Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Đó là giữa mùa hè 5 năm trước ở Tân Thành.

Phòng làm việc rất yên tĩnh, trang trí đơn giản mà cao cấp, tường và đồ đạc trong nhà đều có tông màu lạnh.

Tiêu Chiến vùi đầu vào đống tài liệu dày cộm, vẻ mặt vô cùng tập trung, thỉnh thoảng còn có tiếng lật trang sột soạt. Anh không thích bị quấy rầy trong khi chuẩn bị tài liệu cho hội nghị.

Tiêu Chiến gõ dòng chữ cuối cùng trên máy tính, chân mày nhíu chặt, đôi mắt sáng nhuộm vẻ mệt mỏi, trời đã tối mà Vương Nhất Bác vẫn chưa về.

Buổi chiều, họ hẹn cùng nhau ăn cơm ở nhà. Tiêu Chiến mệt mỏi đóng máy tính, trở về phòng tắm rửa, chuẩn bị nấu bữa tối.

7 giờ tối, khóa cửa được mở.

"Cháu về rồi", thiếu niên thấp giọng chào hỏi, nhưng phát hiện bên trong không có người.

Căn hộ một tầng xây ở vị trí đắc địa, nhiều đất, nhiều tiền, từ cửa sổ lớn sát đất trong phòng khách nhìn ra ngoài có thể chiêm ngưỡng cảnh thành phố về đêm, ánh trăng quyến rũ chiếu thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Vương Nhất Bác đi vào phòng bếp liền thấy Tiêu Chiến đang bận rộn ở cạnh bếp ăn, trên người mặc áo phông trắng quần dài mặc ở nhà, tóc còn chưa khô hẳn. Anh quay đầu nhìn về phía cậu, trông giống như một con thỏ ướt sũng giữa cơn mưa phùn dịu dàng.

Thiếu niên giật mình trong giây lát rồi khẽ cúi đầu xuống, như thể đang ngoan ngoãn chờ đợi hình phạt của mình.

"Cơm sắp xong rồi, đi rửa tay đi.", Tiêu Chiến nói.

Lúc này Vương Nhất Bác mới chậm rãi di chuyển.

Tiêu Chiến thường rất bận rộn với công việc và hiếm khi nấu ăn. Đồ ăn của Vương Nhất Bác đều do chị Từ lo liệu, sẽ có một khóa đào tạo nấu ăn đặc biệt trước khi đảm nhận công việc quản gia ở nhà này. Tay nghề của chị Từ rất tốt, và chị ấy có thể nấu các món ăn từ Bắc đến Nam, nhưng Vương Nhất Bác luôn nói Tiêu Chiến nấu ăn ngon nhất.

Tiêu Chiến là người không có yêu cầu cao về khẩu vị, nấu ăn hoàn toàn là một kỹ năng thụ động. Năm 15 tuổi anh rời nhà họ Vương và được mẹ Lâm Uyển đưa đến sống ở Mỹ, vượt qua thời niên thiếu của mình ở bên kia đại dương xa xôi. Trưởng thành một chút, anh đã học nấu ăn và nấu cho mẹ Lâm Uyển, nhưng bà chưa bao giờ nói rằng anh nấu ăn ngon, cũng chưa bao giờ nói một câu khen ngợi.

Vậy mà từ nhỏ Vương Nhất Bác đã có một cái miệng rất ngọt ngào.

"Chú Tiêu, cải dầu xào của chú thơm quá."

"Sườn ngon quá, muốn ăn thêm một chén cơm."

"Chú Tiêu, chú biết không, từ nhỏ cháu đã rất sợ tanh, chỉ thích ăn cá do chú nấu."

Lúc nói những lời này, trên mặt Vương Nhất Bác luôn mang theo nụ cười, má sữa mềm mại lõm vào trong, đặc biệt khiến người ta đau lòng.

Lúc này thiếu niên ngọt ngào ấy đang ngồi vào bàn ăn mà không nói lời nào.

Tiêu Chiến đặt trước mặt hắn một chén cơm dẻo vừa phải. Hôm nay anh làm những món mà Vương Nhất Bác yêu thích, nào là sườn heo cháy tỏi, măng xào, thịt heo nướng nấm bào ngư, và còn có một chén canh hồ cay thơm ngon nóng hổi.

Cậu nhỏ nhìn thấy một bàn ăn do Tiêu Chiến tự tay nấu, nhất thời hai mắt sáng lên nhưng lại không ăn nhiều như thường ngày. Vóc dáng hắn cao hơn bạn cùng trang lứa, dáng người cũng cường tráng hơn, vai rộng lưng rộng, lớn hơn nhiều so với người trưởng thành cùng tuổi, vậy mà giờ phút này lại lặng lẽ, nhỏ bé ngồi yên một chỗ trông đầy mất mát.

Tiêu Chiến cười hỏi: "Đã nhiều ngày như vậy, không thấy khá hơn sao?"

Kể từ khi có kết quả thi đại học, Vương Nhất Bác đã mấy đêm không về nhà. Tiêu Chiến rất hiểu cảm giác của hắn. Điểm của Vương Nhất Bác luôn rất tốt, điểm thi thử cũng ổn định, miễn là hắn thể hiện bình thường, việc thi đậu đại học thủ đô kia hoàn toàn nằm trong tầm bắn.

Kết quả so với điểm thi thử thấp hơn 50 điểm. Cảm giác ba năm khổ luyện thất bại, thiếu niên 17 tuổi không chịu nổi đả kích nên không quay về nhà một vài ngày là chuyện bình thường. Hắn nói rằng đang ở nhà một người bạn cùng lớp. Tiêu Chiến cũng tùy hắn, để hắn thả lỏng cũng tốt, biểu lộ một chút buồn bực trong lòng cũng tốt.

Trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác luôn rất ngoan ngoãn và hầu như không có gì khiến anh phải lo lắng, vì vậy chuyện này anh vẫn rất yên tâm.

Thấy hắn im lặng, Tiêu Chiến chậm rãi nói: "Kỳ thi đại học đối với một đời người rất quan trọng, nhưng nó chỉ là một trong rất nhiều việc quan trọng. Bây giờ cháu vẫn còn trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước. Không phải tất cả những tài năng hàng đầu trong ngành đều xuất thân từ những trường nổi tiếng nhất, trường nào không quan trọng, anh hùng không hỏi xuất xứ, chỉ cần làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ xuất sắc trong tương lai. "

Lời nói của một người lớn tuổi, một đứa trẻ bình thường nhất định sẽ lọt vào tai này và chui ra từ tai khác. Ngược lại Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến khuyên bảo, ngoài mặt lông mi cụp xuống như một chú cún, nhưng trong mắt lại hiện lên một nụ cười ranh mãnh.

Tiêu Chiến, anh nói như thế này thật đáng yêu.

Chú Tiêu đáng yêu có sức thuyết phục, thực ra đây cũng là kinh nghiệm của Tiêu Chiến.

Phiên dịch viên đồng thời có rào cản gia nhập rất cao và nhân tài toàn cầu khan hiếm. Ở một quốc gia có dân số hơn một tỷ người, đạt tiêu chuẩn cũng chưa đến 200 người. Đây là mức trần trong ngành và Tiêu Chiến là mức trần ở trong giới.

Cái tên "Sean Tiêu" nổi tiếng trong ngành phiên dịch. Hàng năm, các hội nghị quốc tế lớn nhỏ, các cuộc đàm phán ngoại giao, hoạt động kinh doanh thương mại, nhân viên công tác đều sẽ đến đặt trước lịch trình với mức tiền lương cao chót vót, trong mắt người ngoài, anh ta là một đại phiên dịch chuyên nghiệp và cao quý.

Chỉ có bản thân Tiêu Chiến mới biết công việc này ngày đêm vất vả như thế nào. Nguyên tắc nhất quán của anh hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải chỉn chu, đến nơi đến chốn, nhiều năm như vậy đều duy trì trạng thái không chút lười biếng, mới đạt được thành tựu ngày hôm nay.

Tài năng và may mắn đều có thể củng cố thành công của một người, nhưng những người đã thực sự đi đến đỉnh cao mới hiểu được thành công tuyệt đối sẽ không chỉ dựa vào những thứ bên ngoài này.

Sau khi Tiêu Chiến nói xong quan điểm ​​của mình, liền gắp một miếng sườn heo vào chén của Vương Nhất Bác, "Cho nên cháu cũng đừng buồn, ăn cơm trước, để nguội sẽ không ngon."

Sống lưng cứng ngắc của thiếu niên rốt cục thả lỏng một chút, tay liền cầm lấy đũa.

Một lát sau, "Kỳ thật... cháu cũng có thể học lại một năm."

Vương Nhất Bác nghe xong câu này liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, trên mặt vừa mới thả lỏng lại tràn ngập ấm ức, "Không phải chú vừa nói anh hùng không hỏi xuất xứ, học trường nào cũng không có vấn đề sao? Có phải chú rất thất vọng với cháu đúng không?

"... ", Tiêu Chiến bị thiếu niên hỏi lại đến sửng sốt. Lời này của anh là vô tình, chẳng qua nhìn bộ dáng suy sụp của Vương Nhất Bác, muốn trưng cầu ý kiến của hắn mà thôi, nhưng phía trước vừa mới nói một trận đường hoàng, phía sau lại hỏi có muốn học lại hay không, khó trách bạn nhỏ suy nghĩ nhiều, cho rằng anh nói một đằng làm một nẻo.

Tiêu Chiến lập tức giải thích: "Chú chỉ là muốn hiểu rõ suy nghĩ của cháu, không có ý muốn cháu học lại, quyền lựa chọn là ở cháu, như thế nào chú cũng ủng hộ."

"Thật sao?", bạn nhỏ vẫn còn ấm ức.

Tiêu Chiến vô cùng chân thành, "Thật."

Vương Nhất Bác ngừng một lát, gật đầu.

Tiêu Chiến cũng nhìn hắn cười, nhẹ nhàng thay đổi đề tài, "Đã quyết định đăng ký trường nào chưa?"

"Đại học Tân Châu. ", Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến," Có được không?"

"Ừ.", Tiêu Chiến đồng ý, mặc dù không tốt bằng trường ở thủ đô, nhưng cũng là trường đại học trọng điểm của địa phương, đôi mắt cười của anh như rơi vào các vì sao, "Đương nhiên, cháu thích là tốt rồi, chúc mừng cháu đã trở thành sinh viên đại học."

Vương Nhất Bác rốt cục nở nụ cười, mỡ sữa dâng lên, độ cong trên má giống như hai dấu ngoặc nhỏ, nâng chiếc cốc trên tay cụng ly với anh, trong lòng lại cảm thán chú Tiêu đơn thuần đáng yêu.

Mấy ngày nay hắn không về nhà, một phần ở bên ngoài cùng bạn học ăn mừng. Tất cả mọi người đang chúc mừng nhau rốt cục được như ý nguyện, hoặc là rốt cục thoát khỏi bể khổ học hành, hoặc là thi xong đạt thành tích tốt hơn tưởng tượng.

Bất quá "nguyện vọng" của Vương Nhất Bác không giống với người khác. Do không trả lời được các câu hỏi lớn, khiến hắn "tiếc nuối" không thể thi đậu đại học thủ đô. Tất cả mọi người vỗ vai an ủi hắn, giáo viên và các bạn học đều rất tiếc cho cú ngã ngựa này, Vương Nhất Bác chỉ cười, nhàn nhạt đáp lại. Không ai biết trong lòng hắn đang mừng như điên.

Ai lại đi học xa thế? Vài tháng không gặp Tiêu Chiến, hắn sẽ điên lên mất.

Hắn cũng nghĩ tới nếu điểm quá kém, Tiêu Chiến có thể sẽ đề nghị cho hắn học lại. Làm sao bây giờ? Muốn ở lại bên cạnh Tiếu Chiến, lại không muốn Tiêu Chiến thất vọng với hắn.

Vương Nhất Bác ngồi trên sân thượng trường học hóng gió, tóc mái bị gió thổi bay, ở bên dưới là một đôi mắt u sầu thăm thẳm.

Thích một người thật sự rất hao tâm tổn trí a~. Hắn chống tay lên má, đầu ngón tay gõ nhẹ huyệt Thái Dương, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp. Đó chính là - -

Để cho Tiêu Chiến tự mình thuyết phục mình.

Vương Nhất Bác, đúng chuẩn một sinh viên đại học tương lai, thấu hiểu tâm lý học không cần qua trường lớp.

Ăn xong cơm tối, Tiêu Chiến tiếp tục trở về phòng khách chuẩn bị tư liệu hội nghị. Vương Nhất Bác tắm rửa xong liền leo lên chiếc giường trong phòng ngủ. Mấy ngày nay hắn cũng không ngủ ngon giấc, mỗi buổi tối liên tục bị điện thoại gọi đến, đầu óc căng thẳng muốn nở hoa, đột nhiên lúc này được thư giãn, ngửi mùi ấm áp thuộc về Tiêu Chiến, cả người đều được thả lỏng.

Nhiều năm như vậy Vương Nhất Bác vẫn chung giường với Tiêu Chiến. Cha mẹ hắn hi sinh trong một lần chấp hành nhiệm vụ. Bà nội bị bệnh không nhận rõ người, càng không có khả năng chăm sóc cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến từ Mỹ chạy về phúng viếng, thấy đứa nhỏ trong một đêm trở thành cô nhi, cảm thấy đau lòng vô hạn. Toàn bộ người nhà họ Vương có ơn với anh, nếu như không phải cha của Vương Nhất Bác năm đó ra tay cứu giúp, anh cũng đã không còn trên cõi đời này.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến làm trái ý mẹ và không trở về Mỹ nữa. Sau một số quá trình và thủ tục phức tạp, anh trở thành người giám hộ duy nhất của Vương Nhất Bác.

Năm đó Vương Nhất Bác 12 tuổi, Tiêu Chiến 24 tuổi.

Cú sốc đột ngột mất đi cha mẹ, lại đột nhiên sống chung với một người xa lạ, ban đầu Vương Nhất Bác không thích ứng được, tính tình cũng trở nên khép kín và có xu hướng tự kỷ. Tiêu Chiến từng chút một tìm hiểu hắn, quan tâm hắn, cùng hắn trải qua mỗi ngày, tốn thời gian rất lâu mới có thể khiến cho Vương Nhất Bác tiếp nhận mình.

Sở dĩ hai người ngủ chung giường là bởi vì Tiêu Chiến phát hiện ra Vương Nhất Bác sợ tối. Đèn mở cả đêm vẫn không ngủ được. Có một lần anh cùng đứa nhỏ nói chuyện phiếm đến khuya, lúc quay đầu phát hiện Vương Nhất Bác đã ngủ lúc nào không biết.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn như thiên thần, lông mi dài phủ xuống, nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Tiêu Chiến không đành lòng đánh thức hắn, chỉ có thể rón rén đắp chăn cho đứa nhỏ. Sau đó Vương Nhất Bác thường xuyên ngủ trong phòng Tiêu Chiến, mỗi lần ở trên giường Tiêu Chiến đều ngủ rất sâu, một thời gian sau liền trực tiếp dọn qua phòng chú Chiến.

Dù sao giường trong phòng ngủ của anh rất lớn, hai người hai cái chăn cũng không cảm thấy chật. Bản thân anh ngủ rất ngay ngắn, ngược lại đứa nhỏ này khi ngủ thường dang tay dang chân đè lên người anh, có khi không biết như thế nào chui rút vào chăn của chú hắn.

Cho đến một buổi sáng khi Vương Nhất Bác 16 tuổi, Tiêu Chiến tỉnh lại liền cảm giác không thích hợp khi có gì chạm vào phía sau mình. Anh đương nhiên biết thứ cứng rắn kia là gì. Đàn ông cương cứng vào buổi sáng rất bình thường, nhưng khoảng cách gần như vậy bị vật  đó chạm vào rất không được tự nhiên. Quần ngủ của anh rất mỏng, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được hơi nóng.

Cả buổi sáng anh đều tìm cơ hội mở miệng. Ăn sáng xong, anh vừa thắt cà vạt vừa thản nhiên nói: "Vương Nhất Bác, cháu đã lên trung học rồi, lớn như vậy còn sợ tối sao?"

Vương Nhất Bác đang ngậm bữa sáng trong miệng, gật đầu trả lời: "Dạ sợ chú Tiêu, trong phòng cháu có ma."

Nhìn ánh mắt ngây thơ của cậu bé, Tiêu Chiến bất đắc dĩ, sờ sờ đầu hắn nở nụ cười, sau đó mặc kệ hai người buổi sáng ngủ lộn xộn thế nào, cũng không nhắc tới chuyện tách phòng nữa.

Vương Nhất Bác nằm ngửa trên giường, cánh tay đưa đến bên cạnh vuốt ve mép chăn của Tiêu Chiến, nhớ tới những chuyện trước kia liền "Xì" cười ra một tiếng, trên má hiện lên dấu ngoặc đơn.

Cánh tay của hắn áp vào trên trán. Tiêu Chiến ơi Tiêu Chiến, khi nào anh mới hiểu đây.

Sáng sớm hôm sau Vương Nhất Bác phải nộp đơn đăng ký nguyện vọng, ăn xong điểm tâm hai người cùng ra ngoài. Tiêu Chiến cũng muốn đến trường học một chuyến. Chủ nhiệm lớp Vương Nhất Bác là thầy Lý luôn đặc biệt quan tâm đứa nhỏ này. Bình thường công việc của anh bận rộn, có lúc không theo kịp tiến độ học hành của Vương Nhất Bác, thầy Lý đều nhân nhượng thời gian cho anh, nhất là năm cuối cấp. Tuy rằng thành tích của Vương Nhất Bác không như mong đợi nhưng điều này không liên quan đến giáo viên, Tiêu Chiến vẫn nên cảm ơn tâm huyết cùng nỗ lực của thầy trong thời gian dài như vậy.

"Giày thể thao lần trước chú mua cho cháu, sao còn chưa mang, không thích sao?", Tiêu Chiến trước khi đi hỏi.

Hai tháng trước anh đi Mỹ công tác, vừa vặn đúng lúc đôi giày thể thao kia ra mắt, trong nước rất khó mua được. Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác thích nhãn hiệu này, đặc biệt bảo trợ lý Eva đổi vé máy bay trễ hơn hai ngày về nước. Sáng sớm hôm đó đã đến cửa hàng xếp hàng. Một chuyên gia phiên dịch mặc âu phục thẳng tắp cùng áo sơ mi trắng, đứng ở trong đám người nhốn nháo, dáng người cao ráo thẳng tấp, xinh đẹp như một bức tượng đá được điêu khắc bằng bút máy.

Eva ở trong lòng len lén thở dài, ông chủ thật sự quá cưng chiều đứa nhỏ kia, phải biết rằng thời gian của anh đều là lấy phút tính tiền, liên tục mở hội nghị ngoại giao mấy ngày, trước khi tới Mỹ một tuần dường như đã liên tục bận rộn, hiện tại có thời gian nghỉ ngơi lại đến xếp hàng từ sáng sớm, dành hàng giờ đứng đây chỉ vì mua một đôi giày thể thao cho Vương Nhất Bác?!

Ở trong mắt người ngoài, tính cách Tiêu Chiến thậm chí có có chút lạnh lùng. Anh không thích tiếp xúc nhiều với người khác, giữa người quen vẫn duy trì khoảng cách, quan hệ công việc làm cho cả người anh suốt ngày căng thẳng. Eva cảm thấy chỉ có lúc đối mặt với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, giống như từ mặt băng đông lạnh tan thành suối nước nóng mềm mại, ngọt ngào.

Đứa nhỏ được cưng chiều đó theo Tiêu Chiến ra khỏi nhà vào thang máy, ánh mắt có chút vô tội, "Chú, giày mua nhỏ rồi."

"Hả?", Tiêu Chiến có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn chân hắn, "Đầu năm vẫn là size này mà!" nói xong anh lại tự cười một mình. Cái tuổi này cơ thể lớn lên nhanh quá, không chỉ là cỡ chân mà vóc dáng Vương Nhất Bác cũng vượt trội hẳn, bờ vai cũng cao gần bằng anh.

Tiêu Chiến nhớ tới chàng trai nhỏ bé trước kia đứng ở trước mặt mình, cúi đầu có thể nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu, nhưng hiện tại Vương Nhất Bác gần như ngang tầm mắt, cái đầu kia sắp đến một mét tám rồi.

Là anh sơ ý, còn đối xử với hắn như trẻ con, "Tiểu tử thúi, thật sự trưởng thành rồi." Tiêu Chiến cưng chiều vỗ vỗ bả vai thiếu niên, "Tháng sau là sinh nhật cháu, muốn quà gì nào?"

Thang máy đến tầng hầm, Vương Nhất Bác đi ra trước, "Muốn cái gì cũng được sao?"

Tiêu Chiến vẫn tự trách mình đã mua nhầm cỡ giày, không chút do dự đáp: "Được, cháu muốn cái gì?"

"Cháu muốn--"

Vương Nhất Bác đột nhiên xoay người lại, Tiêu Chiến không kịp phản ứng, lập tức đụng vào ngực Vương Nhất Bác, phía sau lưng bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, Tiêu Chiến lắc lư một cái mới có thể đứng vững lại. Có lẽ là do quá gần không thấy rõ, anh lại cảm thấy trong con ngươi thuần khiết của Vương Nhất Bác hiện lên một tia sáng lạ lẫm.

Hai chữ trong âm thanh rất nhỏ, gần bên tai mà thốt lên, "Tiêu Chiến."

"......Gì cơ......?"

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại biến thành cún con ngoan hiền, khóe miệng cong lên cười nói:

"Cháu nói là, nếu cháu đã trưởng thành, vậy có thể sau này không gọi chú Chiến nữa, gọi Tiêu Chiến có được không?

-TBC-

15.11.2023

🍑🍑🍑

Một chú cún từ nhỏ đã tâm cơ.

Trùi ui, tác giả viết xong rồi, gần 50 chương lận. Xỉu up, xỉu down. Nhưng mà truyện hay lém. Hiu hiu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro