Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36. Cực Hình

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sắp đến ngày dự sinh của Phương Ý Lệ, lại ngay thời điểm cuối năm lúc công ty đang tất bật bận bịu, thân là tổng giám đốc, Vương Mặc khó tránh khỏi việc phải đích thân đến văn phòng giải quyết đống văn kiện cao như núi, đến cả Vương Trạch cũng phải đến giúp con trai mình gánh một phần công việc để anh có thể về nhà với con dâu sớm một chút.

Thế nên hiện tại, ở nhà chỉ còn Cao Xuân Hoa chăm sóc Phương Ý Lệ.

Tiêu Chiến khi rảnh cũng sẽ lôi kéo Vương Nhất Bác ghé qua thăm hỏi cô một lúc. Và tất nhiên, mỗi lần như vậy, Vương Nhất Bác đều uống một bụng giấm chua, mặt đen như than ra về.

"chậc, Lệ nhi ngay cả con cũng sắp sinh rồi, em còn ghen cái gì?" Tiêu Chiến bất lực thở ra nhìn gương mặt mây đen mịt mù của Vương Nhất Bác.

"dìu cô ấy thì thôi đi, còn sờ bụng làm gì??" hai đầu chân mày Vương Nhất Bác nhíu lại, nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

"..." Tiêu Chiến dở khóc dở cười "ba nuôi không được sờ sao?"

"không!!" Vương Nhất Bác kiên quyết lắc đầu.

"nè, làm ơn đi, em cũng là chú người ta đấy!!" Tiêu Chiến không rõ là biểu tình gì, chỉ biết là bản thân đang rất bất lực...

"vậy anh cũng làm ơn đi, em là lão công của anh đấy!!!" sao có ở ngay trước mặt lão công của mình sờ bụng người khác???

"...." Tiêu Chiến há hốc mồm, không biết phải nói gì tiếp theo.

"anh chẳng quan tâm gì đến em cả!!" Vương Nhất Bác phụng phịu hai má, bày ra vẻ mặt uất ức đến đáng thương.

"...." lại một lần nữa Tiêu Chiến cứng họng, phải mất một lúc mới khôi phục tâm trí "sao lại không quan tâm chứ?"

....

Mỗi lần đến thăm Phương Ý Lệ đều diễn ra tình trạng như vậy, người hờn dỗi kẻ dỗ dành. Ấy vậy mà chỉ cần Tiêu Chiến muốn, Vương Nhất Bác đều chiều theo ý cậu, mặc dù biết rõ đến rồi mình sẽ bức bối khó chịu như thế nào.

Thế đấy, hết cách rồi. Yêu chính là như vậy!

"là bác gái, anh nghe điện thọai đã!" Tiêu Chiến vừa ngồi vào xe thắt dây an liền nhận được cuộc gọi của Cao Xuân Hoa.

"ân" Vương Nhất Bác gật đầu.

[con nghe đây bác gái, có chuyện gì sao?]

[....]

[cái gì cơ? Không phải còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh sao?]

[....]

[được, con và Nhất Bác quay lại ngay!]

Vương Nhất Bác mở thật to mắt, trợn trắng nhìn Tiêu Chiến. Sao lại thế này? Chẳng phải vừa rồi đến thăm còn rất bình thường sao?

"quay về thôi, bác gái bảo cô ấy sắp sinh thì phải!" Tiêu Chiến cũng hoảng hốt không kém gì hắn.

............3 phút sau............

"hai đứa, mau giúp mẹ đỡ Lệ nhi lên xe đi!" Cao Xuân Hoa nhìn thấy bóng xe quen thuộc liền gấp rút hét to.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hai ba bước đã chạy đến trước mặt bà, mỗi người một bên kẹp tay Phương Ý Lệ dìu đi... À không, phải nói là dẫn đi.

Nhìn chả khác gì cảnh sát áp giải phạm nhân cả...

Cao Xuân Hoa chạy lên lầu lấy ít đồ rồi cũng chạy xuống thật nhanh, nhìn thấy Phương Ý Lệ vừa kêu đau vừa bị kẹp như hamburger giữa hai người họ liền sốt ruột, bước nhanh đến đưa đống đồ cho Vương Nhất Bác.

"để mẹ để mẹ... Con mang đồ lên xe trước đi!!" để hắn dìu nữa chắc con bé gãy tay mất.

"v... vâng..." Vương Nhất Bác cũng chẳng có thời gian để ý làm gì, cứ kêu gì làm đó vậy.

"A Chiến con ngồi ở ghế sau cùng mẹ và Lệ Nhi đi!" Cao Xuân Hoa vừa đỡ cô ngồi vào xe vừa quay đầu bảo với Tiêu Chiến.

"vâng!"

Dù sau hai người họ cũng từng ở bên nhau, có lẽ cậu sẽ biết cách giúp Phương Ý Lệ giảm căng thẳng một chút.

.....

"aaa!!!" Phương Ý Lệ hét đến thê thảm, bảo bảo trong bụng quấy đến lợi hại.

Vương Nhất Bác đang tập trung lái xe cũng bị tiếng hét ấy làm giật nảy mình, suýt thì tông vào cột điện.

Tiêu Chiến ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn, cự li gần như vậy, màng nhĩ cũng sắp thủng mất rồi.

"đã gọi cho Vương Mặc chưa??" Vương Nhất Bác đau đầu quát.

"đúng đúng, phải gọi cho lão Vương!!" Tiêu Chiến ngồi cạnh Phương Ý Lệ cũng loạn theo cô, nào có bình tĩnh suy xét việc gì nữa cơ chứ, nghe hắn nhắc mới nhớ ra, vội rút điện thọai ra ấn gọi.

"Lệ nhi, nhịn một chút, sắp đến bệnh viện rồi!!" Cao Xuân Hoa ở bên kia giúp cô lau đi mồ hôi đang túa ra như mưa, thuận tiện xoa bụng trấn an bảo bảo một chút.

[lão Vương, mau đến bệnh viện!!!]

[....]

[Lệ nhi sắp sinh rồi, cậu mau đến, còn lằng nhằng lão tử chẻ cậu ra làm đôi!!!!]

Nói xong liền ngắt máy. Tiêu Chiến sắp chịu hết nổi rồi, Phương Ý Lệ cứ gào thét như vậy thật sự là....

Hai tai Vương Nhất Bác đã lùng bùng đến nổi sắp không nghe rõ gì rồi, nhưng vẫn phải kiềm chế, tiếp tục lái xe thật nhanh đến bệnh viện.

"aaa!!!!"

Tiếng hét lần này còn to hơn, âm vực hơn hẳn những tiếng hét nãy giờ. Vương Nhất Bác vừa nghe liền biết âm thanh này là của ai, đôi mắt nổi lửa lướt nhìn lên kính chiếu hậu, chỉ thấy một cảnh tượng hết sức là.... không chịu được.

Sao cô dám cắn bảo bối của tôi????

"không sao không sao!!! Em cứ tiếp tục lái xe đi! Đến bệnh viện càng nhanh càng tốt!" Tiêu Chiến còn lạ gì tính nết của hắn nữa, nếu không chặn nói trước, sợ rằng hắn sẽ dừng xe lại quăng Phương Ý Lệ xuống đường mất.

Nghe vậy, Vương Nhất Bác đạp chân ga mạnh hơn, một đường phóng tới bệnh viện.

Không thể chịu nổi mà!!!!

Đợi đến khi xe của hắn lăn bánh vào cổng bệnh viện đã là chuyện của mười năm phút sau.

Trong xe đã loạn thành một đoàn, thảm không nỡ nhìn.

"dì!" một nữ bác sĩ gấp gáp chạy đến, phía sau là các y tá mang theo băng ca, lập tức dìu Phương Ý Lệ lên nằm.

"Đường nhi, giúp dì, Lệ nhi con bé dường như sắp sinh rồi!" Cao Xuân Hoa nắm lấy tay nữ bác sĩ kia cầu cứu.

"được, dì yên tâm, giao cô ấy cho con!"

Nói xong liền nhanh chóng đưa Phương Ý Lệ vào phòng sinh. Cao Xuân Hoa vẫn là không yên tâm đi theo sau.

Cuối cùng còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai đại nam nhân quần áo sộc sệch tóc tai bù xù, mặt mày bơ phờ... Nói chung là đần ra mặt.

Cả đời họ ắt hẳn sẽ không thể nào quên được sự kiện này hôm nay...

Lý ra lọai "cực hình" này phải là Vương Mặc chịu mới đúng, tại sao lại đổi thành hai chúng ta??

Không được, sau này phải trả lại cậu ta gấp bội!!!

Ở một diễn biến khác, lúc Vương Mặc nhận điện thọai chính là thời gian hội nghị cuối năm đang diễn ra, vừa nghe Tiêu Chiến quát xong liền rung bần bật, co chân chạy vào phòng hội nghị chộp lấy áo khoát, lục tìm chìa khóa xe trước bao nhiêu đôi mắt ngỡ ngàng khó hiểu của mọi người, rồi phi ra cửa.

Người đã biến mất nhưng vẫn để lại một câu nói vang vọng cả căn phòng

"VỢ ĐẺ, NĂM SAU HỌP TIẾP!!!"

Cả phòng "....."

Vì hôm nay là ngày 25/12, dự định sẽ báo báo toàn bộ kế hoạch thu chi trong năm nay cùng những định hướng cho năm tới, phân công bố trí lại nhân sự... Bla bla... Thế nhưng sự việc đã như vậy, đâu phải cứ sinh xong liền hết chuyện, còn chuyện ở cử trông con và mấy việc lặt vặt khác, ít nhất cũng phải hơn một tuần sau mới có thể yên tâm quay trở lại công ty.

Mà một tuần nữa... Thì sang năm rồi còn gì?!?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro