Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

Sau khi uống thuốc, Tiêu Chiến rất nhanh lại cảm thấy buồn ngủ. Anh ngủ một giấc đến 11 giờ rưỡi mới tỉnh, toàn thân ê ẩm vì ngủ quá lâu, gian nan rời giường vươn vai, đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiêu Chiến tùy ý khoác áo đi ra mở cửa. Vương Nhất Bác cầm hai cái túi trong tay, liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, khẽ cười nói: "Mới ngủ dậy?"

"Ừm..." Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác vào phòng, nhìn cậu đặt túi lên bàn ăn, lấy từng hộp từng hộp ra.

"Em đến nhà ăn lấy mấy món thanh đạm, anh ăn chút gì nhé?"

Tiêu Chiến kéo thân thể đi tới, trông có vẻ hơi mất tinh thần, chiếc áo khoác dệt kim dày có cổ tay dài che đi nửa nắm tay của Tiêu Chiến, khiến bàn tay của anh trông rất nhỏ, khí chất cả người trở nên lười biếng.

Vương Nhất Bác đi tới, cúi người kéo cổ tay Tiêu Chiến qua lớp quần áo, bảo anh nhấc tay lên, rất tự nhiên giúp anh xắn tay áo, lại nhướng mày bảo Tiêu Chiến đổi tay khác, bộ dáng vô cùng thành thạo như chuyện đương nhiên.

Tiêu Chiến ngây người nhìn ngọn tóc của Vương Nhất Bác xõa xuống trước mặt khi cậu cúi đầu.

Vương Nhất Bác đã suy nghĩ thấu đáo, cảm thấy cần phải xác nhận một số chuyện. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu ý nghĩ muốn tiếp xúc và cảm giác vô thức đau lòng dành cho Tiêu Chiến có phải không giống với lúc đối xử với bạn bè bình thường hay không. Không phải cậu hèn nhát, cũng không phải không dám thừa nhận, nhưng đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này với một nam sinh, cho nên càng phải thận trọng một chút.

Nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, khiến cho mọi chuyện trở nên xấu hổ hơn.

Cách cậu xác nhận tâm ý của mình là lần lượt thăm dò với Tiêu Chiến, để xác minh cậu muốn chăm sóc Tiêu Chiến đến mức nào, nhưng cũng có một số hành vi là xuất phát từ tiềm thức.

Và cậu đã nhiều lần xác định, bản thân nhìn Tiêu Chiến thêm một lần, nhất định lại muốn thêm một chút nữa.


Nhưng điều kiện tiên quyết là Tiêu Chiến đã nói dối cậu, anh ấy không thích con trai.

Nhưng tiền đề đó không có thật, Tiêu Chiến là người động tâm trước. Cho nên những hành động thăm dò của Vương Nhất Bác đối với anh mà nói, hết lần này đến lần khác đều là trêu chọc khiến anh không thể kiểm soát được trái tim mình.


Hai người bọn họ không biết tình cảm của đối phương, âm thầm bắt đầu một cuộc chiến giằng co ấu trĩ lại vô cùng ái muội.

Hồ ly nhỏ và sói nhỏ đều rất xảo quyệt, không biết ai sẽ chiếm thế thượng phong.


Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn vào mắt Tiêu Chiến, anh ngẩn người, chẳng lẽ là do bị cảm nên phản ứng cả người đều chậm chạp sao?

"Tay áo dài quá, lại đây ăn cơm."

Vương Nhất Bác nhướng mày, quay người thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì vừa rồi khi nhìn vào ánh mắt của Tiêu Chiến, cậu nhất thời quên cả hít thở. Có lẽ cảm lạnh không chỉ làm cho động tác và phản ứng của anh trở nên chậm chạp, mà ngay cả cậu cũng bị ảnh hưởng.

---

Vương Nhất Bác thật sự mua những món rất thanh đạm, hoàn toàn không có dầu đỏ, thậm chí ngay cả một cái vỏ ớt cũng không có. Tiêu Chiến ăn hai miếng rau đã đặt đũa xuống, nói không có khẩu vị.

"Nếu anh cứ như vậy, mấy ngày tới em phải giám sát anh ăn cơm." Vương Nhất Bác nhướng mày nói, ánh mắt dừng lại trên đũa, gắp một miếng cá hấp vào bát Tiêu Chiến: "Ăn thêm một chút."

Tiêu Chiến nhìn miếng cá trong bát, rồi nhìn Vương Nhất Bác: "Em không phải đang huấn luyện sao?"

"Có a, nhưng buổi trưa cũng phải ăn cơm." Vương Nhất Bác nhướng mắt cười, lại và vài miếng cơm, ăn rất ngon miệng.

Vương Nhất Bác mỗi ngày đều tìm được cớ ở cùng người, cho dù là bữa trưa thanh đạm như vậy, cậu vẫn rất có cảm giác thèm ăn, dù sao cậu cũng không kén ăn, càng không kén chọn như hồ ly nhỏ.


Tiêu Chiến không biết tại sao Vương Nhất Bác đột nhiên nói muốn quản mình, nhưng dù sao điều đó cũng có nghĩa là mỗi ngày anh đều có thời gian ở bên Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến vui còn không kịp.

Anh nghĩ, có phải bước thứ tư của mình đã thành công hay không? Vương Nhất Bác không chỉ chăm sóc anh một đêm mà còn muốn chăm sóc anh thêm vài ngày nữa.

Thì ra giả bộ đáng thương cũng hữu dụng như vậy?


Anh khẽ bĩu môi gật đầu, tuy rằng không làm ra vẻ đáng yêu, nhưng lại có ý làm nũng, nhìn cơm trong bát thở dài: "Nhưng mà hôm nay anh thực sự ăn không nổi."

Vương Nhất Bác cũng không có cách nào, đành dỗ dành người ta ăn thêm hai miếng rau cá. Bản thân lại nhanh chóng ăn xong bữa trưa, đi rót cho Tiêu Chiến một cốc nước ấm, lấy viên thuốc mua hôm qua ra đặt trên giấy.

"Sau bữa ăn nghỉ ngơi 10 phút rồi uống thuốc này."

Này cũng quá thân mật chu đáo đi, thật khác với Vương Nhất Bác lạnh lùng trước đây. Tiêu Chiến cảm thấy mình gặp vận may, sờ sờ trán thầm nghĩ nhất định là mình sốt đến hồ đồ rồi, không phải những điều xảy ra sau buổi đi KTV hôm đó đều là nằm mơ chứ?

Thấy anh sờ trán nhăn mũi, Vương Nhất Bác đi tới chen tay Tiêu Chiến, nghĩ rằng anh vẫn còn sốt. Trên trán Tiêu Chiến đổi thành lòng bàn tay cậu áp lên, nhiệt độ cơ thể hai người trao đổi với nhau. Tiêu Chiến chớp mắt nhìn yết hầu Vương Nhất Bác trượt lên trượt xuống.

"Không còn sốt nữa." Vương Nhất Bác nói.

"Ừm, đêm qua đổ mồ hôi một chút đã tốt hơn nhiều rồi."

Vương Nhất Bác rút tay lại, dọn sạch hộp cơm trên bàn, Tiêu Chiến phụ lau bàn, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ nói phải đi.

"Chiều nay em phải tham gia huấn luyện, anh thì sao?"

"A, buổi chiều anh chuẩn bị bản thảo, rồi đến phòng làm việc của tiền bối một chuyến." Tiêu Chiến nói.

"Được." Vương Nhất Bác gật đầu, nhặt rác đi ra cửa: "Hôm nay em về mua một đôi dép đi trong nhà, đi giày vào nhà anh giẫm bẩn sàn cũng không tốt."

"Ồ......"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tiêu Chiến đứng đó nhìn chằm chằm vào cửa, đi tới mở tủ giày ra nhìn, quả thật anh không chuẩn bị thêm đôi dép nào.

Ơ... chờ đã chờ đã.

Vì sao mình lại báo cáo lịch trình cho Vương Nhất Bác tự nhiên như vậy? Vương Nhất Bác còn nói mua dép gì, ý là cậu ấy định đến thường xuyên?

Giờ phút này không chỉ mặt Tiêu Chiến nóng bừng như vừa chạy xong, mà Vương Nhất Bác cũng vậy.


Mỗi lần tiếp xúc cơ thể và giao tiếp bằng mắt, Vương Nhất Bác đều cảm nhận được mình đang rơi xuống một chút.

Cậu tận lực cư xử thật tự nhiên, trước khi Tiêu Chiến kịp phản ứng, cậu đã đưa anh vào kế hoạch cuộc sống tương lai của mình. Sói cũng không ngốc hơn hồ ly, tuy giảo hoạt nhưng trực tiếp hơn rất nhiều. Hồ ly thông minh còn chưa kịp phản ứng, sói nhỏ đã nằm ngay bên hang nó, gãi lỗ tai suy nghĩ chuyện định cư bên cạnh hang ổ của hồ ly nhỏ.

---

Lúc Tiêu Chiến vẽ xong bản thảo, chuẩn bị ra ngoài đã gần 05 giờ chiều. Anh xem giờ rồi gửi tin nhắn cho tiền bối Tần ở studio thiết kế, nói bây giờ anh sẽ đến đó, lại dự định một lát đi siêu thị mua ít thức ăn sau.

Vương Nhất Bác nói cậu đi mua một đôi dép nên sẽ về trễ, tuy không nói rõ nhưng Tiêu Chiến cảm giác ý của Vương Nhất Bác là muốn cùng anh ăn cơm tối.


Thật hạnh phúc a, loại hạnh phúc đạt được bằng sự ăn ý ngầm. Mặc dù không biết suy nghĩ của Vương Nhất Bác nhưng Tiêu Chiến đã cảm nhận được sự gia tăng dopamine khiến người ta choáng ngợp không thể dừng lại.

---

Khi Tiêu Chiến chạy đến studio thiết kế, tiền bối Tần vẫn chưa đến, chỉ có một đàn chị năm cuối ở đó. Studio thiết kế này do Tần Nguyên và đàn chị Lý hợp tác thành lập. Tần Nguyên là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc năm ngoái, anh ấy thuê một văn phòng gần trường và bắt đầu khởi nghiệp khi đang học cao học. Tiêu Chiến được thầy đề cử đến, thỉnh thoảng hỗ trợ thiết kế một hai dự án, coi như là học hỏi tích lũy kinh nghiệm.

Tiêu Chiến ngồi trên sofa trong studio đợi một lúc, sau đó lại nhìn đồng hồ, đứng dậy nói với chị Lý: "Chị, em còn có việc chắc phải đi trước, phiền chị nói với tiền bối Tần giúp em một tiếng, có việc gì thì có thể nhắn tin cho em bất cứ lúc nào nhé ạ."

"Được, lát nữa chị sẽ nói với anh ấy." Đàn chị ngẩng đầu lên từ trong đống giấy tờ bản thảo, bên tai kẹp một cây bút chì, vừa ngẩng đầu liền rơi xuống. Tiêu Chiến nhìn cô mỉm cười:

"Cảm ơn chị."

---

Tiêu Chiến từ studio đi ra đã 05 giờ rưỡi, gần đó có một siêu thị lớn. Tiêu Chiến đi mua một ít thức ăn và đồ ăn nhẹ, sau khi thanh toán, anh bắt taxi đến cổng trường và gọi cho Vương Nhất Bác.

Điện thoại reo hai lần mới kết nối được, Vương Nhất Bác đang thay quần áo trong phòng thay đồ, chiếc áo ngắn tay đang mặc được một nửa, cậu lộ đầu ra nghe máy trước rồi mới tiếp tục mặc.

"Alo, Nhất Bác! Anh vừa trở về trùng hợp đi ngang qua trường. Giờ này em đã huấn luyện xong chưa?"

Tiêu Chiến áp điện thoại lên tai, cúi đầu đá đá trên mặt đất, trên tay cầm một đống đồ vừa mua.

Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, chỉ có Tiêu Chiến cái gì cũng gọi là trùng hợp.


Vương Nhất Bác lấy điện thoại từ bên tai qua nhìn một cái, thấy chưa được 06 giờ liền vội vàng xách túi đi ra ngoài.

"Anh chờ em một lát, em đến ngay."

Vốn Vương Nhất Bác định đi siêu thị trong lúc Tiêu Chiến giao bản thảo rồi đến chờ anh cùng về, còn cố ý kiếm cớ nhờ huấn luyện viên giảm bớt thời gian tập. Kết quả không ngờ Tiêu Chiến lại đến sớm như vậy.

---

Lúc Vương Nhất Bác đi ra, liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng trên đường phía bên phải cổng trường, trên tay cầm túi đựng đồ, quay lưng lại với Vương Nhất Bác nói chuyện với ai đó. Người trước mặt Tiêu Chiến mang kính viền vàng, vai đeo một chiếc túi đeo chéo cỡ trung bình, trên lưng hình như còn có một tấm bảng vẽ, tóc hơi dài vừa vặn che đi lông mày, kiểu tóc lười khiến anh ta trông rất dễ gần, vừa nói vừa cười với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đến gần, cậu cố ý đi chậm lại, đợi thêm vài lần rồi mới bước tới, khẽ gọi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến quay lại nhìn thấy cậu liền bật cười.

"Đến rồi à?" Tiêu Chiến mỉm cười, giơ tay cầm đồ lên xem như chào hỏi.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cười, cậu đã cảm thấy Tiêu Chiến thật sự quá đẹp, nhất là khi anh ấy cười rộ, đôi mắt to xinh đẹp híp lại, khóe miệng cong lên làm lộ rõ ​​nốt ruồi dưới môi, cả lúm đồng tiền hai bên đặc biệt thu hút. Bây giờ còn hơn cả thế, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cười như vậy, trái tim cậu như bị bóp chặt.


Cậu bước tới, rất tự nhiên khom người cầm lấy hai túi đồ trên tay Tiêu Chiến. Rõ ràng cả Tiêu Chiến và người bên cạnh đều sửng sốt một lúc. Vương Nhất Bác ngước mắt lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua người đàn ông, sau đó quay sang nhìn Tiêu Chiến: "Đây là?"

Con sói giơ cao đuôi, như thể ngang nhiên tuyên bố chủ quyền. Mặc dù hành động cầm túi cho Tiêu Chiến là rất bình thường, nhưng nó cho thấy mối quan hệ tự nhiên lại thân mật. Lúc cầm lấy túi đồ, cậu đã cố tình chạm vào ngón tay Tiêu Chiến để người khác nhìn thấy, bầu không khí ngay lập tức trở nên mập mờ.

Tiêu Chiến cúi người nhìn chiếc túi trên tay Vương Nhất Bác vừa rồi còn trên tay mình, tim đập lỡ một nhịp, có chút kinh ngạc lại nhanh chóng trở nên vui vẻ, rất cao hứng giới thiệu: "Đây là tiền bối Tần, ừm, ông chủ studio thiết kế của anh haha."

"Đây là Vương Nhất Bác, là..."

Tiêu Chiến còn chưa nói xong, chưa kịp xác định mối quan hệ của mình với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đã tiếp lời và chào: "Tôi là Vương Nhất Bác, thành viên đội bắn súng khoa Thể thao."

"Xin chào, tôi là Tần Nguyên."

Vốn dĩ Tần Nguyên muốn lịch sự đưa tay ra bắt tay Vương Nhất Bác, nhưng thấy Vương Nhất Bác tay phải cầm túi của Tiêu Chiến, tay trái cầm áo khoác, hiển nhiên là không tiện, vì vậy chỉ đành cười xã giao.


Vừa rồi Tiêu Chiến đứng đợi người ở cổng trường, gặp Tần Nguyên từ trường đi ra, Tiêu Chiến nói đang đợi ai đó, vì vậy hai người tán gẫu vài câu chuyện công việc. Lúc này Tần Nguyên mới thật sự cảm giác được một nỗi uy hiếp.

"Tiền bối, vậy chúng em đi trước?" Tiêu Chiến vẫy tay với Tần Nguyên, Tần Nguyên nói được. Vương Nhất Bác quay đầu rời đi trước, Tiêu Chiến lập tức chạy hai bước đuổi theo, hai người vai kề vai, Tiêu Chiến cũng không yêu cầu Vương Nhất Bác trả lại túi đồ trong tay cậu cho mình.


Trong nháy mắt có thể thấy được sự thân mật.


"Nhất Bác, tối nay em muốn ăn gì? Anh vừa ghé qua siêu thị mua ít đồ, có thể nấu vài món."

Tiêu Chiến vừa đi vừa vô tình va vào vai Vương Nhất Bác, anh hơi nghiêng người về phía trước quan sát biểu cảm của Vương Nhất Bác. Thấy cậu nghiêng đầu nhìn một cái anh liền thu hồi thân thể đi lại ngay ngắn.

"Hay em đưa anh cầm bớt một túi đi, nặng lắm." Tiêu Chiến đưa tay ra, Vương Nhất Bác liếc nhìn anh rồi nhét áo khoác bên tay trái mình vào tay anh.

"Anh cầm cái này đi." Vương Nhất Bác chia một trong hai túi đồ trên tay phải sang tay trái, hỏi: "Hôm nay có uống thuốc đúng giờ không? Thấy đỡ hơn chưa?"

Tiêu Chiến kéo áo khoác của Vương Nhất Bác ôm vào lòng, hít một hơi sờ trán nói: "Anh vẫn còn hơi chóng mặt, cảm lạnh không mau khỏi vậy đâu, đúng không?"


Hồ ly nhỏ quả thật nghĩ mình vẫn có thể giả bệnh, biến thành một con mèo bị ướt mưa đáng thương, bị bệnh đến mềm nhũn. Tuy cảm không khỏi nhanh như vậy, nhưng chỉ là sốt nhẹ một chút, cũng không nghiêm trọng đến thế. Mũi hơi nghẹt, ngoại trừ nói có chút nghèn nghẹn, đầu cũng không còn choáng.

Nhưng chính vì giọng nói nghèn nghẹn của Tiêu Chiến, anh đã hạ giọng khi nói câu này, ngữ điệu mềm mại, rất khiến cho người khác đau lòng.

Tiêu Chiến vốn tưởng rằng giả bộ đáng thương có tác dụng, cho nên cảm thấy chiêu này thật sự rất dễ dùng, nhất định phải phát huy đến cực hạn.


"Vậy thôi đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài mua chút gì mang về đi?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến khịt mũi kiêu ngạo, nhảy một bước đến trước mặt Vương Nhất Bác, xoay người vừa nhìn cậu vừa đi lùi: "Vậy tại sao em không nấu cho anh?"

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, di chuyển tầm mắt xuống dưới chân Tiêu Chiến, quan sát đường đi thay anh.

"Em sẽ không."

Quá thẳng thắn.

Tiêu Chiến chớp mắt, coi đó là điều hiển nhiên, cậu ấy thậm chí còn kiêu ngạo hơn anh.

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất Bác reo lên, trong chiếc áo khoác nằm trong lòng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác ra hiệu cho Tiêu Chiến giúp cậu lấy điện thoại ra. Tiêu Chiến nhìn thấy trên màn hình là Tùng Tùng gọi tới.

"Anh bắt máy đi, mở loa ngoài lên."

Tiêu Chiến gật đầu kết nối, đưa điện thoại đến trước mặt Vương Nhất Bác, rất nhanh liền nghe thấy Tùng Tùng lớn tiếng.

"Vương Nhất Bác, tập xong sớm sao không đợi tôi cùng đi ăn, đói sắp chết rồi a."

"Tự ăn đi, tôi ăn với Tiêu Chiến."

"Hả?" Tùng Tùng ở đầu dây bên kia lộ vẻ ngơ ngác. Vương Nhất Bác hất cằm về phía Tiêu Chiến, ý bảo anh có thể cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro