
Chương 30
"Ý cháu là gì...?" Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào gương mặt Dương Chấn, Dương Chấn lại bắt đầu trầm mặc, trong đầu anh nhanh chóng phân tích những lời này.
Thời cơ đến hắn sẽ rời đi, tức là chưa đến? Dương Chấn ở lại Cửu Thiên là có mục đích, vậy mục đích là gì? Trả thù? Vương Nhất Bác đã từng phục vụ trong quân đội trước khi "hy sinh", lẽ ra hắn không có cơ hội trở thành kẻ thù của Du Cửu Thiên. Điều đó có nghĩa là hắn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành? Nhiệm vụ gì? Ai giao nhiệm vụ? Tổ chức nào? Có phải là cảnh sát không? Hay là một thế lực thù địch với Cửu Thiên?
Tiêu Chiến tạm thời không có manh mối, nhưng có một điều chắc chắn: Dương Chấn không tự nguyện ở lại Cửu Thiên. Điều này khiến đầu óc căng thẳng của anh thả lỏng một chút.
"Trả lời chú đi!" Cảm xúc của anh đã bị đè nén quá lâu, không thể ngăn mình lại, tiếp tục truy hỏi: "Nói rõ cho chú biết, cháu không phải là quân nhân sao? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cháu lại giả chết?"
"..."
"Có phải cháu đang trách chú? Chỉ vì chú phớt lờ cháu nên cháu định trừng phạt chú như thế này sao? Cháu có biết cảm giác của chú khi đột nhiên một ngày, có người báo cho chú biết, cháu đã chết, ngay cả thi thể cũng..." Tiêu Chiến đắm chìm trong quá khứ đau buồn, đôi mắt đỏ hoe, từ trên cổ móc ra một vật lóe lên ánh sáng bạc. Đó là chiếc vòng cổ của Vương Nhất Bác mà hắn chưa từng rời bỏ. Anh nghẹn ngào hỏi: "Trừ cái này ra, không còn gì nữa... Cháu muốn chú phải làm sao...?"
"Chú mỗi ngày đều không tin cháu thật sự đã chết, nhưng mỗi một ngày cháu đều không ở đây... Chú không biết một ai... Không biết mình phải sống tiếp như thế nào... Cháu đã hận chú đến mức nào..."
Hai hàng nước mắt từ trong đôi mắt kia rơi xuống, thấm ướt vạt áo, cả người Tiêu Chiến run rẩy, Dương Chấn nghiến chặt hàm răng, như thể thịt trong người bị người khác cắt ra từng miếng một.
Ba năm trước, Tiêu Chiến suýt chết. Hắn sợ hãi và hứa với Tiêu Chiến sẽ không ép buộc tình yêu của anh nữa. Lúc đầu hắn cũng không muốn rời đi, hắn đã cố gắng giữ khoảng cách với Tiêu Chiến. Sau một thời gian, hắn phát hiện mình căn bản không làm được, ham muốn và tình yêu của hắn dành cho Tiêu Chiến đã trở thành bản năng, hắn sợ mình lại làm tổn thương anh lần nữa. Cuối cùng hắn quyết định bỏ học, gia nhập quân đội, buộc mình phải rời xa Tiêu Chiến.
Trong một lần diễn tập, hắn vô tình cứu được Du Mạn Mạn, được Ngô Thủ Quân nhìn trúng, sau đó đồng ý đến Cửu Thiên nằm vùng. Tất cả hành động một phần vì sự tự trách và bỏ mặc bản thân, bởi vì suốt một năm Tiêu Chiến không để ý đến hắn. . . Lúc đó hắn rơi vào cảnh hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng điều cuối cùng khiến hắn đưa ra quyết định này lại là một câu chuyện khác.
Tiêu Chiến khóc đến không dừng lại được, chất giọng khàn khàn, liên tục hỏi đi hỏi lại. Dương Chấn chưa bao giờ thấy anh khóc như vậy khiến hắn nhất thời nói không nên lời, cuối cùng không nhịn được nữa vòng tay ôm lấy anh, thân hình gầy gò trong vòng tay hắn run rẩy. Dương Chấn lòng như dao cắt, lời gì cũng không thể nói, chỉ dùng bàn tay ấm áp liên tục vỗ về lưng anh.
"Cháu không nhận chú, xóa đi tất cả dấu vết, cháu cho rằng... chú không biết cháu là ai sao..." Tiêu Chiến nức nở, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, lúc đầu thương tâm chất vấn, cuối cùng đều biến thành tủi thân, "Hai năm qua cháu đã trải qua những gì... Sao lại bị nhiều vết thương như vậy... Trước kia trên người cháu không có vết sẹo nào... Sao lại biến thành như vậy..."
Dương Chấn biết anh đã kìm nén quá lâu, cần được trút giận ra ngoài nên chỉ im lặng ôm anh như thế này, im lặng nghe anh khóc rồi lại nói. Mặt trời đã lặn, căn phòng trở nên tối tăm, Tiêu Chiến cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong mắt vẫn rưng rưng nước, "Nếu cháu không muốn nói chú cũng không ép, nhưng không cần phí công sức đuổi chú đi. Chú đã nói, có đi cùng đi...Chú muốn đưa cháu về nhà."
Giọng nói khàn khàn nhưng lại kiên quyết, trước đó Tiêu Chiến đã dùng hành động biểu lộ quyết tâm.
Dương Chấn không trả lời, kỳ thật hắn cũng chưa nghĩ tiếp theo nên làm gì, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ hỗn loạn, trong lòng thở dài thật sâu. Hiện tại hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Họ lặng lẽ ôm nhau, một lúc sau, lẽ ra Tiêu Chiến phải rời đi, nhưng cánh tay đau nhức của hắn vẫn không buông, cứ thế vuốt ve lưng người: "Mệt không? Ăn chút gì đi."
Tiêu Chiến đi theo hắn, nhìn hắn tra chìa khóa khóa cửa. Căn hộ cũ kỹ, đèn hành lang không nhạy lắm, mảng tường cũng bong tróc rơi xuống từng khối, lúc bước ra khỏi phòng, không biết ống cống bị tắc ở đâu, nền đất gồ ghề, nước đọng thành vũng phản chiếu ánh sáng lấp loáng, còn có mùi khó chịu.
Dương Chấn bước ra ngoài vài bước, Tiêu Chiến không chút do dự đi theo, chỉ thấy thân hình phía trước thấp xuống một chút, hai cánh tay bị nắm lấy quàng qua bờ vai rộng, đùi bị một lực nâng lên, chàng trai đó gọn gàng cõng anh lên người.
"Chú tự mình đi."
Dương Chấn vững vàng bước tiếp, chỉ đáp một chữ, "Bẩn."
Tiêu Chiến choàng tay ôm cổ hắn, đôi giày da đen đắt tiền dưới chân lướt qua vũng nước bẩn trên sàn mà không để lại dấu vết.
Chỉ cách đó vài chục mét, khi đến gần cổng dân cư, Dương Chấn thả anh xuống, nhanh chóng nhìn xung quanh. Đây là rìa thành phố Cảng, một con phố cũ, cư dân ở đây đều là người địa phương, ban đêm xe cộ thưa thớt, góc phố xa xa mới có mấy bóng người.
Hắn xoay người đi về một hướng, Tiêu Chiến im lặng đi theo phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vệt nước bẩn dính trên ống quần của hắn.
Là một quán mì nhỏ, thực đơn được dán ngay phía sau quầy bar, một vài hương vị được đánh dấu bằng phông chữ màu đỏ bắt mắt. Có thể thấy quán này đã mở rất lâu rồi. Thỉnh thoảng ông chủ nhiệt tình trò chuyện với hai ba thực khách về việc nhà, ông nâng cái bụng béo, nhìn thấy Dương Chấn mỉm cười thân mật, "Vẫn là mì thịt tươi?"
"Ừm, hai phần. Vị trí cũ. " Dương Chấn trả tiền, lập tức đi vào bên trong.
Tiêu Chiến nhận thấy quán ăn này có kết cấu hơi kỳ lạ, chính giữa là một bức tường, chia khu vực nhỏ này làm hai, Dương Chấn ngồi xuống ở góc gần nhất. Một thói quen nghề nghiệp của nằm vùng, mỗi lần hắn đến đều chỉ ngồi ở chỗ này, có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy cửa, gần cửa sau khách sạn, có lúc quán đông cũng đứng chờ một lát.
Mì nóng hổi rất nhanh được mang lên, Dương Chấn lấy đôi đũa tiện lợi trong hộp đựng đũa ra, xé bỏ bao bì nhựa, tách ra một đôi đưa tới, chính mình cũng vùi đầu ăn. Hắn chọn lùa một ngụm đũa mì lớn, tuy rằng quai hàm nhét phồng lên, vẫn nhai thật ngon mới nuốt, giống như một con hổ con mới vừa học được cách săn mồi, bộ dáng vừa ngoan vừa tự mãn. Tiêu Chiến lặng lẽ nở nụ cười, đây là yêu cầu từ nhỏ của anh, dù đói cũng không được ăn như hổ đói, đối với dạ dày không tốt.
"Không ngon sao?" Dương Chấn không biết anh suy nghĩ gì, hơi nhướng mày hỏi.
"Không có." Tiêu Chiến cũng cúi đầu ăn mì.
Sau giờ ăn tối, trong tiệm không còn mấy người, ông chủ béo giơ điện thoại di động lên, đứng trước bức tường giữa tiệm quay video, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mọi người đều nhận xét rất nhiệt tình a~, hãy xem ai sẽ thắng "Bữa ăn miễn phí" của chúng ta trong tuần này!"
Quay xong video, ông lấy ra một cái hộp giống như là rút thăm trúng thưởng, đem từng giấy ghi chú trên tường tháo xuống bỏ vào, gặp được nhận xét khen mì của tiệm ăn ngon còn đọc vài câu, các thực khách cũng cười ha hả, không khí nhất thời trở nên vui vẻ.
Khi Tiêu Chiến bước vào, anh nhận thấy có một khu vực hình trái tim được quấn bằng những dải ruy băng nhiều màu sắc treo ở hai bên tường, trên đó có dán những tờ giấy ghi chú lớn nhỏ. Mỗi bên tường có một chiếc bàn nhỏ hẹp, trên đó còn có những thứ nhiều màu sắc như bút đánh dấu, và một số băng dính in họa tiết hoạt hình, không nghĩ tới chủ tiệm này còn rất trẻ con. Tiêu Chiến nghe xong vài câu liền hiểu, mỗi tuần chủ tiệm sẽ từ đống giấy ghi chú rút ra một người may mắn, tặng một bữa cơm miễn phí.
Dương Chấn giống như đã quen, cũng không ngẩng đầu, ăn xong mì, đưa Tiêu Chiến rời đi từ cửa sau của quán, giọng nói trầm thấp xuyên qua cơn gió mát lạnh của màn đêm, "Anh đi trước, đến đó quẹo trái, đón xe ở ngã tư."
Có lẽ là đây là buổi tối thân mật ngắn ngủi, nghĩ đến lần sau không biết đến khi nào. Sự bình tĩnh của Dương Chấn khiến anh cảm thấy chút bối rối. Tiêu Chiến buột miệng nói: "Chú buồn ngủ."
Dương Chấn: "..."
"Đưa chú về ngủ." Như một đứa trẻ bướng bỉnh, anh quay người đi dọc theo con đường Dương Chấn đã dẫn mình đến quán, tai anh cẩn thận lắng nghe chuyển động phía sau, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân theo sau mình.
Đây là một ngày mất kiểm soát, Dương Chấn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, lại đưa Tiêu Chiến trở về căn hộ nhỏ. Hắn mệt mỏi đến mức có chút tê dại, mấy ngày nay hắn rất lo lắng về tình hình và sự an toàn của Tiêu Chiến, suốt đêm không ngủ được. Giờ phút này, ở một nơi tạm thời an toàn, người duy nhất trong phòng không cần đề phòng, tinh thần phút chốc buông lỏng, giống như một chồng gỗ xếp rất cao, đột nhiên bị phá hủy, cảm giác mệt mỏi cực độ ập đến, hắn cảm thấy buồn ngủ chưa từng có.
Rửa mặt qua loa một chút, hắn đi tới bên giường ôm cánh tay nằm nghiêng xuống, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Tiêu Chiến nhìn người đàn ông trên giường, cao lớn như vậy, hơi cuộn người lại, trong lòng cảm thấy cô đơn khó tả, hoàn toàn tìm không thấy bộ dáng sáng ngời rực rỡ trước kia. Ngực anh đau xót, bước đến đem chăn xếp ở cuối giường tản ra, nhẹ nhàng đắp lên người Dương Chấn, sau đó tắt đèn.
Giường rất chật, sợ chen đến chỗ Dương Chấn, anh cũng nằm nghiêng. Dù rất muốn ôm lấy hắn, nhưng im lặng một lát, anh cũng chỉ dùng trán chạm nhẹ vào lưng Dương Chấn. Tấm lưng rộng mà nóng, tiếng hít thở quen thuộc rõ ràng, rơi vào trong tai là cảm giác an tâm đã lâu không tìm thấy. Tiêu Chiến tham lam áp tai lắng nghe, rất nhanh cũng cảm thấy buồn ngủ. Mấy ngày nay anh cũng rất mệt mỏi, gặp phải những tình huống truy đuổi điên cuồng, anh cũng khẩn trương thấp thỏm, khác với biểu hiện điềm tĩnh bề ngoài.
Bọn họ giống như đang ở trên một chiếc thuyền gập ghềnh, trên biển trải rộng đầy sóng gió, phía trước vẫn sương mù dày đặc, trong đêm đông cô đơn này, tại căn hộ cũ kỹ không ai biết, nương tựa vào nhau, rốt cuộc tìm được phút giây bình yên ngắn ngủi.
Dương Chấn vốn quen với chứng mất ngủ, nhưng khi nằm chen chúc với Tiêu Chiến cùng một chỗ chật hẹp lại ngủ rất sâu. Khi hắn tỉnh dậy thì trời vừa tờ mờ sáng, tầm mắt của hắn bị bao phủ bởi một ánh sáng mơ hồ. Hắn đang nằm ngửa, Tiêu Chiến gần như dán sát vào vai hắn, chóp mũi cọ vào vai, tóc vuốt ve gò má hắn, hơi thở quen thuộc làm hắn sinh ra một loại ảo giác giống như ngày xưa.
Hắn nhanh chóng gạt đi những cảm xúc không nên có, nhẹ nhàng rời giường, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, một lúc sau Tiêu Chiến cũng tỉnh dậy.
Dương Chấn bật đèn, tay cầm thứ gì đó đi tới, Tiêu Chiến ngồi trên giường nhìn hắn, cảm giác như chàng trai này vẫn như lúc 18 tuổi, đang chuẩn bị làm mở miệng ra làm nũng, úp mặt vào người anh nói một câu "Chú, chào buổi sáng."
"Anh ở Cửu Thiên chỉ để ý công việc của mình, những chuyện khác bớt nghe, ít hỏi. Người có thể không tiếp xúc, cũng không nên tiếp xúc." Dương Chấn đem đồ trong tay đưa tới, là một cái khăn lông ướt," Nếu phát hiện có gì không đúng, lập tức nói cho tôi biết."
Tiêu Chiến vùi mặt vào trong hơi ấm ẩm ướt, hồi phục tinh thần một lúc mới ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nói: "Chú có thể..."
"Anh làm theo lời tôi, chính là đang giúp tôi." Dương Chấn biết anh muốn nói cái gì, "Đừng nên tự quyết định. " Dừng một chút, lại nói thêm một câu: "Thời cơ đến tôi sẽ nói cho anh biết."
Tiêu Chiến biết Dương Chấn không nói thật, chỉ muốn xoa dịu anh. May mắn thay cuối cùng hắn cũng không một mực đuổi anh đi nữa.
"Điện thoại di động."- Dương Chấn chìa tay về phía anh.
Tiêu Chiến lấy điện thoại di động ra đưa tới, màn hình đen cũng không mở khóa, là cố ý. Dương Chấn cụp mắt, dừng lại một chút, liền ấn mật mã, hiện tại không còn thời gian lo lắng nữa, an toàn của Tiêu Chiến là quan trọng nhất. Ngón tay hắn nhanh chóng chạm vào màn hình, đăng nhập vào đám mây, cài đặt phần mềm phòng nghe lén trên điện thoại của Tiêu Chiến.
Khi đưa lại máy cho anh, thấy người vẫn bất động, Dương Chấn nhìn anh nói: "Tìm cơ hội trao đổi thông tin liên lạc với tôi trước mặt Du Cửu Thiên."
Tiêu Chiến rốt cục đưa tay nhận lấy, "Vậy nơi này....."
"Tạm thời không ai biết, tôi cũng không ở đây, không nên tùy tiện đến." Dương Chấn lời ít ý nhiều, cầm lấy áo khoác trên sô pha mặc vào, bọn họ thật sự không thể ở lâu hơn nữa. Tiêu Chiến cũng xuống giường, mặc quần áo tử tế, cùng nhau xuống lầu.
Ánh nắng chói chang, nước bẩn trên mặt đất đã khô, khi bước ra khỏi cửa tiểu khu cũ nát, Dương Chấn vẫn yêu cầu anh rời đi trước, lần này Tiêu Chiến thật sự làm theo.
.
.
.
Ba ngày sau.
Đúng nửa đêm, một chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa biệt thự, ánh đèn mờ ảo, xung quanh yên tĩnh, bề ngoài không có gì bất thường. Văn Thái xuống xe, đẩy cửa đi vào, lúc tiến lại gần hắn nghe thấy tiếng kim loại nặng nề, tiếng trống nhạc và mặt đất dưới chân khẽ rung lắc.
Văn Thái ấn mật mã mở cửa lớn, quen đường vòng qua tiền sảnh đi vào tầng hầm rộng, xuyên qua ánh sáng kỳ quái, đi tới bên cạnh một chiếc sô pha nhung màu đỏ tươi ở giữa, từ trong đám đàn ông trần truồng lắc lư túm lấy một người. Hắn cầm qua một ly đồ uống không rõ nguồn gốc ở bàn bên cạnh, ngửi ngửi một cái, sau đó hắt cả đá lên mặt người kia, lại dùng sức tát mạnh hai cái.
Cái người như bùn nhão rốt cục tỉnh táo một chút, lắc lư, nhếch miệng kêu một câu: "Anh?"
Văn Thái buông tay, lại đem người nọ ném trở lại trên sofa, trong xoang mũi tràn ngập mùi hôi thối, hắn trừng mắt quát "Cút hết cho tao!"
Tiếng nhạc lập tức dừng lại, đèn bật sáng, không lâu sau, một nơi rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Văn Lai mặc vào một chiếc quần lót, đảo tròng mắt, râu tóc đã rất lâu không được cắt tỉa. Hắn đã lâu rồi không được làm tình, đang cao hứng thì bị gián đoạn, hắn cảm thấy rất mất hứng nhưng vẫn phải nghe lời Văn Thái, "Em thoát chết trong gang tấc trở về, lại lập công, chơi đùa một chút thì làm sao?"
"Cơ hội chơi có rất nhiều, không phải bây giờ," Văn Thái thấy hắn giống như dã nhân, không ra bộ dáng nào, "Tỉnh táo một chút, ngày mai Cửu gia muốn gặp mày." Giống như có chút phiền não, hắn kéo lỏng cổ áo," Mày đi ra ngoài đã lâu, rất nhiều tình huống không biết, bên cạnh Cửu gia có thêm một người."
Văn Lai lắc lắc mái tóc rối bời, khinh thường nói, "Lão già thích làm trò đó, mặc kệ người kia là ai, dám cản trở hai anh em chúng ta, em giết chết nó."
Đôi mắt tam giác của Văn Thái lạnh lùng híp lại, "Người này không đơn giản như vậy, lai lịch không rõ, hơn nữa không biết vì sao, tao luôn cảm giác quan hệ giữa hắn và Dương Chấn không bình thường."
"Thằng nhóc Dương Chấn đó, em vốn không vừa mắt, sao không tìm cơ hội làm thịt nó?"
"Mày kích động như vậy có thể làm được cái gì? Căn bản không có chút tiến bộ! Tóm lại, Cửu Thiên bây giờ đã khác trước kia, chúng ta nhất định phải cẩn thận."
Văn Lai cong khóe miệng, "Anh, bình thường anh không lề mề như vậy, em muốn xem là loại người nào, chẳng lẽ nó còn có ba đầu sáu tay?"
Văn Thái nhắm mắt lại, nhéo nhéo sống mũi, "Ngày mai gặp sẽ biết."
-TBC-
20.01.2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro