
Chương 6
Mấy ngày Dương Chấn ở trên tầng cao nhất của Bình Lan dưỡng sức, hầu như không ra ngoài. Du Mạn Mạn mỗi ngày đều đến, hắn cũng lười nói thêm gì với cô. Dù sao nơi này rất rộng, đại tiểu thư có thể không làm phiền hắn nhiều. A Khôn nói dưới lầu có mấy người mới là do chú Phùng sắp xếp, điều này cũng nằm trong dự liệu của Dương Chấn. Du Cửu Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn, nhét vài tai mắt đến đây là chuyện bình thường.
Hắn tin tưởng việc Ngô Thủ Quân khẳng định trong tình huống bất đắc dĩ, để cho hai bên tàn sát cuối cùng không một ai sống sót. Nhưng lần này sự việc quá lớn, hắn đang suy nghĩ lợi dụng cơ hội gì, một lần nữa lấy lại tín nhiệm của lão hồ ly.
Cách đơn giản và hiệu quả nhất lúc này chính là bắt đầu với Du Mạn Mạn, cô con gái này chính là điểm yếu lớn nhất của Du Cửu Thiên.
"Dương Chấn, đẹp không? ", cô gái thay lễ phục xong, đi giày gót cao tinh tế, làn váy đỏ rượu đong đưa từng bước từng bước đi tới trước mặt Dương Chấn, lông mi chớp chớp hỏi.
"Ừm. ", Dương Chấn đột nhiên bỏ đi ý nghĩ này. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, hắn lầm tưởng cứu người là một trong nhiệm vụ huấn luyện, vừa vặn cứu được Du Mạn Mạn bị bắt cóc, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng cô gái này.
Du Mạn Mạn chỉ mới 22 tuổi, sau sự việc đó đã nghỉ học, được Du Cửu Thiên cho người bảo vệ nghiêm ngặt. Theo quan sát của hắn, Du Mạn Mạn không tham gia vào bất cứ hoạt động kinh doanh nào của tập đoàn, những thứ mờ ám đó, Du Cửu Thiên càng không để cho cô lây nhiễm. Cho dù tương lai trùm ma túy này sa lưới, cũng không nên liên lụy đến Du Mạn Mạn.
Mặc dù trong hai năm nằm vùng ở Cửu Thiên, hắn bị ép làm một số chuyện bất khả kháng, buôn lậu, giết người, nhưng điểm mấu chốt của hắn là không kéo người vô tội xuống nước.
"Cái nào trông đẹp hơn, cái này hay cái vừa rồi?"
"... ", Dương Chấn hoàn toàn không chú ý cô vừa mặc trang phục gì.
"Em biết anh đang không để ý em. ", Cô gái hờn dỗi, cũng không thật sự tức giận," Anh đang suy nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
"Em không tin", Du Mạn Mạn nheo mắt lại, "Gần đây anh không tập trung, không phải anh đang nghĩ đến người phụ nữ nào đó chứ?"
Dương Chấn nhìn đồng hồ, dập điếu thuốc còn chưa hút xong, "Đến giờ rồi, đi thôi."
Du Mạn Mạn đi nhanh hai bước đến bên cạnh Dương Chấn, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh dừng ở giữa không trung, ở vị trí khuỷu tay Dương Chấn muốn giữ lại, cuối cùng ngón tay cuộn chặt và buông xuống.
Cô nắm chặt túi dạ tiệc nho nhỏ trong tay, chất liệu tơ lụa mềm mại, chỉ cần dùng sức một chút, cô có thể cảm nhận được hình dạng bên trong. Đầu tiên là một hộp phấn tròn, một cây son môi, sau đó sờ tới hình dạng một cái bình nhỏ. Cô hít một hơi rồi lặng lẽ nuốt một xuống.
Du Mạn Mạn vẫn đi theo phía sau Dương Chấn. Mấy ngày nay lúc bôi thuốc cho hắn, cô đau lòng đến rơi nước mắt, có hai lần cô kìm lòng không được mà dựa vào bờ vai rộng lớn kia. Tuy rằng vết thương chồng chất nhưng luôn cho cô cảm giác an toàn vô hạn, không lúc nào là không muốn chiếm lấy bả vai này.
Cách một lớp vải mỏng manh, cô cầm lấy cái bình nhỏ bên trong. Ba ngày trước cô lấy nó từ Bằng Lan. Khách đến câu lạc bộ vì trợ hứng có đôi khi sẽ cần thứ này. Cô đã hỏi kỹ, loại thuốc này không tổn hại đến thân thể.
Cô cùng Dương Chấn đã quen biết hai năm. Người đàn ông này lạnh lùng với mọi người, xung quanh cũng không có phụ nữ khác. Hắn đối với cô rất tốt nhưng cái lòng tốt này lại luôn khiến người ta cảm thấy thiếu chút gì đó. Đại tiểu thư kiêu ngạo lần đầu tiên biết yêu, cho tới bây giờ cũng không biết khát vọng đối với một người lại mãnh liệt như vậy. Cô đã cố gắng gợi ý và chờ đợi nhưng Dương Chấn lại chậm chạp không chịu đến gần. Tình yêu khiến cho người ta rụt rè cũng khiến cho người ta bất chấp. Bước đi này cô tự mình quyết định cho dù kết quả có thiệt thòi như thế nào.
Ban đêm, bến tàu Cảng Thành người đến kẻ đi tấp nập. Ánh đèn của Mạn Tinh Hào rực rỡ mê người, tựa như một nàng công chúa duyên dáng đang thả mình trên mặt biển.
Thương giới Hong Kong là nơi nồng đậm khí chất giang hồ, muốn làm ăn tốt phải tìm được chỗ dựa vững chắc. Danh tiếng của Du Cửu Thiên ở nơi này rất lớn, "hắc bạch lưỡng đạo" đều có người sẵn lòng ủng hộ, rất nhiều thương nhân lấy việc quen biết "Cửu gia" làm vinh dự, Liên Tòng Hoài chính là một trong số đó.
"Liên tổng, hôm nay cảm ơn anh. ", Tiêu Chiến nghiêng đầu nói với người đàn ông bên cạnh.
"Chút chuyện nhỏ này không tính là gì. Cậu đã thông báo sẽ đến Hong Kong do đó tôi phải tiếp đãi cậu cho thật tốt. Đừng xem thường bữa tiệc này của Du Cửu Thiên, người tới đều là người có uy tín, có mặt mũi. Cửu gia thích nhất thanh niên tuấn tú tài giỏi, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cậu với ngài ấy. Nếu thật sự cậu có ý định đến Hong Kong định cư thì mối quan hệ này đối với tương lai của cậu này chỉ có lợi, chứ không có hại", Liên Tòng Hoài cười hiền lành, lại nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt đầy thưởng thức.
Họ gặp nhau trong một cuộc họp hợp tác kinh doanh quy mô lớn. Tiêu Chiến là phiên dịch viên trong sự kiện ngày hôm đó. Liên Tòng Hoài xuất thân từ một gia đình học giả và đang theo đuổi kinh doanh. Anh ta luôn ngưỡng mộ những người tài năng, đặc biệt là sau khi biết Tiêu Chiến từng từ chối cơ hội tuyệt vời như Cục phiên dịch của Bộ Ngoại giao, do đó càng tò mò mọi thứ về người này.
Hôm đó anh ta ngồi ở vị trí gần phòng phiên dịch trong hội trường, từ trong tai nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến. Thái độ điềm tĩnh cùng giọng nói truyền cảm này khiến cho anh ta mê mẫn. Sau khi hội nghị kết thúc, Liên Tòng Hoài đã nhờ thành viên ban tổ chức liên hệ. Anh nhất định phải kết bạn với vị phiên dịch khiến anh ta không thể quên từ cái nhìn đầu tiên.
Liên Tòng Hoài là người Hong Kong, lúc ấy họ để lại thông tin liên lạc vì phép lịch sự. Tính cách Tiêu Chiến hơi lạnh lùng nhưng đối phương lại không chút để ý. Tuy rằng sau này có tiếp xúc thêm cũng hời hợt, qua loa cho có lệ nhưng cũng xem là duy trì mối quan hệ. Lúc Liên Tòng Hoài nhận được cuộc gọi từ Tiêu Chiến thì vô cùng kinh ngạc, ngay lập tức thể hiện thái độ niềm nỡ của chủ nhà. Ban đầu Tiêu Chiến vốn định tìm hiểu một chút chuyện của Du Cửu Thiên, không ngờ Liên Tòng Hoài thật sự có trong danh sách khách mời mừng thọ.
Trước khi đi lên du thuyền, bọn họ đều trải qua kiểm tra an ninh chặt chẽ. Ngay cả mang theo thư mời, Tiêu Chiến cũng là một gương mặt lạ, nhân viên công tác mặc âu phục đen phải tiến hành đăng ký lai lịch một cách kĩ càng.
Tiếng còi du dương vang lên, công chúa xinh đẹp trên biển bắt đầu ra khơi.
Mạn Tinh Hào tổng cộng có bảy tầng. Ngoại trừ các phương tiện giải trí, mỗi một tầng của du thuyền đều có phòng nghỉ được bố trí xa hoa. Tất cả du khách sẽ có trải nghiệm độc đáo hai ngày hai đêm trên con tàu khổng lồ này. Tiêu Chiến chọn một căn phòng ở tầng bốn, sau khi phục vụ đưa lên sâm panh chào mừng, thông báo cho anh thời gian bắn pháo hoa lúc nửa đêm liền lịch sự rời đi.
Anh đi tới bên cửa sổ nhìn mặt biển đen kịt mờ mịt trong màn đêm, như thể sóng biển nuốt chửng mọi thứ dưới ánh trăng. Gió gần bờ rất lớn, cho dù ở trong con tàu lớn như vậy, Tiêu Chiến vẫn mơ hồ cảm nhận được những đợt sóng yếu ớt dưới chân mình.
Điện thoại di động rung lên, Liên Tòng Hoài gửi tin nhắn tới, tám giờ ở đại sảnh trung tâm có một bữa tiệc tối, cũng chính là tiệc mừng thọ của Du Cửu Thiên, bảo anh đừng đến muộn.
Tất cả mọi người sẽ đến, Dương Chấn nhất định sẽ ở đó, Tiêu Chiến rất nhanh trả lời "Được".
Anh vào phòng tắm, chỉnh trang lại quần áo một chút. Người trong gương mặc một bộ vest lịch sự, cà vạt gọn gàng, trong mắt ánh hiện lên một tia sáng sâu thẳm. Anh đã từng tham dự những buổi tiệc lớn hơn thế này rất nhiều nhưng lúc này anh vô cớ có chút khẩn trương, lòng bàn tay lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Tiêu Chiến đang nghĩ cách tạo cơ hội một mình gặp mặt Dương Chấn.
Thời gian tới gần đến 8 giờ, Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng, đi thang máy trong suốt đến đại sảnh trung tâm ở tầng một. Liên Tòng Hoài đã chờ sẵn, thấy vị phiên dịch vui vẻ đi xuống, anh ta liền mỉm cười chào Tiêu Chiến.
Trong đại sảnh những bàn ăn tròn được sắp xếp ngay ngắn chằn chịt. Chiếc du thuyền này được đóng bởi một công ty vận tải biển của Ý, cả thiết kế bên ngoài và bên trong đều thiên về phong cách châu Âu, các phòng nghỉ cũng là phong cách xa hoa lộng lẫy, riêng phòng tiệc lầu một lại bố trí thiên về kiểu Trung Hoa, có thể thấy đây là sở thích của Du Cửu Thiên.
Ở đây đã có rất nhiều khách mời tụ tập, Tiêu Chiến nhìn quanh, từ xa đã nhìn thấy Dương Chấn. Trong đám đông, anh cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn và cảm giác khẩn trương lại lần nữa quét qua người.
Dương Chấn mặc âu phục cùng áo sơ mi màu đen, mái tóc được chăm chút cẩn thận, thoạt nhìn càng thêm anh tuấn, đứng bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, trong ánh mắt nhìn về phía hắn phảng phất ngọt ngào, bọn họ ngồi ở vị trí bàn chính.
Một lát sau Du Cửu Thiên đi ra, mọi người đều đứng dậy. Lão mặc một bộ Đường phục màu trắng, trên mặt mang theo nụ cười, đi tới vị trí chủ ở bàn chính, nâng ly rượu trong tay, phát ra âm thanh chậm rãi và mạnh mẽ:
"Hôm nay thật vui khi gặp được mọi người, đã đến dự buổi tiệc của tôi dù lịch trình bận rộn. Du Cửu tôi ở Cảng Thành được mọi người chiếu cố, Cửu Thiên mới có ngày hôm nay. Hôm nay, tại nơi này tôi muốn gửi đến quý vị lời cảm tạ..."
Cách khoảng ba bốn bàn, trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ tay. Tiêu Chiến đối với diễn thuyết của Du Cửu Thiên cũng không có hứng thú, anh vẫn nhìn Dương Chấn cùng cô gái kia. Liên Tòng Hoài liên tục nói một câu gì đó bên tai anh, trong đại sảnh có chút ồn ào, Tiêu Chiến đành phải cúi đầu lắng nghe và thỉnh thoảng khẽ gật đầu, trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, thân ảnh cao ngất kia liền biến mất trong tầm mắt.
Tiêu Chiến có chút hoảng hốt nhìn chung quanh, một thanh âm trầm xuống ở phía sau, dùng âm lượng chỉ có một mình anh có thể nghe thấy, "Tiêu tiên sinh, chúng ta nói chuyện một chút."
Tiêu Chiến lập tức nhận ra giọng nói kia, anh cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói với Liên Tòng Hoài: "Liên tổng, tôi đi vệ sinh một chút."
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào bài phát biểu, không ai để ý đến hai người lặng lẽ rời đi, Tiêu Chiến theo Dương Chấn ra khỏi sảnh trung tâm, đi lên boong tàu trống trải.
Gió biển mặn chát thổi qua đầu, Dương Chấn đứng yên quay đầu nhìn lại, ánh sáng và bóng tối mờ mịt ném chồng lên nhau, Tiêu Chiến nhìn không rõ, trong đôi mắt kia dường như tràn đầy sự tức giận.
"Tại sao anh ở đây?"
"Đến dự lễ mừng thọ."
"Anh có biết Du Cửu Thiên không?"
"Không biết."
"Anh rốt cuộc là muốn làm gì?""
"Tôi đến tìm cậu", Tiêu Chiến không có ý giấu diếm.
Trong mắt Dương Chấn lại bùng lên cơn giận, "Tôi cho rằng lần trước đã nói rất rõ ràng. Tôi đối với anh không có hứng thú, Tiêu tiên sinh thích quầy rầy người khác à?"
Cơn tức giận khiến đồng tử của hắn tối sầm lại. Ở Bình Lan, hắn hiểu ý đồ tiếp cận của Tiêu Chiến nên cố tình để lộ lưng. Hắn nghĩ nếu không nhìn thấy vết bớt, Tiêu Chiến sẽ bỏ cuộc. Sau đó Du Cửu Thiên giao cho hắn nhiệm vụ nhưng lại làm mất hàng, hàng mất hắn hứng chịu trừng phạt và một loạt nhiệm vụ lấy công chuộc tội sau đó khiến hắn choáng ngợp. Tất nhiên trước mặt Du Mạn Mạn hắn đã ra lệnh cho A Khôn nhưng cũng không thật sự cho người điều tra Tiêu Chiến.
Hắn cho rằng sự xuất hiện của Tiêu Chiến chỉ là ngoài ý muốn. Người này đã từng dùng mọi biện pháp muốn rời xa hắn, coi hắn như ôn dịch, như ác ma, đối với việc năm đó hắn rời đi chưa từng có ý giữ lại. Trong những ký ức bị thời gian phủ bụi kia, Tiêu Chiến đã từng hận hắn không thể vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của mình.
Hôm nay ở trên Mạn Tinh Hào nhìn thấy Tiêu Chiến, cả người hắn không kịp suy nghĩ, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng, về sau chỉ để lại duy nhất một suy nghĩ trong đầu.
"Tôi còn có một số việc, muốn xác nhận một chút, cậu thật sự rất giống..."
"Giống như một người bạn cũ của anh, đúng không?", Dương Chấn ngắt lời anh, " Tôi đã nói với anh rồi, tôi là người Hong Kong, sinh ra và lớn lên ở đây, tôi không biết anh. "
Hắn tới gần một bước, "Tiêu Chiến, tôi đối với anh đã đủ khách sáo. Thuyền vừa cập bến anh lập tức rời đi cho tôi. Tôi sẽ coi như anh chưa từng đến, để tôi nhìn thấy anh một lần nữa, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận."
Tiêu Chiến dựa vào lan can boong tàu. Mạn Tinh Hào đã ra khơi được 3 tiếng, anh nhìn cabin sáng rực và Dương Chấn ngay trước mặt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không rõ ràng. Tư duy của anh sắc bén, đặc tính nghề nghiệp khiến anh giỏi hơn người khác trong việc nắm bắt những bất thường trong ngôn ngữ và hành vi.
Dương Chấn một mực cố gắng khiến anh rời xa hắn, nói lời khó nghe, thậm chí có những hành vi khiến cho anh khó xử, nếu như chỉ là không chịu nổi sự quấy nhiễu, hẳn là chỉ đơn thuần chán ghét và tức giận, nhưng anh phát giác Dương Chấn còn rất khẩn trương, thậm chí còn có chút lo lắng.
Tại sao?
Anh muốn tiếp tục khám phá thứ khác thường đó, nhưng phía sau lại có tiếng bước chân hỗn loạn, còn có âm thanh của một vật thể bị kéo đi, xét theo lực ma sát trên mặt đất đoán chừng vật đó rất nặng.
Tiêu Chiến chưa kịp quay đầu lại, gần như cùng lúc đó, Dương Chấn kéo anh đi mấy bước đến mép thuyền, đè anh xuống, lấy lòng bàn tay bịt miệng anh lại.
"Đừng lên tiếng!"
Ánh mắt Dương Chấn sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm phía sau anh, mặt của bọn họ gần như chạm vào nhau, gần đến mức Tiêu Chiến sắp không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Trên biển gió yên sóng lặng, anh lại giống như bị sét đánh trúng, trừng to hai mắt, trừng đến hốc mắt phiếm hồng. Anh cũng không phải là một người cảm tính, đánh giá đầu tiên của mọi người đối với anh đều là bình tĩnh, tự chủ, thậm chí có chút lạnh lùng, trong cuộc đời anh chỉ có vài thời khắc rơi nước mắt nhưng giờ khắc này cảm xúc của anh dâng trào, điên cuồng, chua xót, hỗn loạn, vui mừng, tất cả đồng loạt đánh sâu vào tâm trí.
Anh đã tìm được cảm giác tương tự lại trái ngược kia là thứ gì. Bọn họ đã ba năm không gặp mặt, anh thật không biết hơn một ngàn ngày đêm đó đã xảy ra chuyện gì, khi gặp lại hắn, trái tim anh rối loạn, do dự không thể xác định.
Nhưng tất cả sự do dự và bất an trong lòng anh lúc này đều tan biến. Tiêu Chiến tin chắc người đàn ông trước mặt chính là chàng trai mà anh ngày đêm nhớ nhung, hắn chính là Vương Nhất Bác của anh.
Không sai, tuy rằng hắn đã cao lên, dung mạo có chút thay đổi, ngay cả giọng nói, giọng điệu cũng thay đổi, nhưng chỉ cần Tiêu Chiến chạm vào hắn, những ký ức in sâu trong cơ thể sẽ bừng tỉnh.
Không có cách nào khác. Bọn họ đã dây dưa quá lâu, gút mắc quá sâu, cho dù linh hồn có chia cắt, thân xác vẫn sẽ nhận ra nhau.
Là thói quen điên cuồng và cáu kỉnh của cậu bé ấy, luôn thích ở những nơi có tiếng người ồn ào hay những nơi chật hẹp, không ngừng điên loạn tiến vào anh, đẩy anh vào tình thế tuyệt vọng. Là phòng thay đồ của bể bơi trường học, trong chiếc ô tô đậu bên đường, hay trước cửa sổ sát đất trên tầng 77 của khách sạn hoặc cả những hậu trường của những cuộc hội nghị nghiêm túc.
Vương Nhất Bác luôn là như vậy, cho dù biết anh không thể phát ra âm thanh nào, hắn cũng sẽ hung tợn che miệng lại như vậy. Động tác thô bạo, lòng bàn tay rộng sẽ bóp nát xương cốt của anh. Anh luôn bị thao đến mắt đỏ bừng, hai chân run rẩy, nước mắt sinh lý chảy dọc xuống các ngón tay của hắn, toàn thân run lên, biến thành một con rối gỗ với những âm thanh vỡ vụn.
Anh vĩnh viễn không quên bàn tay này, còn có cảm giác cực khoái kinh người mà anh có được từ cơn đau do bàn tay đó gây ra cùng cảm giác an toàn vặn vẹo.
Nếu như Dương Chấn giờ phút này nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến, hắn sẽ nhìn thấy cặp mắt luôn cự tuyệt hắn, toát ra ánh sáng nhu tình hơn cả ánh trăng, còn có lưu luyến thâm tình chỉ khi nhìn về phía hắn mới có được.
Dương Chấn không nhìn thấy. Hắn vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm tình huống bên kia boong tàu. Là Văn Thái mang theo sáu thủ hạ, bọn họ kéo từng cái bao tải lớn ném xuống biển, trong bao tải rõ ràng có thứ gì đó đang nhúc nhích, thỉnh thoảng phát ra một ít âm thanh mơ hồ.
Tiêu Chiến bị áp chế không thể động đậy, nhưng những giọng nói phía sau cũng không khó phân biệt.
Là tiếng người.
Dương Chấn cau mày, trước đây hắn cũng đã nghi ngờ, Du Cửu Thiên hình như không thích loại tiệc tùng trên biển này, ra khơi tổ chức yến thọ rầm rộ lại càng không giống phong cách của lão.
Từ sáng đến tối, thì ra là thế.
Tiệc mừng thọ đang diễn ra sôi nổi, mọi người đều bận rộn trong đại sảnh, đây là thời điểm tốt nhất để xử lý chuyện như vậy, xóa bỏ một vài sinh mạng và ném thẳng xuống biển mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, ngay cả thi thể cũng không cần bận tâm để giải quyết.
Mấy cái bao tải lần lượt bị ném xuống, chỉ còn lại cái cuối cùng, người bên trong tỉnh lại, bắt đầu giãy giụa ầm ĩ, Văn Thái mắng một câu, ra lệnh cho người của mình nhanh chóng di chuyển. Cùng lúc đó, một đôi mắt tam giác như chó dữ nhìn quanh bốn phía. Bể bơi trên boong tàu lóe lên ánh nước sâu thẳm, Văn Thái nhìn chằm chằm về một hướng trong vài giây, sau đó hất cằm ra hiệu cho một người của mình đi xem xét.
Hai người im lặng nín thở không tiếng động. Tiêu Chiến tựa lưng vào tấm kính lạnh như băng của mạn tàu, tầm mắt rơi vào bóng tối mênh mông bị gió biển bao trùm.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn.
Dương Chấn thẳng người, chỉ trong chốc lát vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn. Vận may như mong đợi đã không xảy ra. Tiếng bước chân dừng lại. Hắn rũ mắt nhìn sàn tàu ẩm ướt, cách bọn họ hai bước, một đôi giày da nam màu đen chậm rãi đứng lại.
-TBC-
04.12.2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro