Chương 22
Nhìn thấy bầu không khí cả nhà ấm áp vui vẻ, vui nhất là Tiêu Chiến
Trong lòng cậu nghĩ, như vậy thật không tệ, vừa hay dọn đi một tảng đá lớn trong lòng mình, có thể đạt được sự thấu hiểu của ba mẹ.
Có khả năng là do sức ảnh hưởng của Toả nhi
Thiếu niên không chuẩn bị nghĩ quá nhiều, hướng về phía ba Tiêu lộ ra một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời
"Ba, có muốn ôm cháu ngoại một chút hay không, bé con thật sự rất đáng yêu a."
Tất cả mọi người sửng sốt một chút.
Vợ chồng Tiêu cũng sửng sốt một hồi. Đúng rồi, bọn họ thân là ông bà ngoại, đi vào phòng bệnh lâu như vậy, vẫn không có nhìn cháu một chút nào.
Chuyện này ngược lại cũng không thể trách hai vợ chồng ông bà, chủ yếu là đối phương khí thế quá mạnh, bản thân không dám ám chỉ, tóm lại là không dám lỗ mãng.
"Cũng đúng, ông bà thông gia còn chưa có nhìn bé con đâu."
Mẹ Vương nói, cười híp mắt ôm cháu nội đến trước mặt ba Tiêu
"Cẩn thận một chút, đứa nhỏ vừa ra đời, cánh tay nhỏ cẳng chân cũng còn chưa rắn chắc."
Trong lời nói tất cả đều là thương yêu cùng lo lắng. Ba Tiêu vô cùng gấp gáp, bận rộn luống cuống tay chân ôm lấy cháu ngoại
"Cảm ơn..."
Cảm xúc của ông hiện tại rất phức tạp, tuy là ôm cháu ngoại của chính mình, nhưng trên thực tế mà nói, lại giống như ôm một hoàng đế....
Bất kể đứa nhỏ là đứa nhỏ do con mình sinh ra, ba Tiêu vào lúc này luôn cảm thấy thập phần xa lạ.
Cậu đột nhiên không còn là dáng vẻ trong ký ức của ông, hết thảy đều lật đổ tất cả dĩ vãng.
"Thật đáng yêu..."
Ba Tiêu nhìn bảo bảo nhỏ xíu trong lồng ngực, tự đáy lòng mà cười nói. Mẹ Tiêu không nhịn được tới gần chồng mình, mặt lộ nụ cười
"Đúng là đáng yêu... Cho em ôm một chút."
Ba Tiêu gật gật đầu, đưa bảo bảo cho vợ. Toả nhi vốn đang mở mắt thổi bong bóng, sau khi trải qua một phen xóc nảy đến trong lồng ngực bà ngoại, bảo bảo oa oa một tiếng khóc lên.
Mẹ Tiêu luống cuống tay chân, không biết làm sao.
"Để tôi để tôi."
Mẹ Vương gọn gàng nhanh chóng, ôm cháu nội trở về ngực mình.
Hai vợ chồng ông bà Tiêu trơ mắt mà nhìn, bà thông gia đem đứa nhỏ đang khóc nháo, xoay tay một cái giao cho người ôn nhu hòa ái toàn bộ không dính lấy một chút khí thế nào của Vương đại tổng tài hồi lúc nãy...
"Nhất Bác, đứa nhỏ này nhận ra con.
Mẹ Vương vô cùng không có cách nào. Vị tiên sinh nghiêm túc thận trọng kia đón nhận đứa nhỏ, bàn tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng đứa nhỏ
"Ngoan nào con không khóc."
Mấy chữ ngắn gọn, trầm thấp nặng nề, lại có hiệu quả thần kỳ. Bé con được hắn dỗ dành, một phút chốc sau liền không khóc nữa.
Ba mẹ Tiêu không khỏi trợn to con mắt, trong lòng nổi lên nhàn nhạt hoài nghi, ông chủ không phải lần đầu tiên chăm đứa nhỏ sao?
Bằng không làm sao có khả năng thành thục như vậy.
Bọn họ cũng không biết, người lãnh đạo trực tiếp của mình trước đây đã nuôi một đứa nhỏ suốt chín tháng.
Những thao tác thành thục đó, được mài giũa ngày tiếp nối đêm trên người con trai của bọn họ, mới có thành quả như ngày hôm nay.
"Toả nhi yêu thích ba ba quá ta." Tiêu Chiến cười cảm thán.
Không phải không thừa nhận, cậu có chút đố kị với cảm tình con dành cho hắn.
Đồng thời lại rất vui mừng vì sự thông minh của bé con. Đứa nhỏ này khẳng định biết được, ba lớn là người chăm sóc bé nhiều nhất.
"Anh và Toả nhi đều yêu em."
Hắn đến gần, ở trước mặt bố vợ mẹ vợ, cho thiếu niên một cái hôn vang dội.
Ba mẹ Vương thường ở cùng với bọn họ, sớm đã thói quen rồi. Chỉ có hai vợ chồng Tiêu lần đầu thấy, mặt lộ vẻ lúng túng, dời tầm mắt
Dù sao còn băn khoăn chuyện nấu canh móng heo, hai người ngồi một phút chốc sau liền đưa ra lời cáo biệt.
"Nhất Bác xem cháu, tôi đưa hai vị về."
Người ba ba hiền lành biết rõ đức hạnh của con trai, ngược lại không hi vọng đối phương tự mình bắt chuyện với bố mẹ vợ.
Chỉ có chính mình ra trận, hoàn thành toàn bộ những lễ nghi này. Kỳ thực cũng không kỳ quái, dựa theo tình yêu thương của Vương Nhất Bác dành cho cậu, biết được ba mẹ chẳng quan tâm tới đứa nhỏ, thái độ nó như vậy cũng có thể thông cảm được.
"Vương tiên sinh, cảm ơn."
Hai người ba mẹ Tiêu được người một đường đưa xuống đến cửa chính, họ lễ phép bình tĩnh mà nói cảm ơn.
Ba Vương sững sờ, cười nói "Không cần khách khí, Vương gia chúng tôi mới cần phải cảm ơn ông bà thông gia mới đúng, Chiến Chiến là một đứa nhỏ rất ngoan, hai người dạy dỗ rất tốt, chúng tôi đều rất yêu thích nó."
Ba Tiêu cùng mẹ Tiêu được khen đến mặt mũi nóng bừng, chính bọn họ cũng không nói được vì sao lại như vậy
Chờ đối phương đi rồi, hai vợ chồng lên trên xe của mình. Trong không khí đều êm ắng khó có thể dùng lời diễn tả được, vì sự tình ngày hôm nay quá ngoài sức tưởng tượng.
Ba Tiêu lau mặt "Haizz, tiểu Chiến nó..."
Chuyện lớn như vậy đều giấu gắt gao, không nói với trong nhà. Ông lại nghĩ tới cuộc điện thoại lúc trước tết kia, chính mình đã từng hỏi, con thứ có phải là có ý kiến với trong nhà...
Bây giờ suy nghĩ lại một chút tám chín phần mười, đứa nhỏ lớn rồi nên lạnh lòng với trong nhà.
"Những chuyện này đều là ý của Vương gia" Mẹ Tiêu mím môi nói
"Tiêu Chiến không có lá gan gạt chúng ta chuyện lớn như vậy, " Sau đó sắc mặt trở nên phức tạp, cũng có suy nghĩ giống như chồng.
"Vậy bây giờ nó nghĩ như thế nào?" Ba Tiêu lắp bắp nói
"Mẹ nó à, anh cảm lòng nó đã không ở trong nhà..."
Sắc mặt mẹ Tiêu hơi biến đổi một chút, bất quá vẫn cứ bình tĩnh mà nói
"Đừng nghĩ nhiều như thế."
Sau đó chỉ huy chồng lái xe, đi chợ thực phẩm mua hai cái giò heo mới.
Buổi chiều năm giờ, ba Tiêu liền lái xe đưa vợ lại đây, đưa canh chân giò mới vừa nấu xong đến phòng bệnh con trai.
Lúc này vợ chồng Vương gia đã không ở bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có Vương Nhất Bác bên cạnh cùng dì bảo mẫu.
Cậu mới vừa ngủ, thụy nhan yên tĩnh điềm đạm hướng về phía Toả nhi.
Nhưng mà Vương ba ba vì thỏa mãn dục vọng trong lòng chính mình, vẫn cứ hết sức cẩn thận xoay mặt cậu lại, quay về phía bên mình.
Như vậy là tốt rồi.
Dì Trương mở miệng đánh gãy sự hưởng thụ của Vương đại tổng tài
"Tiên sinh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
Hắn híp mắt một chút "Không cần."
Rồi tiếp tục nhìn.
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con trai ngốc đang thổi bong bóng, mặt lộ vẻ ghét bỏ mà nhắc nhở
"Không được đánh thức papa con, bằng không sẽ đánh cái mông con."
Chỗ nào còn ôn nhu hiền lành lúc thường chứ.
Ba Tiêu cùng mẹ Tiêu đi vào phòng bệnh, cũng bị nam nhân này nhắc nhở phải nói nhỏ thôi.
"Nga, đây là canh giò heo nấu cho tiểu Chiến..."
Lời mẹ Tiêu nói rất nhanh bị cắt đứt, người kia nói "Giao cho dì Trương."
Sau đó dì Trương lại đây, đem canh giò heo trong tay mẹ cậu cầm lấy
"Cảm ơn cảm ơn, chờ tiểu Chiến xuất viện, sẽ lấy về nhà ăn."
Mẹ Tiêu trôi chảy hỏi "Tiểu Chiến lúc nào thì xuất viện?"
Bà nhìn Vương Nhất Bác, người trả lời bà vẫn là dì Trương
"Còn phải mấy ngày nữa, có thể là thứ tư tuần sau, chuyện này cần xem ý của tiên sinh."
Mọi người liền nhìn hắn, muốn từ trong miệng hắn nghe được đáp án.
Song đối phương chỉ lo nhìn bảo bảo nhỏ và bảo bối nhỏ đang ngủ, căn bản không có liếc mắt nhìn bọn họ nhiều thêm một lần.
Con rể thật lạnh lùng.
Mẹ Tiêu hai người họ cũng không dám hỏi nhiều, đợi chốc lát liền rón rén rời khỏi. Tuy nói con trai gả vào hào môn, còn sinh cho họ một đứa con trai bảo bối.
Nhưng hai người bọn họ ở trước mặt người ta, lúc ẩn lúc hiện mà cảm thấy mình không được tôn trọng.
Ngày thường ở trong nhà rung chuyển trời đất, lúc làm việc ở cơ quan mẹ Tiêu cũng không nhượng bộ chút nào, đối mặt với Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể than thở mà thôi.
Ngay cả tâm tình oán giận với chồng cũng không có. Bởi vì bà thức thời, cũng biết ý của Vương gia như thế nào.
"Anh đã nói công ty làm sao sẽ vô duyên vô cớ mà thăng chức tăng lương cho anh..."
Ba Tiêu lái xe, đột nhiên phun ra một câu.
Ông phát hiện dáng vẻ của vợ thật giống như không vui vẻ, mở lời an ủi nói
"Tiểu Chiến nó tìm gia đình khá giả là chuyện tốt, em cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy."
Bà gật gật đầu, không hề nói gì. Thực ra bà không phải không vui vẻ, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện.
Buổi tối, mẹ Tiêu đem chuyện này nói với con gái cách xa ở nước ngoài, đồng thời gọi cô sắp xếp trước nửa tháng, để tránh bỏ lỡ tiệc đầy tháng của cháu trai.
Tiêu An cả người đều ngây ngốc.
Không thể không thể không thể, cô không chút nào tin tưởng những lời ngày hôm nay mẹ nói với mình, mỗi một câu đều giả dối như tiểu thuyết Mary Sue YY.
Trong ấn tượng cô, em trai lớn của chính mình tính cách chất phác, ngoại trừ có gương mặt bề ngoài không tệ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới cũng không có chỗ nào nổi bật.
Sinh con là xảy ra chuyện gì?
Cô cảm thấy mình đang nghe tin tức giật gân lúc tám giờ, quả thực như là mẹ nói giỡn.
"Chuyện đó là thật, Tiểu An, trước ngày mười lăm hãy trở về, nếu như con không muốn cùng em trai con càng ngày càng xa cách..."
Mẹ Tiêu nhớ tới lời ba Tiêu ngày hôm nay, rầu rĩ trong lòng "Em trai con lạnh lòng với người nhà, có thể nó hận chúng ta trước đây đối với nó chưa đủ tốt."
Cô yên lặng một hồi, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
"Con biết rồi, mẹ."
Bọn họ đều không nghĩ tới, sẽ có một ngày em trai tầm thường nhất của nhà họ, lại cá chép hoá rồng trở thành đối tượng bọn họ đều phải cẩn thận đối xử.
Tiêu An thần sắc phức tạp nắm chặt điện thoại di động.
Trước đây hơn nửa năm đều không có cuộc gọi trò chuyện nào với em trai, giờ khắc này có mặt mũi gì mà gọi điện thoại cho đối phương chứ.
- Tiểu Chiến, chuyện của em chị đã nghe mẹ nói, đầu tiên thật lòng chúc mừng em, sinh bảo bảo cũng tốt, tìm được người mình thích cũng tốt, chúng ta đều tiếp nhận đồng thời chúc phúc em ^^ còn có chính là, chị vẫn luôn rất yêu em, em có cuộc sống vui vẻ là được rồi.
Cô sau khi chỉnh sửa cân nhắc cách dùng từ cùng ngữ khí, gửi tin nhắn ngắn này cho em trai.
Nhưng mà điện thoại di động của cậu chẳng hề ở trên người mình.
Lúc tiếng chuông thông báo nhận được tin nhắn của chị vang lên, điện thoại di động đang nằm ở trong túi Vương Nhất Bác.
Đối phương lấy điện thoại di động ra, ung dung thong thả mở ra, chỉ là không chớp mắt không bất ngờ liếc một chút nội dung bên trong.
Vương tử thì đang gặm chân giò nấu canh.
Đã được rửa kỹ bằng dấm chua cùng gừng, chân giò hầm mang theo mùi vị vừa chua vừa ngọt, mềm mềm mà không ngấy dầu mỡ.
Cậu ăn đến miệng mồm bóng loáng, không buông tha một tí ti thịt nào trên cục xương.
"Em không hiểu..."
Cậu nói lầm bầm "Tại sao trên internet bảo nhóm mẹ bầu đều chán ghét món ăn trong tháng đầu sinh?"
Rõ ràng ăn rất ngon mà.
"Ừm." Hắn cười hỏi
"Em biết tại sao ở cữ phải ăn các loại canh hầm không?"
Tiêu Chiến tiếp tục gặm "Tại sao?"
Nam nhân đầy mặt bỡn cợt nói "Bởi vì uống canh trong tháng để có sữa cho bé con bú."
Tiêu Chiến ăn ăn từ từ dừng lại, chân giò lợn từ trong tay cậu bị thả lại trong bát.
Vương đại tổng tài thỏa mãn thú vui tàn ác của mình, vẻ mặt âm trầm vẫn luôn cười cười, không chút nào hổ thẹn chính mình đã để lại bóng ma trong lòng thiếu niên.
Cậu lập tức muốn khóc "Oa!"
Chính mình rõ ràng không cần có sữa, còn nấu canh chân giò cho mình.
Còn lại một nồi đều không uống nữa.
"Bảo bối ngoan, để anh xem một chút xem có sữa hay không..."
Vương Nhất Bác còn không buông tha đối phương, đến gần thiếu niên còn đang cáu kỉnh, một cái tay từ đồng bên dưới áo bệnh nhân của đối phương đưa đi vào...
"A..." Cậu đần độn bị đánh lén nhéo một cái.
Khuôn mặt thiếu niên nhiễm phải một tầng màu hồng thấu, vừa xấu hổ vừa tức giận đẹp như tranh vẽ.
"Em nên vui mừng vì mình còn ở cữ đi."
Bằng không sẽ không phải chỉ bị nhéo một cái đơn giản như vậy, hắn lui về vị trí an toàn lấy lại bình tĩnh, mở ra cổ áo để gió lùa vào.
"Cầm thú."
Nhìn dáng vẻ ba ba Toả nhi không đứng đắn như thế Tiêu Chiến không phải không hiểu.
Bị tố cáo Vương Nhất Bác chỉ cười cười, nếu như cái trình độ này đã gọi là cầm thú, hắn sợ bạn nhỏ sau này sẽ không tìm được từ hình dung để diễn tả nữa.
Vương Nhất Bác nghĩ tới một chuyện
"Bảo bối, em có tin nhắn."
Hắn lấy ra điện thoại di động của cậu, trao trả cho chủ.
"Hả?"
Cậu hết sức tò mò, nghĩ chắc là tiểu Béo thường xuyên gởi tin nhắn cho mình. Kết quả lấy ra nhìn một chút
"Há, là chị em, chị ấy hiện tại đang đi du học ở Mỹ."
Nói xong ngón tay thật nhanh đánh chữ, trả lời chị gái.
- Cảm ơn chị, lúc trước gạt mọi người em hết sức xin lỗi, còn có tiệc đầy tháng của Toả nhi, chị có thể trở về không?
Bởi vì liên quan đến chênh lệch múi giờ, tin nhắn này Tiêu An phỏng chừng không có nhìn thấy nhanh như vậy.
"Quan hệ của em và người nhà luôn khách sáo như vậy?".
Vương Nhất Bác thấy được nội dung tin trả lời cho chị gái.
"A? Nha, có một chút." Cậu giao điện thoại ra, sắc mặt bình tĩnh nói
"Em là con thứ không giống như anh là con độc đinh."
Hóa ra hắn vẫn luôn rõ ràng tình cảnh của mình.
"Không sao."
Hắn sờ sờ đầu bảo bối của hắn, dáng vẻ không giống như đang đùa giỡn.
"Sau này đã có ba ba đây thương em."
"Cái gì ba ba chứ, anh thật không biết xấu hổ." Cậu lập tức đỏ mặt mắng một câu.
Bất quá vẫn chọc vào trong tâm khảm mình, cậu cắn môi dựa vào "Anh tốt với con như vậy, anh sẽ là một ba ba tốt."
Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên trán bé ngoan "Anh đối với em chỉ có thể càng tốt hơn so với con ."
Thiếu niên ở trong lồng của hắn lắc đầu một chút, ra vẻ rất gấp gáp
"Không được, không thể thiên vị, anh phải đối tốt với chúng ta bằng nhau a."
Vương ba ba ngoài miệng đáp ứng nói"Được, tất cả nghe theo em."
Hắn phất lên mỉm cười "Tôi ngày hôm nay hôn con ba lần."
Cậu rõ ràng trợn mắt một lúc:"Hả...."
Cậu không kịp chuẩn bị bị lão đàn ông đè ngã xuống, hôn môi ba lần, mỗi lần dài đến năm phút.
Tiêu Chiến ảo não cực kì, biết rõ đối phương cảm thấy rất hứng thú với thân thể của mình...
Vẫn đần độn tự đưa tới cửa như thế.
Môi sưng là đáng đời!
Ba ngày sau, cậu và Toả nhi đã ở bệnh viện được mười ngày. Vương Nhất Bác vào buổi sáng thứ tư đi làm thủ tục xuất viện.
Sau đó một đội ngũ khổng lồ, có người ôm đứa nhỏ, có người mang đồ, có người ở hai bên mở đường.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn mà rời khỏi bệnh viện, khung cảnh đặc biệt hoành tráng.
Mười ngày chỉ có thể khiến vết mổ hơi hơi khép miệng lại, xuống giường đi lại vẫn sẽ đau.
Hắn trực tiếp ôm thiếu niên lên, dọc theo đường đi làm cho không ít người vây xem.
Mà bởi vì có người mở đường, không người nào dám đến gần đám người bọn họ.
Lần này là trực tiếp trở về nhà chính của Vương gia, chứ không phải căn hộ của hắn.
Bởi vì có thêm một tiểu thiếu gia quý giá, chung cư bên kia rõ ràng không thể ở.
Chỗ ngồi phía sau một chiếc Rolls-Royce, mẹ Vương phụ trách ôm cháu nội, hiện đang cười đến vô cùng vui vẻ
"Tốt lắm, Toả nhi của chúng ta cùng papa rốt cục được về nhà rồi."
Hắn cùng cậu ngồi ở bên trong một chiếc xe khác.
Nhìn thấy đoàn xe xa hoa này, cậu lần đầu tiên có cảm giác chân thực mình được gả vào hào môn a...
Bởi vì lúc thường theo Vương Nhất Bác ở chung cư, chất lượng sinh hoạt mặc dù cao một bậc, cũng không ở trình độ vô cùng khiếp sợ thế này.
Trong đó cũng có nguyên do hắn không thích khoe của. Cậu ở cùng với hắn lâu như vậy, vẫn không có nghe hắn nói tới chuyện có liên quan tới tiền bạc.
Lúc bạn nhỏ Toả nhi còn chưa có sinh ra, ông nội bà nội của bé đã phí hết tâm tư, vì bé chuẩn bị đồ dùng cho em bé vô cùng đầy đủ.
Như là giường trẻ con các thứ, toàn bộ đặt tại phòng ngủ của Vương Nhất Bác.
Năm đó lúc Vương đại thiếu vẫn còn độc thân, phòng ngủ rộng lớn trống trải, không có bao nhiêu đồ đạc.
Lần này phòng ngủ của hắn có thêm hai thiên thần nhỏ vào ở, được trang trí thêm một chút, giống như đã đổi thành một nơi khác hoàn toàn.
Phong cách nơi này không phù hợp nghiêm trọng với Vương ba ba, hắn như không có chuyện gì xảy ra mà nằm ở trong phòng cùng hai bảo bối nhỏ mà ngủ.
Nếu giường trẻ em đặt ở trong phòng ngủ bọn họ, nói cách khác, buổi tối bảo mẫu không cần canh đêm.
Hắn một mình cho con trai uống sữa, kiêm chăm sóc vết thương chưa lành của Tiêu Chiến.
Rất nhiều lần Tiêu Chiến tỉnh lại vào ban đêm, đều nhìn thấy Vương ba ba một mặt nghiêm túc ôm Toả nhi cho bé bú sữa, nhưng mà vẫn đẹp trai đến rối tinh rối mù như trước.
Tin Tiêu Chiến cùng Toả nhi xuất viện về nhà không có cố ý che giấu, bao gồm cả ba mẹ Tiêu ở trong đó, bạn bè họ hàng của Vương gia cũng đều biết.
Vì nguyên do trong thời gian làm việc, cậu cũng không muốn ba mẹ qua lại cực khổ.
Cậu trước xuất viện một ngày ở trong điện thoại, đã đề nghị ba mẹ đừng đến đưa. Thuận tiện nói với ba mẹ thứ sáu này, hãy đến Vương gia thăm bảo bảo.
An bài trật tự rõ ràng như vậy, không khỏi làm cho mẹ Tiêu cùng ba Tiêu có một suy nghĩ, đứa nhỏ nhà mình trong lúc vô tình đã trưởng thành rồi.
Bọn họ mấy ngày nay luôn có chút hoảng hốt. Hai người thật giống như có thỏa thuận trước với nhau, không hề nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Vương gia.
Làm như vậy có thể hiểu là không muốn biểu hiện quá mức kỳ quái, cũng có thể là hoàn toàn không có cách nào.
Buổi sáng ngày hôm sau khi cậu xuất viện, là một ngày ánh nắng tươi sáng khí trời mát mẻ.
Cậu biết được mẹ chồng đã tỉ mỉ chuẩn bị một bàn bữa sáng, muốn cùng mình còn có Toả nhi ăn chung.
Dĩ nhiên, bé con chỉ là đến nhìn, bé hiện giờ còn trong giai đoạn chỉ biết có uống sữa.
Dưới lầu, trong phòng khách. Ông cụ Vương đang trông chờ mong mỏi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay
"Chiến Chiến cùng Toả nhi còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Con dâu mẹ Vương trêu ghẹo nói "Ba không cần vội vã, cũng sắp xuống rồi."
"Ồ." Vì vậy ông cụ cô quạnh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ đợi.
Buổi trưa ngày hôm qua, cháu dâu cùng chắt trai xuất viện trở về, ông đã đến phòng cháu nội xem qua mấy lần.
Chắt trai vừa ra đời quá mức đáng yêu, ông già lớn tuổi như ông ở mãi nơi đó không nỡ lòng bỏ đi.
Sau đó bởi vì cháu dâu phải nghỉ ngơi, ông đã bị cháu nội đuổi đi ra ngoài. Trên lầu truyền tới một trận tiếng động.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, là cậu ôm thiếu niên hành động không tiện, từ trên thang lầu đi xuống.
Phía sau là dì Trương bảo mẫu, đang ôm tiểu thiếu gia Toả nhi bảo bối nhà bọn họ.
"Ông nội, ba mẹ, sớm a."
Thiên sứ nhỏ chào hỏi từng người, nụ cười đặc biệt rực rỡ như ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Rất khó tưởng tượng ra, cậu mới vừa sinh xong đứa nhỏ, đồng thời trên người còn chịu đựng thống khổ sau khi sinh con.
"Chiến Chiến, sớm a, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Tầm mắt mọi người nguyên bản đang đặt ở trên người Toả nhi bảo bảo, lập tức tất cả đều tập trung trở lạ
Ánh mắt mỗi người đều lộ ra đau lòng, tiếng nói, cũng theo bản năng mà trở nên mềm nhẹ.
"Ngủ vẫn ngon ạ"
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác thả xuống, điều chỉnh vị trí thoải mái xong
"Chính là bị Toả nhi đánh thức nhiều lần, không phải đòi ăn chính là tè dầm."
Mẹ Vương mặt lộ vẻ đau lòng "Vậy thế này đi, buổi tối cứ để Toả nhi ở phòng trẻ, giao cho dì Trương chăm sóc."
Kỳ thực ngày hôm qua bà cũng muốn đưa ra lời đề nghị này, chỉ là mới vừa từ bệnh viện trở về, sợ cậu bắt đầu cách xa con sẽ cảm thấy không quen.
Tiêu Chiến trong lòng do dự "Chuyện này..."
"Con tự mình chăm sóc là được rồi."
Tất cả mọi người Vương gia đều nhìn hắn, dáng vẻ rất là giật mình.
"Nhất Bác không mệt mỏi sao?"
Ba Vương lo lắng hỏi, phải biết trong suốt mười ngày gần đây, hắn chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng qua.
Vương Nhất Bác lắc đầu một cái, lại phát hiện trên gương mặt cậu mang theo đau lòng mà nhìn mình
"Anh không mệt."
Hắn tặng cho cậu một ánh mắt động viên, ở trong mắt bạn nhỏ này có vẻ là một người yêu đặc biệt có năng lực.
Lúc này dì Trương đặt bé con ở trên giường nhỏ cho em bé bên cạnh bàn ăn, cùng nữ chủ nhân đồng thời chăm nom bé.
Vì lo lắng cho đôi mắt của bảo bảo còn non nớt, trong nhà đều kéo rèm cửa sổ kín mít, ngay cả nội thất cũng có chút tối tăm.
Thế nhưng dù vậy vẫn chưa ảnh hưởng tâm tình ăn điểm tâm của mọi người, bọn họ ăn uống rất vui vẻ.
Tiêu Chiến cũng vậy, dần dần mà bắt đầu hưởng thụ bầu không khí gia đình không có chút áp lực nào cả.
Sau này vẫn luôn như vậy thì quá tốt rồi. Cậu cảm giác được, ông nội bà nội cùng ông cố Toả nhi, cũng không phải bởi vì mình sinh cháu mới yêu thích mình.
Muốn nhận biết chuyện đó rất dễ dàng. Mỗi khi đối phương nhìn mình, cậu phát hiện, trong mắt bọn họ tràn ngập ấm áp.
Sau khi ăn sáng xong, cậu và Toả nhi bị đuổi về phòng, đồng thời được báo tin, gần hai mươi ngày sau mới có thể đi ra khỏi phòng vui chơi.
May mà Tiêu Chiến là một trạch nam, đừng nói chỉ là hai mươi ngày không ra khỏi cửa, ngay cả chín tháng cũng đã thử rồi.
Không bao lâu, trong nhà bên kia gọi điện thoại tới, quan tâm đến chuyện xuất viện của cậu.
Ngày hôm nay vẫn là ngày đi làm, mẹ Tiêu đứng ở trong công ty Vương thị, gọi điện thoại cho con trai được gả cho người điều hành Vương thị, tâm tình thật sự rất phức tạp.
"Chuyện của con, mẹ đã nói với chị con, em trai con buổi tối trở về mẹ sẽ nói cho nó biết"
Cùng là ai có bản lĩnh như thế, lại thu phục được Vương Nhất Bác.
Ngày hôm nay đi tới nhìn một chút, là một thiếu niên tuấn tú còn nhỏ tuổi khí chất ôn hòa, lúc cười lên vẫn còn một chút trẻ con...
Ý nghĩ đầu tiên của bà cũng giống như anh trai chị dâu lúc trước, hóa ra cháu trai yêu thích người tuổi tác nhỏ.
Vương Linh lén lút liền hỏi thăm một chút, nhỏ hơn mười hai tuổi, vừa đúng một con giáp.
"Cô." Thiếu niên cùng Vương Nhất Bác lễ phép mà kêu lên một tiếng.
"Ai..." Vương Linh lòng đều mềm nhũn, phút chốc đã thích thiếu niên và cháu trai đáng yêu.
Nhưng thật sự làm người ta giật mình.
Bà quay đầu lại tố cáo với chị dâu"Nhất Bác tìm vợ tuổi tác còn quá nhỏ, thoạt nhìn mặt mày còn ngây ngô, dường như chỉ là một học sinh cấp ba."
Mẹ Vương trả lời bà "Ừm, thẳng bé tốt nghiệp cao trung không lâu, chờ Toả nhi lớn thêm chút, còn phải trở về đi học lại."
Vương Linh không thể nói được gì
Chớp mắt liền tới thứ sáu.
Mấy ngày nay Tiêu Chiến gặp mặt hai ba vị họ hàng có quan hệ gần gũi với Vương gia, cậu không am hiểu quan hệ xã giao lắm, thời khắc nhắc nhở chính mình phải luôn luôn mỉm cười, phải chú ý lễ phép.
Làm được hai điểm này coi như quá tốt.
Vương Nhất Bác thì lại biểu hiện rất phiền, sau khi lục tục đến hai người họ hàng, hắn đã nói với trong nhà, sẽ không gặp gỡ thêm bất kỳ họ hàng nào nữa.
Buổi sáng thứ sáu, mẹ Vương thật cẩn thận thông báo cho con trai
"Ba mẹ Chiến Chiến đến."
Hắn sắc mặt rất thối, thế nhưng vẫn cứ bảo trì phong độ thân sĩ, vuốt cằm nói
"Để cho bọn họ vào đi."
Ba mẹ Tiêu cùng con út Tiêu Minh, một nhà ba người đi vào toà biệt thự có vị trí cạnh sườn núi, nhìn thấy mắt đều dại ra.
Tiêu Minh há to miệng, đầy mặt mờ mịt "Mẹ, đây là nhà mới của anh con sao?"
Cũng lớn quá rồi đó, thoạt nhìn xa hoa giống y như trên ti vi.
Mẹ Tiêu giật mình gật gật đầu "Đúng thế."
Bà cũng không nghĩ tới, nhà ở của lão tổng rộng đến như vậy
"Không hổ là gia đình giàu có a..."
Ba Tiêu cảm thán một câu, giống nhu con út nhìn chằm chằm không chớp mắt. Tiêu Minh cả khuôn mặt nhỏ méo xệch
"Vậy anh còn là anh con không?"
Ba Tiêu vỗ vỗ sau gáy nó "Anh dĩ nhiên luôn là anh của con."
Sau đó bọn họ liền được người làm mang vào trong phòng, xuyên qua đại sảnh rộng rãi, ngồi ở một căn phòng thoải mái.
Người làm đưa lên thức uống dựa theo bọn họ yêu thích "Các vị mời dùng trà trước, phu nhân của chúng tôi sẽ lập tức xuống đây."
Ba mẹ Tiêu vội đáp "Được."
Sự vật trước mắt, đã tạo thành đã kích hơi lớn đối với bọn họ...
Rồi sau đó mẹ Vương xuất hiện, hàn huyên với bọn họ chốc lát, mới mang tới phòng ngủ của Vương Nhất Bác gặp con trai cùng cháu ngoại bọn họ.
Bầu không khí toàn bộ hành trình đặc biệt nghiêm trang, khiến vợ chồng Tiêu cảm thấy được, quy củ của hào môn làm người không thở nổi.
Cậu nhìn thấy em trai thì thập phần vui vẻ "Tiểu Minh!!!"
Cậu mặt mày tươi cười mà ngoắc tay, khiến em trai đã lâu không gặp lại đây cho mình ôm một cái.
Cậu nhóc nhìn thấy anh trai quen thuộc, trong lòng một trận nhớ mong
"Anh!" Bất quá trên mặt vẫn là đi tới một cách thận trọng, bình tĩnh mà ôm.
"Ừm, " cậu lôi kéo em trai giới thiệu với nó người đàn ông đứng ở bên giường, nghĩ đến dáng vẻ bọn họ lúc trước thật giống như đã gặp nhau
"Người này cũng gọi là anh, em còn nhớ anh ấy không?"
Cậu nhóc trí nhớ cực kỳ tốt, mím môi gật gật đầu "Anh lớn."
Vương Nhất Bác từ trên cao xuống mà nhìn em vợ "Em vợ."
Cậu nhóc vẻ mặt nghiêm túc hơi đỏ, quay đầu đến xem cháu nhỏ bên người anh trai
"Bé chính là cháu trai của em sao?"
"Đúng rồi."
Ba mẹ hai bên đứng ở bên cạnh, nhìn bọn tiểu bối tán gẫu, trên mặt lộ ra ý cười vui mừng.
Mẹ Tiêu cùng ba Tiêu cũng bởi vậy thở phào nhẹ nhõm, có chút vui mừng chính mình đẩy xuống ý định ban đầu muốn tham gia thi toán của con út, bằng không hành trình ngày hôm nay có thể sẽ rất lúng túng.
Trong lúc đang cùng ba mẹ tán gẫu, cậu mở miệng giữ ba mẹ buổi trưa ở lại Vương gia ăn cơm.
Mẹ Tiêu suy nghĩ một chút, liền gật đầu đáp ứng "Được, hiếm khi đến một chuyến, chúng ta cũng muốn nhìn con lâu một chút, không vội vã trở lại."
Cậu cũng gật gật đầu.
Buổi trưa cậu liền được cậu đở xuống lầu một, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Bé con Toả nhi cũng có mặt, bên cạnh vẫn là dì Trương phụ trách chăm bé.
Nhóm người làm khéo léo trẻ tuổi thay phiên mang món ăn lên, chú ý trường hợp hoàn cảnh, ba mẹ Tiêu luôn để ở trong mắt.
Vị con rể tổng tài nghiêm túc thận trọng kia, đối với con thứ nhà bọn họ săn sóc tỉ mỉ.
Vậy cũng không ngạc nhiên, bọn họ ngoài ý muốn nhất không phải Vương Nhất Bác mà là trong ấn tượng, con thứ chất phác, ở Vương gia lại trở nên hoạt bát linh động, như cá gặp nước, một chút cũng không như dáng vẻ người bình thường gả vào hào môn.
Mẹ Tiêu không thể không một lần nữa xác định lại tính cách chân thực của con thứ, có thể là chính mình vẫn luôn bỏ lỡ thứ gì...
"Mẹ, ăn nhiều một chút nha, đừng khách sáo."
Cậu nhìn thấy mẹ đang thất thần, cười tủm tỉm mở miệng bắt chuyện, thuận tiện gắp vào đĩa em trai ở bên cạnh
"À, một lát chờ mọi ngươi trở về, anh để dì Trương lấy cho em chút đồ ăn vặt."
Dù sao trong nhà còn nhiều mà, cậu không có keo kiệt đem đồ mình ăn không hết chia cho em trai.
Cậu nhóc gật gật đầu "Cảm ơn anh."
Dáng vẻ nghiêm túc ăn cơm, làm người thương mến. Ông cụ Vương yêu thích con nít, không thể thiếu nhắc đến vài câu về đứa con út của Tiêu gia này.
Mẹ Tiêu năng lực giao tiếp không tệ, tiếp lời đầu tiên liền giới thiệu con mình, thành tích đi học ưu tú, chuyện nhảy lớp lĩnh thưởng, không mất hàm súc nhắc ra.
Người nhà họ Vương tất nhiên là nhắm lấy Tiêu Minh khen một hồi.
Ba Tiêu thấy thế cũng thu thập thú vị, nói ra con gái lớn đang du học ở nước ngoài
"Tiểu Minh còn có một chị gái, hiện tại đang học nghiên cứu sinh ở đại học X của Mỹ, lúc tiệc đầy tháng cháu, nó nhất định sẽ quay về."
Lúc ba mẹ khen chị và em trai, lại để cho Tiêu Chiến cảm giác mình về tới bàn ăn nhà mình trước đây.
Cũng may, hiện tại ba mẹ sẽ không nói xong sự tích quang vinh của chị và em trai, liền ngay tức khắc mang theo quở trách chính mình không biết tiến lên.
Cậu rất hài lòng hiện trạng bây giờ, vì vậy cũng cười híp mắt. Vương Nhất Bác cũng cười, bất quá là mơ hồ cười lạnh.
Hắn gắp một miếng đồ ăn cậu thích ăn, động tác thành thạo mà đưa đến bên mép đối phương -- lúc có khách hắn sẽ không như vậy, nhưng là không kìm nén nổi chuyện hắn muốn thương cậu
Tiêu Chiến quen thuộc nhất chính là được hắn ôm ở trên đùi đút cơm, khi cậu nhìn thấy có đồ ăn đưa đến bên mép, phản ứng đầu tiên chính là há mồm a nha.
Vừa nuốt vào miệng, cậu ăn uống rất vui vẻ, người chung quanh lại phản ứng không giống nhau.
Người nhà họ Vương thì đã sớm thành bình thường, con trai độc nhất thương yêu vợ của mình vượt qua tất cả, bao gồm cả Toả nhi vừa ra đời cũng không sánh được.
Ba Tiêu mẹ Tiêu đột nhiên sửng sốt, sau đó chuyện đang nói về con gái lớn cứ như vậy ngưng hẳn, đến cuối cùng cũng không nhắc lại nữa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tiêu Chiến cùng ba mẹ ở phòng khách uống trà một lát, bản thân cậu thì uống sữa tươi, sau đó trò chuyện một lát đã bắt đầu buồn ngủ, liền tự mình đứng lên đi lên lầu cũng không thể, trực tiếp được người ôm đi.
Ba Tiêu mẹ Tiêu bị khiếp sợ nói không ra lời. Bọn họ vừa nãy từ bên trong cuộc nói chuyện biết được, Vương đại tổng tài từ nửa cuối năm ngoái đột nhiên rút khỏi công ty, chính là vì ở nhà chuyên môn chăm sóc con thứ nhà bọn họ.
Tính tới giờ đã gần một năm, hơn nữa tương lai sẽ còn tiếp tục chăm sóc như thế.
Đối lập với sự tỉ mỉ chu đáo của Vương Nhất Bác dành cho cậu, làm cho vợ chồng ông bà, là ba mẹ cậu, rốt cục thừa nhận chính mình chưa từng tỉ mỉ chăm sóc với con thứ như thế.
Cảm giác này rất phức tạp.
Lúc trước đứa nhỏ bị bọn họ bỏ quên thậm chí nuôi thả, bây giờ là bảo bối ở tròng lòng bàn tay hào môn thế gia.
Càng khó chịu hơn chính là, bọn họ đoán không được đứa nhỏ trước đây đơn giản dễ hiểu, bây giờ nghĩ về ba mẹ thế nào?
Thật là có chút quẫn bách không chỗ ra tay.
Trên lầu. Vương Nhất Bác ôm cậu trở về phòng.
Dì Trương thì đang ở phòng ngủ chăm nom Toả nhi, nhìn thấy bọn họ tiến vào, lập tức đi đến giúp đỡ trãi sẵn chăn
"Chiến Chiến đang ngủ rồi sao?"
"Còn không có đâu." Thiếu niên nhỏ vùi ở trong lồng ngực hắn híp mắt cười nói
"Chỉ là có hơi buồn ngủ, lười nhác không muốn động đậy a."
Dì Trương bị sự nghịch ngợm của cậu chọc cười "Đứa nhỏ này..."
Sau đó không cười nữa, nhớ tới biểu hiện của ba mẹ cậu, cả người đứng xem như dì Trương cũng cảm giác được, bọn họ không thân với cậu.
"Dì Trương..." Tiêu Chiến trước khi ngủ nhắc nhở nói
"Phải nhớ đưa một túi đồ ăn vặt cho em trai con nha"
Vương Nhất Bác ở bên cạnh, cúi người cậu hôn một cái nói "Đừng bận tâm nhiều như vậy, mẹ có tính toán."
Một chốc sau vợ chồng Tiêu rời đi, mẹ Vương không có khả năng để hai người bọn họ tay trống trơn mà trở về.
Sau khi dì Trương rời khỏi, Vương ba ba tạm thời không buồn ngủ, tay phải nâng sách, tay trái sờ soạng tóc cậu.
"Sách có cái gì hay mà xem, xem em có phải đẹp mắt hơn không?"
Tiêu Chiến lấy xuống quyển sách trong tay Vương Nhất Bác, đặt lên đầu giường
"Anh tới đây một chút, em có chuyện bí mật muốn nói với anh."
Hắn tâm thần dập dờn mà đến gần. Câu"Tôi có đẹp mắt không" có chút mờ ám, một chút liền thắp lên bầu không khí ngọt ngào, khiến nhiệt độ cơ thể lão nam nhân tăng lên
"Nói bí mật gì?"
Hắn gỡ bỏ nút ở trên cổ áo, đến gần vợ yêu một chút. Thiếu niên xấu hổ cười cười, ôm lấy cái cổ Vương ba ba hôn môi của hắn
"Anh vui không?"
Vương tổng tài liếm liếm môi, nuốt một ngụm nước bọt, âm trầm nói một câu
"Mùi sữa thật ngọt..."
"Cút!"
Tiêu Chiến giơ lên nắm đấm, nện ở trên lồng ngực rắn chắc dày rộng của hắn Đối phương lại không hề cảm thấy đau đớn, đầy mặt không để ý mà nhìn cậu đập mình.
"Chớ làm đau tay em."
"A!" Tiêu Chiến tức giận thành mặt bánh bao
Lúc cùng ông chồng đánh lộn, con trai ở bên cạnh đôi mắt xoay vòng vòng mà nhìn bọn họ.
Vương Nhất Bác sau khi phát hiện, hướng về phía con trai nhíu mày. Sau đó nâng cằm cậu lên hôn một cái
"Con xem hiểu không?"
Tiêu Chiến nghi hoặc "Anh nói chuyện với ai vậy?"
Quay đầu lại nhìn thấy con trai tinh thần sáng ráng mắt mở to, bật cười
"Vương Nhất Bác, anh trẻ con quá a."
Thiếu niên phát hiện con trai tỉnh rồi, tình thương của ba quá độ, xoay qua chỗ khác chuyên tâm chơi với Toả nhi
"Toả nhi bảo bảo, papa rất yêu con a."
"Con có yêu papa không?"
Toả nhi phun một ngụm nước miếng, có thể nói là không phản ứng chút nào
"Toả nhi..."
Cho dù như thế thiếu niên vẫn cứ lải nhải liên miên, cùng con trai nói một đống lời vô nghĩa.
Vương tổng tài không còn tâm trạng đọc sách, ngồi ở đó chuyên tâm lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai tâm can bảo bối của mình, nghe suốt cả một buổi trưa.
Đến buổi tối.
Ở bên kia nước Mỹ thời gian đang là ban ngày, Tiêu An nhìn thấy tin nhắn trả lời của em trai, tâm lý thoải mái một chút.
Cô đã nói mà, coi như em trai gả vào hào môn, cũng vẫn là em trai ban đầu của mình thôi.
- Chuyện vui lớn như vậy, dĩ nhiên là phải về, lúc đó chúng ta gặp mặt lại nói tỉ mỉ, hiện tại chị phải đi học trước.
- Ừm.
Thừa dịp trong lúc Vương ba ba không theo dõi, cậu lén lút tìm tới điện thoại di động, ở trên giường gởi tin nhắn.
- Tiểu Béo, tớ có một việc giấu diếm cậu rất lâu rồi, giờ muốn thẳng thắn với cậu [ che mặt ]
Tễ Dương nhìn thấy tin nhắn của bạn tốt, tâm tình phức tạp gửi lại.
- Anh em tốt, tớ cũng có một việc giấu diếm cậu rất lâu muốn thẳng thắn với cậu.
Hướng phát triển thành ra thế này Tiêu Chiến không nghĩ tới...
- Ừm, vậy cậu nói trước hay là tớ nói trước đây?
Tễ Dương đáp.
- Chúng ta đồng thời gõ chữ đi, ai gõ xong trước thì người đó gửi trước.
-OK.
Tiêu Chiến mím môi, vùi đầu đánh chữ.
- Tớ đã kết hôn sinh con.
- Tớ là gay.
Hai đứa từng người nhìn màn hình điện thoại di động của bản thân: "..."
- Đờ mờ...
- Đờ mờ...
Tễ Dương kinh ngạc đến ngây người, không dám tin tưởng.
- Cậu làm lớn bụng của bạn học nữ? Phụng tử thành hôn?
Cậu ngơ ngác mà gửi lại.
- Không phải, là người khác làm lớn bụng của tớ, chuyện đó không phải là trọng điểm, cậu là gay?
Tễ Dương ngơ ngẩn mà gửi lại.
- Đúng đấy tớ là gay, nghỉ đông đã cùng bạn cùng phòng của tớ ở cùng một chỗ, đó không phải là trọng điểm, cậu cậu cậu... Làm lớn bụng cậu? Cậu lừa tớ?
Tiêu Chiến vẻ mặt phức tạp gửi lại.
- Không có lừa cậu, tớ thiên phú khác người, đứa nhỏ đều sắp đầy tháng, muốn mời cậu tới uống rượu mừng. Bạn cùng phòng? Vậy cũng mang tới cùng nha, quen biết một chút.
Tễ Dương không lấy lại tinh thần kịp, giống như một kẻ ngu si.
- Đối tượng của cậu cũng là đàn ông?
"Nếu không làm sao có thể?" Tiêu Chiến trực tiếp gọi điện thoại đến, nói ra
"Hắn là ông chủ của ba mẹ tớ, lớn hơn so với tớ mười hai tuổi, chúng tớ ở quán bar xảy ra tình một đêm rồi quen biết, bất ngờ chứ hả?"
Tễ Dương: "Đờ mờ... Đờ mờ..." Ngoại trừ đờ mờ vẫn là đờ mờ.
Đây cũng quá mẹ nó bất ngờ.
Tiểu Béo đã quen Tiêu Chiến thành thật đôn hậu, đơn thuần thẹn thùng, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
"Không đúng, không thể, cậu không phải đang đi học sao?"
"Lừa cậu đó."
"Thi đại học qua không bao lâu thì trúng thưởng, chính là lần chúng ta đi quán bar đó, cậu nhớ tới chứ? Tiệc chia tay cao trung"
"Nhớ tới nhớ tới." Tiểu Béo làm sao sẽ không nhớ rõ
"Ông đây bị con gái ở đó ghét bỏ vì còn mập như heo."
Tạ Quang từ bên cạnh ngẩng đầu lên"Các người nói cái gì?"
"Không nói gì..." Tiểu Béo quay đầu, dùng giọng nói nhỏ hơn tiếp tục cằn nhằn
"Chậc chậc, bạn tốt cậu nói chuyện yêu đương sau này bị quản chặt chẽ rồi."
"Tớ cũng thế."
Tễ Dương "Người yêu của cậu có xem điện thoại di động của cậu không?"
"Không xem, anh ấy chỉ giữ thôi."
Tễ Dương sờ mũi một cái, chuyện này thật lúng túng
"Khà khà, cậu hiện tại thật tốt kết hôn rồi đến con cũng sinh rồi,ngược lại đời tớ định là sẽ không có con, đúng rồi, tớ có thể làm cha nuôi không?"
"Có thể a, cậu không ngại bảo bảo có mấy người cha nuôi chứ."
Tễ Dương suy nghĩ lại "Vậy hay là làm chú đi, ha ha."
Không biết từ lúc nào, Tạ Quang đã ở phía sau cậu, cằm đặt trên bả vai cậu, một dáng vẻ quang minh chính đại nghe "trộm".
"Được, vài bữa đưa thiệp mời cho hai người a "
"Đúng rồi, người yêu cậu tên gọi là gì?"
Tễ Dương quay sang bên cạnh nhìn một chút, nói ra "Tạ Quang, có nghĩa là hoa tàn hoa nở, dương quang một đời"
"Được, tớ sẽ nhớ kỹ."
Lúc này cửa mở ra, Vương Nhất Bác đi tới, đi theo phía sau là người làm đang bưng một chậu nước.
Cậu lập tức giấu điện thoại di động đi, ngoan ngoãn ngồi vào một bên mép giường, mềm giọng kêu một câu
"Nhất Bác."
Hắn gật đầu đáp "Ừm, đến ngâm chân."
Hắn chỉ cho người làm chổ để chậu gỗ, sau đó ngồi xổm xuống giúp cậu kéo ống quần pyjamas lên, cầm đôi chân kia bỏ vào màu trong nước ấm.
Ngâm, xoa bóp, lập lại nhiều lần dằn vặt gần hai mươi phút. Làm như vậy có thể trị thể hư, chứng huyết khí không thông.
Vương Nhất Bác biết thân thể cậu không coi như cường tráng, vì vậy thừa dịp mới vừa sinh con xong, điều dưỡng lại thân thể một chút.
Liên quan với chuyện chăm sóc sức khỏe sau khi sinh, mẹ Vương đã mời cho con dâu một hộ lý, chuyên môn chăm lo những việc trong tháng.
Hiện tại chi tiêu ăn mặc của Tiêu Chiến sinh hoạt hằng ngày, đều tinh tế vô cùng.
Vương ba ba thương cậu, đều đem sự việc ôm đồm hết trên người mình, mỗi lần đều làm siêu cấp nghiêm túc.
Hộ lý ở đây làm việc mấy ngày, cảm nhận chính là không giúp được gì cả. Chuyện cô muốn làm, nam chủ nhân kia đã cướp đi làm mất rồi.
Sau đó cô chỉ có thể chăm đứa nhỏ, cướp nguồn sống của dì Trương.
Rồi sau đó hộ lý lại tuyệt vọng phát hiện, cô cướp không phải sự sống của dì Trương, mà là sự sống của nam chủ nhân trong nhà.
Chính là tuyệt vọng như thế!
"A..." Cậu kêu một tiếng, bởi vì gan bàn chân bị ba ba Toả nhi nhấn có hơi đau.
Cậu rụt rụt chân về phía mình, nhưng không thể rút trở về.
"Đừng nhúc nhích."
Hắn cầm thật chặt bàn chân cậu, không cho cậu giật về "Thân thể của em kém như vậy, hiện tại không điều dưỡng tốt, sau này làm sao sinh hoạt?"
Quá yếu, hắn căn bản không dám xuống tay. Hiện tại chỉ là ngậm ở bên miệng, cố gắng nhìn.
Tiêu Chiến nghi hoặc khó hiểu mà nhe răng, thân thể của chính mình lẽ nào rất yếu sao?
Cậu không cảm giác được, dù sao nhiều năm trước đây, không có cảm mạo nóng sốt, cũng không có đau đầu nóng lạnh.
Mới bắt đầu bác sĩ đúng là đã nói dinh dưỡng không đủ. Mà bây giờ cúi đầu gãi gãi trên cái đùi đầy thịt của mình, rõ ràng đã bụ bẫm rồi mà.
"Anh không cảm thấy em mập sao?"
"Không thấy, em như vậy rất vừa vặn."
Bóp chân xong, nam nhân cấm dục gần một năm ngẩng đầu lên, đem dáng người Tiêu Chiến ngắm qua một lần.
Thiếu niên nhỏ tuổi so với lần gặp gỡ ban đầu đẫy đà không ít, hai gò má không còn gầy gò, cái trán no đủ da dẻ mềm mịn, con mắt to tròn, lúc cười tủm tỉm nhìn người, rất quyến rũ.
Có thể bởi vì đã sanh đứa nhỏ, bên trong đơn thuần nhiều ít pha thêm một chút mê người.
Vật trong quần Vương tổng tài cứng rắn đứng lên, sau đó bưng chậu gỗ đi đỗ nước rửa chân cho cậu.
Buổi tối, hai chân trắng nõn được hắn tỉ mỉ rửa sạch, đáng thương bị hắn mượn dùng cả một đêm. Cậu ngoại trừ thẹn thùng, hoàn toàn không biết làm sao.
Bởi vì khoảng thời gian này được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, chỉ là mượn chân của mình nửa giờ, so với khổ cực của đối phương mà nói, tựa hồ không đáng nhắc tới.
Xong việc rồi, hắn dùng khăn ấm chà lau chân một lần cho thiên sứ, sau đó thoa lên kem dưỡng ẩm cơ thể
"Ngoan, ngủ đi."
Âm thanh trầm thấp nặng nề kèm theo tiếng ngáp của hai bảo bối nhỏ.
Cậu nỗ lực mở mắt ra, nhớ mình còn có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.
Nhưng là buồn ngủ quá, chỉ kêu một tiếng "Nhất Bác" cậu liền rơi vào trong mộng đẹp.
Gương mặt Vương ba ba hơi bất ngờ, hôn một cái lên trán bảo bối của hắn. Hạnh phúc đau khổ một ngày tới đây còn không có kết thúc.
Đêm khuya Vương đại tổng tài còn đang xử lý công việc. Khu làm việc bố trí ở một góc phòng ngủ, cách giường lớn không xa không gần.
Vương tổng sử dụng bàn phím tĩnh điện, cho dù là gửi bưu kiện cũng sẽ không phát ra âm thanh.
Trong tay hắn bưng một chén trà đậm, vừa uống trà giúp nâng cao tinh thần, vừa xem văn kiện.
Khi đối mặt với công việc cùng hợp tác với đối tác, cũng không như lúc đối mặt với cậu tràn đầy nhu tình mật ý.
Đọc được một phần văn kiện, Vương Nhất Bác khẽ nhíu lại lông mày không vui. Hắn giơ ngón tay lên, ở trên bàn phím lên lên xuống xuống, gửi ra ngoài.
Làm việc đến mười một giờ rưỡi, theo thói quen trước khi ngủ Vương đại thiếu đi tắm một chút, lần thứ hai đi vào buồng tắm, đơn giản tắm rửa xong mới trở về giường ngủ.
Loại tiết trời không lạnh không nóng thế này, bên người có thêm nguồn nhiệt là một chuyện rất thoải mái.
Cậu ở trong mộng cảm thấy bên cạnh ấm áp thật dễ chịu, đặc biệt rất thoải mái, cậu cứ như vậy nhích tới gần.
Vương tổng Bị Tiêu Chiến dùng hai má vô ý thức cọ ngực, thân thể một trận khô nóng.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Tiêu Chiến phát hiện người đàn ông bên người không ở cạnh mình như thường ngày, tựa hồ là đi tập thể dục rồi.
"Toả nhi?"
Bé con cũng không ở đây, hẳn là đang ở gian phòng bên cạnh được dì Trương chăm sóc.
Thiếu niên ngủ đủ giấc, buổi sáng thức dậy làn da trắng nõn bóng loáng, sau khi rửa mặt liền trở nên trong suốt, trạng thái cực kỳ tốt.
Nhưng mà cậu đối với sắc đẹp của mình không quá để ý. Mặc vào áo khoác bằng bông, ngồi ở bên giường ngây ngẩn một hồi.
Sau đó đi rửa mặt chải đầu, ngồi ở trên ghế salông trong phòng, chờ đợi dì người làm đưa bữa sáng tới.
Thông thường bữa sáng của cậu được đưa lên, Vương Nhất Bác cũng sẽ trở về.
Nam nhân cả người mồ hôi sẽ đi phòng tắm chiến đấu một hồi, rồi ngồi xuống cùng với cậu ăn điểm tâm.
Tiêu Chiến ở trong đáy lòng không coi như hoạt bát, lúc thường không nói chuyện đùa cậu thì cậu luôn im lặng.
Bạn nhỏ chủ động thân thiết với người khác trong tình huống cực kỳ hiếm hoi mới có thể nhìn thấy.
Nào như bây giờ, Tiêu Chiến hướng Vương Nhất Bác mềm mại chào hỏi một tiếng " Sớm a."
Sau đó liền hết sức chuyên chú mà ăn đồ ăn. Vương ba ba nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu, đem đồ ăn ngon chuyển qua trước mặt cậu.
"Ừm, anh cũng ăn a." Tiêu Chiến nói, bánh đậu đỏ ngày hôm qua ăn rồi.
Bởi vì cậu cảm thấy ăn ngon ngày hôm nay lại làm. Kỳ thực chân tướng sự tình cũng không hẳn là không phải như vậy.
"Ừm."
Hắn gắp lên một món chính mình dặn dò nhà bếp dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất làm ra, cho vào trong miệng.
Ngọt mà không ngấy, chẳng trách được cậu thích như vậy. Đủ loại điểm tâm khác, táo đỏ, hạch đào, ăn ngon mà không ngán.
Ngược lại nam nhân muộn tao này không nói ra, Tiêu Chiến tuổi còn nhỏ sẽ không biết đối phương ở trên người mình bỏ ra bao nhiêu tâm tư.
"Anh tối hôm qua ngủ rất trễ sao?"Thiếu niên quan tâm nói.
"Không phải rất muộn."
"Ồ."
Tiêu Chiến có chút chần chờ nắm cái muỗng "Ngược lại nên ngủ trước mười hai giờ, sẽ tốt hơn, anh sau này cố gắng đừng thức quá mười hai giờ biết không"
Là một người bị người khác quản, trước khi sinh bé con, cậu vẫn luôn không có để ý tới chuyện của hắn, đây là lần đầu tiên nhỏ giọng nói ra.
Vương Nhất Bác kinh ngạc, vừa thức dậy đã ăn một cân đường hắn gật gật đầu
"Được."
"Toả nhi tối hôm qua tỉnh dậy mấy lần? Có tè dầm không?"
Vương ba ba trả lời nói "Tỉnh dậy hai lần, tiểu hai lần."
Nhớ tới con trai một bên vừa ăn vừa rãi nước tiểu, lão đàn ông theo chủ nghĩa hoàn mỹ sắc mặt bình tĩnh, không dự định chia sẻ với thiên sứ.
"Khổ cực cho anh."
Cậu nói như vậy, cảm thấy được
Vương Nhất Bác phải chăm sóc mình và bảo bảo, lại phải xử lý công việc, đặc biệt khổ cực
"Chờ khi em ra tháng có thể thay phiên với anh đồng thời chăm con vào ban đêm."
Vương tổng tài trong lòng nghĩ chính là, tối hôm qua con trai khóc vang động trời như vậy em vẫn cứ ngủ như là heo, thức dậy nỗi sao?
Không có khả năng. Vì thế hắn lười phản bác cậu
Không lâu sau đó, ba Vương tìm người thiết kế xong thiệp mời, được nhân viên đưa đến nhà.
Thiệp mời làm rất tinh xảo, sau khi cha con Vương gia nghiệm thu cảm thấy rất ok.
Vì vậy phân phát xuống, để từng người viết thiệp của mình.
Tiêu gia năm mươi thiệp, ba Vương tìm cậu xin địa chỉ, tự mình gọi người đưa tới.
Kỳ thực thêm vào hao hụt trong dự tính, tổng cộng là sáu mươi thiệp.
Ông cụ Vương tự mình lấy vài thiệp, chắc là mời bạn cũ của ông.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bên này cũng cầm về không ít, mà chủ yếu là bạn thân cùng đối tác làm ăn của hắn.
Thiếu niên mở ra điện thoại di động của mình gửi tin, cảm thấy tiệc đầy tháng của con trai bảo bối một đời chỉ có một lần như vậy, cho nên có thể mời cậu đều mời.
Giúp cậu viết thiệp, dĩ nhiên là Vương đại tổng tài.
Ba ba Toả nhi một bàn tay cầm bút máy chữ viết rồng bay phượng múa, vô cùng cứng cáp mạnh mẽ, làm người ước ao.
Tiêu Chiến thắc mắc "Vậy thiệp mời làm sao đưa đi?"
Vương tổng nhìn cậu một cái "Em nói rõ địa chỉ, có người đi đưa."
Trong đầu cậu, nhất thời hiện ra cảnh tượng tài xế Vương gia mở cửa chiếc Rolls-Royce đi đưa thiệp mời... Sau đó lắc lắc đầu, cảm thấy rằng không thể nào.
"Ừm! Vậy em đi hỏi địa chỉ."
Cậu nghĩ đến những người mình muốn mời, gửi đi một dòng tin mừng, vừa không thất lễ cũng không đường đột.
Mấy chữ này cậu đã suy nghĩ rất lâu, bởi vì không muốn bị người cảm thấy được mình đòi tiền lì xì.
Bất quá người gửi địa chỉ lại cho cậu vẫn rất ít. Giống nhau đều nói mình không rảnh, hoặc là nói thẳng không tiện, còn có người kinh ngạc cậu sao lại kết hôn sinh con sớm như vậy?
Nháy mắt một phen trêu chọc sau thì chúc mừng cậu, sau đó còn lại đều không đến. Tiêu Chiến trước không nghĩ tới tình huống như thế, lục tục nhận được tin trả lời mới tiếp nhận sự thực.
"Được, không sao cả, quấy rầy ròi! Chúc mọi người vui vẻ, bạn học cũ!"
Thiếu niên không quá vui vẻ, tâm bình khí hòa trả lời mỗi một người nói thật không tiện, biểu thị chính mình quấy rầy.
Thật sự, trước đó cần phải suy tính tình huống thành thế này mới đúng. Không phải chính mình phát thiệp người khác sẽ nể tình...
Cậu tự mình làm thống kê một chút, cuối cùng đem sáu bạn học cùng tên của một thầy giáo, giao địa chỉ cho Vương ba ba, trong đó còn có một người là người yêu của bạn cậu, mới đủ sáu thiệp.
Vương Nhất Bác liếc một cái, nhàn nhạt nói "Sáu là số tốt, không sai đâu."
Một mặt quật cường cậu nhịn xuống không khóc. Vương đại thiếu ôm bảo bối của mình lên đùi, nắm lấy tay cậu đồng thời viết thiệp mời cho sáu người " bạn" đã nể tình kia.
Vương đại thiếu trái lương tâm thở dài nói "Chữ viết của bảo bối nhà chúng ta thật là đẹp mắt a"
Cao thủ viết chữ Chiến Chiến cầm bút máy nỗ lực nhịn xuống không cưới
"Phụt..." Nhưng là không nhịn nỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro