Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. The end!

Có thể cùng nhau trải qua những ngày tháng yêu đương vui vẻ thật tuyệt biết bao, đặc biệt là với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nghĩ có thể bình chọn cho cậu danh hiệu bạn trai top 1, mỗi ngày bên cậu anh cứ như được ngâm mình trong hũ mật vậy.

Học kỳ kết thúc cũng là lúc kỳ nghỉ đông bắt đầu, Tiêu Chiến và Vương Nhất đều phải về quê đón Tết. Đêm giao thừa bọn họ gọi video, Vương Nhất Bác quay cho anh xem người ta đốt pháo hoa. Ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc chiếu lên khuôn mặt Vương Nhất Bác lấp lánh, kèm theo tiếng nổ bùm bụp, Tiêu Chiến hầu như không nghe thấy Vương Nhất Bác đang nói gì, chỉ biết cười rạng rỡ trước ống kính.

Anh giấu mặt trong chiếc áo khoác cổ cao, xoa hai tay vào nhau thở ra một làn khói lạnh, Vương Nhất Bác làm một khối tuyết hình trái tim cho Tiêu Chiến, nói năm sau nhất định sẽ đưa anh về xem tuyết.

---

Khai giảng Tiêu Chiến đến trước Vương Nhất Bác hai ngày, anh vui vẻ đến nhà ga đón bạn trai nhỏ của mình, suýt nữa bị cái ôm của gấu làm cho ngất xỉu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, giữa kỳ Vương Nhất Bác tham gia thi vòng bảng tỉnh và giành được huy chương vàng đầu tiên. Đội huấn luyện Bắc Kinh gửi thư mời cho cậu khiến đồng đội vô cùng ghen tị không ngừng chúc mừng. Rất ít người được đội huấn luyện quốc gia xét chọn sớm như vậy, Vương Nhất Bác lại là người đầu tiên trong trường, quá vinh dự.

Nhưng Vương Nhất Bác còn đang chần chừ, muốn đến Bắc Kinh thì phải xa Tiêu Chiến, đối với đôi trẻ yêu đương nồng nhiệt này đúng là rối rắm.


Màn hình điện tử hiển thị kết quả trong lượt bắn cuối cùng của Vương Nhất Bác, 9.3, cậu thở dài, huấn luyện viên La bước tới xem, thành tích luyện tập của Vương Nhất Bác hôm nay không được ổn định.

"Sao thế? Cậu đã điền tờ thông tin để đi Bắc Kinh chưa? Sao vẫn chưa gửi cho tôi?"

"Ừm... huấn luyện viên La, cháu đang suy nghĩ."

"Cậu còn suy nghĩ cái gì nữa? Cơ hội trước mắt chẳng lẽ lại do dự? Cậu có biết bao nhiêu người tốt nghiệp rồi vẫn không được đi không hả? Mau điền vào đi, nhớ đưa cho tôi." Huấn luyện viên vỗ vai cậu rồi rời đi trước.

Vương Nhất Bác liếc nhìn đầu súng, cậu nhún vai đặt súng xuống, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chiều nay câu lạc bộ nhiếp ảnh có sự kiện, cậu và Tiêu Chiến đã hẹn gặp nhau lúc ba giờ.


Hôm nay thời tiết tốt, mùa xuân đã qua, trời cũng bắt đầu nóng lên, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, rất dễ chịu.

Chủ đề của buổi chụp ảnh là "Thời sinh viên". Tô Sâm là chủ tịch câu lạc bộ, cô hướng dẫn mọi người tự do chụp theo nhóm. Tùng Tùng cuối cùng cũng theo đuổi được nữ thần, ríu rít chạy theo cô ấy nói nói cười cười. Tiêu Chiến đụng vào khuỷu tay Vương Nhất Bác, cười nói: "Xem hai người họ kìa, Tùng Tùng trông không còn chút liêm sỉ nào."

Vương Nhất Bác chỉ cười khẽ đáp lại anh, Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu: "Em sao vậy? Nhìn em có vẻ không vui?"

"Chiến Chiến, chúng ta đến con đường ngân hạnh kia chụp đi, hôm nay nắng lên, bên đó nhất định rất đẹp."

"Được."


Ánh nắng đầu xuân không lười biếng như mùa thu, cây cối hai bên con đường ngân hạnh xanh màu lá non mơn mởn, cả bức tranh mang một tông màu khác với mùa thu, giống như khi họ nghịch bảng màu trong phòng vẽ, lại vô thức nhớ tới nụ hôn đó.

Vương Nhất Bác vẫn nhớ lúc gặp Tiêu Chiến ở đây, điều cậu không ngờ là nhịp tim mình lại xao động. Giờ phút này đột nhiên cảm thấy khung cảnh thanh xuân nơi giảng đường có lẽ là như thế này.

Cậu muốn Tiêu Chiến đứng dưới bóng cây để mình chụp cho anh, nhưng lại ghét bỏ kỹ năng chụp ảnh không ra gì của mình, không bắt được hết ánh sáng và những hạt bụi lơ lửng dưới ánh nắng. Tiêu Chiến tiến lại gần xem, nói em chụp anh rất đẹp, ngữ điệu vô cùng chân thành, không có ý khen lấy lệ.

"Chiến Chiến, em có chuyện muốn nói với anh." Vương Nhất Bác dừng lại, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến đi đến bên đường, muốn anh ngồi xuống. Tiêu Chiến có chút bối rối, anh ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, xoay tay nắm lấy tay cậu.

"Hôm trước em nhận được lời mời từ đội huấn luyện quốc gia, có thể phải đến Bắc Kinh huấn luyện."

"Tuyệt quá, Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến vui mừng, cúi người chạm vào chóp mũi của Vương Nhất Bác, "Em thật giỏi."

Vương Nhất Bác mím môi thở dài, lắc lắc tay Tiêu Chiến: "Anh ngốc à, nếu em đến Bắc Kinh, chúng ta sẽ phải yêu xa."

Tiêu Chiến hơi sửng sốt, đột nhiên đứng dậy: "Vương Nhất Bác, có phải em đã quyết định không đi không?"

Vương Nhất Bác bối rối, đột nhiên không đoán được tâm trạng của Tiêu Chiến, cậu đứng dậy nắm lấy tay anh.

"Em vẫn chưa quyết định."

"Đi! Nhất định phải đi!" Tiêu Chiến nghe thấy tin này còn phấn khích hơn những người khác, "Yêu xa cũng không sao mà! Anh cũng sẽ cố gắng đến Bắc Kinh học cao học. Em đến đó trước chờ anh."

Ánh mắt Vương Nhất Bác trùng xuống, Tiêu Chiến nhận ra cậu có chút không vui nên kiềm chế cảm xúc, bước tới ôm tay Vương Nhất Bác, dáng vẽ làm nũng nhưng cũng rất nghiêm túc.

"Nhất Bác, anh biết em không muốn yêu xa, nhưng anh không hy vọng em từ bỏ hay thay đổi bất cứ điều gì vì anh."

Tiêu Chiến nghiêng đầu cười, gió thổi qua mái tóc anh: "Anh hy vọng em sẽ theo đuổi con đường của em, anh cũng sẽ đi con đường của anh, chúng ta ở bên nhau nhưng không nên trói buộc nhau. Em đi trước, anh sẽ đuổi theo sau. Em không thể vì anh đi chậm mà đứng lại chờ anh, như vậy thì cả hai chúng ta đều sẽ vô cùng chậm chạp, không phải sao."


Vương Nhất Bác cảm thấy việc mình yêu Tiêu Chiến là không thể nào tránh khỏi.

Không liên quan đến giới tính, chỉ vì anh ấy là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không phải chỉ nghĩ cho bản thân, mà anh còn quyết tâm đồng hành cùng cậu.

---

Vương Nhất Bác vừa đến Bắc Kinh liền lập tức bắt đầu huấn luyện cường độ cao, vốn tưởng rằng mỗi ngày ít nhất cũng sẽ có thời gian gọi vài cuộc điện thoại và video với Tiêu Chiến, nhưng không, đội huấn luyện quy định lịch tập luyện và nghỉ ngơi rất nghiêm khắc. Mỗi ngày đèn sẽ tắt chỉ sau 30 phút khi huấn luyện kết thúc, Vương Nhất Bác chỉ có thể gửi cho anh vài tin nhắn, bởi vì lên tiếng sẽ làm phiền bạn cùng phòng.


"Nhất Bác, anh có một tin tốt. Thiết kế trước đây của anh giành được giải thưởng, anh sẽ đến Bắc Kinh để phỏng vấn vào tuần tới. Anh đã nhận được thư mời của Học viện Mỹ thuật đó!"

Tiêu Chiến gửi voicechat cho Vương Nhất Bác, giọng rất phấn khích, Vương Nhất Bác nằm trong chăn đeo tai nghe, gõ bảy chữ cho người ở đầu dây bên kia:

Chúc mừng anh! Tình yêu của em! (✌)

---

Giao thông ở Bắc Kinh vô cùng ùn tắc. Vào ngày Tiêu Chiến đến Bắc Kinh để phỏng vấn, Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới tìm được lý do xin nghỉ nửa buổi sáng ở đội huấn luyện, nhưng cuối cùng lại dành phần lớn thời gian trên đường di chuyển. Lúc Vương Nhất Bác đến cũng đã quá giờ cơm nên buổi trưa cậu và Tiêu Chiến tùy tiện ăn gì đó bên đường, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa, cũng không đủ để xem một bộ phim. Buổi chiều còn có huấn luyện, chuẩn bị tháng sau thi đấu, không thể xin nghỉ được nữa.

"Đi xe buýt đi, anh đưa em về, thêm một tiếng là vừa." Tiêu Chiến khoác tay Vương Nhất Bác cười nói.


Mùa mưa vẫn chưa qua, thời tiết ẩm ướt để lại vết mưa trên cửa sổ xe buýt, trời nhiều mây không có nắng, đi được nửa đường lại bắt đầu đổ mưa. Trường Tiêu Chiến phỏng vấn cách nơi huấn luyện của Vương Nhất Bác hơi xa. Mặc dù thời tiết không tốt nhưng Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay trời như có nắng.

Lúc mới lên xe buýt, người ở trạm chờ rất nhiều, không có ghế trống cạnh nhau, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi một trước một sau cạnh cửa sổ. Vương Nhất Bác để tay sau lưng, Tiêu Chiến thỉnh thoảng len lén chạm vào tay cậu. Vương Nhất Bác bị nhột, cậu bắt đầu trốn, nhưng Tiêu Chiến lại nắm lấy cổ tay cậu không buông, tiếp tục trêu chọc cậu.

"Bạn đó thật đẹp trai."

"Ừm ừm, bạn phía sau cũng cực kỳ đẹp! Wow hai cậu bạn đẹp trai ngồi một trước một sau thật là bắt mắt!"

"Cậu nói xem bọn họ có bạn gái chưa? Xin in4 đi."

"Tớ ngại lắm."


Tiêu Chiến nghe thấy hai cô gái trước mặt đang nhìn bọn họ trò chuyện to nhỏ, anh từ phía sau Vương Nhất Bác thò đầu ra, lại nhìn cậu, cắn môi lắc đầu.

"Anh làm gì vậy?" Vương Nhất Bác đưa tay gãi chóp mũi Tiêu Chiến, quay đầu nhìn phía sau anh nói, "Chúng ta ra phía sau ngồi đi, có chỗ cho hai người."

Tiêu Chiến ho một tiếng, giơ tay ra trước mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lập tức hiểu ý, nắm lấy lòng bàn tay anh kéo ra sau xe ngồi cạnh nhau.

Khi Tiêu Chiến quay đầu lại, anh thấy hai cô gái mở to mắt vỗ vỗ vai nhau.

Quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi! Hóa ra hai anh chàng đẹp trai này là một cặp!


"Vương Nhất Bác, em có ý định không?"

"Hả?" Vương Nhất Bác ghé sát vào vai Tiêu Chiến, nhướng mày, "Anh lại nghĩ đi đâu rồi?"

"Có ý định cắt tóc ngắn không." Tiêu Chiến khẽ nhăn mũi, vén tóc của Vương Nhất Bác lên, sau đó lại kéo thẳng xuống lại, "Thôi bỏ đi, có làm gì cũng rất đẹp trai."

"Sao vậy? Anh thích em cắt tóc ngắn à?"

"Không phải, em quá đẹp trai, quá dễ khiến người ta thích." Tiêu Chiến véo vành tai Vương Nhất Bác, "Ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Còn anh thì sao?" Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, "Tuần trước Tùng Tùng nói với em đàn em trong học viện rủ anh đi ăn tối, sao anh không đi?"

"Được lắm Vương Nhất Bác, em bảo Tùng Tùng quan sát anh à?"

"Ừm thì, không còn cách nào mà, hồ ly nhỏ của chúng ta quá xinh đẹp, lại câu nhân như vậy em cũng không yên tâm."

Tiêu Chiến quay đầu bĩu môi, nhìn ngoài cửa sổ lác đác mưa rơi than thở: "Ai nha, hy vọng tháng sau anh đến trời sẽ không mưa."

"A?"

Vương Nhất Bác vẻ mặt ngơ ngác, Tiêu Chiến quay đầu cười với cậu: "Đồ ngốc, anh đã đậu phỏng vấn, sẽ chuyển đến Bắc Kinh vào tháng tới. Chuyên ngành của anh học rất gần chỗ em huấn luyện. Mỗi ngày đều làm phiền chít em."

​"Mợ nó! Chiến Chiến thật giỏi! Chúng ta không cần phải yêu xa nữa!"

Vương Nhất Bác ôm mặt Tiêu Chiến hôn lên chóp mũi anh còn muốn hôn môi, nhưng Tiêu Chiến đã kịp thời chặn lại: "Anh trai! Chú ý hình tượng!"

---

Một tháng trôi qua thật nhanh, trong hai ngày Tiêu Chiến đến, Vương Nhất Bác bận rộn với đợt huấn luyện cuối cùng trước cuộc thi. Anh tranh thủ hai ngày này để giải quyết công việc ở trường, đến ngày thi, anh đến địa điểm thi đấu, ngồi ở vị trí trung tâm.

Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp xem Vương Nhất Bác thi đấu.

Hiện trường sân đấu rất yên tĩnh, khán giả sợ tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của tuyển thủ. Tiêu Chiến cảm thấy tim mình đập mạnh, Vương Nhất Bác hiện đang xếp thứ hai, chỉ cách 0.3 điểm nhà vô địch liên tiếp trước đó, cũng là đối thủ lần trước.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang ở trên khán đài, nhưng cậu chưa quay lại nhìn anh lần nào. Thật ra cậu cũng rất lo lắng về trận đấu này, trận đấu này rất quan trọng, là trận đấu quy mô lớn đầu tiên cậu tham gia sau khi gia nhập đội huấn luyện quốc gia. Lại là người mới, cậu phải chịu rất nhiều áp lực, Vương Nhất Bác sợ nhìn thấy Tiêu Chiến cậu sẽ càng căng thẳng hơn.

Chàng trai trẻ không muốn thất bại trước người mình thích, cậu biết Tiêu Chiến có thể còn lo lắng hơn cả mình.

Cậu hít sâu một hơi, lần bắn cuối cùng, người chơi trước bắn không ổn định, nếu như lần này cậu đạt 10.7 trở lên, thì có thể đoạt quán quân.


Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác trên sân đấu rất khác với Vương Nhất Bác lúc huấn luyện.

Trên sân tập, Vương Nhất Bác rất tự do và thoải mái, như thể mọi phát bắn đều ghi điểm, cậu có thể dễ dàng kiểm soát quỹ đạo của từng viên đạn và dự đoán điểm kết thúc của chúng.

Nhưng Vương Nhất Bác trên sân đấu rất cẩn thận, mỗi lần bắn đều cố gắng điều chỉnh nhịp thở, để bản thân bình tĩnh lại trước khi ngắm bắn. Lúc này Vương Nhất Bác thường không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến khí chất sắc bén giữa hai lông mày càng thêm lạnh, Tiêu Chiến thật sự không biết nên nhìn Vương Nhất Bác hay nhìn họng súng của cậu.

Mỗi phát bắn như ghim thẳng vào tim Tiêu Chiến, đánh cắp trái tim anh.

Tiêu Chiến nín thở cho đến khi màn hình phía trên đầu Vương Nhất Bác hiển thị điểm cuối cùng của cậu là 10.8. Thứ hạng điểm số trên màn hình lớn bên cạnh được cập nhật ngay lập tức, tên của Vương Nhất Bác đã vươn lên dẫn đầu. Tiêu Chiến kích động bật dậy khỏi chỗ, trong tiếng hoan hô của mọi người, giọng của anh là to nhất.

"Vương Nhất Bác! Thật trâu bò! Đẹp trai quá đi mất! Nhà vô địch của anh!"

Huấn luyện viên của Vương Nhất Bác tiến lên ôm lấy cậu, đồng đội vây quanh chúc mừng, Vương Nhất Bác lại hướng ánh mắt về phía khán đài, giơ tay về phía Tiêu Chiến ngoắc ngoắc: "Lại đây!"

Tiêu Chiến lao từ trên khán đài xuống, Vương Nhất Bác bất ngờ chạy ra khỏi đám đông đang vây lấy mình, dang tay muốn ôm anh. Tiêu Chiến nhìn xung quanh quá nhiều người, do dự một bước, nhưng Vương Nhất Bác đã ôm lấy eo anh xoay hai vòng: "Em đã giành được chức vô địch!". Vương Nhất Bác mỉm cười hạnh phúc, Tiêu Chiến cảm thấy lúc này cậu vô cùng tỏa sáng và rực rỡ.

---

"Vương Nhất Bác, nhìn đi, đều là lỗi của em, sân đấu nhiều người như vậy còn có phóng viên, đều bị chụp lại hết rồi."

Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác, vừa lướt điện thoại vừa cọ chóp mũi Vương Nhất Bác, kéo tai cậu than thở: "Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết."

"Anh là chiến lợi phẩm của em, chuyện này sớm muộn gì tất cả mọi người cũng sẽ biết nha."

Vương Nhất Bác vô cùng đắc ý ghé sát vào người Tiêu Chiến, nghiêng đầu hít thở, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi anh, Tiêu Chiến rụt người lại, bị cậu giữ gáy không cho thoái lui. Vương Nhất Bác câu lấy đầu lưỡi Tiêu Chiến, tay lại bắt đầu không an phận vuốt ve eo anh.

Vương Nhất Bác ấn vai Tiêu Chiến xuống, phủ lên người anh. Vương Nhất Bác hôn rất giỏi, Tiêu Chiến bị cậu hôn đến khó thở, anh đẩy vai Vương Nhất Bác ra mới thoát khỏi nụ hôn như bão táp kia.

"Đừng quậy nữa, không phải huấn luyện viên với đồng đội còn chờ em sao?"

"Em để bọn họ đi trước, còn chưa tới giờ đâu, anh yên tâm."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa tiến lại gần, Tiêu Chiến mắng: "Làm tiệc mừng cho em em lại không đi, trốn trong ký túc xá có gì vui hả?"

"Sao lại không?" Vương Nhất Bác nhếch mép cười, "Tiệc mừng của em, ở đây."

Vương Nhất Bác cắn môi Tiêu Chiến, ấn hai tay anh lên trên đầu, con sói nhỏ thật bá đạo, bắt được người liền ăn sạch, nghĩ rằng mình phải chiếm đoạt triệt để.


Thể lực của sinh viên thể thao thật sự rất tốt. Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp ngất đến nơi, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi. Tiêu Chiến nghĩ mình sẽ yêu cơ thể của Vương Nhất Bác đến chết. Mỗi tấc da cùng đường cong cơ bắp đều khiến anh mê mẩn, tựa như sự khác biệt ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến lần thứ hai vì bức ảnh chụp vội quên tắt đèn flash đã khiến anh rơi vào "cạm bẫy".

Ham muốn của Vương Nhất Bác như một cơn nghiện khiến Tiêu Chiến không bao giờ có thể từ chối được, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác nhảy, anh đã biết điều đó.

Trong phòng tập nhảy, Vương Nhất Bác mồ hôi nhễ nhại, giẫm lên ánh sáng và bóng tối bước đến gần anh, cũng như mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Vương Nhất Bác lúc này cùng với cơn gió từ cửa sổ ký túc xá thổi vào, khiến anh không thể rời mắt.

Khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến đã quyết định thích Vương Nhất Bác, và vào lúc này, Tiêu Chiến muốn cùng Vương Nhất Bác trải qua những tháng ngày sau này, vẫn luôn là như vậy.

Thật tốt, Tiêu Chiến cảm thấy việc Vương Nhất Bác thích mình, là lần duy nhất anh quyết định đánh cược, còn là cược cả cuộc đời.

Và anh đã giành chiến thắng.


The end.

2023.08.05

---

Tác giả:

Thật là một chiếc fic ngọt ngào, đến đây phải nói lời tạm biệt với hồ ly nhỏ và sói nhỏ rồi.

Tuổi trẻ mà, họ sẽ luôn ngọt ngào và hạnh phúc!

Mọi người cũng vậy!

---

Cay: Vậy là end chiếc longfic thứ hai mình edit rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành đến tận những dòng này. Hẹn gặp lại trong những fic sau!

Note: thể loại yêu thích của mình là Hihi Haha ending và giới giải trí, học đường nên nếu mọi người muốn tìm kiếm điều gì đó mới mẻ thì chắc hơi khó nha (mặc dù mình cũng thích ABO, cổ trang, esport lắm mà trình edit còn ngơ quá nên khom dám thầu :(().

Sau đây là thơ tặng Bí Bo nhân dịp sinh nhật lần thứ 26, mong Nhất Bác của chúng ta luôn mạnh khỏe, bình an và vững vàng!

왕이 왕이자 왕이보다

이 인생에서 가장 아름아운 경치 네가

보란 듯이 찬란하게 존재하는 우리 유일무이 이보.

heart.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro