Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.

Dự án thiết kế Tần Nguyên nhận lần này bên A có rất nhiều yêu cầu. Tiêu Chiến cùng bọn họ thức trắng hai đêm mới hoàn thành, Tần Nguyên vỗ bàn nói tối nay mời mọi người ra ngoài liên hoan một bữa.

Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác nói ngày mai cậu mới trở về, vì thế anh liền đáp ứng lời mời tối nay ra ngoài ăn cùng các tiền bối trong studio, dự định chờ Vương Nhất Bác về sẽ đãi cậu một bữa lớn.

---

Mấy người trẻ tuổi tụ tập ăn uống tất nhiên không thể không chọn lẩu, hôm nay bọn họ rất vui vẻ nên gọi vài chai bia. Tửu lượng Tiêu Chiến không tốt, sau một hồi cùng mọi người cụng ly uống vài chén, Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy chóng mặt, yên lặng ngồi tại chỗ chống cằm nghe mọi người trò chuyện.

Lúc này Tiêu Chiến quả thực rất ngoan, đàn chị Lý nói đùa với anh, nói anh mặt đỏ như thỏ rất dễ bị người ta bắt cóc về nhà.

"Rất khiến người ta thích." Tần Nguyên nói một câu như vậy, quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, ánh mắt mang theo ý cười nhu hòa, trong mắt người khác lại rất dịu dàng.

Tiêu Chiến uống đến ngẩn người cũng không trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Khiến người ta thích sao? Vậy Vương Nhất Bác đã thích mình rồi ư? Khi nào cậu ấy tỏ tình với mình nhỉ?


Mọi người trò chuyện không ngớt, Tiêu Chiến nghe không vào, có lẽ là nhớ Vương Nhất Bác, chống cằm suy nghĩ xem nên làm món gì cho cậu, anh nhớ Vương Nhất Bác nói mình thích ăn cánh gà cola.


Mọi người trò chuyện ăn uống, đến 09 giờ rưỡi tối, ai cũng uống chút rượu chuẩn bị cùng nhau về. Đàn chị Lý vẫn ở ký túc xá của trường nên Tần Nguyên thuận đường bắt taxi đưa cô và Tiêu Chiến cùng về.


Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau dựa vào cửa sổ ngủ gật, Tần Nguyên lén nhìn người nọ qua kính chiếu hậu, phát hiện anh lấy điện thoại ra gõ vài cái, có lẽ gửi tin nhắn cho ai đó, sau đó đặt khuỷu tay lên một bên cạnh cửa sổ nhắm mắt lại.

Xe chạy không nhanh không chậm, mỗi khi chạy ngang qua đèn đường, ánh sáng xuyên từ cửa kính xe chiếu vào mặt Tiêu Chiến, làm nổi bật đường nét khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp.


Anh rất đẹp, dễ khiến người ta động tâm, chính anh cũng biết rõ điều này nên rất biết cách để Vương Nhất Bác chú ý đến mình.

Ngoại trừ Vương Nhất Bác, cũng có vài người bị anh thu hút một cách vô thức.


Xe taxi đi ngang qua trường học, đàn chị Lý xuống xe trước, tửu lượng của cô rất tốt, cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng, tạm biệt liền đi về.

Tần Nguyên bảo tài xế đến tiểu khu của Tiêu Chiến trước, cách đó không xa.

---

"Cảm ơn tiền bối."

Tiêu Chiến mở cửa xe bước xuống, anh giơ tay định chào tạm biệt, không ngờ Tần Nguyên cũng xuống xe, thấy Tiêu Chiến mặt đỏ bừng, liền hỏi anh có chóng mặt không.

"Không chóng mặt, vậy em về trước ạ." Tiêu Chiến lui về phía sau một bước.

"Anh tiễn em."

Tần Nguyên kiên trì, Tiêu Chiến mấy lần nói không cần, Tần Nguyên lại quay đầu bảo tài xế lái xe đi trước, lúc này Tiêu Chiến cũng chỉ có thể gật đầu: "Vậy làm phiền tiền bối Tần, tiễn em đến dưới lầu là được rồi ạ."

Tiêu Chiến cố tình nói câu này, Tần Nguyên đồng ý.

---

Lúc đến dưới lầu, Tiêu Chiến xoay người lại lễ phép cảm ơn rồi mới đi lên. Tần Nguyên đột nhiên nắm lấy tay anh gọi anh lại, Tiêu Chiến xoay người vặn vặn cổ tay, Tần Nguyên mới buông ra.

Tiêu Chiến ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt nhìn trực diện của Tần Nguyên, khoảng cách giữa hai người không xa. Tiêu Chiến uống chút rượu liền cảm thấy đầu óc nóng lên, cũng bởi vì hành động khác thường vừa rồi của Tần Nguyên mà bối rối và khó chịu.

"Tiêu Chiến... Thực ra anh vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện." Tần Nguyên mím môi, ánh mắt rũ xuống, nhìn bóng của Tiêu Chiến, "Không biết em có nhìn ra anh thích con trai hay không?"

Tiêu Chiến nhíu mày, anh và Tần Nguyên quen biết cũng không lâu lắm, thông qua sự giới thiệu của thầy mới đến studio thiết kế của anh ta, hai người bình thường tiếp xúc cũng chỉ là các hạng mục công việc thiết kế. Tiêu Chiến cũng không chú ý đến cuộc sống riêng tư của anh ta, đối với điều này có chút bất ngờ.

Có lẽ vì gần đây anh quá tập trung vào Vương Nhất Bác, nên hơi chậm chạp trước những cảm xúc mập mờ xung quanh mình.

"Ừm..." Tiêu Chiến cảm thấy hơi khó xử, những lời này của Tần Nguyên ám chỉ quá rõ ràng, anh cũng không muốn nói quá khó nghe, "Em không để ý, xin lỗi tiền bối."

Tần Nguyên nhìn khuôn mặt có chút đỏ của Tiêu Chiến, đèn đường không sáng lắm, ánh sáng mờ mờ gió thổi nhè nhẹ, anh ta cảm thấy bầu không khí hiện tại chính là cơ hội tốt để bày tỏ tình cảm của mình.

"Tiêu Chiến," Tần Nguyên tiến về phía Tiêu Chiến nửa bước, giơ tay muốn sờ tóc Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến đã lui về phía sau một bước.

Tần Nguyên sững sờ nhìn Tiêu Chiến, rất nhanh cúi đầu thở dài một hơi, đang định nói gì đó, đột nhiên có một người đi tới ngăn lại giữa hai người.


"Tiêu Chiến, sao về muộn thế?"

Tiêu Chiến quay đầu, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác, hai người nhìn nhau một hai giây, khi Tiêu Chiến định thần lại, đôi mắt anh lập tức trở nên phấn khích: "Em về rồi hả? Không phải nói là ngày mai sao?"

Vương Nhất Bác mím môi không nói, dễ dàng nhận ra tâm tình cậu lúc này rất không vui, trong lòng thầm nghĩ may mà mình về, nếu không trở về có phải bị người ta lợi dụng lúc không có nhà mà vào hôi của hay không.

Ý thức lãnh địa của sói nhỏ vô cùng mạnh mẽ, hành vi bảo vệ thức ăn lại càng phát ra theo bản năng.


Tần Nguyên nhìn hai người họ, cau mày, những lời của Vương Nhất Bác ám chỉ quá rõ ràng. Dường như có chút trách móc việc Tiêu Chiến về muộn, nhưng thật ra giống như tuyên bố chủ quyền hơn. Cậu xuất hiện ở đây vào lúc này và nói những lời đó, người thông minh nhất định sẽ nhìn ra mối quan hệ của bọn họ, thậm chí là đã sống cùng nhau.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tần Nguyên, vô cùng có lệ xuất phát từ lễ phép cười cười: "Cảm ơn anh đã tiễn anh ấy, làm phiền rồi." Nói xong cũng không đợi người khác phản ứng liền quay đầu, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến bước vào đơn nguyên, để Tần Nguyên đứng đó một mình.

---

Sự không vui của Vương Nhất Bác được bộc lộ rõ ​​ràng, Tiêu Chiến choáng váng bị khí thế của cậu đè nén không dám thở mạnh, trong lòng còn khó hiểu vì sao Vương Nhất Bác về sớm cũng không nói với mình một tiếng. Anh nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Vương Nhất Bác, nghe thấy tiếng thang máy đinh một tiếng đến tầng.

Vương Nhất Bác buông tay Tiêu Chiến đi ra khỏi thang máy, Tiêu Chiến chợt nhận ra điều gì đó, nhún vai cười một tiếng rồi nhanh chóng đi theo.


Vương Nhất Bác không vui, nhưng Tiêu Chiến lại vì thế mà cảm thấy vui vẻ, giấm đổ nồng quá rồi này.


Vương Nhất Bác mở cửa bước vào, mở tủ giày lấy dép lê ra, xoay người đặt trước mặt Tiêu Chiến, nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút ửng hồng của anh.

"Anh uống rượu?"

Vốn muốn về sớm tạo bất ngờ, ai ngờ khi xuống lầu lại gặp Tần Nguyên và Tiêu Chiến đang nói chuyện, thấy anh ta tiến lại gần giơ tay định chạm vào Tiêu Chiến, cậu không khỏi cáu kỉnh. Đèn đường dưới lầu quá mờ nên cậu không nhìn thấy dấu vết của cồn trên mặt Tiêu Chiến, lúc này mới để ý.

Tiêu Chiến rầu rĩ ừ một tiếng.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào anh hai giây trước khi thở phào giống như đã thỏa hiệp cái gì đó: "Có thấy khó chịu không? Có muốn nôn không?"

Tiêu Chiến bĩu môi lắc đầu, vừa định cúi người cởi dây giày, lại vì tác dụng của cồn mà choáng váng ngã sang một bên, được Vương Nhất Bác đỡ lấy cánh tay giữ vững.


Khi Tiêu Chiến ngước mắt lên, bĩu môi tỏ vẻ ấm ức, chỉ một lát hồ ly nhỏ đã có tính toán, tinh ranh khoác lên bộ lông thỏ trắng bắt đầu câu người.

"Hơi chóng mặt, Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác thở dài, ngồi xuống giúp người ta cởi dây giày, ấn vào gót chân Tiêu Chiến cởi giày ra, còn chu đáo đặt dép trước mặt người ta, quả thật không thể chu đáo hơn. Giúp Tiêu Chiến thay giày xong cậu mới đứng dậy đổi sang dép lê. Tiêu Chiến nhìn đôi dép của hai người, đôi cậu mua ở siêu thị ngày hôm đó cùng kiểu dáng với đôi trên chân anh nhưng khác màu. Vương Nhất Bác không nói, nhưng anh biết nó là của cậu.

Thật quá mập mờ, chuyện mang dép giống nhau hình như chỉ có mấy cặp yêu nhau mới làm.

---

Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ngồi trên sofa, cậu vào bếp rót một ly nước nóng, lại mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, thấy có mật ong nên pha một ly cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không chịu ngồi yên, đến cửa phòng bếp tựa vào khung cửa nhìn cậu.

"Tiền bối Tần tốt lắm, thấy bọn anh uống rượu liền tiễn bọn anh về." Tiêu Chiến khoanh tay nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, nhàn nhạt nói.

Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng thìa va vào ly mỗi khi cậu khuấy càng lúc càng lớn, cố nén cười nói: "Anh ấy vừa nói với anh là anh ấy thích con trai, em nói xem như vậy là có ý gì?"


Cái đuôi của hồ ly nhỏ lắc qua lắc lại, cố ý chọc người tức giận, buộc sói nhỏ phải nói ra lời thật lòng.


Tiêu Chiến quả nhiên đã đạt được mục đích, Vương Nhất Bác nghe anh khen người khác bắt đầu tức giận, quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Anh không thích uống quá ngọt đúng không?"

"A?"

Tiêu Chiến sửng sốt một lúc, không ngờ cậu lại hỏi như vậy, chẳng lẽ lời vừa rồi không có tác dụng sao?


Vương Nhất Bác đậy nắp mật ong cho vào tủ lạnh, Tiêu Chiến nhìn nước mật ong vẫn còn đang sóng sánh trong chiếc ly cậu đặt trên bếp mà nghẹn họng.

"Tiền bối Tần đối với mọi người đều rất tốt, chúng ta cứ như vậy rời đi, hình như không phải phép lắm phải không?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, thấy cậu cầm ly đi tới, còn định nói thêm gì đó, lại bị cậu dùng sức nắm lấy cổ tay kéo đi. Vương Nhất Bác hung hăng kéo anh đến phòng khách.

"Mau uống đi, tỉnh rượu." Vương Nhất Bác buông tay Tiêu Chiến ra, đưa ly cho anh.

Ánh mắt Tiêu Chiến trầm xuống, ừm một tiếng cầm lấy ly, một ngụm uống cạn, nhiệt độ nước vừa phải.


Tiêu Chiến nuốt ngụm nước cuối cùng, Vương Nhất Bác đột nhiên tiến lại gần khiến anh giật mình loạng choạng vấp phải sofa, vừa ngã về phía sau vừa túm lấy quần áo của Vương Nhất Bác. Do ảnh hưởng của trọng lực, Tiêu Chiến kéo theo người ngã về phía sau. Vương Nhất Bác tiến lên một bước bảo vệ đầu của Tiêu Chiến, anh ngã ngồi xuống sofa, Vương Nhất Bác chống tay vào lưng sofa, chóp mũi hai người cách nhau chỉ 10cm.

Hơi thở quá gần, Tiêu Chiến mở to hai mắt, thiếu chút nữa trượt tay làm rơi ly xuống đất, may là nước trong đó đã uống cạn, chiếc ly lăn một vòng trên sofa.


Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác di chuyển từ mắt mình nhìn xuống dưới, khi dừng lại ở đỉnh môi anh, yết hầu Vương Nhất Bác khẽ di chuyển, cậu lại ngước mắt lên, rơi vào đôi mắt ướt át của Tiêu Chiến.

"Anh uống bao nhiêu rồi?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không," Tiêu Chiến hít một hơi, "Anh không uống nhiều."

"Vậy sao anh cứ khen người khác? Em chăm sóc anh nhiều ngày như vậy sao không khen em?"


Tiêu Chiến cảm thấy mình đang rơi vào trạng thái bị người ta nắm chặt. Khi Vương Nhất Bác nói, hơi thở của cậu khẽ mơn trớn làn da anh, nhanh chóng làm cho mặt anh đỏ hơn, khiến anh bại lộ tâm tình khẩn trương. Anh bị khí thế của Vương Nhất Bác lấn át chiếm thế thượng phong, dường như sắp biến thành một con cá đang chờ bị làm thịt.

Tiêu Chiến nhăn mũi, giống như hồ ly nhỏ đang lắc lắc tai.


"Sao anh phải khen em chứ, ra ngoài thi đấu mới mấy ngày trở về liền hung dữ, chả tốt chút nào cả."

Tiêu Chiến thật sự là quá biết làm nũng, đè ngữ khí xuống thật mềm mại, âm cuối như bị kiềm nén, cả câu nói chuyển từ vô tội sang ấm ức, dùng đôi mắt phiếm hồng và khóe miệng hơi bĩu ra nắm lấy trái tim và hô hấp của Vương Nhất Bác.

"Em vừa hung dữ vừa cứng miệng, thích thì thích, sao không thừa nhận em thích anh?"


Tiêu Chiến nói chuyện không có đạo lý, rõ ràng là anh thích trước, câu này hình như đang nói về anh, nhưng anh lại cố tình nói với Vương Nhất Bác như vậy. Muốn Vương Nhất Bác nghĩ mình nên thừa nhận trước, lại muốn Vương Nhất Bác không thể phủ nhận.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Tiêu Chiến, có phải anh uống nhiều lắm không?"

Khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất gần, Vương Nhất Bác vừa định đứng dậy, Tiêu Chiến đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ cậu không cho chạy thoát. Tiêu Chiến giở chiêu cũ, mím môi nhăn mũi muốn Vương Nhất Bác ôm anh vào phòng ngủ: "Anh không uống nhiều, buồn ngủ."

Vương Nhất Bác cố hết sức kiềm chế, nhưng chỉ cần Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, Vương Nhất Bác lại cảm thấy đau lòng. Đôi mắt quá mức xinh đẹp của Tiêu Chiến như bị một tầng hơi nước bao phủ, làm nũng như vậy khiến cả người Vương Nhất Bác mềm nhũn ra.

"Được."


Vương Nhất Bác ôm ngang đầu gối anh, cảm giác người trong tay vùi đầu vào cổ mình, cậu cười nhẹ không phát ra tiếng. Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt anh lên giường, đang định kéo chăn thì Tiêu Chiến lại ngồi dậy không chịu ngủ.

Tiêu Chiến giơ tay nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, thật muốn khiến Vương Nhất Bác hóa thành vũng nước mà.

"Em có thừa nhận thích anh không?" Tiêu Chiến lại hỏi.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác như mất đi lý trí, chỉ có thể ngẩng đầu lên xoa đầu Tiêu Chiến, nhìn những sợi tóc của anh luồn qua kẽ tay.

"Tiêu Chiến, sau này không được ra ngoài uống rượu mà không có em." Bởi vì dáng vẻ mềm mại của Tiêu Chiến lúc này quá quyến rũ, Vương Nhất Bác cảm thấy không thể để người thứ hai nhìn thấy, bất cứ ai nhìn thấy cũng giống như rơi vào tay giặc. Vương Nhất Bác tự đổ lỗi là do Tiêu Chiến khiến tim cậu loạn nhịp.

Ai biết Tiêu Chiến cũng không nghe lời như vậy, anh hừ một tiếng, đẩy Vương Nhất Bác ra, Vương Nhất Bác lùi lại nửa bước, Tiêu Chiến bĩu môi nói: "Em cho rằng anh đối với ai cũng đều như vậy sao? Nếu em không phải là Vương Nhất Bác, anh cũng không thèm quan tâm đến em."


Vương Nhất Bác rốt cuộc nhịn không được bật cười, cảm thấy người ta uống một chút rượu cũng thật đáng yêu. Cậu khoanh tay, vô cùng thích thú nhìn Tiêu Chiến, nhướng mày đầy vẻ đùa giỡn.

"Tiêu Chiến, lúc em trở về thu dọn hành lý, phát hiện tủ quần áo trong phòng ngủ dành cho khách đều là quần áo của anh, anh cố ý sao?"

"Hả?" Tiêu Chiến ngẩng đầu giả vờ mê man, nương theo cơn say vội vàng nói không biết không biết, luống cuống tay chân quay đầu nằm xuống giường đắp chăn kín mít.

Hồ ly nhỏ muốn giấu đuôi, không ngờ đã bị người ta bắt được.


Vương Nhất Bác sẽ không để anh dễ dàng lừa gạt qua ải. Cậu cười cười, giở chăn ra nhanh chóng chui vào trong, nằm lên người Tiêu Chiến đè bả vai anh. Chăn trên đầu thật sự rất không thoải mái, chắn ánh sáng khiến cậu không nhìn rõ khuôn mặt của Tiêu Chiến. Cậu dùng một tay kéo nó ra, chống khuỷu tay lên một bên đầu anh, thăm dò dùng đầu mũi chạm vào chóp mũi của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không né tránh, chậm rãi chớp mắt, hơi thở trở nên nhẹ nhàng, tay nắm thành quyền ấn vào vai Vương Nhất Bác, nhưng không dùng một chút lực nào.

Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, đưa tay chạm nhẹ vào lông mày Tiêu Chiến, sau đó trượt xuống như đang phác họa đường nét môi mũi anh, ánh mắt vô cùng si mê.

Khi ánh mắt Vương Nhất Bác rơi vào đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có thể lập tức nghĩ đến ánh nắng ngày hôm đó, lá rơi trong gió, khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến sau những vệt sáng, và ánh mắt mơ hồ của cậu đang nhìn anh.


Cậu bắt đầu tự cười mình ngu ngốc, lại cười bản thân rơi vào bẫy còn ngây thơ cho rằng mình mới là kẻ giăng lưới.


"Có phải anh đã thích em từ lâu rồi phải không?" Giọng của Vương Nhất Bác có chút trầm, trầm ấm mà gợi cảm, hơi thở của cậu liên tục đập vào nhịp tim Tiêu Chiến.

"Làm sao vậy, Vương Nhất Bác, em nói trước một câu "Em thích anh" khó như vậy sao?"

Tiêu Chiến bĩu môi biểu đạt sự không hài lòng, anh đẩy nhẹ Vương Nhất Bác cố gắng đứng dậy, nhưng Vương Nhất Bác không có ý định di chuyển cũng không cho anh giãy giụa. Cậu chớp mắt ghé sát vào môi anh, từng chút từng chút cướp lấy hơi thở của Tiêu Chiến.

"Thích," Vương Nhất Bác nói, "Em thích anh."


Vốn tưởng rằng câu thích này Vương Nhất Bác sẽ không nói được, nhưng bỗng nhiên nghe được lời này, Tiêu Chiến cảm thấy tim mình như lỡ nhịp, không biết rơi xuống đâu.

"Tiêu Chiến, lúc trước gọi điện thoại, anh nói muốn hôn em, em còn nhớ rất rõ."

Vương Nhất Bác càng lúc càng gần, đầu tiên là hôn nhẹ lên trán Tiêu Chiến, thấy anh nhắm mắt lại, cậu hôn lên chóp mũi anh một cái. Vương Nhất Bác nhìn hàng mi khẽ động của Tiêu Chiến, nụ hôn cuối cùng, rất nhẹ nhàng, đặt lên môi anh.


---

Tui: Trời ơi!!! Cuối cùng cũng hôn ròiiiii, gần end rồi mới chịu hôn ư ư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro