cũng không sốt ruột, tầm mắt hắn nhìn đến tay anh. Hôm nay anh có làm móng. Những ngón tay thon dài trắng nõn đã được cắt tỉa gọn gàng, đặt trên vành chén sứ, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, mong manh.

Môi mỏng hồng nhuận cùng làn da trắng nõn, đẹp đẽ, quý khí.

Nhìn qua có thể thấy là tới để thương lượng, cho dù là chuỗi hạt sa tanh trên cổ áo hay mắt kính gọng mảnh, đều như muốn tăng thêm khí thế.

Tiêu Chiến đặt tách cà phê xuống, nhẹ giọng "Tôi đến đây để gặp người."

Hắn chậm rãi "À" một tiếng, hơi kéo dài mang vẻ mơ hồ.

"Hóa ra là em vội đi hẹn hò."

Vương Nhất Bác nhìn thẳng về phía anh, cười như có như không: "Thảo nào không muốn gọi điện thoại cho tôi."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Tiêu Chiến mím môi, không biết là nên phủ nhận chuyện hẹn hò trước hay là chuyện gọi điện thoại này trước.

Ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt trêu chọc của hắn, suy nghĩ của anh chợt thay đổi - đây là khách sạn. Hắn ấy đến đây vì "có việc", e rằng không phải đơn giản chỉ để hẹn hò thôi đâu nhỉ.

Một số ký ức đáng xấu hổ trước đó lại xuất hiện: Tiếng phụ nữ rên rỉ kiều mị trong phòng. Còn có cô gái nóng bỏng đang mơ hồ kéo tay hắn ở cửa.

Trong lòng anh rất không thoải mái, bỗng nhiên chua xót phức tạp.

Anh thong thả rũ mi, thanh âm rất nhỏ: "Không phải anh cũng chưa gọi điện cho tôi đấy sao. . . . . ."

Phỏng chừng là vội vàng liên hệ cô gái nào đó thì có. . . . . .

Vương Nhất Bác ngẩn ra, mắt sáng rực lên: "Em đang đợi điện thoại từ tôi?"

Lông mi Tiêu Chiến hơi run, hai má anh bắt đầu ửng đỏ: " Tôi không có."

Hắn nhìn anh, khóe môi cong lên: "Là trách tôi."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, thanh âm như khiến người ta chìm đắm: "Mời em ăn cơm chuộc tội, thế nào?"

Tiêu Chiến liếc hắn một cái, ánh mắt sâu kín: "Không phải anh nói có việc sao ?"

Vương Nhất Bác khẽ cười, nặng nề nhìn anh: "Em đuổi tôi đi?"

Tiêu Chiến không biết nói gì: "Không phải, ý tôi là . . . . ."

Thoáng nhìn đồng hồ trên tường kim đồng hồ vừa điểm mười một giờ. Anh đột nhiên giật mình: "Tôi còn phải cùng người ta --"

Còn chưa nói dứt lời, di động trên bàn đã rung lên.

Ánh mắt hắn ý bảo anh tiếp điện thoại đi, Tiêu Chiến cầm lấy di động đứng dậy, đi tới sau ghế dài.

"Xin chào?"

"A, xin chào Tiếu tiên sinh!" Người đàn ông đầu dây bên kia khẩu âm dày đặc đáp lại.

Tiêu Chiến sửng sốt giây lát, do dự hỏi: "Anh phải . . . . . từ công ty khai phá không?"

"Đúng đúng rồi!" Đối phương lập tức nói, "Là như thế này, thật sự có lỗi quá! Tôi bên này bỗng nhiên có việc, có thể đến muộn chút . . . . . ."

Tiêu Chiến 'À' một tiếng: "Đại khái khi nào thì anh đến được?"

"Một giờ? À không, hai giờ ?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế dài đằng kia, anh vô thức thở ra một hơi.

"Được, có thể."

Đối phương lại giải thích một hồi lâu.

Cúp máy xong, trong lòng Tiêu Chiến nhẹ nhàng không ít.

Cảm giác người của công ty bên kia, so với anh tưởng tượng có vẻ khách khí hơn nhiều.

Tiêu Chiến ngồi lại bàn, Vương Nhất Bác nhìn anh nhướng mày: "Có thể ăn cơm cùng tôi rồi?"

Anh chỉ trả lời: "Bọn họ nói tới sẽ trễ một chút. . . . . ."

Hắn không mặn không nhạt "À" , lại hỏi một lần nữa: "Chắc chắn em có thể ăn cơm cùng tôi sao?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh mím môi: "Anh muốn ăn gì?"

"Tầng cao nhất ở khách sạn này có nhà hàng ăn rất ngon."

"Được." Tiêu Chiến gật đầu, lại lập tức bổ sung nói, "Lần này tôi mời."

"Coi như là . . . . . Cảm ơn anh."

Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến, đứng dậy cầm túi xách giúp anh: "Đi thôi."

Hắn sải chân dài, một thân áo đen quần đen, chỉ bước đi cũng là kiệt ngạo bất tuân. Chỉ có bàn tay to xách cái túi nhỏ kia phối hợp cả người khí chất ngời ngời có chút không hợp cho lắm.

Tiêu Chiến đi nhanh đến bên người hắn, yên lặng lấy túi lại.

Đầu ngón tay anh non mịn xẹt qua lòng bàn tay thô ráp của hắn, tâm tình Vương Nhất Bác nảy lên một cái, lòng bàn tay theo bản năng giơ lên, nhưng chỉ có thể nắm lấy khoảng không.

Hắn nghiêng đầu, thấy anh đang cầm lấy dây túi xách màu bạc, đeo lại lên vai. Túi nhỏ cùng màu với móng tay anh, màu trắng nhạt xinh xắn, làm cho bộ sườn xám vàng có vẻ càng thêm sáng ngời.

Sườn xám tơ lụa có lót bông ở phần tay áo để giữ ấm, nhưng chẳng hề phồng lên quá nhiều. Tơ lụa có kết cấu tuyệt vời, khi đi lại sẽ ánh ra ánh sáng như ngọc trai hơi mờ, chảy khắp cơ thể đầy quyến rũ, ý vị mười phần.

Cũng làm dáng người càng thêm du nhuận.

Vương Nhất Bác liếm môi, lặng lẽ dời tầm mắt.

Tới cửa thang máy, người phục vụ mặc đồng phục đen nhìn thấy hắn liền ấn nút thang máy giúp. Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, là giờ ăn trưa nhưng trong nhà hàng rất ít người.



Hắn giúp Tiêu Chiến kéo ghế, khi anh đã ngồi vào chỗ, đôi chân dài của hắn mới bước lướt qua chiếc ghế đối diện, tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh anh.

Hắn cầm menu da trên bàn đưa anh xem.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Anh gọi món đi."

"Tôi gọi món thì mèo con là em sẽ ăn không nổi đâu đấy. "

Tiêu Chiến nhanh chóng nói: "Vậy thì gọi ít thôi."

Nói xong anh lại cảm thấy lời này không được thoả đáng cho lắm, lại nhanh chóng bổ sung: "Tôi sợ lãng phí. Nếu anh ăn không đủ thì lát nữa lại gọi thêm."

Vương Nhất Bác cầm menu lật tới lật lui, động tác quen thuộc lười nhác: "Yên tâm sẽ không lãng phí, tôi cũng sẽ không khách sáo với em."

Hắn giơ tay ra hiệu cho phục vụ: "Dù sao chúng ta cũng có giao tình quá mệnh."

Tiêu Chiến không đồng ý: 'Tại sao gọi là giao tình quá mệnh?"

" Hmm, nói thế nào cho đúng nhỉ?" Hắn cười cười, "Giao tình qua đêm?"

Tiêu Chiến: "!"

Theo bản năng anh đưa mắt nhìn người phục vụ, mặt hơi nóng lên: "Anh lại nói lung tung!"

Xác thực là cùng nhau qua đêm, nhưng lời này, cùng lời lúc ấy nói với bác sĩ ở bệnh viện "Ôm có chút mạnh tay" không khác nhau là mấy.

Vương Nhất Bác cười cười, không tiếp tục trêu chọc anh nữa. Hắn lướt nhanh đầu ngón tay trên thực đơn, không biết gọi món gì, cuối cùng Tiêu Chiến chỉ nghe hắn nhấn mạnh với người phục vụ: "Đừng cho gừng vào bất cứ món nào."

Người phục vụ cầm thực đơn rời đi.

Vương Nhất Bác vươn tay chạm vào chén nước bên cạnh, đầu ngón tay thon dài chạm vào thành chén, đẩy tới trước mặt anh "Hơi nóng đấy ."

Anh nhẹ nhàng cảm ơn, nhưng lưng có chút không được tự nhiên.

Hắn không ngồi đối diện với anh, khoảng cách hai mắt càng ngày càng xa, nhưng khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên thu hẹp lại.

Người đàn ông đang ngồi bên cạnh thân hình cao lớn, một bên mắt anh bắt gặp cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của hắn. Cơ thể cùng hormone cực nóng, song trọng áp chế, như thể....

Anh đang ngồi trong vòng tay hắn mà ăn cơm...

Ý niệm này nảy ra trong đầu, Tiêu Chiến giật nảy mình, còn chưa kịp bình tĩnh đã nghe giọng nói trầm thấp của hắn từ đỉnh đầu truyền xuống: "Em là người Thành Đô?"

"Ừm, anh cũng vậy sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Nhưng hơn mười tuổi tôi đã ra nước ngoài, năm nay mới trở về."

Tiêu Chiến nhớ đến tin tức ở nhiệt sưu Weibo, hỏi: "Anh đang thi đấu ở nước ngoài sao?"

"Ừm, có một trận giao hữu ở cao nguyên là để thu hút sự chú ý."

Tiêu Chiến bưng chén nước, nói: "Thật là trùng hợp, tôi đến đó là vì công việc"

Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, thật sâu nhìn anh : "Vượt quá công việc nhỉ?"

"Ở thời cổ đại, em hẳn là phải gả cho tôi rồi mới đúng."

*Cổ đại mà ngủ cùng, nhìn thấy chân thì phải cưới.

Tiêu Chiến đang uống nước suýt nữa một ngụm phun ra, anh bối rối liên tục ho khan.

Vương Nhất Bác đưa tay ra vuốt vuốt lưng anh, cười ranh mãnh: "Em gấp cái gì chứ? Chúng ta đang ở hiện đại, tôi cũng đâu có ép em."

Tiêu Chiến gạt tay hắn ra, nghiêng đầu tức giận trừng mắt.

Từ vành tai đến cổ anh đều đỏ ửng, bao gồm cả đôi mắt ẩm ướt.

Vương Nhất Bác cười cười lại muốn nói gì đó, nhưng người phục vụ đã bưng một đĩa thức ăn đi tới.

Là bít tết.

Các món ăn kèm là salad rau củ và súp kem. Đại khái là vì chiều theo anh chàng mèo con mà tất cả các phần ăn của Tiêu Chiến đều là phần nhỏ.

Anh cắt một miếng bít tết nhỏ cho vào miệng, nhướng mày ra vẻ hài lòng.

Chuyển mắt nhìn đến phần ăn của hắn lớn gấp đôi so với mình, anh lại hỏi: "Của anh không phải bít tết à?"

"Sườn cừu."

Thấy ánh mắt chàng trai theo bản năng kháng cự, Vương Nhất Bác lại nói thêm: "Nơi này dùng cừu đen tươi mới, thịt rất ngon."

Hắn cắt một miếng sườn cừu nhỏ, cầm lấy chiếc nĩa trống trong tay Tiêu Chiến, ghim thịt đưa đến miệng anh.

"Em thử xem."

Tiêu Chiến chớp mắt, có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ăn đi nào, làm như tôi chưa từng đút em ăn vậy."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh thoáng cúi đầu, vừa muốn hé miệng, động tác đột nhiên dừng lại.

Bây giờ đâu có truyền nước. . . . .

Anh vươn tay cầm lấy nĩa trong tay Vương Nhất Bác tự mình ăn, miệng nhỏ cắn xuống ánh mắt phút chốc sáng ngời.

Ăn ngon! Không dai không bở, rất tươi mới.

Dù anh không quen ăn thịt cừu, nhưng vẫn cảm thấy rất ngon miệng.

Vương Nhất Bác nheo nheo mắt, giơ tay cắt ngay ngắn thêm một miếng thịt cừu, cắt thành từng miếng nhỏ rồi để lên một cái đĩa trống.

Nhìn thấy hắn đặt đĩa thịt cừu nhỏ đến trước mặt mình, Tiêu Chiến áy náy từ chối: "Không cần..."

"Ăn đi." Giọng hắn âm trầm cường thế.

Sợ anh ăn không nổi, Vương Nhất Bác lại cắt một phần bít tết đổi qua cho mình.

Sau đó hai người chuyên chú ăn. Bữa ăn kết thúc khoảng một giờ sau đó.

Đặt nĩa xuống, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường, ra hiệu cho người phục vụ: "Vui lòng tính tiền."

Người phục vụ gật đầu lịch sự: "Hóa đơn đã được thanh toán rồi ạ."

Anh sững sờ, quay đầu nhìn hắn "Không phải anh đã đồng ý để tôi mời sao?"

Vương Nhất Bác đặt dao nĩa xuống chậm rãi nói: "Tôi không tiêu tiền của thiếu niên."

Anh cau mày bất mãn: "Tiền của thiếu niên thì có vấn đề gì chứ? Hơn nữa tôi đã thành niên."

Tiêu Chiến sâu kín liếc mắt một cái, thanh âm dần thấp đi: "Tiền là tôi chính mình kiếm được. . . ."

Vương Nhất Bác hơi cau mày, động tác lấy khăn ăn của hắn dừng lại: "Tôi không có ý gì khác."

"Vậy thì..." Hắn gõ đầu ngón tay lên mép bàn, ngước mắt lên nhìn anh, "Thế thì em đãi tôi bữa tối?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Thì ra là muốn thế này, vòng một vòng thật lớn nhỉ.

Còn bữa tối. . . . . .

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, thay đổi đề nghị: "Tôi mời anh uống gì đó đi."

"Được." Vương Nhất Bác đặt khăn ăn lại trên bàn, hơi ngả người rộng mở hai chân, "Em không uống được cà phê?"

Vừa rồi mua cho anh ly cà phê kia, anh chỉ uống có một ngụm.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Uống không quen. . . . . ."

Anh hỏi: "Anh muốn uống trà sữa không?"

Vương Nhất Bác cười khẽ : "Ừm, nếm thử, chút."

Anh cầm lấy di động chuẩn bị đặt món, hắn đột nhiên kéo ghế đến ngồi gần hơn, khoác tay lên lưng ghế anh một cách tự nhiên.

Giọng nói từ tính ấm áp lướt qua tai: "Lần trước em uống trà sữa gì vậy?"

Tai Tiêu Chiến tê dại.

"Lần nào?"

"Lần em bị bắt cóc."

Anh hơi giật mình, không nghĩ tới người đàn ông này còn có thể nhớ rõ. Trong lòng có chút xao động, anh dùng đầu ngón tay lướt trên màn hình, nhẹ giọng nói: "Tiệm này tôi hay uống."

Anh bấm vào cột giới thiệu, chỉ vào trà nho kem phô mai hỏi: "Món này thì sao? Đây là best seller của quán đấy, ngon lắm, anh uống thử đi. "

"Gọi giống em là được." Vương Nhất Bác không chút để ý trả lời, ánh mắt cũng không nhìn di động anh.

Hôm nay tóc anh được cắt ngắn, để lộ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Đôi tai nhỏ trắng nõn và hoàn mỹ như ngọc trai, hắn còn có thể nhìn thấy cả lông tơ mềm mại trên đó.

Cổ họng Vương Nhất Bác hơi thắt lại, hắn chớp chớp mắt, nhìn xuống Tiêu Chiến đang gọi nước.

Đầu ngón tay tinh tế của anh chọn nhiều lựa chọn khác nhau: gấp đôi topping, ít đường, đá bình thường.


Vương Nhất Bác bất ngờ đưa tay ra đổi "đá vừa" thành "ít đá".

Tiêu Chiến quay đầu lại: "Anh-"

Cằm sắc nét của hắn đang kề gần sát anh, còn có thể nhìn thấy cả hàng mi dài. Tiêu Chiến nín thở, đột nhiên quên mất câu nói trên môi.

Vương Nhất Bác cũng sửng sốt trước mùi hương lưu lại trên chóp mũi mình. Không khí ngưng trệ, dường như những phân tử nhỏ mơ hồ vô hình đã được lặng lẽ phóng thích ra ngoài, ánh mắt hắn tối sầm lại, khi mở miệng giọng nói có chút khàn khàn: "Em vừa ăn thịt cừu, uống lạnh không tốt."

Mi mắt Tiêu Chiến khẽ run, xoay người cúi đầu. Anh không nói lời nào, chỉ có ngón tay cầm điện thoại hơi siết chặt, đôi tai trắng nõn dần đỏ ửng.

Giữ nguyên phương án "ít đá", Tiêu Chiến gọi hai cốc trà nho giống nhau.

Sau khi mở định vị, anh đột nhiên phát ra một tiếng 'a'.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Tiệm này không giao ở đây được." Tiêu Chiến giơ điện thoại lên trước mắt hắn, giọng điệu có vẻ mất mát, "Nhìn này - 'ngoài phạm vi, không thể giao hàng'."

Vương Nhất Bác vuốt màn hình, nhìn lướt qua địa chỉ, sau đó đổi lựa chọn thành

"Nhận tại cửa hàng."

Anh ngơ ngác nhìn: "Anh..."

Hắn đứng lên, một tay lấy chìa khóa xe ra, kim loại cứng lạnh lùng sắc nét giống hệt đường nét xe moto của hắn.

Vương Nhất Bác nhìn anh mỉm cười.


" Kỵ binh không giao đến được, thì để kỵ sĩ đưa em đi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro