Chương 27
Hành trình đi du lịch ngoài dự đoán mất hết một tuần, trừ thời gian đi đường, kỳ thật không dư lại bao nhiêu thời gian để chơi.
Cậu lần đầu tiên ra nước ngoài du lịch, còn là thành phố biển, có công viên trò chơi, mỗi ngày ăn ngon chơi vui, vì thế tuổi này của cậu rất dễ dàng phạm phải tật xấu, không muốn về nhà.
Vương Nhất Bác...... Vô cùng không t
hể nề hà mà nhìn thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất kéo dài thời gian, cả người đều rất bất lực!!!
"Bảo bối?"
Hôm nay ra ngoài, vẫn là đeo dây lò xo, hiện tại sợi dây đã kéo căng thành một đường thẳng tắp.
Tiêu Chiến mắt nhìn thời gian cũng còn sớm, trợn tròn mắt nói dối "Dây giày bị lỏng, em phải cột lại."
Hắn nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi mà chọc thủng nói "...... Em đang mang dép vải."
Thiếu niên bị vạch mặt, đơn giản đặt mông ngồi phịch dưới đất "Thời gian còn sớm như vậy, ngày mai đã phải trở về rồi, anh mang em về sớm như vậy, còn không phải chỉ muốn lăn giường thôi sao."
Mọi người đều biết khu du lịch ở nước ngoài, du khách trong nước tương đương nhiều, Hán ngữ mặc kệ ở chỗ nào đều có người nghe hiểu được.
Nhóc con nghịch ngợm này ra đến nước ngoài cũng làm mất mặt hắn, Vương tổng tài làm sao có thể nhịn.
"Em thật thông minh a, không kiểm tra một chút thật lãng phí."
Hắn đi qua, một tay trực tiếp đem thiếu niên chơi xấu khiêng lên, mang đi.
"......." Thi đại học điểm thấp là nỗi đau của cậu!!!
Cảm xúc rầu rĩ từ từ dâng lên, đột nhiên nhìn thấy một con cá heo biển màu trắng từ bên người mình lướt qua, lập tức vui vẻ nói
"Cá heo!! a nhìn kìa!"
Hắn yên lặng dùng đôi mắt mới vừa bị cánh tay cậu đập vào liếc nhìn, vô cùng có kiên nhẫn mà nói ra
"Loại cá heo biển này tên khoa học gọi là cá heo trắng Trung Quốc, còn có tên khác là cá heo lưng gù, là động vật được quốc gia bảo hộ."
Tiếng Trung nói một lần, tiếng Anh nói một lần, khẩu âm học rất tốt.
Bởi vì hắn giảng giải rất khá, phía sau bọn họ một vài gia đình tụ tập dẫn theo con nhỏ, một đường cười tủm tỉm đi theo bọn họ.
Bé trai cùng bé gái phát âm từ khá tốt, Tiêu Chiến nằm ở trên lưng chồng cũng hổ thẹn không bằng.
Đi đến cuối đường hầm, người nhà của bọn nhóc nói với bọn họ
"Cảm ơn, mạo phép hỏi một chút, hai người là chú cháu hay là anh em?"
Vương Nhất Bác "......"
Tiêu Chiến "......."
Trên đường đi về khách sạn, thiếu niên buồn cười không ngừng được, nằm ở trên vai nam nhân lớn tuổi trêu chọc
"Chú......"
Nam nhân lạnh lùng bị chọc ghẹo, nhéo nhéo mông người yêu bé nhỏ thanh xuân vô vàn, cười lạnh
"Em làm sao không kêu ba ba luôn đi"
Tiêu Chiến liếm lên vành tai đối phương "Ba ba."
Cái trán Vương Nhất Bác nổi lên gân xanh, một bên đổ mồ hôi hột, một bên bước chân nhanh hơn, khi đi đến một góc chết bí ẩn khuất tầm mắt, một tay kéo người ở trên lưng xuống dưới, ấn ở trên vách tường.
Thô bạo hôn đã đời, hậu quả so với trong tưởng tượng của cậu còn nghiêm trọng hơn...... Cậu bắt đầu hối hận hết thảy những gì mình làm vừa rồi.
"Nhất Bác......"
Thiếu niên nước mắt lưng tròng mà xin tha, dùng cánh tay tinh tế khuyết thiếu rèn luyện vẫn luôn làm hành động chống đẩy vô nghĩa.
Cậu thật sự sợ hãi, làm không tốt đối phương sẽ trực tiếp làm ở chỗ này......
Cũng may chung quanh đều là nơi công cộng, hẳn là sẽ không đâu.
Im lặng mà hôn thiếu niên tự tìm ngược một hồi, Vương Nhất Bác xoa bóp mặt cậu, dùng thanh âm trầm thấp cảnh cáo nói ra
"Khi ở bên ngoài, ít câu dẫn anh lại."
Ngày đó chỉ là món ăn khai vị mà thôi, nếu người này thể lực chịu được, hắn tuyệt đối sẽ hưởng thụ một cách no nê
"Ừm......" Tiêu Chiến không dám chần chờ gật đầu.
Hắn một lần nữa. Cõng cậu lên trên lưng, đi trên đường của phố một quốc gia xa lạ.
Trở lại khách sạn, một người đi tắm rửa, một người ở góc phòng sửa sang lại vali ngày mai phải mang về, đa số là quà lưu niệm.
Hiếm khi ra nước ngoài một chuyến, dựa theo suy nghĩ đơn giản của cậu là, bất luận rẻ hay là mắc, tóm lại phải mang một phần quà về cho bạn bè họ hàng.
"Chuẩn bị quà tặng cho mọi người sao?" Hắn ra tới, nhàn nhạt hỏi.
Cậu thanh âm nhẹ nhàng "Ừm -- ba mẹ ông nội đều có."
Ba mẹ cùng chị gái em trai cậu cũng có, đáng tiếc chị đang ở nước ngoài, chỉ có thể chờ cô trở lại rồi đưa. Nam nhân anh tuấn cao lớn ngồi xổm xuống bên cạnh chỉ vào mặt của mình hỏi
"Của anh đâu?"
Hai người bọn họ cùng nhau đi du lịch, không nghĩ tới còn phải đưa quà cho hắn, làm cho vẻ mặt cậu ngạc nhiên cùng ngu ngơ -- hơn nữa quà cậu chọn đều là tự mình bỏ tiền ra mua a, rất là rẻ!!!
"Vậy......"
Trải qua một phút đồng hồ đấu tranh tư tưởng nội tâm kịch liệt, Tiêu Chiến đem một cái chìa khóa đưa cho hắn
"Em vốn dĩ muốn tự mình cất, giờ cho anh đó."
Vương Nhất Bác "......"
"Không thích chìa khóa két sắt sao? Vậy là muốn hôn hôn em hả."
Cậu không phải đặc biệt ngốc, cậu cũng biết xem mặt đoán ý người, phát hiện tình huống không đúng, lập tức tự dâng lên đôi môi trơn bóng, chạm vào chiếc cằm gợi cảm có chút râu của Vương Nhất Bác.
Nam nhân bên cạnh sợi dây lý trí sớm đã đức từ lâu lập tức nắm cằm cậu, đối diện khẽ nhếch môi, tiến quân thần tốc.
Mấy món quà lưu niệm, rơi rụng ở trên thảm sang quý của khách sạn, không ai để ý đến.
Người duy nhất để ý chúng nó, đang bất lực nức nở, dùng giọng nói khàn khàn yếu ớt vẫn chưa có khỏi hẳn.
"Ngày mai em có thể ngủ cả ngày."
Những lời này nghe vào lỗ tai Tiêu Chiến, khiến cậu rùng mình một chút.
Loại phản ứng này làm Vương Nhất Bác bốc hoả, hắn thật sự rất muốn biết
"Lúc cùng anh thân thiết, em thật sự không có một chút cảm giác nào sao?"
Mà chính hắn lại là từng phút từng giây đều cảm thấy muốn nổ tung. Một đại nam nhân, sau khi kết hôn sinh con, thế nhưng bắt đầu rối rắm vấn đề nông cạn yêu hay không yêu trẻ con như vậy.
"Cái gì?" Cậu thất thần dò hỏi, hiển nhiên đã mất đi năng lực trả lời.
Hắn cau mày nói "Quên đi, là anh nhu cầu quá cao"
Chỉ cần nghĩ đến mình lúc mười chín tuổi là tình trạng gì, sẽ rõ ràng, người đàn ông ba mươi hy vọng xa vời một thiếu niên mười chín tuổi thanh xuân phơi phới nói yêu đương cùng mình, là ý nghĩ kỳ lạ cỡ nào.
Cuối cùng, hết thảy đều kết thúc......
Tiêu Chiến cảm thấy...... Bản thân tựa như đã nhặt về được mạng nhỏ.
Ôm chăn bên người an tĩnh lại, vừa rồi lời Vương Nhất Bác nói quanh quẩn ở bên tai, không có một chút cảm giác sao?
Sao có thể, sẽ đau a.
Hắn đơn giản tắm xong, giống như bình thường vẫn thế, dùng khăn lông nóng lau cho thiếu niên nhỏ nửa chết nửa sống.
Sau đó liền ngã đầu ngủ, ngày hôm sau lên máy bay.
Lúc này đây, cậu để đệm lót ở trên vali hành lý, mình thì ngồi ở phía trên để Vương Nhất Bác kéo đi.
Trải qua tám giờ ngồi máy bay cùng một giờ xe đưa đón, sau khi trở lại nhà chính Vương gia, Tiêu Chiến kéo lê thân thể mệt mỏi, dường như rất vui vẻ chạy lên trên lầu ba
"Toả nhi -- papa đã về rồi đây!"
Người Vương gia cười tủm tỉm mà nhìn cậu chạy lên, hỏi thăm Vương Nhất Bác
"Cùng Chiến Chiến ra ngoài chơi có vui không?"
"Rất không tồi"
Sau đó lấy ra quà tặng cậu mua cho cả nhà "Đây là Chiến Chiến mua, dùng chính tiền tiêu vặt của em ấy mua, mọi người không nên ghét bỏ"
"Xem con nói kìa, chúng ta sao có thể ghét bỏ chứ?"
Con dâu mua quà cho, cao hứng còn không kịp nữa là! Nhưng mà, con trai tựa hồ không thích hợp.
"Ừm, con đi lên nhìn Toả nhi."
Hắn nói, theo đuôi vợ chạy trốn nhanh như chớp, lên lầu ba.
Trong phòng bảo bảo, cậu ôm bé con thân thiết một hồi lâu, vô cùng nhớ nhung mùi thơm sữa trên người con trai.
"Bé ngoan, papa rất nhớ con a, con có nhớ papa hong?"
Cậu mổ vài cái lên cái má núng nính Toả nhi rồi mới luyến tiếc buông tay.
Bất quá thấy Vương Nhất Bác xuất hiện, ý cười trên miệng cong cong mà kêu lên
"Nhất Bác, anh muốn ôm con một chút không?"
"Dĩ nhiên."
Vương Nhất Bác đi tới, thuần thục tiếp nhận ôm lấy con trai, bắt đầu dò hỏi dì Trương, sinh hoạt hằng ngày của bảo bảo Toả nhi.
Tiêu Chiến ở bên cạnh cẩn thận nghe, nên nhớ thì ráng nhớ kỹ. Bởi vì thật sự quá mệt mỏi, nhìn Toả nhi một hồi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Hắn thì khác với sự nhàn nhã của cậu, sau nghỉ phép khi trở phải vội vã đi sử lý công việc tồn đọng, chiều hôm đó hơn 5 giờ còn phải ra ngoài xã giao.
Công việc chồng chất một tuần hẳn là rất nhiều. Tiêu Chiến có nghĩ tới gọi điện thoại dặn dò đối phương lúc xã giao uống ít rượu một chút, nhưng là suy nghĩ lại, đối phương đi giao thiệp so với chính mình đi đường còn nhiều hơn, làm sao sẽ không biết những sự tình thường thức như thế.
Sau khi tỉnh lại hắn còn chưa trở về, sau khi cùng mọi người trong nhà ăn tối, liền trở về phòng trẻ em chơi với con trai.
"A...... Ê a......"
Bảo bối nhỏ hơn hai tháng, đã biết phát ra thanh âm nha nha. Để cho papa bé thấy một màn này, thật sự vô cùng hạnh phúc.
"Ừm, ba biết con muốn nói chuyện, nhưng là bây giờ còn chưa nói được đâu."
Toả nhi nhà họ Vương "Ê a?"
Đôi mắt to tròn sáng ngời có hồn, lúc nghiêng đầu nhìn người, dễ thương đến muốn bùng nổ!
"Con thật là đáng yêu a." Tiêu Chiến ôm con trai không buông tay.
Thực nhanh đã bị dì Trương dạy bảo
"Chiến Chiến, Toả nhi buồn ngủ, con không nên luôn chơi bé nữa, con sẽ quấy rầy đồng hồ sinh học của bé."
"A, con chỉ muốn tán gẫu với bé con trong chốc lát thôi ạ"
Tiêu Chiến nói, thuận tiện nhìn thời gian một chút, ngạc nhiên phát hiện đã hơn 10 giờ.
Nhưng mà, tên nam nhân trong nhà kia đi ra bên ngoài còn chưa có trở về. Cậu buông con trai ra, trở lại phòng ngủ, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Lúc này, Vương Nhất Bác đang tham gia bữa tiệc do Quý khả tổ chức, xã giao cùng một số đối tác đầu tư.
Điện thoại vang lên, hắn lấy ra mắt nhìn, liền nói "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại."
Đi đường mệt mỏi liên tục sử lý công việc xác thật có chút mỏi mệt, nhưng đó không phải nguyên do hắn không ra ngoài nhận điện thoại, hắn có mục đích của chính mình
"Alo?"
Ánh mắt Quý khả lập tức nhìn qua, trêu ghẹo mà làm mặt quỷ nói
"Gọi kiểm tra hả?"
Tiêu Chiến sau khi điện thoại kết nối được, nhỏ giọng hỏi một câu "Anh còn chưa có bận xong sao?"
Vương tổng trăm công ngàn việc quản lý ngàn vạn người, ở trên ghế khách sạn ngẩn người. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài nghe
"Còn một chút nữa, lập tức sẽ về"
"Trong phòng trống rỗng à, dì Trương đuổi em ra ngoài, ba mẹ lại đi tham gia họp mặt, ông nội cũng ngủ rồi......"
"Được được được, không nói nữa, anh sẽ về ngay"
Tốt xấu cũng thuận lợi mà cúp điện thoại, hắn trở lại trong phòng riêng đem ghế dựa đẩy mạnh xuống phía dưới bàn, nói lời chào với mọi người
"Thực xin lỗi các vị, nhà tôi có chút việc, hiện tại phải đi về ngay. Nếu như có ý định hợp tác, hoan nghênh các vị đến Vương thị tìm tôi đàm phán."
Nói xong ngó mắt nhìn hướng của Quý Khả, sắc mặt quả nhiên là một dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Cậu cũng trở về sớm một chút đi"
Vương Nhất Bác nói rồi sau đó nhanh như một cơn gió rời khỏi phòng riêng xuống tầng hầm lấy xe.
Quý Khả giúp bạn tốt giảng hòa nói"Ai nha, kết hôn có con chính là như vậy đó, mọi người thứ lỗi thứ lỗi."
Gã là người có cá tính hài hước, là một tay thiện nghệ tạo không khí.
- Anh thật sự lập tức quay về? Vậy lái xe phải cẩn thận chút, có uống rượu không? Uống rượu thì không thể lái xe, em phải nhắc nhở anh đó.
Vương Nhất Bác lần đầu tiên biết, hóa ra cậu cũng dong dài như vậy. Bất quá mới rời khỏi mấy tiếng mắt đã trông mong thúc giục về nhà, chuyện này có nghĩa là gì?
- Nửa tiếng sau anh sẽ về đến nhà.
Nhận được tin nhắn này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lập tức rời giường xuống lầu, bật đèn phòng bếp, mở tủ lạnh ra lấy ra quýt và chanh.
Nghĩ đến hắn có thể đã uống rượu, cậu muốn làm một ly nước giải rượu cho hắn.
Làm vậy cũng không phải Tiêu Chiến cố tình lấy lòng, mà là hành động theo bản năng, cậu chỉ là muốn làm như vậy thôi.
Lâu ngày không có chạm qua dụng cụ cắt gọt và đồ dùng bếp, thiếu niên sử dụng có chút ngượng tay.
Cậu thật cẩn thận cầm dao lên, mỗi lần trước khi cắt xuống đều để ý ngón tay của mình, để tránh bị cắt trúng.
Trước khi ở bên hắn, đôi tay này có chút chai xạm, bây giờ da thịt non mịn, tìm không ra dấu vết lao động nào.
Lòng bàn tay trái, cũng mềm mại, màu sắc hồng hào khỏe mạnh.
Làm xong ly trà chanh mật ong thơm nức mũi.
Tiêu Chiến có chút thèm ăn cũng muốn uống một chút, vì thế lấy lý do nếm thử, từ bên trong rót cho mình một ly nhỏ cho mình. Nếm thử quả nhiên vô cùng ngon a.
Cậu rất muốn uống thêm một chút, nhưng mà làm không nhiều lắm, sợ mình hết rồi hắn sẽ không có gì uống.
Cứ như vậy cọ tới cọ lui, nửa tiếng chớp mắt đã trôi qua.Tiêu Chiến bịch bịch mà chạy ra cửa, nhìn đèn đường ở cổng.
Đợi trong chốc lát, có hai ánh đèn xe chiếu lại đây, bắt đầu lái tới hướng gara. Cậu mặc một thân áo ngủ chạy tới, trong lòng đặc biệt vui vẻ.
Vương đại thiếu một đường đua xe gấp rút trở về, đậu xe xong đi xuống, thấy một bóng dáng chạy tới hướng mình, tim gan phổi thận tất cả tức khắc rơi lộp bộp.
Chạy nhanh như vậy, lỡ như té ngã thì làm như thế nào đây.
Vương Nhất Bác không nói hai lời bước bước dài đi lên phía trước, đón lấy thiếu niên nhào vào lòng mình.
"Nói nửa tiếng là đúng nửa tiếng, anh đúng là không có gạt người ta a"
Tiêu Chiến cười ngâm nga mà trêu chọc nói, dáng người thon dài lười biếng mà treo ở trên vai người đàn ông so lớn tuổi hơn, một gương mặt tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, tràn ngập sung sướng
"Ửm? Làm sao vậy, tức giận vì em gọi anh trở về sao?"
Vương tổng tài lập tức trả lời "Không có"
Hắn ổn định vững vàng ôm lấy thiếu niên ngây thơ kia đi về hướng cửa nhà.
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, chủ động xin lỗi nói "Lần sau không chạy như vậy nữa, xin lỗi"
Nam nhân đang ôm cậu, nhỏ giọng nói một câu "Nếu như em té, người em nên xin lỗi không phải là anh đâu"
Tiêu Chiến ghé vào trên vai hắn, không còn lời nào để nói.
"Ở nhà làm cái gì?"
"Làm trà chanh mật ong cho anh"
Tiêu Chiến một lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao trời hỏi
"Anh có uống rượu không? Em lập tức đi lấy cho anh uống."
Nam nhân vượt qua ngạch cửa cả người cứng đờ.
"Để em xem anh có uống không?"
Tiêu Chiến nghĩ biện pháp nghiệm chứng chính là hôn hôn xem, có mùi cồn hay không.
Đáp án là không có, nhưng mà xung quanh người thì có, không thể lẫn đi đâu được là mùi thuốc lá và rượu.
"Anh không có uống"
Vương Nhất Bác phát hiện tiếng nói của mình đã trở nên trầm thấp "Trà chanh để ở đâu ôm em đi lấy"
"Ở trong bếp á."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, ôm thiếu niên cân nặng gần đây không tăng lên tí nào đi vào phòng bếp.
Lấy ly trà chanh giải rượu, rồi cùng nhau đi lên lầu.
Tiêu Chiến mũi nhanh nhạy đối với mùi trên người hắn đặt biệt mẫn cảm
"Nhất Bác trên người của anh có mùi thuốc lá nồng quá anh có muốn đi tắm một chút?"
Thói ở sạch của Vương Nhất Bác so với cậu kỹ càng hơn nhiều quả thật đã sớm không hài lòng hương vị cả người mình rồi
"Vậy em đợi một chút"
Hắn xoay người vào phòng tắm, cẩn thận tắm sạch từ đầu đến chân mình một lần.
Buổi sáng đã cạo râu xong, đến bây giờ râu trên cằm hơi nhú ra một chút không nhiều, cũng phải cạo.
Bởi vì làn da Tiêu Chiến rất dễ mẫn cảm bị râu cạ vào sẽ bị đỏ lên.
Hắn đi ra khỏi phòng tắm, nửa người trên trần trụi, bưng cái ly cậu đưa qua từ tốn nhấp một ngụm.
Mùi trà tranh rất thơm, chua chua ngọt ngọt.
"Biết anh không thích uống quá ngọt, cho nên chỉ cho một ít mật ong vào thôi"
Tiêu Chiến chống cằm, trên mặt mày nghiêm túc.
Vương Nhất Bác nhìn cậu không chớp mắt, bưng lên ly nước uống tiếp một ngụm, kỳ thật trong miệng hương vị gì, hắn căn bản không có cẩn thận chú ý
"Thật sự không ngọt"
"Vậy uống được không?"
"Cũng được" Vương Nhất Bác nuốt xuống ngụm trà chanh trong cổ họng
"...... Nếu không tự em nếm thử đi"
"A?"Thiếu niên ngơ ngác, bị người chớp lấy miệng đút cho uống.
Vương Nhất Bác đã có dự cảm, nhất định cậu sẽ cự tuyệt hoặc là hoảng hốt thất thố này nọ dù sao thì cũng sẽ không có đáp lại là cái chắc rồi.
"Ô......"
Nếm được mùi vị trà chanh mình thích, Tiêu Chiến chỉ sửng sốt sau đó vui vẻ tiếp nhận.
Hắn bị Tiêu Chiến ôm cổ, dùng sức mà đáp lại, thiếu chút nữa đánh rớt cái ly trong tay. Hắn ngẩn người kích động hôn đáp lại.
"Đã hết rồi..."
Hôn một lát, thiếu niên vươn đôi mắt mê ly đẩy hắn ra, trực tiếp lấy đến cái ly hắn uống
"Thật sự rất ngon a"
Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng được mà nhìn cậu, có một loại xúc động muốn quỳ xuống.
"Bảo bảo cũng sinh rồi, em vẫn còn thích loại mùi vị chua chua ngọt ngọt thế này"
Cậu ôm cái ly, ngồi ở trên dựa thoải mái.
"Anh đi ngủ"
"Hửm?"
"Anh có buồn bực chuyện gì sao?"
Đôi chân muốn xoay người đi lên trên giường của hắn chợt dừng lại nói.
"Không có"
"Haizzz"
Tiêu Chiến vươn tay, túm chặt hai ngón tay đối phương
"Đừng đi, hỏi anh một vấn đề"
Hắn ngoái đầu nhìn lại.
"Lúc em và anh thân thiết, mặt em hồng hay trắng?"
Vấn đề không khỏi đi quá xa. Nam nhân nhíu mi, theo nguyên tắc hỏi gì đáp nấy, trả lời "Hồng"
Lúc cậu thân thiết với hắn, toàn thân đều ửng hồng, vừa xinh đẹp vừa yêu mị.
"Khuôn mặt đau đớn đến đỏ hồng đúng không?"
Một một lần nữa tung ra câu hỏi vấn đề thứ hai.
Vương Nhất Bác lập tức xoay người lại, biểu cảm trên mặt đại khái có thể dùng từ nhộn nhạo để hình dung
"Nói tiếng người đi"
Tiêu Chiến cười hì hì "Anh chắc chắn biết"
Sau đó ôm cái ly e ấp ngượng ngùng tiếp tục uống nước mật ong chua chua ngọt ngọt.
"Hừm"
Vương đại thiếu cong cong khóe môi, khống chế không được ý muốn bế con người đang trên ghế lên xoay một vòng.
"A......" Nước mật ong sắp đổ rồi.
Nam nhân vui vẻ dừng lại, đơn thuần mà hôn lên cái trán non mịn của bảo bối nhỏ.
Vui đùa ầm ĩ một hồi,Tiêu Chiến đột nhiên hỏi "Anh có muốn đi xem con thế nào không?"
Vương Nhất Bác trở về lâu như vậy được nhắc nhở mới nhớ tới mình còn có một đứa con trai
"Ừm" Hắn buông thiếu niên trong tay ra
"Em ngủ trước đi, anh đi xem con chút"
Tiêu Chiến vui vẻ đáp ứng "Được a"
Cậu nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, nhẹ giọng thở ra một hơi
Vương Nhất Bác ở phòng con trai gần nửa tiếng, thân là một nam nhân bản chất trầm mặc ít lời, hắn không rên một tiếng ôm con trai đang ngủ nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay đặt bé con lên phần bả vai để trần, có ý thức mà tiến hành mát xa da thịt cho bé. Như vậy rất tốt với bảo bảo.
Mấy hôm trước ra ngoài du lịch suốt bảy ngày, Vương ba ba cẩn thận tính toán ngày mai sẽ bồi thường lại cho con trai như thế nào. Còn tối nay quả thật có hơi trễ.
Sau khi đi du lịch trở về đã là cuối tháng mười, cách ngày hôn lễ ngày càng gần.
Tiêu Chiến tìm một ngày cuối tuần, để Vương Nhất Bác đưa mình trở về nhà một chuyến, thứ nhất là đưa cho bọn họ chút đồ, thứ hai là xác định thời gian công việc của hôn lễ, thuận tiện báo với ba mẹ Tiêu một tiếng.
Lịch trình rất thuận lợi, không có xảy ra chuyện gì không thoải mái hết. Trên đường trở về, Tiêu Chiến khuôn mặt điềm tĩnh, bên miệng vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.
Vương Nhất Bác trong lòng hiểu rõ, đối phương chắc chắn là bởi vì sắp kết hôn, nên cao hứng, vì thế cong khóe miệng nói
"Có chuyện gì vui sao?"
"Hì hì, em rốt cuộc có thể ngồi xe đi ra ngoài rồi"
Phong cảnh bên này khác nhau, nhưng cũng không khác mấy.
"À......" Vương tổng tài không lời nào để nói.
Hắn đã nhận ra rồi, sự khác nhau về thế hệ, không phải hai người lăn giường vài lần là có thể rút ngắn khoảng cách.
Hôm nay buổi sáng thức dậy quá sớm, cậu ở trên xe một lát là bắt đầu buồn ngủ rồi.
Vương Nhất Bác thấy cậu, hai tay quy củ mà đặt ở đầu gối, đầu lệch sang một bên, ngủ ngon lành.
Nam nhân theo bản năng mà giảm tốc độ, không khỏi nhớ tới một năm trước, lúc mới vừa quen biết vật nhỏ này, cậu còn thẹn thùng, hắn bảo làm cái gì là làm cái đó, chưa bao giờ nhiều lời.
Tựa như một tờ giấy trắng thuần khiết, thoạt nhìn tựa hồ rất dễ dàng đọc hiểu.
Nhưng mà cũng không hoàn toàn như thế, thiếu niên đơn thuần này, luôn làm cho người ta không thể hiểu rõ được.
"Không chụp ảnh cưới không được sao, thời tiết nóng như vậy, không muốn lăn lộn mấy tiếng đồng hồ bên ngoài đâu"
Mỗi ngày học tra bị một đống chương trình học đè ép, hận không thể một ngày có ba mươi sáu tiếng đồng hồ một ngày để bù cho mình, căn bản không có thời gian để nghĩ đến chuyện chụp ảnh cưới
"Hơn nữa......"
"Hơn nữa làm sao?"
Tiêu Chiến mặt lộ vẻ nghiêm túc"Chúng ta không có ai mặc áo cưới à?"
Cả hai đều là nam, mặc lễ phục tây trang để chụp hình. Vì thế phân đoạn chụp ảnh cưới đã bị hai tên ' thẳng nam ' giản lược hết thảy bỏ qua.
Buổi tối vừa học xong mấy từ tiếng Anh, cậu đột nhiên nhớ tới, Weibo của mình đã rất nhiều lâu rồi không có post cái gì mới.
Nhưng mà, cậu thật sự không biết đăng cái gì.
Trải qua quá trình nghiêm túc tự hỏi, cậu chụp một tấm hình bàn làm việc chỉnh tề.
Bài tập thật là khó 2000V: [ hình ảnh ] đêm trước hôn lễ, tôi vừa mới học bài xong, ba ba Toả nhi ra ngoài còn chưa có trở về, có thể là đã đi tham gia party độc thân chăng.
Kỳ thật cậu không rõ ràng lắm, chỉ là nghe Quý Khả nhắc đến một chút.
"Đau lòng mama! Lão Vương lại dám bỏ Tiểu đáng yêu một mình phòng không gối chiếc, chuyện này sao có thể được?"
"Thật là khó chịu a, lão Vương sao có thể như vậy chứ?"
"Này Tiểu đáng yêu, mau gọi điện thoại cho anh ta a, hiện tại đã khuya rồi nha, sắp 9 giờ rồi"
"Đờ mờ, hôm nay trên Weibo tất cả đều là dao găm a, do năng lực thừa nhận của tôi trở nên yếu ớt hay sao?"
"Quen xem Tiểu đáng yêu rải đường rồi a, đột nhiên post cái này thật là khó chịu [ buồn /] nhưng mà rõ ràng bình thường, là tôi đã bị chiều hư!!!"
Tiêu Chiến thấy bình luận, không ngừng vò đầu.
"...... Dòng post Weibo này không đúng sao?" Cậu nghĩ nên xóa đi.
Lúc cậu đang chuẩn bị xóa đi, xa xa ở bên ngoài tham gia hoạt động Vương Nhất Bác trả lời cậu trên Weibo: @ bài tập thật là khó 2000V, khuya rồi không chịu ngủ sớm, là bài tập quá ít sao?
Fan tứ phía ùa ra cục diện ngược tâm lập tức xoay chuyển, tức khắc bị ngọt đến khóc huhu.
"Đây là một giây đã comment trở lại? Tôi không tin! Lão Vương vẫn luôn chơi di động!"
Tiêu Chiến cũng không tin a, tại sao mình mới học xong đột nhiên rảnh rỗi post một cái ảnh lên Weibo, đối phương đã biết rồi.
Còn ghét bỏ bài tập mình làm quá ít, sao lại bất công như vậy.
Thiếu niên bị học tập ép tới có chút thở không nổi, ở trong hiện thực mắt trợn trắng, ở trong Weibo lại ngoan ngoãn không chịu được: [ cười tủm tỉm /] Lập tức đi ngủ đây, nhìn Toả nhi xong liền đi ngủ."
Trả lời xong vứt điện thoại sang một bên, mang dép lê, blah blah mà đi sang phòng bên cạnh.
Mở cửa, thấy ông cố và bà nội Toả nhi đều ở đây, hai người đùa làm bé con phát ra tiếng, cười đến rất vui vẻ.
Tiêu học tra tức khắc nhớ tới một từ, gọi là ngậm kẹo đùa cháu. Nói thế còn không phải là cái hình ảnh này hay sao.
"Ông nội, mẹ." Cậu kêu lên.
"Học xong rồi à?" Cả nhà đều biết đứa nhỏ này đang quyết chí tự cường.
"Dạ."
"Toả nhi, bé con papa đến rồi đây"
Nhóc con này vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn về phía ba phun bong bóng.
"Nha......"
Toả nhi giơ cánh tay ngắn ngủn mập mạp đầy thịt có vẻ là ý muốn papa ôm bé.
Dù sao hai người lớn ở bên cạnh đều hiểu rõ như vậy, tức khắc trong lòng mềm mại, trêu ghẹo thiếu niên
"Không hổ là con ruột, nhận ra con đó."
Thứ gọi là máu mủ, sau khi lớn tuổi rồi mới càng coi trọng thêm
"Đến đây đi nào, ôm con nhá."
Tiêu Chiến từ trong lòng ngực mẹ chồng, tự mình ôm lấy bảo bảo nhỏ, hết sức cẩn thận.
Bạn nhỏ Toả nhi ở trong lòng ngực papa luôn toét cái miệng nhỏ nha nha, thấy thế nào cũng thấy rất vui mừng.
Cho nên sau này lúc cậu nhớ lại đều không thể hiểu nổi, khi còn bé là đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tại sao càng lớn càng lãnh khốc như vậy, quả thực đánh ba gậy gộc cũng không buồn phóng một cái rắm.
"Nhất Bác nó hôm nay đi ra ngoài sao?" Ông cụ Vương lầu bầu nói
"Cũng phải, đã đến nghỉ đông, các bộ phận đều rất bận rộn."
"Mặc kệ nó." Vương phu nhân vuốt tay cháu nội, đôi mắt lại nhìn Tiêu Chiến
"Nhất Bác nó có chừng mực, không phải cái loại đàn ông quản không được chính mình."
Cậu hùa theo gật gật đầu "Đúng vậy a, anh ấy không dám."
Ông cố và bà nội Toả nhi "......"
Xét thấy hôm nay đã bị cậu đả kích quá mức, ngồi trong chốc lát, từng người liền trở về phòng ngủ.
"Toả nhi, con về sau phải yêu papa, phải nghe papa nha."
Cậu cứ bế con chơi đùa như vậy, ôm con trai chỉ biết ngây ngô cười, cứ lăn qua lộn lại mà nhắc mãi.
Bởi vì giọng cậu quá nhỏ, ngay cả dì Trương đều nghe không rõ cậu đang lẩm bẩm gì.
"Ê a......"
Bà chỉ nhìn thấy hai cha con kia chụm đầu với nhau khe khẽ nói nhỏ, dường như đang nói về một chuyện thú vị nào đó.
"Anh biết em và con trai nói cái gì không?"
' Đêm khuya ' đúng 10 giờ, ba ba hờ trăm công ngàn việc đã trở lại, đi đến nơi hai bảo bối nhỏ của hắn kia xây dựng tình cha con.
"Hử?"
Vương tổng cởi cà vạt, trong nghiêm túc mang theo chút ấm áp rực rỡ, gương mặt ngàn năm một biểu cảm kia mang theo ý cười khe khẽ
"Nói gì đó?"
"Để con nghe lời em, không nghe anh."
Ngón tay rút cà vạt của Vương tổng tài cứng đờ. Hắn cảm thấy, giữa hắn và cậu có hiểu lầm nghiêm trọng gì đó, tên nhóc này có phải coi mình trở thành kẻ địch rồi hay không.
Trong cái đầu nhỏ kia đang nghĩ những gì vậy!
"Con mới hơn hai tháng thôi" Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói
"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm."
"Được." Cậu nhỏ giọng đáp lời.
Trốn trong ổ chăn, cười giống như mèo trộm được cá. Hiển nhiên lão đàn ông đã ba mươi mấy kia, không thể hiểu nổi cậu vui vẻ cái gì, nhưng mà hắn cũng vui lây.
Xung quanh an tĩnh, giường cũng rất thoải mái, nhắm mắt là giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ.
"Ài."
Tiêu Chiến trở mình, đánh vỡ cái biểu hiện bình tĩnh giả dối. Cậu mở to mắt, che lại trái tim nhỏ đang nhảy bang bang, nỉ non
"Không có gì phải khẩn trương."
Còn không phải là hôn lễ thôi sao.
Không có gì để sợ.
"Còn chưa ngủ?"
Vương Nhất Bác mang theo một thân hơi nước đi ra, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của cậu.
"Ừm."
"Em...... Em có chút chuyện."
"Có gì vui sao?"
Hắn sau khi trải nghịêm qua vài lần bị lật xe, không dám dễ dàng dựa theo tuổi tác cùng sự từng trải của mình để suy đoán người trẻ tuổi suy nghĩ cái gì.
Tiêu Chiến mắt trợn trắng, lắc đầu không nói chuyện.
"Không phải? Vậy ngủ thôi."
Hắn nói rồi ở bên cạnh cậu nằm xuống, sau đó tắt đèn. Tiếng hít thở phảng phất ở trong bóng tối phóng đại N lần, cả hai đều không ngủ được.
Lại qua hai phút trôi qua.
Tiêu Chiến xoay người chồm qua thân thể thon dài ở bên cạnh, lập tức cảm nhận được tần suất hô hấp của đối phương thay đổi.
Đây là chuyện trong dự kiến. Cậu không có dừng lại nói "Có làm hay không?"
Nếu cho cậu cơ hội một lần hối hận, cậu thật sự tình nguyện chặt hai bàn tay của mình, cũng sẽ không làm chuyện não tàn như vậy!!!
Nam nhân lớn tuổi thình lình bị khiêu khích cái gì cũng chưa nói, chỉ là một phen ném đi thiếu niên trên người
Hắn thích thân thể da thịt non mịn, biết rõ sẽ để lại dấu vết, cũng không khống chế được lưu luyến quên lối về.
"Này......"
Tiêu Chiến mặt mày hồng hồng, nghĩ lại cách làm của hắn đối với mình mỗi lần là lưu manh đến cực điểm.
Có khi thì lảm nhảm, có khi nam nhân đánh ba gậy cũng không buồn thí một cái và tối nay vô cùng trầm mặc.
Tiêu Chiến biết ngay sau một giây sẽ bị giết chết, hồn phách thất lạc, không xác định rõ đông tây nam bắc.
Cảm thấy quá xấu hổ!!
Cảm thụ độ thân mật không có chút khoảng cách nào phảng phất cảm thấy thứ bị đục lỗ không phải thân thể mà là linh hồn......
Từ từ, cái gì lung tung rối loạn vậy!
A a a --
Tiêu Chiến một thân mồ hôi nhễ nhại, vừa mệt vừa đau, hận không thể lập tức ngủ đủ ba ngày ba đêm, căn bản sẽ không có tinh thần khẩn trương suy nghĩ mấy vấn đề khác.
Cho nên xem như đã đạt được mục đích. Chỉ là cái giá phải trả là đại khai sát giới tương đương với thê thảm.
Ngày hôm sau stylist trang điểm run rẩy khi nhìn thấy trên cố cổ cậu chi chít dấu hôn đỏ son, cô gái trang điểm khi dùng kem che khuyết điểm che kín điểm đỏ làm người cậu trong đầu cô vẫn miên man bất định.
Stylist nghĩ thầm, đây là tình hình chiến đấu kịch liệt bao nhiêu mới tạo thành hậu quả như vầy a......
Tiêu Chiến phải dậy sớm mệt rã rời, sau khi uống vào một ly nước ấm, mới thanh tỉnh một chút.
Cậu ngáp một cái, rốt cuộc thấy rõ ràng chính mình trong gương, một dáng vẻ túng dục quá độ.
Mà chuyên viên trang điểm...... Đang nỗ lực dùng phấn che dấu mấy vết đỏ ám muội trên người cậu.
Hôn lễ hôm nay chỉ mời bạn bè họ hàng, cũng hạn chế không cho quá nhiều phóng viên vào bàn.
Họ hàng họ Tiêu bên kia lần trước quá khó quản nên lần này cũng chỉ mời vài họ hàng gần, còn lại thì không phản ứng.
Em trai trong nhà đi theo ba mẹ tới, chỉ có chị gái là vắng mặt.
Cậu vô cùng thông cảm cho chị gái mà cho dù Tiêu An muốn đến cậu cũng sẽ khuyên chị gái không cần vượt ngàn xa xôi chi cho mệt.
Bởi vì trong lòng mình hiểu rõ, cái hôn lễ này chỉ là một thứ lễ nghi, hết thảy đều đơn giản là được rồi.
"Em thoạt nhìn thế nào? Có quá phờ phạc hay không?"
Tiêu Chiến muốn nhìn ngó hết thảy đồ vật bên người có chút khẩn trương hỏi nam nhân bên cạnh mình
"Mắt có quầng thâm không?"
Đáng tiếc cậu đã xem nhẹ một việc, Vương Nhất Bác chính là một người đàn ông độc thân ba mươi năm.
"Khá tốt." Đối phương liếc mắt nhìn cậu một cái lại nói
"Đẹp."
Cậu trang điểm lên một chút, giương lên nụ tươi cười thương hiệu, tức khắc một cổ khí chất thân sĩ ưu nhã trào ra ngoài.
"Anh phải đi trước."
Hắn nâng tay lên, vỗ vỗ nhẹ đầu cậu
"Ở bên trong chờ em."
"Được."
Thiếu niên nhỏ vẫy vẫy tay, lông mi nhếch cao "Đi thôi, em lập tức đi qua tìm anh."
Cô dâu thì cầm bó hoa, nhưng Tiêu Chiến lại không phải con gái.
Cầm bó hoa là không có khả năng rồi.
Cậu hai tay trống trơn, theo tiết tấu âm nhạc bước lên tấm thảm màu đỏ sậm dày nặng, một thân khí chất cùng tư thái nhẹ nhàng.
Bộ tây trang màu trắng bao lấy đôi chân dài eo nhỏ, đi qua đoạn đường ngắn ngủi không ai làm bạn.
Trước số lượng màn ảnh không nhiều lắm, thiếu niên khí phách hăng hái, toàn tâm toàn ý đi vào nơi cuối thảm đỏ trong đó đang có một người đàn ông chờ cậu.
Hắn nhìn cậu, đôi mắt phảng phất sẽ nở rộ quang mang. Không, nhiếp ảnh gia cảm thấy, là cả người đều đang sáng lên.
Người nhà mẹ đẻ ngồi phía trên cũng xem đến mắt choáng váng, từng ngày qua càng nhận không ra đứa nhỏ mờ nhạt trong ấn tượng của họ nữa.
...... Thật sự trong lòng vô cùng rối bời.
Theo chân bọn họ là người Vương gia, họ thì vẻ mặt vui mừng
"Chiến Chiến càng ngày càng tốt a."
Nhớ trước đây, hai ông bà Vương cũng không phải thực vừa lòng.
"Nó vốn dĩ chính là một đứa nhỏ ngoan."
Ông cụ Vương bênh vực người của mình nói, ánh mắt sâu đến khó phát hiện mà nhìn lướt qua người nhà mẹ đẻ của cháu dâu.
Lão đàn ông đứng ở cuối thảm đỏ, một đôi mắt hẹp dài thẳng tắp, nhìn chằm chằm thiếu niên đang đi tới bên cạnh mình.
Ở trước mặt truyền thông, hắn cơ hồ cũng không tiết lộ ra ngoài cảm xúc của mình.
Vương Nhất Bác vẫn luôn là một người đàn ông làm giới truyền thông vừa yêu vừa hận, hắn không phối hợp không cự tuyệt, cũng không phát biểu ý kiến, một vẻ khinh thường người nhìn.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, truyền thông gần đây dựa vào một nhà già trẻ của hắn nuôi sống.
"Em tới rồi."
Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, ra vẻ trấn định mà nhìn thẳng tầm mắt nóng rực của đối phương
"Khụ......" Trên mặt cậu treo một nụ cười tươi tràn đầy phấn chấn tự tin trộn lẫn chút ngượng ngùng.
Đưa tay qua. Nam nhân anh tuấn nắm chặt lấy, ở trước mắt bao người, yêu thương mà hôn lên mu bàn tay cậu.
Chỉ có Tiêu Chiến mới có thể thấy ánh mắt đối phương, một chút ga lăng cũng không có, chỉ có ham muốn quá lộ liễu.
Nhóm nữ sĩ tiên sinh dự buổi lễ, nhiệt liệt vỗ tay.
Bên ngoài còn chưa có tuôn ra hình ảnh, các fan ở trên Weibo để bụng đói chờ đợi.
"Hôm nay Tiêu ngọt ngào của tôi và lão Vương kết hôn a, ai ở trong đây xin phát chút đồ giải khát đi, cho dù là quang cảnh buổi tiệc cũng được a!"
"Tôi nhớ lần trước trên mạng có một đoạn video clip tuôn ra, lần này tại sao không hề có động tĩnh a?"
"Học sinh cao trung đang nghỉ đông ngồi xổm chờ tài nguyên."
"Học sinh cao trung +1, rất muốn nhìn thấy Tiêu ngọt ngào selfie một tấm a, tôi còn chờ dựa vào cậu ấy để kéo dài mạng sống đây!"
"Ở đây nói cho các người biết, cậu ta vừa xấu lại vừa đen còn thô lỗ, chẳng đẹp chút nào."
Một bình luận bắt bẻ ở giữa những lời khen ngợi, có vẻ vô cùng chói mắt.
Loại bình luận này rõ ràng chính là bát nước bẩn, rất nhanh đã bị nhóm chị gái đang trong kỳ nghĩ đánh đến ngu si.
Các cô trả lời đối phương, bản chất là muốn giáo dục đối phương, dễ dàng đi làm thuỷ quân, vì 5 xu tiền là không đáng.
Nhưng mà, không cẩn thận đã làm họ trở nên quá mức nhiệt tình.
"Cái Weibo này không giống như là của thuỷ quân, có khả năng là người tham dự thật, vậy cũng quá ghê tởm, vì cái gì mời loại người này tham dự hôn lễ?"
"Lão Vương sủng người yêu của mình như vậy, nếu bát nước bẩn này là người trong buổi tiệc, chúng ta nói cho anh ta đi, để anh ta tra rõ!"
Mọi người như tổ ong dời khỏi trận địa, đi viết blog, xếp hàng viết hot trend trên Weibo.
"# Lão Vương mau làm chủ cho vợ ngài # Vợ ngài bị người ta hất nước bẩn, chuyện này ngài quản hay là mặc kệ?"
Lượng người chia sẻ cùng bình luận nhanh chóng bay lên, trực tiếp nhảy thẳng lên top hot search.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro