Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

Sáng thứ hai, một số người rảnh rỗi của câu lạc bộ nhiếp ảnh hẹn gặp nhau ở bảo tàng lịch sử trường. Tiêu Chiến đến rất sớm, Vương Nhất Bác và Tùng Tùng đến cùng nhau, lúc Tô Sâm đến, cô ấy chào Tùng Tùng trước, thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng trò chuyện cũng chào một tiếng.

Tiêu Chiến vỗ vỗ vai Tùng Tùng: "Không tệ, xem ra có tiến triển?"

"Hehe, hôm đó xem phim bọn em trò chuyện rất hợp ý, rồi lại đi ăn tối với nhau." Tùng Tùng vẫn còn vẻ mặt ngượng ngùng, Vương Nhất Bác nén cười không nói, nhưng Tiêu Chiến thì không kìm được, anh vờ hắn giọng: "Tiếp tục cố gắng."

---

Câu lạc bộ nhiếp ảnh và bộ phận truyền thông của trường tổng cộng có khoảng mười người, ai có máy ảnh thì mang theo, ai không có thì mượn của bộ phận truyền thông, chia ra hai người một nhóm chụp ảnh phong cảnh, kiến ​​trúc của trường.

Tùng Tùng đương nhiên muốn đi cùng với Tô Sâm, Tiêu Chiến đã chủ động gộp nhóm với Vương Nhất Bác, phụ trách quay chụp thư viện trường.


Gần đây thời tiết rất tốt, mặc dù nhiệt độ có hơi giảm, trời luôn gió, nhưng may là có nắng, thời điểm này chụp ảnh rất tốt, thật là may mắn.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến cửa thư viện, Tiêu Chiến hỏi cậu có muốn chụp quanh thư viện trước không, Vương Nhất Bác nói được.

Anh thấy Vương Nhất Bác giơ máy ảnh lên chụp nên đứng phía sau nhìn, điện thoại reo hai lần, Tiêu Chiến lấy ra xem, là Hàn Kỳ Kỳ gửi tin nhắn WeChat cho anh.

-HQQ: Khụ khụ, tôi vừa đi ngang qua thấy cậu và Vương Nhất Bác đi cùng nhau, tình huống gì đây?

-DAYTOY: Tình huống nhảy vào bẫy với con mồi.

-DAYTOY: 😀


Tiêu Chiến cất điện thoại đứng cạnh Vương Nhất Bác, thấy cậu cúi đầu nhìn bức ảnh vừa chụp.

Vương Nhất Bác không biết nhiều về máy ảnh, chỉ có thể nói là có thể chụp, nhưng không thể gọi là biết chụp. Cậu mím môi tỏ vẻ không hài lòng.

"Thông số này cao quá, dễ bị phơi."

Tiêu Chiến vừa nói vừa đưa tay ấn nút máy ảnh trong tay Vương Nhất Bác, vai anh chạm vào vai Vương Nhất Bác, hai người liền dính sát vào nhau. Anh cũng không có ý tự cầm lấy điều chỉnh, mà ấn ngón tay Vương Nhất Bác vào nút "-": "Ấn hai cái, hạ cái này xuống một chút."

Vương Nhất Bác gõ gõ ngón tay hai lần một cách máy móc, Tiêu Chiến vẫn có vẻ không hài lòng, cảm thấy có gì đó không đúng, lại bấm nút máy ảnh trên tay Vương Nhất Bác xem mấy tấm trong album, anh tiến lại gần hơn: "Giảm khẩu độ xuống một chút."

Thật gần. Khi anh nói, hơi thở ngang nhiên phả vào má Vương Nhất Bác, lướt qua vành tai cậu, cùng với cơn gió lúc này thổi qua ánh nắng trước mặt, chỉ có bóng dáng gần trong tầm tay là bắt mắt nhất, khiến người ta không thể rời mắt.

Khi Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, vai anh vẫn chạm vào Vương Nhất Bác, nhìn thấy chính mình trong con ngươi của Vương Nhất Bác, anh mỉm cười, nhưng không rời một bước: "Sao lại ngẩn ngơ như thế?"

Vương Nhất Bác hoàn hồn, cúi đầu nhìn máy ảnh: "Ồ, anh vừa nói gì?"

Tiêu Chiến nói lại lần nữa, lúc Vương Nhất Bác nhấn nút, anh lại len lén nhìn trộm cậu, nghẹn cười âm thầm vui vẻ. Hồ ly nhỏ luôn thành công thuận lợi, phấn khích đến mức không thể giữ được nữa, cái đuôi vểnh cao lắc lư qua lại.


Đây là bước thứ ba, lúc đối phương bất ngờ không kịp đề phòng liền thuận lý thành chương tiếp xúc cơ thể và trao đổi ánh mắt, không ngừng lại gần.


Thật ra trước đây cũng đã nhiều lần như vậy, Tiêu Chiến phát hiện cậu không kháng cự thì càng trắng trợn, càng ngày càng quen với việc đó, dù sao thì anh cũng rất tự tin.

Quá nhiều khoảnh khắc khiến tim đập nhanh, chỉ có điều mỗi bước cố tình tiếp cận đều được thiết kế cẩn thận, mỗi một hình ảnh đều đã diễn tập vô số lần trong đầu.

Tay của Tiêu Chiến vẫn ở trên ngón tay của Vương Nhất Bác, cậu không trốn tránh. Tiêu Chiến hướng dẫn điều chỉnh các thông số lại chụp thêm vài bức. Bọn họ đi dạo xung quanh con đường rợp bóng cây gần đó, chụp rất nhiều ảnh.

Hầu hết các bức ảnh của Vương Nhất Bác là tòa nhà trường học, cây cối và những con đường xanh. Tiêu Chiến lén chụp rất nhiều ảnh, tất cả đều là của Vương Nhất Bác.


Khi em nhìn đi nơi khác, anh luôn nhìn về phía em.


Chỉ là Tiêu Chiến không biết khi anh quay đầu đi vào góc của tòa nhà, Vương Nhất Bác cũng đứng phía sau nhìn anh rất lâu.


Chỉ là vô tình thôi, khi anh nhìn về nơi khác, em cũng không thể rời mắt khỏi anh.

---

Vài tuần sau khi cùng nhau chụp ảnh vào hôm thứ hai, cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều rất bận rộn. Đã là giữa kỳ, Tiêu Chiến phải làm một số bài tập. Vương Nhất Bác thì bị huấn luyện viên giam trong phòng luyện bắn, hai tháng sau sẽ tham gia thi đấu, bây giờ phải tăng cường luyện tập.

Cuối cùng cũng sắp đến cuối tuần, Tùng Tùng đặt súng xuống, vặn cổ thở dài: "Sao huấn luyện viên lại bắt cả bọn tôi tập nữa chứ, mệt chết tôi rồi."

Vương Nhất Bác ở bên cạnh cũng đặt súng xuống, xoay cổ tay liếc nhìn Tùng Tùng: "Còn muốn đến đội huấn luyện Bắc Kinh không?"

"A, đúng rồi!" Hai người vừa cởi quần áo tập vừa đi đến phòng thay đồ, Tùng Tùng nói: "Hôm đó cậu có xem tin nhắn nhóm cấp ba không, tối mai cùng nhau đi ăn tối, rồi đi hát một chút?"

"Cậu đi đi." Vương Nhất Bác mở ngăn tủ trong phòng thay đồ, cất quần áo tập đã cởi ra, "Tôi không muốn đi lắm."

"Đừng mà người anh em, bọn họ sợ chậm trễ việc huấn luyện của chúng ta nên đặc biệt đặt nhà hàng và KTV gần trường học đó, cậu không đi thì quá không nể mặt rồi."

Vương Nhất Bác bật cười, nhìn Tùng Tùng nhướng mày: "Gì đây? Không phải nói cuối tuần dẫn Tô Sâm đi thành phố chơi trò chơi gì đó sao?"

"Ai nha, lớp chuyên ngành bọn họ tổ chức khảo sát thực địa vào cuối tuần. Đi đi, tôi đã bàn với Ngô mập rồi. Cậu ấy nói rất nhiều người đến, rất hiếm khi tụ tập cùng nhau thế này. Chờ đến cuối cùng ai cũng bận rộn hết."

"Được rồi."

---

Tối thứ bảy, Vương Nhất Bác, Tùng Tùng và mười mấy bạn học cấp ba cùng nhau đi ăn lẩu, đến một con phố thương mại cách trường học không xa, ăn xong liền đặt KTV. Còn bảo gọi thêm người, ai có người yêu liền dẫn theo, càng đông càng vui, đặt hẳn một phòng lớn.

Vương Nhất Bác đi trước với họ, Tùng Tùng nói tửu lượng kém nên đi mua chút đồ uống giải rượu, bằng không lát nữa sẽ không có ai cản rượu.

Thật trùng hợp, Tùng Tùng vừa ra khỏi siêu thị đã gặp Tiêu Chiến.

"A! Đàn anh Tiêu Chiến!" Tùng Tùng từ xa chào anh, vẫy tay chạy tới: "Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?"

"Anh vừa đến văn phòng thiết kế đưa bản thảo cho tiền bối. Em làm gì ở đây? Đi một mình?" Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải, mỉm cười đánh giá Tùng Tùng, ẩn ý: không đi cùng Tô Sâm?

Tùng Tùng hiểu ra, cúi đầu xấu hổ gãi gãi tóc sau gáy: "À, không có hẹn hò, đúng rồi, nhân tiện, bây giờ anh không có việc gì khác sao?"

Tiêu Chiến gật đầu, Tùng Tùng nói: "Vừa hay bạn học cấp ba bọn em đặt một phòng KTV lớn, anh đến chơi cùng bọn em đi!"

"A... Buổi họp lớp của các em, anh đến không tiện đâu..."

"Không sao! Rất nhiều người gọi bạn bè của mình tới, Vương Nhất Bác cũng ở đây, chúng ta chơi thôi là được rồi." Tùng Tùng tiến lên một bước nắm cổ tay Tiêu Chiến: "Đi thôi, cuối tuần về nhà sớm như vậy chán lắm, càng đông càng vui mà anh."

---

Tiêu Chiến đi theo Tùng Tùng vào phòng, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi một bên xem điện thoại. Tùng Tùng chào mọi người nói Tiêu Chiến là đàn anh cùng trường, mọi người đều rất nhiệt tình. Một anh chàng đẹp trai đến, các cô gái cúi đầu thì thầm, khi họ ngẩng đầu lên là những khuôn mặt tươi cười hớn hở. Ngô mập đang cầm micro, là người vui vẻ nhất, cúi đầu vào micro nói hoan nghênh bạn mới.

Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên. Phòng riêng rất náo nhiệt, âm nhạc mở lớn, từng đợt nhạc pop dội vào màng nhĩ Tiêu Chiến, anh khẽ nhăn mũi. Hôm nay anh bị cảm, đã uống thuốc, bầu không khí ồn ào như vậy khiến anh hơi ù tai.

"Tiêu Chiến? Sao anh lại ở đây?" Thấy Tùng Tùng dẫn Tiêu Chiến đi về phía mình, Vương Nhất Bác dịch vào trong chừa hai vị trí. Tùng Tùng nói hắn sẽ ngồi bên ngoài để dễ chọn bài. Vì thế Tiêu Chiến liền ngồi cạnh Vương Nhất Bác.

"Anh gặp Tùng Tùng ở dưới lầu, cậu ấy nhất định phải kéo anh lên." Tiêu Chiến cố hết sức nói to, Vương Nhất Bác phải ghé tai lại gần mới có thể nghe rõ.

Tùng Tùng đi chọn hai bài hát rồi quay lại, ngay sau đó cánh cửa lại được mở ra. Cô gái đi phía trước vừa rồi Tiêu Chiến có thấy, chính là cô gái đứng cạnh Ngô mập đang cầm micro hát lung tung. Lúc cô bước vào, theo sau là một cô gái khác, có lẽ cô ấy vừa mới đến.

Ban đầu không có gì đặc biệt, Tiêu Chiến hầu như không biết ai trong căn phòng này, nhưng Tùng Tùng vừa nhìn thấy cô gái kia liền quay đầu nhìn Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến ngồi giữa bọn họ, nhanh chóng cảm nhận tầm mắt của cô gái kia vừa vào cửa đã nhìn về phía họ, anh quay đầu lại, phát hiện ra là nhìn Vương Nhất Bác.

Bầu không khí quá náo nhiệt, rất huyên náo, Vương Nhất Bác và cô gái trao đổi ánh mắt ba giây. Ánh mắt Tiêu Chiến trùng xuống, nhìn những đốm sáng nhiều màu sắc trên nền nhà màu đen.

"Này, Nhất Bác, sao Trương Hân Nghiên lại ở đây?" Tùng Tùng cúi người nhìn theo cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi xuống chiếc ghế trống cách đó vài người, cùng cô gái mà cô đi theo vào trò chuyện vài câu.

Vương Nhất Bác lắc đầu không nói, Tiêu Chiến lại liếc nhìn Vương Nhất Bác, lực chú ý của cậu vẫn đang ở trên game di động, nhưng Tiêu Chiến rất nhanh liền phát hiện ánh mắt của cô gái này thỉnh thoảng lại quét qua đây.

Khứu giác nhạy bén của hồ ly nhỏ mách bảo anh rằng giữa cô và Vương Nhất Bác nhất định phải có quan hệ gì đó, mới có một loại cảm giác hơi xấu hổ như gần như xa giữa hai người thế này.

Tiêu Chiến ghé vào tai Tùng Tùng: "Cô ấy và Vương Nhất Bác biết nhau à?"

"Đúng vậy, bọn em học cùng lớp hồi cấp ba. Cô ấy và Vương Nhất Bác ngồi cùng bàn với nhau. Bọn họ thiếu chút nữa là quen nhau. Khi đó gia đình cô ấy ra nước ngoài, lớp 12 cô ấy cũng chuyển trường. Sau đó cô ấy mất liên lạc với Vương Nhất Bác, thật sự rất đáng tiếc, không biết bao lâu mới trở về."

Yết hầu Tiêu Chiến khẽ trượt, trong lòng trầm xuống, tình địch thì dễ đối phó, nhưng mối tình dang dở mang theo nhiều tiếc nuối thế này rất khó tháo gỡ.

Tuy rằng có nhiều việc không phân trước sau, nhưng người đến trước cũng thật sự có tồn tại. Tiêu Chiến có thể thấy rõ ánh mắt Trương Hân Nghiên nhìn Vương Nhất Bác mang theo nhiệt độ khác với người khác. Mặc dù Vương Nhất Bác không đáp lại, nhưng anh cũng nhận ra khoảnh khắc ánh mắt hai người không tự nhiên nhìn nhau khi vừa bước vào cửa.


Hát vài bài karaoke là hết năng lượng, lúc nào cũng có người đòi chơi game, mà đông người chắc chắn sẽ không thoát được trò chơi vương quyền hay Truth or Dare.

Ngô mập nói muốn chơi trò vương quyền, người rút được quân vua chọn hai lá bài, hai người được chọn phải chơi Truth or Dare.

Tiêu Chiến xem như may mắn, qua mấy vòng cũng chưa bị rút trúng lần nào. Người trẻ chơi chung rất nhanh liền cởi mở, ồn ào bảo nhất định vòng sau phải rút được anh, phạt uống một ly mới được.

Tiêu Chiến cười lắc tay: "Đừng, anh bị cảm, tha cho anh đi."

Ngô mập nói rút được Tiêu Chiến sẽ bảo anh hát một bài, trường của họ phía sau trường Tiêu Chiến, nghe danh anh trong dàn hợp xướng đã lâu. Tiêu Chiến mỉm cười đáp lại. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, tiến lại gần nói.

"Anh bị cảm?"

"Có chút, không sao."

"Vậy thì anh đừng uống."

Tiêu Chiến ậm ừ một tiếng, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của cô gái kia, như thể cô đang nghiêm túc quan sát nhất cử nhất động của anh và Vương Nhất Bác. Mặc dù không có địch ý nhưng ánh mắt của cô vẫn như đâm vào Tiêu Chiến.


Có một số sự trùng hợp thật sự khiến Tiêu Chiến khó chịu, chẳng hạn như anh và cô gái kia tình cờ bị rút trúng. Phạt cả hai uống rượu, bởi vì hai người họ không quen thuộc với mọi người ở đây nên không bị buộc phải trao đổi ly rượu, cụng ly thôi là được.

Cũng may cảm lạnh không nghiêm trọng, Tiêu Chiến không uống cephalosporin, uống một ly cũng không vấn đề gì lớn. Anh bất đắc dĩ cười lắc đầu, cầm ly lên tiếp nhận hình phạt, vừa đứng dậy định cụng ly với Trương Hân Nghiên, ly rượu trong tay anh bất ngờ bị người bên cạnh giật lấy.

Vương Nhất Bác đoạt lấy ly của Tiêu Chiến, khoảnh khắc cậu đứng dậy, mọi người bắt đầu la ó, không phải vì cậu lấy ly của Tiêu Chiến, mà là vì cậu và Trương Hân Nghiên chạm ly nhau cùng uống.

Mặc dù mọi người chỉ là bạn cùng lớp với Trương Hân Nghiên được một năm, nhưng ít nhiều cũng biết chuyện của cô và Vương Nhất Bác. Khi cô nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng dậy, cô đã vui đến mức không thể kiềm chế được ý cười. Mặc dù Vương Nhất Bác không nói gì, nhưng chỉ chạm ly với cô cũng đủ để châm lửa cho những người trẻ tuổi thích buôn chuyện tại hiện trường.

Uống một hơi cạn sạch, Vương Nhất Bác nghiêng ly nói: "Tiêu Chiến bị cảm, tôi giúp anh ấy uống."

"Nhất Bác, cậu cũng uống ít thôi." Cô cười nói.

"Ồ~~" Mọi người ồn ào, không phải vì Tiêu Chiến, mà vì Vương Nhất Bác và Trương Hân Nghiên.

Trong mắt những người khác, Vương Nhất Bác đã chủ động lấy thẻ của Tiêu Chiến để tương tác với Trương Hân Nghiên, Trương Hân Nghiên cũng nghĩ vậy. Điều đó đủ để tia lửa giữa hai người bùng lên.

Những tia lửa bắn vào người Tiêu Chiến, thật sự rất nóng, khiến anh rất không thoải mái, đầu óc vốn đã choáng váng vì cảm lại càng trở nên trống rỗng.


---

Tác giả: Bản chất ngọt ngào thì sẽ không có ngược. Yên tâm!

Chúc mọi người đọc vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro