
10.
"Tại sao em lại kết thúc huấn luyện sớm?" Tiêu Chiến hỏi.
Vương Nhất Bác nghĩ cũng không thể trực tiếp nói vì muốn giả vờ tình cờ gặp anh được, như vậy nghe có vẻ rất ngốc, mục đích cũng quá rõ ràng. Trước khi xác định được tâm ý của Tiêu Chiến, cậu tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy, phải vững vàng toàn thắng mới được.
Tuy cậu tính tình thẳng thắn, nhưng cậu còn nhớ rõ lúc đó Tiêu Chiến nói anh ấy không thích con trai.
Cái tên "Tiêu Chiến" từ khi Vương Nhất Bác nhập học đã nghe qua rất nhiều lần. Mọi người đều bảo anh ấy rất hòa đồng, đối với ai cũng tốt tính như nhau. Mặc dù ngay từ đầu Tiêu Chiến có một chút náo loạn cảm xúc với mình, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy vẫn chưa nắm bắt được anh. Có lẽ Tiêu Chiến quả thật cũng không có ý gì khác, Vương Nhất Bác lại sợ mình nghĩ nhiều, vì chính Tiêu Chiến đã nói với cậu đừng hiểu lầm.
Dù sao cũng không vấn đề gì, Vương Nhất Bác không vội, cậu có rất nhiều thời gian, người bên cạnh còn ở đây. Lấy quan hệ hiện tại, Vương Nhất Bác có thể chiếm thời gian của Tiêu Chiến, dù sao anh cũng không bài xích. Cứ như vậy phát triển mối quan hệ mập mờ này từng chút từng chút cũng không tồi.
"Hôm nay em hơi mệt nên về trước."
Vương Nhất Bác tìm một cái cớ qua loa đầy sơ hở, Tiêu Chiến nheo mắt bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng không đoán được người kia đang nghĩ gì, đành khịt mũi bỏ qua.
Bầu không khí lúc này quả thật thú vị, hồ ly nhỏ không biết người ta đã động tâm, còn đang mải suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào để bẻ cong đối tượng. Kết quả là sói nhỏ đã lẳng lặng thu đuôi, rung tai, rất thông minh nghĩ cách dụ người vào trong ổ của mình.
Tại sao hai người thông minh lại bị chặn ở ngã tư này, rõ ràng không có biển báo "Đường này bị chặn" nhưng hai người họ vẫn loay hoay chạy đường vòng 18 ngàn dặm.
Chẳng lẽ rơi vào condi tình yêu thật sự làm cho người ta mất trí? Thông minh nhưng hình như cũng không quá thông minh.
---
Sau đó mấy ngày Vương Nhất Bác không ở nhà Tiêu Chiến nữa, dù sao cũng không có lý do chính đáng, nhưng lấy cớ giám sát Tiêu Chiến uống thuốc, mỗi buổi trưa kết thúc huấn luyện cậu đều hẹn anh đi ăn cơm, nếu không có tiết học Vương Nhất Bác sẽ đóng gói mang về nhà anh, dù sao cũng rất gần trường.
Tùng Tùng là người đầu tiên phát hiện ra điểm không thích hợp giữa hai người, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao lúc đầu còn náo loạn ngại ngùng, về sau thì quan hệ tốt hơn một chút, còn bây giờ thì tốc độ thân thiết này cũng quá nhanh đi.
Ban đầu Tiêu Chiến luôn xuất hiện thường xuyên, sau đó Vương Nhất Bác ngay cả cái bóng cũng không thấy, lúc trước đều cùng nhau ăn cơm, sao bây giờ chỉ còn có mỗi mình hắn vậy.
Làm ơn đi, sao bọn họ ra ngoài chơi cũng không mang theo mình...!! Tùng Tùng buồn bực, quyết tâm phải nhanh chóng theo đuổi được nữ thần, thoát kiếp cẩu độc thân, hắn tuyệt đối không làm bóng đèn.
Hắn không biết Tiêu Chiến là người như thế nào, nhưng hắn rất rõ Vương Nhất Bác, cậu chưa bao giờ là người quản người khác chuyện ăn uống thuốc men cả. Đồng đội đều nói Vương Nhất Bác là người lạnh lùng nhất, không quan tâm chuyện dư thừa cũng không quan tâm ai đang để ý đến mình. Nhưng mấy ngày nay vừa kết thúc huấn luyện cậu đã vội vàng chạy trước, thật không bình thường mà.
Vài người hỏi Tùng Tùng Vương Nhất Bác đã xảy ra chuyện gì, cũng có người bàn tán có phải Vương Nhất Bác lén lút yêu đương hay không, sao đột nhiên thẳng nam lại giác ngộ nhanh như vậy... Tùng Tùng chỉ có thể nhún vai mặt không biểu cảm: "Mọi người hỏi tôi, làm sao tôi biết được?"
Dù sao cũng có gì đó không đúng lắm.
---
Sắp hết học kỳ, Tiêu Chiến rất bận rộn, hết bài thi rồi đến bài tập thiết kế. Cuối kỳ câu lạc bộ cũng không có hoạt động nào, Tùng Tùng đã vài ngày không gặp Tô Sâm, hắn không phải lúc nào cũng tìm được cớ rủ người ta ra ngoài. Hôm nay lúc huấn luyện còn than thở với Vương Nhất Bác, theo đuổi người sao mà khó quá.
"Cậu nói xem làm sao tìm cớ hẹn cô ấy mà không đột ngột? Cảm giác nói thế nào cũng như đang cố ý a." Tùng Tùng nói.
Vương Nhất Bác vẫn cầm súng ngắm bắn, nín thở giữ tư thế ổn định, đảo mắt liếc nhìn Tùng Tùng: "Trực tiếp hỏi cô ấy bữa trưa ăn gì, ăn cùng nhau không phải là được rồi sao."
Thật ra Tùng Tùng chỉ phàn nàn than thở, cũng không thật sự muốn nhận được lời khuyên gì từ Vương Nhất Bác. Mặc dù hắn cảm thấy những lời của Vương Nhất Bác hoàn toàn vô dụng, nhưng hắn vẫn rất ngạc nhiên khi Vương Nhất Bác đáp lại mình, lại còn là chủ đề về tình yêu.
Điều này cũng quá kỳ lạ.
"Sao cậu thẳng thắn như vậy? Lỡ người ta thấy xấu hổ thì sao?" Tùng Tùng đặt súng xuống quay sang nhìn Vương Nhất Bác, thấy huấn luyện viên đang đi về phía họ, hắn lập tức quay lại nhặt súng lên.
Vương Nhất Bác khịt mũi, không nói nữa, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ bóp cò, đặt súng xuống xoay cổ tay, nheo mắt nhìn màn hình. 10.3, khá ổn định. Một loạt động tác đẹp trai lai láng, bộ dáng sạch sẽ khiến người ta cảm thấy cậu có ý tỏ vẻ đẹp trai, vô cùng đắc ý. Quả thật cũng nên đắc ý, gần đây mọi thứ đều thuận lợi, không cần phải vò đầu bứt tóc suy nghĩ lý do để hẹn người đi chơi.
"Cứ thẳng thắn như vậy đấy." Một bộ xuân phong đắc ý.
Tùng Tùng quay đầu nhìn người chép miệng, huấn luyện viên vừa vặn đi tới, vỗ vai Vương Nhất Bác nói không sai, sau đó lại nhìn Tùng Tùng: "Hôm nay cậu có thể lên 9 điểm không?"
"Ai nha, huấn luyện viên La, đừng giễu cợt cháu mà, cháu đủ khổ rồi."
"Vậy thì cậu nghiêm túc một chút." Huấn luyện viên cười.
---
Tuần sau sẽ ra ngoài thi đấu, kế hoạch huấn luyện tuần này của huấn luyện viên là tăng thêm khối lượng luyện tập, hai nhóm bắn xong, lại cho bọn họ ra sân thi đấu chạy năm vòng, khiến cho bọn họ thở không ra hơi trở về tiếp tục luyện bắn. Đó là bài huấn luyện độ ổn định cho họ.
Bây giờ đã là tháng mười hai, lúc chạy thở dốc liền có hơi trắng bay ra, điện thoại trong túi vang lên hai lần Vương Nhất Bác mới cảm nhận được, là Tiêu Chiến gọi cho cậu.
"Này, Nhất Bác, hôm nay còn chưa tập xong à?"
Vương Nhất Bác liếc nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi, cậu quên nói với Tiêu Chiến hôm nay sẽ tăng cường huấn luyện.
"Ừm, phải một lát nữa mới xong, hay là anh ăn trước đi?"
Tiêu Chiến nghe thấy người trong điện thoại còn thở hổn hển, liền dừng lại một lúc: "Phòng luyện bắn của em có cho người ngoài vào không? Chiều nay anh không bận, đợi em cùng ăn cơm nhé?"
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi đồng ý, vội vàng chạy xong hai vòng còn lại rồi trở về phòng huấn luyện.
Tùng Tùng chạy xong năm vòng thở không ra hơi, chống gối hít sâu hai cái, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Chiến đi tới.
"Hả? Tiêu Chiến," Tùng Tùng vẫn thở hổn hển, đứng thẳng dậy, "Sao đàn anh lại ở đây? Anh tìm Nhất Bác hả?"
"Ừm, cậu ấy đâu?"
"Anh vào đi, cậu ấy chạy nhanh quá." Tùng Tùng chống tay lên thắt lưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mấy đồng đội phía sau cũng chạy trở về, tiến đến vỗ vai Tùng Tùng, có người nhìn thấy Tiêu Chiến liền cười chào đàn anh.
Hầu hết mọi người đều biết đến Tiêu Chiến, không phải vì Vương Nhất Bác, mà vì cái tên "Tiêu Chiến" rất nổi tiếng trong trường.
Vương Nhất Bác chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi tập để cùng Tiêu Chiến đi ăn, nên là người chạy về đầu tiên. Cậu nói với huấn luyện viên có một người bạn đang chờ mình, có thể tập xong với nhóm một rồi về trước không.
"Được, chỉ cần được 10.5 tôi sẽ cho cậu về trước." Huấn luyện viên La là một người trẻ tuổi dễ nói chuyện, sớm đã nhận ra Vương Nhất Bác có điểm khác thường liền đoán rằng có lẽ bạn gái của cậu tới, cũng không phải làm khó gì, chỉ là muốn xem xem liệu Vương Nhất Bác có thể phát huy ổn định hay không. Dù sao đội cũng rất coi trọng việc Vương Nhất Bác tham gia cuộc thi.
Điều này thật sự không dễ dàng, vừa chạy xong là lúc khó khống chế hơi thở nhất, tâm lý và sự ổn định cũng không tốt chút nào, dù sao điểm tốt nhất trong một lần bắn chỉ là 10.9.
Tiêu Chiến đi theo bọn Tùng Tùng vào liền thấy Vương Nhất Bác đứng trước đài bắn, tay cầm súng, hơi nghiêng đầu dán vào ống ngắm, vững vàng đến mức không thể nhìn thấy cử động thở dốc nào. Nhìn cậu nhắm mắt thả lỏng, sau đó lại mở mắt, chuyển thành ánh mắt cực kỳ kiên định, Tiêu Chiến cảm thấy cậu với người khác thật quá khác biệt.
Giống như lần đầu tiên gặp mặt, khí chất lạnh lùng của Vương Nhất Bác hóa ra là như vậy. Không chỉ lạnh lùng mà còn khiến người ta có cảm giác rất xa cách, cảm giác xa cách này đến từ đôi mắt của cậu. Đôi mắt tam bạch lúc nhìn chằm chằm vào một điểm như cảnh báo người lạ chớ lại gần và không thể mạo phạm, thậm chí là báo cảnh sát "nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm", loại tín hiệu nguy hiểm này phát ra từ trái tim Tiêu Chiến.
CẢNH BÁO: RUNG ĐỘNG. CẢNH BÁO: RUNG ĐỘNG.
Đẹp trai như vậy, Tiêu Chiến trực tiếp dán mắt lên Vương Nhất Bác, một bước cũng đi không được. Tùng Tùng quay đầu nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác, ánh sáng trong mắt Tiêu Chiến gần như tràn ra ngoài.
Lần này Tùng Tùng đã hiểu rồi, Vương Nhất Bác chạy nhanh như vậy là vì Tiêu Chiến.
Chỉ nghe một tiếng súng nhỏ vang lên, Tiêu Chiến nhìn thấy huấn luyện viên phía sau Vương Nhất Bác mỉm cười vỗ vỗ vai cậu. Từ xa, màn hình phía trên hiển thị vị trí Vương Nhất Bác bắn 10.6.
"Mợ nó, anh Bác không hổ là anh Bác, chạy xong hai cây số trở về vẫn ổn định như vậy." Không biết là ai nói, dù sao Tiêu Chiến cũng không biết bọn họ. Bây giờ anh chỉ cảm thấy Vương Nhất Bác không phải là bắn súng, mà là bắn thẳng vào tim anh.
Bắn súng có cần phải đẹp trai vậy không? Tiêu Chiến hối hận vì đã không đến sân tập sớm hơn để xem Vương Nhất Bác luyện tập. Anh cảm thấy mỗi ngày đều có thể bị vẻ đẹp trai này đánh cho choáng váng, mỗi ngày tim đập nhanh như vậy liệu có bị đột tử không nhỉ?
Vương Nhất Bác đặt súng xuống vô cùng đẹp mắt, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tiêu Chiến, cậu không khỏi nhịn cười. Nếu biết có người theo dõi từ phía sau, cậu đã đùa thêm một lúc rồi.
Vương Nhất Bác bước tới với một cái đuôi công rực rỡ, vừa cởi áo khoác huấn luyện vừa lại gần Tiêu Chiến, thuận tay nhét áo khoác vào tay anh, một vẻ không hổ là mình.
"Đến nhanh như vậy?" Vương Nhất Bác có chút đắc ý nói.
Yết hầu Tiêu Chiến trượt xuống, năng lượng đẹp trai vẫn chưa kịp tan hết, nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở của Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, em thật đẹp trai."
Vương Nhất Bác cười không hề khiêm tốn chút nào. Tùng Tùng đứng một bên đầy chua xót, giống như vừa xem hai người bọn họ tán tỉnh nhau? Mình thật là dư thừa, mình đáng lẽ ra không nên xuất hiện trong cảnh này...
Sói nhỏ phạm quy cố tình bày ra vẻ đẹp trai, hồ ly nhỏ bị trêu chọc hai tai đỏ lên đầu như bóc khói.
---
Hai người tùy ý đi căng tin ăn chút gì đó, Vương Nhất Bác nhìn cà tím trên đĩa cơm của Tiêu Chiến, liền biết buổi trưa đông người, cô phát thức ăn bị nhầm lẫn. Chuyện Tiêu Chiến không thích ăn cà tím trên diễn đàn trường Vương Nhất Bác đã xem qua.
Thật ra đó chỉ là một số bài đăng rất nhàm chán, nơi các cô gái thích buôn chuyện thảo luận về sở thích và cả điểm ghét của những anh chàng đẹp trai trong trường. Vương Nhất Bác tối hôm đó quả thật đã đọc qua rất nhiều bài viết nhàm chán đó.
Vương Nhất Bác đưa tay gắp hết cà tím trong đĩa của anh, còn gắp vài miếng rau xanh và thịt viên trên đĩa mình cho Tiêu Chiến. Đôi lông mày vốn đang nhăn lại của Tiêu Chiến giãn ra, ngẩn người nhìn Vương Nhất Bác cúi đầu gắp thức ăn. Khi Vương Nhất Bác ngước mắt lên, thấy Tiêu Chiến đang nhìn mình.
"Ừm, nghe nói anh không thích ăn cà tím." Vương Nhất Bác giải thích.
Tiêu Chiến cúi đầu ăn một miếng cơm, thỉnh thoảng len lén nhìn biểu cảm của Vương Nhất Bác.
Thật kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ kỳ lạ ở điểm nào.
"Đúng rồi, em sắp chuyển ra khỏi ký túc xá, sau này hẳn là tương đối thường xuyên ra ngoài thi đấu, thường xuyên huấn luyện phải dậy sớm, khó tránh sẽ quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi, với lại buổi tối bọn họ chơi game em cũng không ngủ được." Vương Nhất Bác vẫn cúi đầu gắp thức ăn cho vào miệng. Hồ ly nhỏ không biết Vương Nhất Bác có ý gì.
"A? Vậy em đã tìm được nhà chưa? Khi nào chuyển đi?"
Tiêu Chiến vốn định hỏi Vương Nhất Bác có muốn đến ở phòng ngủ cho khách trong căn hộ mà mình đang thuê không, nhưng anh sợ như vậy quá rõ ràng, lời mời trắng trợn như vậy dường như còn có động cơ khác. Anh cũng chưa từng nói với Vương Nhất Bác mình muốn tìm bạn cùng phòng bao giờ cả.
Đang không biết phải làm sao, Vương Nhất Bác đã nói: "Tuần sau em phải đi huấn luyện, hai ngày nay cũng không tìm kịp. Hay là tạm thời anh cho em mượn phòng cho khách?"
Sói nhỏ đột ngột nhào tới khiến người ta trở tay không kịp. Tiêu Chiến dường như bị nhìn thấu tâm tư, vành tai đỏ bừng, sau đó nhận ra, hẳn là Vương Nhất Bác không nhìn ra được ý định của mình.
Dù sao thì, cứ đồng ý trước đã!
"Được, anh trở về sẽ thu dọn phòng cho khách, khi nào em chuyển đến?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, bật cười, Tiêu Chiến sửng sốt hai giây cũng cúi đầu cười. Vội vàng như vậy, cũng quá rõ ràng đi, giống như muốn Vương Nhất Bác lập tức đến vậy.
"Hai ngày nay có huấn luyện hẳn là không kịp, thứ bảy đội sẽ xuất phát, chắc chỉ kịp đem hành lý gửi bên anh trước, còn chưa kịp thu dọn đã phải rời đi."
Tiêu Chiến gật đầu: "Hay là em ở tạm đi, trở về rồi thu dọn hành lý sau, trước mắt cứ để hành lý ở chỗ anh cũng được."
"Được."
Thật tốt, Tiêu Chiến cảm thấy mình lại nhặt được món hời, tuy ở gần nhau như vậy rất dễ bị phát hiện, nhưng anh cũng không quan tâm nhiều đến thế. Cho dù Vương Nhất Bác không tìm nhà, trực tiếp đến ở chung với anh cũng tốt, dưới một mái nhà còn sợ không có thời gian quấn lấy cậu hay sao?
---
Quả nhiên, 07 giờ sáng thứ bảy Vương Nhất Bác đã tới gõ cửa nhà Tiêu Chiến. Tiêu Chiến còn đang mơ mơ màng màng đi mở cửa, lúc Vương Nhất Bác đẩy hành lý vào, Tiêu Chiến vẫn đang giữ cửa ngáp một cái. Cậu đặt sữa đậu nành và bánh vừa mua lên bàn ăn, lấy đi chiếc chìa khóa mà Tiêu Chiến định đưa cho mình.
"Sao sớm thế?" Tiêu Chiến hỏi, còn đang dụi mắt.
"Bọn em sắp đi rồi, mang hành lý sang trước, tuần sau trở về em sẽ tự thu dọn."
Tiêu Chiến nhăn mũi, bộ dáng chưa tỉnh ngủ, gật gật đầu, sau đó mới chợt nhận ra, giọng điệu không hài lòng: "A? Em sẽ đi một tuần?"
"Đúng vậy." Vương Nhất Bác nhìn thấy dáng vẻ này của anh không khỏi cười khẽ, dùng mu bàn tay xoa xoa chóp mũi anh: "Sao còn chưa tỉnh ngủ đã tức giận rồi. Ngủ thêm đi, em có mua đồ ăn sáng cho anh, nhớ ăn đó. Em đi đây."
"Ồ......"
Tiêu Chiến đóng cửa lại, quay đầu liền nhìn thấy vali của Vương Nhất Bác, rồi đột nhiên mở to hai mắt, đưa tay bịt mũi ngây ngốc hai giây.
Sau đó nhanh chóng lấy hai tay che mặt cào tóc ra sau.
Trời ơi, Vương Nhất Bác thật biết cách trêu chọc mà!!! Phạm quy! Cảnh báo nhịp tim lại vang lên.
Tiêu Chiến đẩy vali của Vương Nhất Bác vào phòng ngủ dành cho khách, sau đó trở về phòng chui vào chăn, thẳng lưng vui vẻ tiếp tục ngủ.
Cảm thấy động tác trêu người vừa rồi của Vương Nhất Bác đủ để mình có một giấc mơ đầy bong bóng màu hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro