
Chương 52: Anh Dâu! Mau Về Nhà Đi
Quay lại trên xe bus, Tiểu Bánh Bao Tiêu Trạch Vũ được ba ba bé ôm vào lòng, ngủ đến hôn thiên ám địa.
Tiêu Chiến cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Bánh Bao, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên.
"Tiên sinh ngài đã đi theo chúng tôi vài ngày rồi, có chuyện gì sao?" Quay đầu đối diện với người đàn ông ngồi ngay sau bọn họ, Tiêu Chiến biểu tình lạnh lùng hỏi hắn.
Đường Tam không ngờ tới cậu sẽ quay đầu trực tiếp hỏi mình, vốn dĩ hắn còn đang ở chỗ này lén lút theo dõi người ta mà!
Nuốt nước miếng, hắn giả ngu, "Cậu nhận nhầm người rồi!"
Tiêu Chiến nghiêng người, đặt Bánh Bao sang ghế ngồi bên cạnh, để bé tựa nửa người trong lòng mình.
"Ngay từ ngày đầy tiên anh đã đi theo chúng tôi, còn cầm máy ảnh chụp ảnh, ban đầu tôi tưởng là vô tình gặp, nhưng một tuần nay tôi chỉ cần ra cửa là thấy anh, có phải quá trùng hợp rồi hay không?" Tiêu Chiến hạ thấp giọng, vẻ mặt đề phòng nhìn Đường Tam.
Đường Tam cứ ngơ ra nhìn Tiêu Chiến, không khỏi tán thưởng, làn da anh dâu thật mịn màng nha, cả lỗ chân lông cũng gần như không nhìn thấy! Hơn nữa còn trắng ơi là trắng, mấy ngày nay hắn chạy theo anh dâu và Bánh Bao, đã sớm bị phơi nắng thành đen thui, nhìn hai cha con này xem, chậc chậc, vẫn trong veo như nước.
Tiêu Chiến nhíu mày, hơi nâng giọng, "Này! Sao anh lại bất lịch sự như vậy!"
Đường Tam chớp mắt mấy cái, ngu si nhìn Tiêu Chiến, "Anh dâu đẹp ghê."
"....." Tiêu Chiến chợt nghĩ có phải người này có bệnh hay không? Cậu là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà hắn gọi cậu là anh dâu? Còn nói cậu đẹp? Được rồi, cậu thừa nhận vẻ ngoài của mình có hơi thanh tú, nhưng cũng không thể nói cậu như thế!
"Nói cái gì thế hả!"
Đường Tam xấu hổ khụ một tiếng, cũng thấy có chút mất mặt, lập tức bày ra vẻ mặt 'anh nghe lầm rồi, anh không nghe thấy gì đâu' rồi lại cười ngây ngô với Tiêu Chiến.
"...." Tiêu Chiến quay đầu nhìn Bánh Bao, thấy bé vẫn ngủ, liền đem chăn mỏng đắp lên người bé, sau đó cậu lại quay đầu nhìn về phía Đường Tam, nghĩ một chút, vẻ mặt thản nhiên nói, "Có phải Vương Nhất Bác bảo anh đi theo chúng tôi không?" Kỳ thật khi hỏi câu này cậu cũng chỉ muốn thử xem, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Đường Tam liền khẳng định.
Đường Tam cảm thấy chị dâu của mình thông minh quá xá.
"Khụ, anh dâu, đại ca em không phải là lo lắng cho anh sao! anh dâu và cháu quẳng anh ấy một thân một mình rồi đi ra ngoài chơi, làm anh ấy nhớ thương lo lắng lắm đó!" Không ngờ anh dâu có thể đoán ra được, dù sao đại ca đâu có nói phải giữ bí mật đâu, vậy thừa nhận cũng không có vấn đề gì. Vốn là người ta tự mình đoán được, cũng không phải hắn chủ động nói ra.
Tiêu Chiến gắt gao mím môi, thần sắc có chút tức giận, người này cứ một câu anh dâu hai câu anh dâu, chẳng lẽ coi cậu là phụ nữ à?
"Câm miệng, ai là anh dâu của anh!"
Đường Tam chớp mắt mấy cái, nói đến là rõ ràng, "Anh đó, đại ca em nói, anh là anh dâu của em."
"Tôi là đàn ông!" Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, hiện tại thật muốn một cước đạp chết cái người đang ở thành phố X kia.
Rốt cuộc Đường Tam đã hiểu vì sao người này lại tức giận, hóa ra là thế.
"Em biết anh là đàn ông, nhưng không phải anh là bà xã của đại ca em đó sao, gọi anh dâu cũng không có gì không đúng." Nhất là đại ca mình có vẻ rất thích cách xưng hô này.
Tiêu Chiến hít sâu, thầm nói với bản thân thế giới tốt đẹp như vậy, mỗi ngày đều có không ít bệnh nhân tâm thần nhông nhông chạy ngoài đường! Đừng so đo, đừng so đo.
Thấy cậu quay đi không buồn phản ứng với mình, Đường Tam liền bám vào chỗ tựa lưng nhổm lên nhìn Bánh Bao nhỏ.
"Ừm....có thể cho em sờ bé được không?" Bánh Bao nhìn rất đáng yêu, khiến hắn thấy ngứa ngáy chân tay.
Tiêu Chiến lắc đầu, "Không được, phải chờ đến lúc nó tỉnh mới được." Bánh Bao mấy ngày nay hưng phấn chạy nhảy, vừa lên xe liền ngủ.
Đường Tam bĩu môi, vươn tay sờ sờ móng thịt nho nhỏ non mềm trắng nõn của Bánh Bao, cười khúc khích nói thầm, "Mềm quá!"
Tiêu Chiến buồn cười nhìn hắn một cái, hỏi, "Anh và anh ấy có quan hệ thân thích?"
Đường Tam sửng sốt, một lúc mới ngộ ra 'anh ấy' ở đây là ai, gật đầu nói, "Em là Đường Tam, mẹ em là dì của anh ấy." Thấy cậu gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không hỏi gì khác, hắn không nhịn được nói tiếp, "Chuyện lần này thực sự không liên quan đến đại ca của em đâu, là do bác tự quyết định, anh đừng vì chuyện này mà không để ý đến anh ấy."
"Không phải vì lý do này." Lắc đầu, Tiêu Chiến nhìn hắn, "Cuộc sống của hai người chúng tôi quá khác biệt." Mấy ngày này cậu đã suy nghĩ rất nhiều, từ lúc ban đầu mới gặp nhau cho đến khi vì Bánh Bao mà quyết định thử ở bên nhau, những thay đổi của Vương Nhất Bác cậu đều nhìn thấy, cũng thực cảm động vì sự chăm sóc của anh, nhưng như vậy cũng không có nghĩa hai người thích hợp sống bên nhau.
Đường Tam cảm thấy mình lúc này có nói gì cũng không đúng, tốt nhất vẫn là không nói gì thì hơn, miễn gây trở ngại cho đại ca.
Bĩu môi quay về chỗ ngồi, hắn bất lịch sự ngáp ra tiếng một cái, "anh dâu em đi ngủ tí nhá, mấy ngày nay em mệt chết đi được, nếu Bánh Bao tỉnh nhớ gọi em, em chính là tiểu thúc của bé đó!"
Tiêu Chiến gật đầu, không nói gì, lẽ nào trong lòng cậu đã coi mình là bà xã của Vương Nhất Bác? Hơn nữa...bị người ta gọi là anh dâu lần nữa, cũng không có phản ứng gì quá lớn, lẽ nào đã ngầm thừa nhận rồi?
Bánh Bao ngủ hai tiếng, giờ tỉnh lại, móng nhỏ dụi dụi mắt, mềm nhẹ than đói với ba ba.
"Ba ba, đói...."
Ôm con vào lòng, Tiêu Chiến bật cười nhéo nhéo cái bụng nhỏ của bé, "Tỉnh ngủ liền kêu đói, ham ăn."
Chớp chớp mắt, Bánh Bao bổ nhào vào lòng cậu, "Mới không phải đâu, là buổi sáng ăn chưa no chứ bộ!"
Cậu lấy bánh ngô mang về từ trong thôn ra, đưa cho Bánh Bao, "Đây, chỉ được ăn một cái, về nhà hâm nóng rồi ăn tiếp."
Hai móng cầm bánh ngô, Bánh Bao gật đầu, cắn một miếng lại hỏi, "Ba ba, người kia là ai ạ?" Chỉ chỉ vào Đường Tam ngồi đằng sau đang ngửa đầu ngoác miệng ngáy o o.
"Em họ của cha con." Vỗ vỗ mông bé, Tiêu Chiến nói cho bé biết.
Trợn mắt nhìn, Bánh Bao gật đầu, em họ là gì bé không biết, nhưng bé biết em là gì.
Mắt to nhìn nửa ngày, bé đảo mắt, cầm bánh ngô trong tay bẻ ra một phần ba, đứng trên chỗ ngồi, tay nhỏ vươn qua ghế dựa nhét vào cái miệng đang há to kia.
Tiếng ngáy ngừng.
Đường Tam chép chép miệng, đem đồ ăn trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang cười ngọt ngào với mình.
"A, Bánh Bao ngoan lắm, còn biết đút đồ ăn cho thúc nha."
Bánh Bao bĩu môi, cắn một miếng bánh ngô của mình đưa cho Đường Tam, "Thúc ngáy thiệt là lớn, làm ồn đến con, con cho thúc ăn."
Đường Tam cũng không ghét bỏ, cầm lấy nhét kín miệng, chưa nói, hắn thật sự rất đói bụng.
Tiêu Chiến lấy bánh khoai lang, bánh bí đỏ, bánh ngô, bánh khoai tây mang về đưa cho hắn, "Đặc sản, coi như là phí dịch vụ cho cậu." Nếu không nhắc tới mục đích của hắn, thì mấy ngày nay nhất định hắn cũng thực vất vả.
Đường Tam hai mắt đẫm lệ nhận lấy, vô vàn cảm động nói lời cảm ơn với Tiêu Chiến , "Anh dâu, anh đúng là người tốt!"
".........." Tiêu Chiến hối hận, đãng ra nên để hắn đói chết.
Bánh Bao ở bên cạnh vui vẻ cực kì, vươn tay béo cầm một cái bánh khoai lang ăn, vị thúc thúc này cũng hoạt bát nhanh nhẹn ghê!
Ăn hai cái bánh xong Đường Tam cầm khăn tay lau sạch tay, ôm Bánh Bao đến ngồi cùng hắn, cúi đầu thì thầm với bé, "Bánh Bao sao con không gọi điện cho cha con thế?"
Bánh Bao ngẩng đầu nhìn ba ba đang xem phim chiếu trên xe, nhỏ giọng nói, "Ba ba giấu điện thoại mất rồi." Bé tìm thử mấy lần mà không thấy đâu, nhất định là ba ba giấu đi rồi, sợ bé lại gọi cho cha.
Đường Tam lý giải gật đầu, chắc là để ở nhà không mang theo, dù sao mấy ngày này hắn chưa thấy cậu cầm điện thoại.
"Thúc ngủ ngáy to ghê, siêu ồn ào! Ba ba với cha ngủ không ngáy đâu." Bánh Bao bất mãn bĩu môi, bé vừa rồi ngủ say sưa là thế, đều vì tạp âm bên tai quá lớn nên mới bị đánh thức.
Đường Tam nhướn môi, "Không phải vì thúc mệt sao."
"Vì sao ạ?" Bánh Bao nghiêng đầu, mấy ngày nay bé đều vui muốn chết, vì sao thúc lại mệt?
Đường Tam bĩu môi, không nói. Nói cho bé thế nào đây? Chẳng lẽ nói vì theo hai người chạy đông chạy tây, còn phải lo lắng hai người có gặp nguy hiểm gì hay không? Trời biết ngày đó khi hắn phải ăn ngủ ở rừng cây bên ngoài, cái cảm giác màn trời chiếu đất ấy là thê lương cỡ nào, hắn không bị đông lạnh cảm mạo chắc chắn là nhờ thân thể hắn đủ cường tráng.
"Cha con lo lắng cho hai người, nên để thúc đi chăm sóc một chút."
"Dạ." Cúi đầu,Tiểu Bánh Bao lên tiếng, móng thịt nghịch nghịch máy ảnh trước ngực, mở không được, bé ngẩng đầu nhìn Đường Tam, "Cái này dùng thế nào ạ?"
Đường Tam ôm bé vào lòng, cầm lấy máy ảnh khởi động rồi cho bé xem những bức ảnh hắn chụp mấy ngày nay.
Bánh Bao hé mặt xem, kinh ngạc mở lớn miệng, chỉ vào ảnh chụp bên trong, "Đây là con và ba ba mà!"
"Suỵt...." Đường Tam che miệng nhóc, thấy Tiêu Chiến hình như không nghe thấy hai người đang nói gì, cũng không quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng thở ra, dán vào tai Bánh Bao nhỏ giọng nói, "Đây là cha con bảo thúc chụp đó, anh ấy muốn biết cuộc sống mỗi ngày của hai người."
Bánh Bao gật đầu, bé chỉ vào bức ảnh hai cha con đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, "Bức này đẹp."
Đường Tam cúi đầu xem, cũng đồng ý, "Rất đẹp." Đứa nhỏ đáng yêu, người lớn thanh nhã, cảnh mặt trời mọc làm nền, khiến mọi thứ có cảm giác không quá chân thật.
Thực ra Tiêu Chiến nghe thấy hết đối thoại của hai người, nhưng cậu không đi quấy rầy.
Lấy di động từ túi áo ra, cậu mở máy. Vốn không định mang đi, nhưng trước lúc ra khỏi nhà cậu lại bị ma xui quỷ khiến mà cầm di động đặt trong ngăn kéo đi theo, song mấy ngày nay cậu không đều không mở máy.
Khởi động máy khoảng chừng hai phút xong, tiếng chuông báo không ngừng vang lên.
Qua ước chừng năm phút mới ngừng lại.
Mở ra thì thấy, điện thoại thông báo có hơn một trăm cuộc gọi đến, trong đó chỉ có một lần là Cố Nguỵ gọi, một lần là của giáo sư, còn lại tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Vương Nhất Bác, mỗi ngày đều có, cơ hồ cứ cách một tiếng lại gọi một lần.
Cậu mím môi, trong lòng ê ẩm.
Còn có mười ba tin nhắn, có một tin là Cố Nguỵ nhắn hỏi cậu gần đây đang bận gì sao, còn lại đều là của Vương Nhất Bác gửi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro