Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.

Tiêu Chiến nghĩ sáng nay dopamin của mình tiết ra quá nhiều, mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai nằm ngay trước mặt, thật không thể diễn tả bằng lời.

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa mờ mờ, tiết trời tháng mười hai đã có dấu hiệu của mùa đông. Hình như có một cánh tay đặt trên vai mình, Tiêu Chiến mơ màng mở mắt ra, ngây người một lúc mới nhớ lại chuyện tối qua.

Tối qua, Vương Nhất Bác nói thích anh, còn hôn lên trán, chóp mũi và môi anh.

Tiêu Chiến thấy đầu có chút choáng váng, mông lung không nhớ rõ, bắt đầu oán hận bản thân tửu lượng không tốt, tại sao lại phòng thủ lỏng lẻo vào thời điểm mấu chốt như vậy, anh chỉ nhớ mơ hồ Vương Nhất Bác đã hôn mình mấy lần, anh chậm rãi chớp mắt.

Chỉ cảm thấy tối qua tim đập quá nhanh, lại thêm tác dụng của rượu hoàn toàn khiến não anh rối loạn, sau khi choáng váng lại thấy buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.


Tiêu Chiến nhẹ nhàng trở mình, mím chặt môi sợ đánh thức người đang ngủ phía sau.

Cảm giác này thật kỳ diệu, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng thở đều đều của Vương Nhất Bác, quay đầu lại liền nhìn thấy hàng mi khẽ rung rung của Vương Nhất Bác. Cậu nghiêng người đối diện với hướng của Tiêu Chiến, bởi vì anh đã xoay người, nên bàn tay vốn đang đặt trên vai anh trượt xuống gối Tiêu Chiến, ngay trước mặt anh.

Bàn tay của Vương Nhất Bác to hơn của anh, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy ngón tay cái của Vương Nhất Bác, rướn người áp chóp mũi vào mu bàn tay cậu.


Trời ạ, cảm giác này thật không dám mơ đến, Vương Nhất Bác thế mà thật sự ngủ bên cạnh mình, cho nên mọi chuyện tối qua đều là thật.


Có lẽ là do hơi thở của Tiêu Chiến khẽ quét qua làn da trên mu bàn tay, Vương Nhất Bác như bị đánh thức, cậu cau mày khó khăn mở mắt ra, khi nhìn thấy Tiêu Chiến từ trong tầm mắt mơ hồ của mình, Vương Nhất Bác cười khẽ: "Anh tỉnh rồi à?"

Vừa mới tỉnh, giọng của Vương Nhất Bác có chút khàn khàn, Tiêu Chiến lập tức buông tay ngồi dậy, Vương Nhất Bác bị anh làm cho giật mình, nằm thẳng duỗi người, từ trong cổ họng phát ra tiếng ưm ưm thoải mái.

Giống như sói con, duỗi lưng lười biếng lắc lắc lỗ tai, toàn thân thoải mái lông mềm mượt.

Vương Nhất Bác cũng ngồi dậy, vuốt mái tóc rối sau gáy, nhìn Tiêu Chiến: "Anh không ngủ nữa à?", cậu quay đầu xem giờ trên điện thoại: "Còn chưa đến chín giờ, hôm nay cuối tuần, anh có thể ngủ thêm một lát."

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ ngây ngốc chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu ngáp một cái, định nắm lấy vai Tiêu Chiến bảo anh nằm xuống ngủ tiếp, nhưng Tiêu Chiến đã giơ tay nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, cắt ngang động tác của cậu.

"Vương Nhất Bác, hôm qua anh uống hơi nhiều, có phải em chiếm tiện nghi của anh không?" Tiêu Chiến giả vờ vô tội bị khi dễ, nhưng thật ra cũng cảm thấy mình thật sự chịu thiệt, mặc dù không phải là hoàn toàn không nhớ chuyện tối qua, nhưng cảm giác này quá mơ hồ, làm sao có thể bỏ sót một nụ hôn nào chứ!

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu được tính toán trong lòng Tiêu Chiến. Thật ra cậu vẫn cảm thấy mình có chút chậm chạp, nhớ lại những hành vi trước đây của Tiêu Chiến, dường như chuyện cãi nhau khó hiểu với anh và cả những lần xuất hiện thường xuyên sau đó của Tiêu Chiến đều có thể lý giải được.

Vương Nhất Bác nhìn bàn tay vẫn đang bị Tiêu Chiến nắm chặt, cậu xoay cổ tay, cả người nhào tới, Tiêu Chiến không kịp phòng bị bị đẩy xuống, cổ tay bị đè trên đầu, đập vào gối.

Khuôn mặt của Vương Nhất Bác đột nhiên rất gần, giống như tối qua, Tiêu Chiến thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Vương Nhất Bác tóc hơi rối, đuôi tóc rũ xuống quét qua trán, Tiêu Chiến cảm thấy ngứa ngáy, rụt cổ lại.

"Tiêu Chiến, em chợt nhớ ra hôm qua anh không trả lời em." Giọng của Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng, hơi thở phả vào mặt Tiêu Chiến.

"Cái gì..."

"Em hỏi anh, có phải anh thích em từ rất lâu rồi đúng không?" Vương Nhất Bác cười cười, ánh mắt lướt qua giữa hai mắt Tiêu Chiến: "Anh nói không thích con trai là nói dối em."

Lúc này, ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào rất dịu, hôm nay có lẽ trời nhiều mây.

Hơi thở của Vương Nhất Bác rất gần, tim Tiêu Chiến đập loạn một nhịp, anh chú ý đến tóc mai của Vương Nhất Bác, ánh mắt lại rơi vào giữa lông mày cậu, rất đúng lúc nhớ lại lần đầu rung động.


Cảnh quay trong phòng vũ đạo luôn là điều quý giá nhất của anh. Ánh nắng, mồ hôi, gương soi từ trần xuống sàn, bóng và bụi bay lúc đó đều là nền, photon xung quanh Vương Nhất Bác là tiêu điểm, từng chút từng chút đưa Vương Nhất Bác lại gần mắt anh, tạo nên một hồi quấy nhiễu mặt hồ tĩnh lặng.

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của anh, Tiêu Chiến đã hạ quyết tâm muốn Vương Nhất Bác thích mình.

Chỉ một khoảnh khắc đó, đã khiến tim đập loạn nhịp thế này.


Tiêu Chiến bật cười, nhịp tim lúc đó của mình, anh còn nhớ rất rõ ràng. Bây giờ Vương Nhất Bác ở gần như vậy, giống như bụi bặm trong tim anh đã lắng xuống.

"Đúng vậy, anh đã thích em từ lâu rồi." Tiêu Chiến bình tĩnh gật đầu, ngẩng mặt lên để chóp mũi của mình gần Vương Nhất Bác hơn một chút.

Ánh mắt Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên nhu hòa, ý cười trên mặt tuôn tràn. Tiêu Chiến thường xuyên cảm thấy Vương Nhất Bác có rất nhiều mặt. Lúc mới gặp lần đầu, cậu lạnh lùng ít nói, mũ lưỡi trai kéo xuống, tận lực hạ thấp độ tồn tại của mình. Tiêu Chiến cảm thấy là bởi vì cậu biết bản thân quá xuất chúng, mỗi cái nhấc tay đơn giản cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác, ngay cả anh cũng không thể thoát khỏi định luật này.

Cậu luôn gọn gàng dứt khoát, động tác hay ánh mắt cũng vậy. Tiêu Chiến chợt nhận ra mình quá gấp gáp, đã quên mất từ khoảnh khắc nào đó, ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh đã khác đi.

Nhưng ít nhất cũng muốn Vương Nhất Bác thích điều này. Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều nắm chắc phần thắng, vốn anh nghĩ chuyện này nhất định sẽ không dễ dàng gì, nhưng lại bỏ qua sự thật rằng cơ hội để Vương Nhất Bác bị anh thu hút cũng có thể rất đơn giản.


Yêu đương chính là như vậy, không còn cách nào khác.


Vương Nhất Bác mím môi, hôn lên môi Tiêu Chiến, ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn anh: "Nếu anh đã thu dọn hành lý của em vào tủ của anh, vậy em không cần ngủ phòng cho khách?"

"Anh không tin em hạ quyết tâm đến nhà anh chỉ để ngủ ở phòng cho khách."

Hồ ly nhỏ quá thông minh, Vương Nhất Bác chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

Vương Nhất Bác cúi người hôn Tiêu Chiến ở vị trí vừa rồi, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi Tiêu Chiến, nhìn thấy chính mình trong mắt anh.


Những kẻ ngốc sa lưới nhau, nụ hôn đầu tiên rất lưu luyến và kiềm chế, cố gắng để tim mình đừng đập loạn như thế.

---

Thành tích của Vương Nhất Bác trong cuộc thi này rất tốt, nhưng cậu về sớm một ngày mà không nói với ai. Chiều nay cả đội tổ chức tiệc ăn mừng cho cậu, mọi người dự định cùng huấn luyện viên ăn tối. Sau khi tạm biệt huấn luyện viên, bọn họ sẽ đến KTV tiếp tục vui vẻ.

Vương Nhất Bác rủ Tiêu Chiến đi cùng, vốn dĩ Tiêu Chiến nghĩ không ổn định từ chối, nhưng lại bị Vương Nhất Bác dùng vài nụ hôn giải quyết: "Mọi người trong đội đều biết anh, biết anh ngày nào cũng đến tìm em."

"Chậc, Vương Nhất Bác, biểu hiện của anh đã rõ ràng như vậy, tên ngốc nhà em còn không nhìn ra?" Tiêu Chiến bĩu môi, Vương Nhất Bác lại tranh thủ chọc ghẹo.

"Vậy anh không phải sao."


Thật trẻ con và ngọt ngào.


Tiêu Chiến bây giờ mới biết Vương Nhất Bác khi yêu đương là bộ dạng này. Lúc đầu chỉ cảm thấy bóng dáng lạnh lùng của cậu đã hoàn toàn biến mất. Tiêu Chiến vừa nằm xuống sofa nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, rất tự nhiên dang hai tay ra ôm lấy cổ Tiêu Chiến, để anh dựa vào trong lòng mình.

Khi Tiêu Chiến bị kéo qua, vẻ mặt nghi hoặc, anh nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Không phải chiều nay em có buổi tập à?"

"Vừa mới thi đấu xong, huấn luyện viên cho em nghỉ hai ngày, buổi tối đến nhà hàng bọn họ đặt là được."

Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến, giơ tay dùng điều khiển mở TV, nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Chiến, thấy anh có chút khó hiểu nhìn mình, khóe miệng nhếch lên, tựa đầu vào vai anh: "Có thời gian ở bên anh không phải rất vui sao? Muốn xem gì? Tìm phim đi."


Bây giờ Tiêu Chiến cảm thấy khi yêu đương với Vương Nhất Bác, cậu rất khác với bình thường, ham muốn kiểm soát của cậu dường như đặc biệt mạnh mẽ, có lẽ là bệnh nghề nghiệp của một xạ thủ? Giống như muốn điều khiển từng viên đạn trong tầm ngắm của mình, Vương Nhất Bác thích cảm giác Tiêu Chiến dán sát bên mình.

Đương nhiên Tiêu Chiến cũng không bài xích điều này, thật ra là rất thích. Bạn trai Vương Nhất Bác mạnh mẽ chiếm hữu, đoán chừng trai thẳng yêu đương chắc cũng là kiểu như vậy. Lúc xem phim Tiêu Chiến muốn đứng dậy đi uống nước, Vương Nhất Bác kéo cổ tay ngăn anh lại. Cậu đi vào nhà bếp rót một cốc nước có nhiệt độ phù hợp đưa cho Tiêu Chiến.

"Anh đã khỏi bệnh rồi, em không cần phải chăm sóc anh như vậy." Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhấp một ngụm. Anh có thói quen ngậm nước trong miệng một lúc khi uống nước, một giọt nước đọng lại ở môi dưới, Vương Nhất Bác đột nhiên tiến lại gần đón lấy giọt nước đó. Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào, Tiêu Chiến suýt nữa thì sặc.

Vương Nhất Bác cố nén cười xoa đầu Tiêu Chiến, thấy tai anh nhanh chóng đỏ lên: "Em đang chăm sóc một tên ngốc."

Ya! Vương Nhất Bác! Em mới là tên ngốc (đỏ mặt).


Trước khi ra ngoài, Tiêu Chiến thay một bộ quần áo, Vương Nhất Bác vẫn quấn cho anh một chiếc áo khoác.

"Anh à, bây giờ là tháng mười hai rồi, anh không mặc áo khoác ngoài sẽ chết cóng đấy." Vương Nhất Bác cúi người kéo khóa áo khoác từ dưới lên đến cổ áo, cậu dùng sức Tiêu Chiến liền lảo đảo về phía trước, Vương Nhất Bác nhích lại gần một chút, chạm vào môi anh.

Sói nhỏ thật biết cách phạm quy, lúc nào cũng như bị bỏ đói lâu ngày.

"Này, Nhất Bác." Tiêu Chiến khẽ gọi, "Anh đến có thật sự ổn không? Lúc đó em phải giới thiệu anh thế nào? Có phải hơi bối rối không?"

Dù sao thì không phải tất cả mọi người đều chấp nhận đồng tính luyến ái, hơn nữa hai người bọn họ còn là nhân vật nổi tiếng trong trường, một khi giới thiệu như vậy, tất cả mọi người trong trường nhất định sẽ sớm biết chuyện. Tiêu Chiến cảm thấy hơi khó xử, không phải vì anh để ý đến những điều này, mà vì anh không muốn gây rắc rối cho Vương Nhất Bác.

"Dù em không nói, người khác cũng có thể nhìn ra." Vương Nhất Bác cười: "Trước kia chúng ta cùng nhau ăn cơm mỗi ngày, trên confession đã có rất nhiều bài phân tích rồi, anh có muốn xem không?"

"A?" Tiêu Chiến có chút nghi hoặc: "Em còn xem cái kia?"

Vương Nhất Bác tựa hồ ý thức được mình đột nhiên bị bại lộ, giả bộ ho khan một tiếng, gãi gãi sau đầu: "Lúc đó em muốn theo đuổi anh, xung quanh cũng không có ai biết nhiều về anh hết, nên em cũng chỉ có thể xem mấy cái đó... Cũng khá chính xác, biết anh không thích cà tím."

Tiêu Chiến kinh ngạc như vừa phát hiện ra châu lục mới, anh ghé sát vào Vương Nhất Bác, nghiêng đầu nhìn cậu: "Kỹ thuật đuổi theo người của anh đẹp trai nhà chúng ta sơ đẳng như vậy sao?"

Vương Nhất Bác giả vờ nghiêm túc: "Không phải đã thành công sao?"

"Chậc, đó là vì trùng hợp anh thích em."

"Thật khéo quá, em cũng tình cờ thích anh." Vương Nhất Bác cười.

---

Khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến nhà hàng, những người còn lại trong đội đã đến. Lúc họ tới cửa đã gặp huấn luyện viên La, Vương Nhất Bác chào ông ấy. Huấn luyện viên La liếc nhìn Tiêu Chiến, nhớ ra là người lần trước đến tìm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bắn một vòng 10.5 rồi trốn tập sớm.

"A, tôi nhớ cậu, Tiêu Chiến đúng không?" Huấn luyện viên La cười chào đón anh: "Các cậu quan hệ thật tốt, chúng ta cùng vào đi."

Vương Nhất Bác vừa đưa Tiêu Chiến vào trong, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt đổ dồn về, Tùng Tùng vẫy tay với họ, Vương Nhất Bác đã nói trước với hắn cậu sẽ dẫn Tiêu Chiến đến, cho nên hắn đã để sẵn chỗ cho anh.

Tiệc lần này Vương Nhất Bác là nhân vật chính, mọi người ăn mừng chiến thắng của Vương Nhất Bác, lần đầu tiên tham gia cuộc thi cấp tỉnh đã giành được vị trí thứ hai, thành tích thật sự rất đáng mừng, tài năng thật phi thường.

Trong bữa ăn, Tiêu Chiến không nói nhiều, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác nghe mọi người trò chuyện, khẽ mỉm cười rất ngoan ngoãn, nhưng Vương Nhất Bác thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh khiến mọi người chú ý. Bản thân Vương Nhất Bác cũng không ý thức được mức độ lộ liễu của mình, lúc nói chuyện với mọi người cậu đều chú ý đến Tiêu Chiến, thậm chí còn xoay đĩa rau cho anh, đặt ớt xanh anh thích đến trước mặt.


Ăn xong huấn luyện viên rời đi trước, năm sáu người còn lại trong đội nói là đi tiễn thầy, có người bảo sẽ đi mua ít đồ ăn vặt mang đến KTV cho đỡ tốn kém, vì vậy họ gửi số phòng để Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến đó trước.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trước tiên đến cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới mua hai chai đồ uống, Vương Nhất Bác nói anh không được uống rượu, Tiêu Chiến bĩu môi cười nói được. Bọn họ tính chờ người khác cùng đi nên chậm rãi đi tới KTV. Lúc đến nơi không có người ở quầy lễ tân, liền tự đi tìm phòng riêng.


Mở cửa phòng ra, bên trong rất tối, hình như vẫn chưa có ai đến.

"Anh ra quầy lễ tân gọi người phục vụ." Tiêu Chiến đang định quay người rời đi, Vương Nhất Bác đột nhiên nắm lấy cổ tay kéo vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng riêng lại.

"Em làm gì vậy?" Giọng Tiêu Chiến đè nén rất nhỏ, bởi vì Vương Nhất Bác tới quá gần, đột nhiên đẩy anh vào tường, trước mặt tối đen như mực, chỉ có hơi thở của Vương Nhất Bác là rất rõ ràng.

"Vừa lúc không có ai," Vương Nhất Bác cười nói, hai tay ôm mặt Tiêu Chiến, "Để em hôn một cái."

Tiêu Chiến nhếch khóe môi đẩy vai cậu, không giấu được ý cười, một dáng vẻ vừa từ chối lại vừa nghênh đón. Hai chóp mũi kề sát chuẩn bị hôn nhau...

"Ngạc nhiên chưa!..."

"Chúc mừng!..."

Đèn trong phòng đột nhiên được bật lên, mấy sợi ruy băng bay ra, đáp xuống đầu Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Tiếng ruy băng bung ra làm Tiêu Chiến sợ đến nổi cả da gà, quay đầu lại liền thấy năm sáu người cầm ruy băng đơ như khúc gỗ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ôm nhau. Tiêu Chiến vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, thẹn thùng cúi đầu sờ sờ chóp mũi. Thật muốn kiếm một cái lỗ chui xuống mà.

Cứu mạng! Đây không phải là kinh hỉ mà là kinh hãi được chưa!


"Khụ khụ." Vương Nhất Bác quay người ho khan một cái, vẻ mặt không nói nên lời liếc nhìn bọn họ. Tùng Tùng khẽ mím môi, hiển nhiên là rất kinh ngạc, hắn cười ngượng ngùng.

"Ừm... Nhất Bác, bọn tôi muốn cho cậu một bất ngờ để chúc mừng cậu lần này giành được thành tích tốt."

"À, đúng, đúng, đúng." Những người khác lắp bắp phụ họa.

Tuy rằng hơi hoảng hốt trong chốc lát, nhưng thật ra vừa rồi trên bàn ăn mọi người đều nhìn ra chút manh mối. Vài tên con trai bắt đầu la ó, lúc trước còn cảm thấy hai người ánh mắt mập mờ, hiện tại quả nhiên ở bên nhau, hai người đẹp trai yêu nhau thật bắt mắt quá đi.

Vương Nhất Bác thở dài, nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến cười cười, cậu nắm lấy tay anh giơ lên, vô cùng quanh minh chính đại khoe khoang, giống như một con sói nhỏ học được cách săn mồi liền khoe chiến lợi phẩm của mình.

"Đúng vậy, chúng tôi đang yêu đương."

Trái tim của Tiêu Chiến lỡ một nhịp, anh cảm thấy Vương Nhất Bác có thể mê hoặc anh cả đời.


---

Tác giả:

Đừng gấp, đừng gấp, hiếm khi mới hồn nhiên trong sáng, những gì nên có sẽ có (gợi ý chương tiếp theo hắc hắc)

---

Tui: Chời ơi, cú pék, sau một thời gian bị đét lai vùi dập t đã quên cách up truyện ㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro