
Chương 19
Tiêu Chiến bỏ lỡ cuộc điện thoại đầu tiên, nửa giờ sau, khi Vu Mộc Tình gọi lại, cô đã ở cổng tiểu khu.
"Anh còn đang trên đường." Tiêu Chiến nắm tay lái, anh vừa kết thúc công việc, còn chưa kịp xem cuộc gọi nhỡ.
"Không sao, vậy em ở đây chờ anh một lát." Hai tay cô xách đồ, dùng vai và khuôn mặt kẹp di động, âm thanh trong điện thoại lúc xa lúc gần.
Có một khoảng khắc ngắn ngủi trống rỗng, cô đoán Tiêu Chiêu có chút không vui vì cô không mời mà đến, "Anh còn lâu không?"
Tiêu Chiến nhìn về phía trước kính chắn gió: "20 phút."
Vu Mộc Tình chuyển hết mọi thứ sang một tay, cầm điện thoại vui vẻ nói: "Vậy em chờ anh về!"
Thời tiết ở thành phố ven biển rất nhanh trở nên tối sầm, Tiêu Chiến chỉ mất có 15 phút, mưa đã rơi liền thành một mảnh. Anh lái xe đến cổng khu dân cư, nhìn thấy bóng người đứng dưới mưa, anh nhanh chóng dừng lại mở cửa ghế phụ: "Lên xe!"
Vu Mộc Tình ôm một túi đồ lớn trong tay, toàn thân ướt sũng, ngã vào trong xe, Tiêu Chiến đánh tay lái vòng qua cửa chính, đi vào bãi đỗ xe.
Vu Mộc Tình đi theo Tiêu Chiến lên thang máy, vào cửa nhà. Bọn họ cũng không hẹn trước, là cô tự tiện tới, một đường có chút sợ hãi, dò xét sắc mặt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không biểu hiện ra là mình không vui, nhưng sắc mặt không biểu tình, thoạt nhìn có chút lạnh.
Váy Vu Mộc Tình gần như ướt đẫm, bó sát vào người, tóc bồng bềnh cũng theo gò má rủ xuống. Cô chật vật, xấu hổ như cây dành dành trắng muốt, đầu héo rũ. Tiêu Chiến thở dài một hơi, đi đến phòng thay đồ lấy quần áo ra, "Thay trước đi."
Chiếc áo phông rất rộng, ống quần âu xắn lên mấy lần, Vu Mộc Tình lặng lẽ ngửi, chỉ có mùi thơm của nước giặt quần áo, nhưng vì là áo của Tiêu Chiến nên cô cảm thấy có chút ngọt ngào.
Từ phòng tắm đi ra, cô phát hiện Tiêu Chiến đang cầm một túi đồ lớn của cô vào trong bếp. Thật ra cô không giỏi nấu ăn lắm, chỉ là nóng lòng biểu hiện giống như một người bạn gái đảm đang. Công việc của Tiêu Chiến bề bộn, cô nghĩ rằng anh nhất định ăn uống thất thường, không chú ý dinh dưỡng, dạ dày có thể không tốt, cho nên không thể uống rượu... Tóm lại cô dựa vào tưởng tượng và tâm huyết của mình, trí não hoạt động, muốn tìm một bước đột phá, xông vào cuộc sống của anh.
Cô đi theo vào phòng bếp, túi siêu thị thật to bị xách lên nhẹ nhàng rơi xuống, trên sàn nhà nhỏ xuống một chuỗi vết nước, liều lĩnh giống như cô.
"Anh ăn chưa? Em mang đến..."
"Ăn rồi."
Hóa ra không chỉ liều lĩnh mà còn rất dư thừa.
"Xin lỗi đã làm phiền." Vu Mộc Tình cúi đầu.
Tiêu Chiến pha một tách cà phê, một tách trà, đặt ở trên bàn. Anh nhìn hơi nóng trên miệng ly, nhắc nhở mình người trước mặt là bạn gái của anh, anh không nên nói lời quá tàn nhẫn, "Không sao đâu."
Xin lỗi. Không sao đâu. Lịch sự lại xa cách, không giống tình nhân.
Vu Mộc Tình cầm lấy trà nóng, Tiêu Chiến đi tới phòng khách, ngồi ở trên sô pha, không khí có chút lạnh. Anh tiện tay mở TV, Vu Mộc Tình lại đi theo, dưới lòng bàn chân không ngừng sai khiến, ngồi ở bên cạnh anh. Tiêu Chiến cũng không thay quần áo, mặc áo sơ mi phẳng phiu khi đi làm, chỉ là vừa rồi sửa sang lại đồ đạc, xắn cổ tay áo lên một chút.
Anh tỏ ra bình tĩnh và ấn chiếc điều khiển trong tay.
"Em muốn xem cái này." Vu Mộc Tình đột nhiên nói, Tiêu Chiến liền ngừng ngón tay.
Kênh điện ảnh đang chiếu một bộ phim tình cảm cũ, "Leap year", phong cách hài kịch nhẹ nhàng, làm dịu một chút không khí ở trong phòng. Bộ phim đang chiếu ở nửa đoạn đầu, Ireland có một truyền thống, chỉ cần cô gái cầu hôn vào năm nhuận, đều không thể bị từ chối. Vì vậy nữ chính Anna quyết định đi Ireland, cầu hôn bạn trai đang đi công tác ở đó, giữa chừng trải qua tai nạn máy bay, bị cướp bóc, lưu lạc khắp nơi, vẫn dũng cảm tiến lên, ở giữa có một câu thoại là:
You cannot let fear dictate your life. (Bạn không thể để nỗi sợ hãi điều khiển cuộc sống của mình)
Vu Mộc Tình chưa từng xem bộ phim này trước đây, cũng không biết kết cục, cắt câu lấy nghĩa, nghe được những lời này. Cô cảm thấy mình giống như Anna, cảm thấy được truyền cảm hứng theo cách nào đó, mặc dù cô không biết nhiều về Tiêu Chiến nhưng vì anh đã đồng ý hẹn hò nên chắc chắn anh ấy thích cô.
Cô càng ngày càng tiến lại gần Tiêu Chiến, ma sát từ quần áo đến cánh tay, cho đến khi bả vai anh chạm vào một bên tóc mai, Vu Mộc Tình liền nắm lấy cánh tay anh và tựa đầu vào đó.
Giống như lúc trước, Tiêu Chiến lại trở nên hoang mang, giống như một câu hỏi đã biết được đáp án. Anh biết mình là người nên chủ động, thậm chí từ đáy lòng có một thanh âm đang chỉ dẫn, hẳn là ôm bả vai của người con gái đó. Anh thoáng cúi đầu nhìn vừa lúc Vu Mộc Tình cũng ngẩng đầu lên, nhiệt độ trong ánh mắt căn bản không giấu được, có ngưỡng mộ sâu sắc, cùng với sự dụ dỗ trắng trợn.
Giờ phút này hẳn là ôm lấy hoặc là hôn cô ấy. Tiêu Chiến lại không nhúc nhích, do dự như vậy một hai giây, Vu Mộc Tình dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể, rơi vào cánh tay của anh, lại tiến lại gần hơn chút nữa...
"Rầm" một tiếng, cửa nhà mở rộng ra, sức mạnh kia như mang theo một trận gió, như thể toàn bộ cánh cửa bị xé toạc ra.
Vu Mộc Tình bị dọa nhảy dựng lên, suýt chút nữa lăn ra khỏi lòng Tiêu Chiến. Chiếc áo phông trên người vốn rộng, vướng vào người bên cạnh khiến cổ áo lại lệch một chút, nửa bả vai chút nữa lộ ra ngoài.
Tiêu Chiến đỡ lấy cô, cũng giật mình đứng lên.
Vương Nhất Bác một tay cầm mũ bảo hiểm, một tay đóng cửa lại, quần áo ướt sũng, bộ dáng giống như một con thú vừa mới vớt lên khỏi mặt nước, ánh mắt trắng dã có chút dữ tợn.
Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn hắn, vội hỏi, "Cháu làm sao vậy? Từ đâu tới ? Sao lại về nhà lúc này?"
"Đây là nhà của cháu, cháu không thể trở về sao?" Vương Nhất Bác quét mắt nhìn bọn họ, giống như bắt quả tang kẻ ngoại tình, "Hay là cháu trở về không đúng lúc?"
Ánh mắt đó khinh thường đến mức Tiêu Chiến cau mày không trả lời. Anh liếc nhìn Vu Mộc Tình bên cạnh, lúc này đã chỉnh lại quần áo rồi nói: "Đứa nhỏ này anh đã nhắc với em, Nhất Bác."
Vu Mộc Tình có chút lúng túng: "Xin chào Nhất Bác." Tiêu Chiến quả thực có nói ở nhà anh có một đứa nhỏ đang học đại học.
Ánh mắt Vương Nhất Bác khiêu khích, "À, chú chưa từng nhắc tới dì với cháu, dì này, gọi là gì?"
Thân hình Vương Nhất Bác vốn dĩ cao lớn, áp lực trên người quá mạnh, Vu Mộc Tình cảm thấy khó chịu, cô bình tĩnh đáp: "Dì, họ Vu."
"Dì Vu, dì tới nhà cháu làm gì?"
"Dì, dì đến đưa..."
"Đưa xong chưa? Đưa xong có thể đi rồi."
"Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến cắt ngang lời hắn, ngăn cản hắn tới gần hơn, sắc mặt Vu Mộc Tình đã rất xấu, "cháu đi thay quần áo trước đi, kẻo bị cảm."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh hai giây, sau đó đạp từng bước chân đang nhỏ nước đi vào phòng thay đồ, một lúc sau mới hét ra từ bên trong: "Tiêu Chiến, quần của cháu đâu?"
Tiêu Chiến biết hắn cố ý, chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng. Anh không biết Vương Nhất Bác rốt cuộc muốn thế nào, giờ phút này cũng không muốn chiều chuộng hắn, "Tự mình tìm đi."
Yên tĩnh một hồi Vương Nhất Bác từ bên trong đi ra, thần sắc Vu Mộc Tình vừa mới ổn định lại trở nên luống cuống, trong nháy mắt nhìn thấy cậu bé, mặt liền đỏ bừng.
Cả người Vương Nhất Bác chỉ mặc một cái quần lót, nghênh ngang đi ra, vai rộng, eo hẹp, đường nét cơ bắp, góc cạnh xương cốt, hoàn toàn là cơ thể của một người đàn ông trưởng thành, không còn dáng vẻ của đứa trẻ nữa, giữa hai chân nhô ra một túi lớn, làm cho người khác không có cách nào bỏ qua.
Hắn khoanh chân ngồi ở trên sô pha, cầm lấy một quả anh đào trên bàn trà, vừa ăn vừa nhìn về phía Tiêu Chiến, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười, "Tìm không thấy."
Cậu bé chưa bao giờ khiến cho người khác xấu hổ như thế này, Tiêu Chiến đè nén cơn tức giận nói: "Cháu lập tức..."
Hai tiếng "Tích tích" phá vỡ bầu không khí cứng ngắc, giống như cũng đang nhắc nhở cái gì đó, là tiếng sấy khô của máy giặt kết thúc.
Vu Mộc Tình dù có đần độn đến đâu thì cô cũng biết Vương Nhất Bác đang nhắm vào mình. Giống như một con chuột hamster sợ hãi, cô hoảng sợ đi đến phòng giặt, vào phòng tắm thay lại váy của mình: "Em, em về trước."
Tình huống thật sự có chút xấu hổ, Tiêu Chiến vốn cũng không có ý định giữ khách, ở thêm nữa cũng không biết nói gì, "Được. Đi đường cẩn thận."
Mãi đến khi người đó bước ra khỏi cửa, anh mới nhận ra mình không đưa ô cho Vu Mộ Tình.
Một mớ hỗn độn.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trần truồng ngồi trên sô pha, bộ dạng như vậy không khác gì lưu manh, "Người đến là khách, bình thường chú dạy cháu thế nào?"
Vương Nhất Bác cười nhạo, "Cô ta tính là loại khách nào, khách nào mà bò lên người chú?"
Trong camera, Vương Nhất Bác nhìn thấy người phụ nữ kia mặc quần áo của Tiêu Chiến, xuất hiện ở nhà hai người bọn họ. Giống như chim ưng bị xâm chiếm sào huyệt, hắn không có cách nào giữ lấy bình tĩnh, không thể nào kiểm soát tốc độ, một đường từ trường học đua xe về đến nhà.
Hắn đứng lên, tới gần Tiêu Chiến, "Chú nhất định muốn cháu đi nội trú, chính là muốn đưa phụ nữ về nhà? Nếu hôm nay cháu không quay về, chú định lên giường với cô ta sao?"
Tiêu Chiến không muốn đưa ai về nhà, người không mời mà đến là Vu Mộ Tình, trời lại mưa, mặc kệ họ có phải là người yêu hay không, anh cũng không thể cứ thế ném một người phụ nữ ra đường. Và anh cũng không muốn lên giường với cô, mặc dù cô đã ngồi trong vòng tay anh, cơ thể như những đợt sóng không ngừng dồn ép.
Nhưng thái độ của Vương Nhất Bác khiến cho anh không thể chấp nhận được, mọi việc vừa rồi quét sạch tôn nghiêm trưởng bối của anh. Anh không muốn giải thích, lạnh như băng trả lời: "Đây là chuyện riêng của chú."
Vương Nhất Bác cho rằng mình nghe lầm, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến đều đỏ lên, "Là chú nói, đây là nhà của hai chúng ta, chúng ta sống cùng nhau 6 năm, là của hai chúng ta."
"Là nhà của hai chúng ta, sau đó thì sao?" Tiêu Chiến cảm thấy tính tình Vương Nhất Bác trở nên khó hiểu, "Người khác không thể đến sao?"
Vương Nhất Bác vừa đau lòng vừa tức giận, lặp lại một cách vô lý: "Chúng ta ở bên nhau 6 năm, không bằng người mới quen biết vài ngày sao?"
Tiêu Chiến dừng lại, mặc dù trong lòng mơ hồ nhưng giọng nói cũng dịu đi một chút: "Đây là hai việc khác nhau. Nhất Bác, chúng ta..."
"Ai cho phép chú mang cô ấy về," Vương Nhất Bác thô lỗ ngắt lời, ánh mắt như dao khoét vào trong mắt Tiêu Chiến, "Chú đã hỏi cháu chưa? Cháu đồng ý chưa?"
Giọng điệu gần như chất vấn, Tiêu Chiến cau mày lạnh lùng, "Chú là người trưởng thành, chú muốn ở bên ai là quyền tự do của chú. Tại sao chú lại phải xin phép cháu?"
"Ở bên cạnh? Có ý gì......?"
"Có nghĩa là cô ấy là bạn gái của chú."
Im lặng vài giây, tia tổn thương cuối cùng trong mắt Vương Nhất Bác biến mất, trong giọng nói mang theo một sự tức giận đen tối: "Ồ? Chuyện lúc nào? Ở cạnh nhau lúc nào? Chú hỏi cháu đã làm gì với người khác, vậy cháu cũng hỏi chú, hai người đã làm gì?" Hắn nâng cằm, tiến lên một bước hỏi.
"Ôm?"
"Hôn?"
"Kế tiếp muốn làm gì?"
Từ "bạn gái" khiến hắn đau đớn, hắn đưa tay chạm vào háng Tiêu Chiến một cách tàn nhẫn, đầy khiêu khích: "Chú cứng rồi sao?"
Tiêu Chiến tức giận xua tay đi, giọng nói trở nên nghiêm khắc: "Chú thật sự chiều hư cháu rồi, trở về phòng ngay!"
Sau khi ra lệnh, anh không cho Vương Nhất Bác nói một lời, lùi về phía sau một bước, quay người bỏ đi. Vương Nhất Bác đuổi theo từ phía sau, suýt chút nữa đã ép anh vào tường. Tiêu Chiến không kịp phản ứng, đến khi ý thức được đã bị nhốt ở trong cánh tay của hắn.
Trong đôi mắt hạ tam bạch đó giống như chứa một tầng sương mù, vẻ mặt Vương Nhất Bác có chút không tỉnh táo, gắt gao nhìn chằm chằm vào môi Tiêu Chiến, "Chú còn chưa trả lời cháu, chú cứng rồi sao? Hả? Giống như đêm đó của chúng ta? Cứng rồi sao?"
Đột nhiên nhắc đến đêm đó, Tiêu Chiến bỗng nhiên cứng người. Vương Nhất Bác không đợi anh phản ứng, đã tiến lên một bước dùng ngực đè anh, vòng đôi bàn tay nóng bỏng của hắn ra sau gáy, hôn anh một cách mãnh liệt.
-TBC
05.11.2023
🌈🌈🌈
⛔️ Chương sau có tình tiết cưỡng ép.
⛔️ Thắt dây an toàn vào nha cả nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro