Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

"Tin tưởng anh, chỉ cần cho anh xem qua, anh có thể ghi nhớ nó."

Không phải Vương Nhất Bác không tin anh. Hắn là không muốn đẩy Tiêu Chiến ra tiền tuyến. Đây là sứ mệnh và nhiệm vụ của hắn. Tiêu Chiến vì muốn ở bên cạnh hắn đã thể hiện bao nhiêu quyết tâm lẫn liều lĩnh. Hắn thấy được, lại không có cách nào với anh. Nhưng nếu Tiêu Chiến đảm nhiệm việc thu thập lộ trình, cho dù nguy hiểm hay trách nhiệm, đều đặt trên người Tiêu Chiến.

"Trước tiên để em xem thử có thể phá hủy cảm biến hay không..." Vương Nhất Bác nói: "Hoặc là sau khi đến đảo, em sẽ phá hủy mạng lưới che chắn để gửi định vị về, sẽ có nhiều cách..."

"Phá hủy cảm biến nhất định sẽ bị phát hiện." Tiêu Chiến ngắt lời hắn, "Có rất nhiều biện pháp, chúng ta cũng không thể khẳng định cái nào sẽ có tác dụng hoặc, có lẽ biện pháp nào cũng đều không thành công, cho nên không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Nếu lên đến đảo, tín hiệu vẫn không hoạt động thì trước mắt có một biện pháp, chúng ta phải thử xem."

Tiêu Chiến nghiêm túc và tỉnh táo, giống như tiến vào trạng thái làm việc thường ngày. Vương Nhất Bác hiểu, mỗi một câu anh nói đều đúng, chuyến đi biển sẽ không kéo dài lâu, không ai có thể đoán trước được tình hình trên đảo, bọn họ phải tranh thủ thời gian ngắn nhất, lấy được thông tin hiệu quả nhất.

"Được rồi," Vương Nhất Bác gạt bỏ lo lắng của mình, lấy lại sự bình tĩnh vốn có của cảnh sát nằm vùng. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay nói, "Trong buồng lái có hai người, em vừa rồi nhìn thấy Hồ Bưu đang ngủ, em tìm cớ đi vào nói chuyện..."

Sau khi bàn bạc kế hoạch, Vương Nhất Bác quay lại phòng kiểm tra tình trạng của Du Mạn Mạn, cô vẫn đang ngủ say. Sau khi hắn quay lại, Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh thay áo sơ mi thành áo phông đen cùng quần ngủ mềm mại tối màu, trong tay cầm một cặp kính mắt. Vương Nhất Bác nhận ra đó chính là chiếc kính anh thường đeo khi làm việc.

"Đi thôi." Tiêu Chiến cầm lấy ly cà phê trên bàn đưa cho hắn. Cà phê vừa pha xong, trên vành ly còn bốc lên chút hơi nước.

Trong lòng phút chốc dâng lên một cảm giác khó tả, Vương Nhất Bác dịu dàng vòng tay ra sau lưng Tiêu Chiến, ôm thật chặt rồi tách ra, tốc độ nhanh đến nỗi cảm xúc không kịp bộc lộ ra ngoài. Xương ngón tay hắn to rộng, cầm gọng kính tinh tế, giúp Tiêu Chiến đeo lên, cuối cùng đè nén mọi suy nghĩ, thốt lên hai chữ dịu dàng "Đi thôi."

Ra khỏi cửa đi qua hành lang, bọn họ tách ra hai hướng khác nhau, trên tàu rất yên tĩnh, cửa sổ đều bị đóng chặt, chỉ có gió từ đầu tàu thổi vào. Tiêu Chiến xuyên qua một sảnh nhỏ, bước chân nhẹ nhàng, từng bước từng bước đi về hướng gió.

Hỏi hắn có sợ không? Sợ chứ! Bản năng của con người là tìm kiếm lợi thế và tránh xa khó khăn. Bao nhiêu lần hắn đối mặt với nguy hiểm, thậm chí đi ngang qua Thần chết, sao lại không biết sợ. Nhưng trong lòng hắn luôn giữ chặt một loại ý niệm, mãnh liệt đến mức chống lại bản năng, càng sợ thì càng phải kiên định.

Cửa trượt của buồng lái có hình bán nguyệt, Tiêu Chiến đi đến bên cạnh cửa, ẩn mình ở điểm mù. Vương Nhất Bác từ phía trước đi đến, nhẹ nhàng gõ cửa cabin, không lâu sau, cửa trượt mở ra, khoảng cách rộng vừa đủ cho một người.

"Anh là... Dương Chấn...?"

Là con trai của Hồ Bưu, tên là Hồ Húc, vóc dáng cao gầy, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, đeo một chiếc vòng cổ leng keng, sau gáy buộc một bím tóc nhỏ, trên xương mày có một vết sẹo. Khi mọi người chào hỏi Hồ Bưu ở boong tàu, cậu ta đứng sau lưng bố mình giống như hoàn toàn không để ý. Nhưng hiện giờ cậu ta rất nhanh nhận ra Dương Chấn, xem ra thái độ đó chỉ là giả vờ.

"Trí nhớ của cậu rất tốt."

"Có chuyện gì sao?" Hồ Húc vẫn chặn ở cửa.

"Không có gì," Vương Nhất Bác cười nói, "Trong phòng có chút ngột ngạt, tôi ra ngoài đi dạo," lơ đãng liếc mắt nhìn vào bên trong, "Lão Hồ đâu?"

Hắn gọi với giọng điệu thân thiết, giống như một người bạn cũ, Hồ Húc chớp mắt hai cái: "Bố tôi ngủ rồi."

"Hành trình dài như vậy, thật sự rất mệt mỏi, vất vả cho cậu rồi, "Vương Nhất Bác nâng ly cà phê trong tay, "Vừa lúc tôi mới pha, giúp tỉnh táo một chút".

Hồ Húc không nhận: "Không cần, anh uống đi."

"Uống nó vào đảm bảo cả đêm tỉnh táo, vốn dĩ là pha cho bố cậu, hạt cà phê từ Nepal." Trước đó Vương Nhất Bác đã hỏi thăm một ít chuyện về Hồ Bưu, đối với một cảnh sát nằm vùng mà nói, tin tức vụn vặt cỡ nào cũng có thể sử dụng được.

Theo kế hoạch của hắn, lúc này Hồ Húc sẽ buông lỏng cảnh giác. Trong lúc rảnh rỗi uống cà phê Vương Nhất Bác sẽ tiến vào khoang lái, trò chuyện vài câu về hàng hải hoặc những gì Hồ Húc cảm thấy hứng thú, sau đó Tiêu Chiến trùng hợp đi ngang qua, Vương Nhất Bác sẽ gọi anh lại, mấy người cùng nhau nói chuyện phiếm, Tiêu Chiến sẽ lợi dụng thời gian uống cà phê này, ghi nhớ bản đồ tuyến đường.

Từ tin tức hắn nhận được, Hồ Bưu mắc chứng động kinh, có hai người từng tiếp xúc với gã đề cập đến. Hồ Bưu thường xuyên buồn ngủ, thậm chí có khi ngủ gật. Vương Nhất Bác suy đoán là do tác dụng phụ của việc dùng ma túy cho nên sẽ không đột ngột tỉnh lại, cho dù có tỉnh lại thì hắn cũng có cách đối phó.

Hồ Húc đánh giá Vương Nhất Bác một lát. Lúc lên tàu Vương Nhất Bác đứng rất gần Du Cửu Thiên, cho thấy không phải là hạng người vô danh tiểu tốt, cậu ta nhận lấy ly cà phê nói, "Cảm ơn."

Tuy nhiên, cửa cabin vẫn bị chặn, có chút ý tứ tiễn người. Vương Nhất Bác không quan tâm nói tiếp, "Vết thương mới à?" Ý chỉ vết xước trên lông mày, "Còn chưa đến ba tháng. Là do gậy sắt hay búa?"

Bị đoán trúng, Hồ Húc giơ tay sờ sờ vết thương, "Làm sao anh nhìn ra được?"

Vương Nhất Bác tiện tay vén vạt áo, lộ ra vết sẹo bên hông và cơ bụng, "Bị thương nhiều lắm, nhìn là nhận ra."

Hồ Húc uống một ngụm cà phê, không nói gì nữa.

"Tàu này có dễ lái không?" Vương Nhất Bác từ trong túi quần móc ra một điếu thuốc.

"Cũng được."

Hắn đốt thuốc rồi rít một hơi, "Tôi chưa thử cái này, xem qua một chút có phiền không?"

Hồ Húc nhìn thoáng qua khoang tàu, "Cái này, không được." Mặc dù là từ chối, nhưng giọng điệu không còn gay gắt.

Cậu ta đi thẳng ra khỏi buồng lái, dừng lại cách đó chưa đầy mười bước, đứng ở nơi có một cửa sổ nhỏ dài, cảm thán: "Thật sự có chút ngột ngạt."

Vương Nhất Bác đành phải đi theo, hai người đứng song song ở bên cửa sổ, cửa buồng lái còn nửa mở, quay đầu có thể nhìn thấy ghế lái và một phần không gian nhỏ bên trong, khe cửa chỉ rộng đủ cho một người, bàn điều khiển và Hồ Bưu đang ngủ, còn lại đều bị che khuất.

Tình huống rất bất lợi, Vương Nhất Bác trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại nhanh chóng tính toán. Không ngờ Hồ Húc cảnh giác cao như vậy, nhất thời hắn không tìm ra biện pháp gì.

"Trông cậu còn trẻ, đã lái tàu được mấy năm rồi?"

"Hai năm."

Chắc là thể trạng của Hồ Bưu những năm này không tốt, nếu không ông sẽ không bất đắc dĩ lôi kéo con trai vào công việc tìm kiếm của cải mạo hiểm này, "Tuyến đường này là duy nhất sao?"

"Ừm."

Chỉ nói vài ba câu, Vương Nhất Bác liền phát hiện Hồ Húc bề ngoài đường hoàng, tính cách lại có chút hướng nội ít nói. Hắn từng tiếp xúc qua không ít loại người này. Bọn họ có thứ mình thích, chỉ có lúc đắm chìm trong thế giới đó, mới có thể thao thao bất tuyệt.

Đó là một chủ đề rất thích hợp để thảo luận, nhưng Vương Nhất Bác không tiếp tục nữa. Mục đích của hắn là quay trở lại buồng lái, trò chuyện mà không xem được bản đồ cũng chẳng có ích gì.

Cà phê trong tay Hồ Húc đã vơi đi một nửa, cậu ta liên tục nhìn vào buồng lái, dường như cũng cảm thấy câu chuyện thật nhàm chán, tiếp theo uống một hơi cạn sạch cà phê trong tay.

Lúc này vừa ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đi tới. Tiêu Chiến đi chân trần, nhanh chóng liếc nhìn về phía hắn, giống như một con nai nhanh nhẹn xoay người chui vào buồng lái. Cả người hắn lạnh toát, máu chảy gia tốc không ngừng, tim đập trượt một nhịp.

"Người anh em! "Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, âm lượng hơi lớn, Hồ Húc sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, Vương Nhất Bác chỉ vào tay hắn, "Cái pacing kia của cậu, làm rất đẹp."

Kỳ thực Vương Nhất Bác đã sớm nhận ra, đây là một động tác kinh điển trong Locking. Hồ Húc hoàn toàn thực hiện theo bản năng, khi trò chuyện không ngừng dùng tay còn lặp đi lặp lại, biên độ rất nhỏ, người bình thường nhìn giống như đang xoay xúc xắc, nhưng Vương Nhất Bác liếc mắt một cái liền nhận ra.

"Anh cũng thích nhảy sao...?"

"Vẫn luôn cảm thấy hứng thú, nếu không bận thỉnh thoảng sẽ học theo từ video trên mạng," Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Nhìn tôi không giống kẻ biết nhảy à?"

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hồ Húc, chính hắn cũng biết quả thật không giống, rất không giống. Vũ đạo, đại học và câu lạc bộ của trường.. những thứ này hình như đã là chuyện của đời trước. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ ở trên một mảnh đại dương mênh mông, trên một chiếc thuyền vận chuyển ma túy không biết chạy về đâu, cùng con trai trưởng thuyền, đêm hôm khuya khoắt thảo luận động tác khiêu vũ đường phố.

Đây là một cảnh tượng nghịch lý mà ngay cả một tiểu thuyết gia giàu trí tưởng tượng nhất cũng không thể nghĩ ra được.

Hắn cười bóp chặt điếu thuốc, mạnh mẽ hít một hơi, không biết Tiêu Chiến đang ở trong hoàn cảnh thế nào, vẫn là cố gắng thư giãn thần kinh căng thẳng. Tiêu Chiến thật sự quá táo bạo, ngay trước mắt hai người, chui vào khoang lái cách đó mười bước.

Vương Nhất Bác biết anh muốn lặp lại thủ đoạn che mắt tương tự, nhìn qua khe cửa mở, bên trong buồng lái không có gì thay đổi. Giờ phút này Tiêu Chiến hẳn là đứng ở phía sau cửa, đằng sau ghế lái, nói cách khác, ngay bên cạnh Hồ Bưu đang ngủ say.....

Hắn không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ nữa, nhanh chóng lấy lại tinh thần, việc hắn có thể làm bây giờ là giữ chân Hồ Húc, cho anh nhiều thời gian nhất có thể.

Bọn họ thấp giọng trò chuyện, từ Locking đến Krumping, rồi đến huyền thoại B - boy người Pháp Lilou, Vương Nhất Bác gần như đều có thể hạ bút thành văn. Trong chuyến đi nhàm chán gặp được một người đồng điệu, điều này làm cho Hồ Húc rất hưng phấn, rõ ràng bị phân tán lực chú ý, không liên tục nhìn vào buồng lái nữa. Vương Nhất Bác cảm giác một giây trôi qua dài như một năm, cảm thấy thời gian như chậm lại vô hạn.

Khoảng mười mấy hai mươi phút sau, một tiếng động từ buồng lái truyền đến, Hồ Húc đột nhiên thu lại ý cười, lập tức cảnh giác, ánh mắt hai người cùng nhau hướng về buồng lái. Độ cong của cửa không thay đổi, bốn bề im lặng, chỉ có ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sóng biển.

"Là gió..." Vương Nhất Bác chỉ nói được hai chữ.

Hồ Húc giơ tay ngăn hắn lại, đáy mắt lóe lên một tia hung hãn, xoay người trở về, bàn tay sau lưng nắm thành nắm đấm.

Vương Nhất Bác đi theo phía sau. Vừa rồi hắn bị che khuất tầm mắt, ngay khi một hai giây âm thanh vang lên, hắn không thể xác định Tiêu Chiến có còn trong buồng lái hay không.

Toàn bộ trái tim như bị dốc ngược, gân xanh trên cánh tay Vương Nhất Bác hơi phồng lên, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Hồ Húc đi tới cửa, tay phải vừa rồi làm động tác nắm chặt, đẩy cửa buồng lái ra, mãi cho đến khi cửa hoàn toàn mở.

Bên trong không có gì phát sinh, chỉ có Hồ Bưu nghiêng người, há miệng đổi tư thế ngủ trên cái ghế lớn khẽ khàng chuyển động. Trước mắt là bàn điều khiển lớn, hệ thống định tốc, định vị và giám sát, những đường cong đan xen xuất hiện trên màn hình... tất cả đều đang vận hành trong yên lặng.

Vương Nhất Bác lặng lẽ hạ tay xuống.

"Muộn rồi." Hồ Húc xoay người, kéo cửa cabin lại đủ rộng cho một người, "Cảm ơn cà phê của anh, công việc ở đây không thể rời đi."

Vương Nhất Bác đương nhiên cũng không muốn tiếp tục trò chuyện. Hắn ngáp một cái, rất thả lỏng nói: "Tôi cũng nên trở về, hôm khác nói chuyện tiếp."

Nói xong hắn xoay người, đi dọc theo hành lang vừa nãy đến.

Ánh đèn mờ ảo trong hành lang hẹp và dài, Vương Nhất Bác tìm thấy Tiêu Chiến cách phòng 109 hai cánh cửa. Anh đứng sát tường, trên tay cầm giày, hắn vội chạy đến ôm lấy anh. Tiêu Chiến giật mình tránh một chút, giống như là quá mức khẩn trương, sau đó nhận ra người liền bất động.

Vương Nhất Bác nửa ôm nửa dìu, đưa người về phòng, đóng cửa lại cũng không buông ra, tim đập rất nhanh, bởi vì vừa rồi quá mức nguy hiểm, cũng bởi vì có chút cảm xúc sôi trào, Tiêu Chiến còn đi chân trần, hắn đau lòng ôm người đặt lên bàn.

"Anh có biết mình đang làm gì không? Lá gan anh to đến mức nào hả?" Giọng nói của hắn vì tức giận và sợ hãi mà đè nén. Hắn thậm chí hung hăng cắn vào miệng Tiêu Chiến, vừa bất lực vừa yêu thương, "Còn có cái gì anh không dám làm hả?!

Loại cảm giác này không cách nào hình dung được. Trong mắt người ngoài Tiêu Chiến lạnh lùng, cao ngạo, kiềm chế, kỹ luật, chỉ có Vương Nhất Bác biết anh vì mình có thể điên đến mức nào, có thể liều lĩnh đến trình độ nào. Anh như là một món trân bảo hiếm có, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy bộ dáng mọi người không nhìn thấy được, hắn cũng thật sự không thể làm gì được với Tiêu Chiến. Hắn tức muốn chết, cũng thích anh đến điên rồi, adrenalin lần lượt tăng vọt.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác biến thành một con cún con, liếm vào chỗ bị cắn, tay không ngừng vuốt ve lưng anh, "Sợ sao? Bây giờ biết sợ rồi sao?"

Phải rất lâu đôi mắt đó mới tập trung trở lại, bị hơi thở nóng hổi của Vương Nhất Bác vây quanh, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh táo. Vừa rồi anh thực sự hoảng loạn, không phải vì liều lĩnh đột nhập vào buồng lái, cũng không phải vì Hồ Bưu cách đó một sải tay mà chính vì tầm mắt đột nhiên tối sầm lại.

Bác sĩ nói đúng, tình trạng mù tạm thời xảy ra ngày càng thường xuyên, nhưng vào thời điểm nguy cấp, anh đột nhiên mất đi thị lực, mồ hôi lạnh như một con rắn trơn trượt, chảy xuống gò má và bò vào cổ áo, sau vài phút giày vò, toàn bộ cơ thể trở nên tê liệt, mắc kẹt trong nỗi sợ hãi.

"Anh đã nhìn thấy..." Tiêu Chiến cố gắng thoát khỏi sợ hãi, cùng với chút hưng phấn, "Bản đồ lộ trình... anh thấy nó rồi, anh nhớ kỹ rồi."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lau lớp mồ hôi mỏng trên thái dương anh, nhìn sâu vào mắt anh. Trong đó là niềm vui sướng, kích động hay là một loại cảm giác hư ảo bụi bặm đã lắng xuống? Hắn không chắc chắn, thậm chí có chút sửng sốt, chỉ biết nhìn Tiêu Chiến đăm đắm không rời mẳt.

Tiêu Chiến có thể hiểu được, anh úp mặt vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, gật đầu khẳng định, giống như đang nói, chúng ta rốt cục có thể về nhà rồi.

-TBC-

09.02.2024

Lời tác giả:

Chú Chiến thật sự thật mê người 🥹🥹🥹 lần đầu tiên viết loại hình này, lãnh tình lại nóng bỏng, thông minh lại cố chấp, lý trí lại điên rồ.

Bo: Làm nằm vùng khó lắm, vừa phải biết văn vừa biết võ, lại còn phải biết nhảy nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro