Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cún con nhà ai

Tiêu tổng của tòa nhà WR là người tình trong mộng của các nhân viên ở đây, không phân nam nữ. Suy cho cùng ai lại từ chối một người đàn ông thành đạt, đẹp trai, phong độ và lịch thiệp chứ.

Tiêu tổng rất bận rộn. Anh ấy đến văn phòng lúc 8 giờ sáng và bắt đầu làm việc không ngơi tay. Một số nhân viên đùa rằng Tiêu Chiến là một con quay, và là một con quay đẹp trai. Nhưng gần đây chuyện phiếm của nhân viên đã chuyển từ quần áo nước hoa của Tiêu tổng sang khi nào Tiêu tổng thay bạn trai.

Việc Tiêu tổng có bạn trai nhỏ là chuyện công khai trong tòa nhà. Bạn trai nhỏ Vương Nhất Bác là sinh viên của một trường đại học nổi tiếng gần đó. Nhân viên có thể thường xuyên thấy Vương Nhất Bác đứng ở cổng tòa nhà đợi Tiêu Chiến tan làm. Có khi chạy mô tô đến, có lúc lại trượt ván trượt và cũng có lần lái ô tô.

Một thực tập sinh mới đến không biết Vương Nhất Bác là bạn trai của ông chủ mình. Chỉ nghĩ rằng anh chàng thường xuyên xuất hiện ở cổng tòa nhà này thật đẹp trai. Thân hình chuẩn chỉnh, quần áo thời thượng và vẻ mặt lôi cuốn - đích thị là nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường. Thực tập sinh đã chuẩn bị tinh thần một lúc lâu và dự định tiến đến xin WeChat, nhưng chưa kịp nói mấy câu đã bị ánh mắt của Vương Nhất Bác dọa cho hoảng sợ.

Vương Nhất Bác căn bản lười nghe người đối diện bày tỏ: "Tôi có bạn trai rồi, cô nghĩ cũng đừng nghĩ."

Thực tập sinh bị từ chối sợ hãi quay về với vẻ mặt buồn bã, phàn nàn với bạn cùng bàn về anh chàng đẹp trai nhưng xấu tính này. Thực tập sinh làm thêm giờ là chuyện thường, tầng này chẳng còn ai, vì vậy giọng oán than của thực tập sinh cũng lớn hơn một chút. Tình cờ Tiêu tổng đang tan làm đi ngang qua lại nghe được.

Tiêu Chiến nghe thấy ai đó đang nói về bạn trai nhỏ của mình, anh ấy liền không tự chủ dừng bước, và chọn một góc tường khuất, quang minh chính đại nghe ngóng.

"Cậu ấy nói cậu ấy đã có bạn trai."

"Cậu ấy đã từ chối trước khi tớ kịp nói bất cứ điều gì."

"Và cậu ấy còn lườm tớ. Trông thật hung dữ. Không biết bạn trai của cậu ấy có sợ cậu ấy không. Dù sao thì tớ cũng rất sợ."

Nghe thực tập sinh phàn nàn, Tiêu Chiến bất giác cau mày, Vương Nhất Bác lại được tỏ tình sao?

Người ta nói người trẻ tuổi có tính chiếm hữu cao, vừa vặn làm sao, Tiêu Chiến lại có tính chiếm hữu cực cao, đồ của mình ai nhớ thương cũng không được. Công việc hay nam nhân cũng thế!

Tiêu Chiến mở lịch sử trò chuyện với Vương Nhất Bác. Cuộc trò chuyện toàn là mấy lời yêu đương sến súa và xưng hô thân mật mà Vương Nhất Bác thỉnh thoảng sẽ gọi anh. Cuộc trò chuyện gần nhất cách đây ba phút.

"Khi nào anh xuống?"

Tiêu Chiến đổi câu trả lời: "Em lại được tỏ tình?"

Nhắn xong, anh cất điện thoại, chỉnh lại cà vạt rồi bước vào văn phòng. Cô thực tập sinh vẫn đang khóc lóc than vãn với bạn lập tức đứng dậy, trên mặt vẫn còn dính một ít giấy vệ sinh: "Tiêu tổng, sao anh lại đến đây?"

Biểu cảm của Tiêu Chiến có thể nói là rất hoàn hảo: "Tôi tan làm tình ngờ nghe thấy tiếng ai đó khóc, liền đến xem tình huống thế nào?"

Thực tập sinh không chút ngập ngừng, liền một mạch kể cho Tiêu Chiến mọi chuyện. Tiêu Chiến ngồi trên ghế một tay chống cằm kiên nhẫn lắng nghe. Đúng lúc có thông báo tin nhắn WeChat, nhưng Tiêu Chiến chỉ liếc nhìn một cái, cũng không trả lời.

Vương Nhất Bác: Không, là hỏi đường, khi nào anh xuống, em đưa anh đi ăn đồ Nhật.

Đợi đến khi thực tập sinh kia cuối cùng cũng nói xong, Tiêu Chiến cảm thấy hơi chán, hình như cũng không có gì nghiêm trọng xảy ra. Anh đưa chiếc gương trong tay cho thực tập sinh, mỉm cười và nói: "Anh chàng đẹp trai ở dưới kia là bạn trai của tôi, tôi không sợ cậu ấy, cậu ấy không hung dữ, cún con làm sao có thể hung dữ được chứ!"

Dưới ánh mắt khiếp sợ của thực tập sinh, Tiêu Chiến cuối cùng cũng đi xuống. Vương Nhất Bác có chút không kiên nhẫn chờ ở dưới, nếu Tiêu Chiến không xuống nữa, rất có thể hắn sẽ xông lên kéo người xuống.

Thấy Tiêu Chiến đi xuống, khuôn mặt u ám của Vương Nhất Bác cũng dịu dàng hơn. Hắn kéo Tiêu Chiến đến xe nói: "Sao anh xuống trễ thế, em đợi lâu rồi, dạo này trời lạnh, em đợi anh lạnh lắm ớ, anh còn không trả lời tin nhắn của em..."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lải nhải mà không khỏi muốn bật cười. Đây rõ ràng là cún con, lại là một con cún con hay nói nhảm, sao có thể hung dữ được.

Tiêu Chiến ghét bỏ một Vương Nhất Bác có quá nhiều người theo đuổi, và Vương Nhất Bác cũng không thích một Tiêu Chiến có quá nhiều vệ tinh xoay quanh.

Hầu hết những người theo đuổi Vương Nhất Bác là sinh viên trong trường, trong khi người theo đuổi Tiêu Chiến đều là những tinh anh trên thương trường.

Điều này khiến Vương Nhất Bác kém hơn Tiêu Chiến sáu tuổi, rất lo lắng. Mỗi lần làm xong hắn đều quấn lấy hỏi anh có yêu hắn không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn sẽ giương đôi mắt cún lên làm nũng với anh.

Dù sao Vương Nhất Bác cũng sợ Tiêu Chiến sẽ không còn thích kiểu nam sinh đại học như mình nữa rồi quay lưng ngã vào lòng một tinh anh thành thục khác.

"Này, Vương Nhất Bác, em có thể tự tin hơn vào bản thân mình không?"

Vương Nhất Bác rốt cuộc có tự tin hay không, Tiêu Chiến không rõ, nhưng bây giờ anh ấy đang gặp rắc rối lớn.

"Chiến Chiến, anh có thể mời em một bữa không?"

Người đàn ông mặc vest đi giày da trước mặt, trông như một người đàn ông thành đạt, là khách hàng mới đây của Tiêu Chiến. Đây là lần thứ sáu anh ta đến mời Tiêu Chiến dùng bữa. Kẻ ngốc cũng biết có ý gì đó ở đây.

Tiêu Chiến vừa định từ chối, Vương Nhất Bác đã đứng trước người đàn ông: "Anh ấy không rảnh, anh ấy đã có chủ rồi."

Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến tuyên bố chủ quyền, dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn người đàn ông thành đạt. Người đàn ông im lặng một lúc rồi lại trưng ra bộ mặt tươi cười khác: "Vậy hẹn hôm khác nhé."

"Hẹn cái rắm." Vương Nhất Bác vẻ mặt âm trầm, kéo Tiêu Chiến đi vào văn phòng, mặc kệ người đàn ông nghĩ gì.

Vừa vào văn phòng, Vương Nhất Bác đã đè Tiêu Chiến xuống lột quần anh ra. Thường ngày Tiêu tổng không thích đi giày trong văn phòng nên đã trải thảm khắp sàn, mỗi ngày đều có người quét dọn.

Tiêu Chiến đưa tay đẩy Vương Nhất Bác, nhưng giọng nói đầy ý cười: "Sao lại nóng vội như vậy, đây là văn phòng." Vương Nhất Bác đang làm rất tốt. Tiêu Chiến rất thiếu thao. Ngày thường lúc nghỉ phép chỉ hận không thể cùng Vương Nhất Bác dính trên giường.

Vương Nhất Bác phớt lờ anh, lấy kem bôi tay trên bàn và bắt đầu mở rộng. Tiểu huyệt mới được sử dụng hôm qua nên bây giờ vẫn còn ướt mềm, mở rộng tốt thì ai cũng sướng.

Thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác không mấy vui vẻ, Tiêu Chiến giơ tay ôm cổ Vương Nhất Bác, cúi người hôn lên cằm hắn: "Cún con giận rồi sao?"

"Em tức giận vì anh được quá nhiều người thích."

Tiêu Chiến nâng eo lên giúp Vương Nhất Bác dễ dàng mở rộng hơn: "Nhưng bây giờ chỉ có em mới có thể chạm vào anh nha."

Vương Nhất Bác bĩu môi, hiển nhiên là làm nũng, chớp mắt cún rên rỉ với anh, giữ chặt miệng Tiêu Chiến: "Anh chỉ yêu em thôi, được không?"

Miệng nói lời đáng thương, nhưng động tác dưới thân lại không hề lưu tình chút nào. Sau khi mở rộng đơn giản, hắn nâng eo đẩy vào, mặc kệ Tiêu Chiến có thích nghi được hay chưa. Hắn trực tiếp di chuyển theo tiết tấu của mình, dùng hành động để biểu thị sự bất mãn.

"Ưm, a... Em, em chậm một chút, a..."

Vương Nhất Bác ôm cổ anh hôn một cái: "Vậy anh có yêu em không?"

Tiêu Chiến đã sớm bị hắn làm cho choáng váng, Vương Nhất Bác muốn anh làm gì, bắt anh ngọt ngào gọi chồng ơi anh cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ đáp ứng. Và cái giá phải trả là Vương Nhất Bác lại đè anh ra thao mãnh liệt hơn.

"Tiêu Chiến, người kia ở ngoài cửa."

Vương Nhất Bác biết người đàn ông thành đạt đứng ngoài cửa từ khi nào? Tiêu Chiến cũng không còn tâm trí để suy nghĩ, chỉ biết tốc độ và lực đạo của Vương Nhất Bác ngày càng nhanh hơn.

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng bắn vào nơi sâu nhất của Tiêu Chiến. Tiêu tổng xinh đẹp bị hắn chơi như một con búp bê hỏng. Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến lên ghế sô pha kéo chăn trùm kín người cho anh, còn hắn mặc đơn giản và mở cửa để gặp kẻ nghe lén kia.

Người đàn ông thành đạt đứng sững sờ ngoài cửa, lỗ tai đỏ bừng, trên mặt cũng có chút ửng hồng không tự nhiên. Vương Nhất Bác huýt sáo với anh ta: "Anh nhìn cái rắm, cút ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro