Chương 10
Buổi sáng mùa đông, ngày ngắn đêm dài. Tiêu Chiến dù rất muốn tham lam cuộn mình trong ấm áp ngủ thêm chút nữa, nhưng rốt cuộc cũng phải tỉnh dậy. Người bên cạnh mơ màng cảm nhận được, cũng chầm chậm mở mắt ra.
Vương Nhất Bác hấp háy mỉm cười nhìn anh, ngón tay khẽ chạm lên nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng. Cậu bảo rằng đã muốn làm điều này từ lâu. Trong những ngày đầu gặp mặt, mỗi lần nhìn anh đều muốn thử vuốt qua nó một lần.
Mỗi buổi sáng khi Tiêu Chiến nấu cơm, Vương Nhất Bác sẽ tưới cây rồi chăm sóc bà ngoại. Trên con đường ven sông còn chưa ngớt sương muối, cậu cẩn thận đỡ lấy tay bà đi từng bước nhỏ. Bà ngoại Tiêu đã hơn 80, là lứa tuổi viên mãn. Cả đời bà chỉ quanh quẩn ở Trùng Khánh này thôi, chưa một lần đi xa. Trong một buổi sớm mai như vậy, những nếp gấp nhăn nheo gầy guộc, những đốm đồi mồi li ti, cậu mang găng tay cho bà, rồi lại xoa xoa làm ấm.
Bắt đầu từ trạm bơm nước, Vương Nhất Bác dắt tay bà đi đến bụi tre phía dưới chân cầu. Sau đó cậu sẽ cõng bà trở về, vô cùng cẩn thận thong thả. Trên đường đi bà sẽ để cậu kể những chuyện vui vẻ khi còn ở nhà, khi đã đến đây. Trên đường về, nằm trên lưng Vương Nhất Bác, bà sẽ kể chuyện về Tiêu Chiến. Quãng đường tựa như một cái chớp mắt, lại cảm thấy thế mà mình đã đi một quãng đường xa nhất của đời người rồi.
Cứ mỗi ngày đều đặn như vậy, cho đến khi cả hai bà cháu về đến nhà, mặt trời cuối cùng cũng đã dâng cao phía sau hàng hoa cải. Tiêu Chiến từ bên hiên nhà ngắm nhìn bà ngoại nằm trên tấm lưng vững chãi của Vương Nhất Bác, nhìn một lần lại cay mũi một lần. Chẳng biết vì sao anh lại không có lấy một nỗi bất an hay lo lắng, chỉ cảm thấy vào một ngày nào đó, có lẽ anh sẽ bình tĩnh chậm rãi kể cho bà ngoại biết rằng, bà lại có thêm một đứa cháu trai rồi.
Quay đầu nhìn một cái, mùa đông dai dẳng thế mà cuối cùng cũng sắp kết thúc. Một năm tràn đầy những điều kì diệu sắp qua, và những kì tích chưa được khai phá cũng đương tới. Tiêu Chiến có thể nhìn thấy những hy vọng đang xoay tròn trong không khí, sinh động và đẹp đẽ như hoa tuyết. Anh tự hỏi tuyết ở quê nhà Vương Nhất Bác liệu nhìn bằng mắt thật sẽ lộng lẫy hơn tuyết trên tv anh từng thấy hay không. Đứa trẻ phương Nam là anh từ bé lại luôn mong chờ từng đợt tuyết đầu mùa của phương Bắc.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn thích nhất là ngày tết, dù khi còn bé chỉ nhận được lì xì của ông bà và hàng xóm xung quanh. Lớn lên rồi cũng chỉ nhận được hồng bao của bà ngoại. Thế nhưng những ngày cận tết chưa bao giờ khiến Tiêu Chiến thôi háo hức dù cho trong nhà lúc nào cũng chỉ có hai bà cháu. Nhưng mùa tết năm nay, anh có thêm cả cậu nữa.
Vương Nhất Bác được nghỉ phép rồi, cậu đã về nhà ở Lạc Dương. Nhưng rất nhanh thôi cậu sẽ trở lại, trước ngày giao thừa, Vương Nhất Bác nói với anh như thế.
Tiêu Chiến quay trở lại những ngày tháng trong nhà chỉ có hai bà cháu. Mùa xuân tới, nhưng không khí lạnh vẫn chưa giảm bớt hoàn toàn. Mỗi đêm anh nằm trên giường, tháo xuống tai nghe, vỏ gối và chăn mềm đều được giặt thường xuyên, nhưng chẳng hiểu sao anh luôn ngửi thấy mùi của Vương Nhất Bác. Cái mùi bạc hà lành lạnh ấy. Có đôi khi theo thói quen, anh mơ màng quay người ôm lấy cậu, lại ôm được một đống chăn không có hơi ấm. Giật mình tỉnh lại mới nhận ra hóa ra mình vừa mơ.
Dù không có ở nhà, thế nhưng lúc nào cũng vang tiếng Vương Nhất Bác. Mỗi buổi sáng cậu sẽ gọi tới nói chuyện với bà ngoại, cách vài tiếng lại gọi một lần. Quả thật ban ngày dù không thấy bóng dáng, Tiêu Chiến cũng cảm thấy Vương Nhất Bác vẫn như cái đuôi nhỏ bám theo mình. Nhưng dù gì cũng đang trong thời kì lén lút sau lưng phụ huynh, không biết Vương Nhất Bác ở nhà kiểu gì lại có thể tác quai tác quái như vậy.
Anh nhìn ngó bà ngoại, thấy bà đã vào phòng mới thập thò trong phòng bếp thì thầm với cậu:
"Vương Nhất Bác, em giấu anh bay nhảy chỗ nào rồi đúng không? Nhìn em xem có giống đã về nhà hay không hả?"
Tiêu Chiến để điện thoại lên kệ để đồ, tiếp tục chuẩn bị làm mâm cơm 23 tết. Vương Nhất Bác nhìn anh thoăn thoắt cắt củ cải thả vào nồi thịt hầm óng ánh, ở bên này màn hình nhai bánh bao canh mẹ vừa làm, nhưng lòng mơ về nồi nước thịt đang sôi sùng sục kia. Mẹ Vương mà biết con trai mình ăn cháo đá bát như vậy sớm đã sinh ra quả trứng vịt luộc lên ăn có khi lại bổ ích hơn.
Cậu vừa nhai vừa chống cằm nhìn anh, cười ra hai dấu ngoặc nho nhỏ ngốc nghếch. Ba Vương bình thường không thèm quản con trai hôm nay đi ngang nhìn cũng phải đau mắt, đành đánh tiếng hỏi vợ:
"Con trai chúng ta vốn trông thông minh lắm cơ mà. Mình có chắc là không cần đưa con đi khám gì chứ?"
Mẹ Vương đang soạn quần áo để Vương Nhất Bác sau khi về Trùng Khánh thì đưa cho Tiêu Chiến, chả buồn nhìn ba Vương, chép miệng bảo:
"Nếu tôi mà thích người thông minh thì tôi đã chẳng lấy ông đâu. Ngốc nghếch chút mới dễ lừa được con dâu chúng ta có hiểu chưa?"
Ba Vương ngồi xuống cùng gấp đồ với vợ, gật gật đầu, mơ hồ cảm thấy đau ở trong lòng mà không hiểu tại sao...
Đứa nhỏ nhà họ Vương thích điều gì sẽ viết hết lên trên mặt chưa bao giờ giấu diếm.
Vương Nhất Bác từ bé đến lớn thích gì sẽ làm đó, người lớn ban đầu sợ đứa nhỏ chưa hiểu chuyện còn có chút cấm đoán. Nhưng cậu cũng từng bước chứng chính mình, từ năm 2 tuổi đã vô cùng kiên định chỉ mặc quần áo xanh lá, ra chợ chỉ cần mua một lô mười bộ. Mỗi ngày đến nhà trẻ các cô giáo đều cảm thương cho đứa trẻ chỉ có duy nhất một bộ đồ mặc đi mặc đi mặc lại, lúc nào cũng lén giấu đồ ăn vặt cho Vương Nhất Bác nhiều hơn các bạn cùng lớp.
Lớn lên một chút, xem được Thanh Xuân Cực Hạn mà thích trượt ván. Không biết là may mắn hay xui xẻo, gia đình lúc này mới vô tình phát hiện Vương Nhất Bác thế mà bị hở van tim. Bệnh tình phát hiện sớm giúp cuộc phẫu thuật vô cùng thành công, cậu nhóc tịnh dưỡng ở nhà chưa đầy hai tháng mông đã bắt đầu lổn nhổm, ngứa tay ngứa chân muốn vận động. Mỗi ngày vừa mở mắt chỉ hận không thể treo trên người mẹ Vương năn nỉ xin đi trượt ván.
Vương Nhất Bác khi ấy mới vào tiểu học thế mà lại nói với bà rằng:
"Nếu con không trượt ván sẽ không phát hiện ra bệnh sớm như vậy. Là trượt ván cứu con một mạng. Con không thể có ân không báo, nếu nó đã cứu con một lần chắc chắn sẽ không hại con."
Sự kiên trì cố chấp đó không vơi bớt, trái lại ngày càng mãnh liệt hơn, cho đến ngày mẹ Vương thoả hiệp: nếu sau một năm tái khám bác sĩ cho phép, bà sẽ tùy ý cậu.
Và may may của Vương Nhất Bác là bất hạnh của người khác. Suốt những năm cấp 1, cấp 2, mỗi ngày cậu đều sẽ chăm chỉ trượt ván rầm rầm trên hành lang khiến cho lão quản sinh tức điên không ngày nào là không gào tên Vương Nhất Bác.
Càng cấm cản cậu sẽ càng kiên trì nói cho người khác biết, Vương Nhất Bác cậu yêu thích điều này, năm 21 tuổi nhận định, 81 tuổi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi. Trái lại như vậy lại khiến mẹ Vương an tâm, bà ngoại cũng bảo nếu cậu thích làm gì hãy cứ để cậu làm, vui vẻ mà sống.
Cậu cũng vì thích xe motor mà thi vào trường cảnh sát, hiện tại dù chỉ có chiếc xe cà tàng của Tiêu Chiến nhưng đam mê tốc độ của Vương Nhất Bác vẫn không thuyên giảm, cuối tuần sẽ rủ Tiêu Chiến lên trung tâm thương mại chơi xe điện đụng cùng với đua xe điện tử. Đi ngang cửa hàng bán mũ bảo hiểm cũng sẽ u mê mà xin anh vào ngắm nghía một tí. Tiêu Chiến nhìn cái xe cà tàng của mình, lại nhìn vẻ cún con tội nghiệp của Vương Nhất Bác, rốt cuộc cũng không đành lòng, liền lén cậu mua một cái mũ bảo hiểm dành cho dân đua xe xịn nhất trong tiệm.
Lúc nhận được quà của anh, thế mà câu đầu tiên cậu lại hỏi Tiêu Chiến đó là cửa hàng đấy có cho phép đổi trả hay không. Những chuyện Vương Nhất Bác đã quyết tâm, nhất định sẽ làm tới nơi tới bến. Như việc cậu quyết tâm yêu thương anh, thế thì đổi một cái mũ đắt tiền này lấy hai cái mũ đôi chất lượng vậy.
Vương Nhất Bác khi nhận được câu trả lời của Tiêu Chiến, việc đầu tiên là gọi điện về nhà.
"Mẹ ơi, con đã có người mình thích."
"Tỏ tình chưa?"
"Dạ rồi, hôn rồi, anh ấy đồng ý rồi."
Mẹ Vương nghe con trai báo tin, không ngờ đến lại là tin hỉ. Từ bé tới giờ chưa từng nghe Vương Nhất Bác nhắc tới chuyện yêu đương, bà còn tưởng thằng nhóc thối nhà bà tính làm Đường Tam Tạng luôn rồi.
"Vội vàng như vậy, làm sao? Con muốn kết hôn đấy à, khi nào thì cho mẹ gặp mặt?"
"Mẹ đã gặp rồi."
Cách một màn hình điện thoại, bà nghe con trai trả lời như thế.
Vương Nhất Bác đã sống ở Trùng Khánh gần một năm, đến cả Quốc Khánh cũng không thấy về nhà. Nếu quen người yêu nhất định sẽ ở Trùng Khánh, nhưng người duy nhất bà gặp mặt lại chính là Tiêu Chiến.
"Là anh ấy ạ."
Không hổ là con trai bà, mẹ chưa kịp hỏi cậu đã nhanh chóng cho bà một câu khẳng định. Không hiểu vì sao khi nghe lời này, ngoài cảm giác bất ngờ ra, tuyệt đối không còn gì khác. Nếu như Vương Nhất Bác nói tên một cô gái, có lẽ bà cũng sẽ có phản ứng tương tự không khác biệt. Mẹ Vương gật đầu, tỏ ý đã hiểu:
"Được rồi, thế còn bà ngoại thì sao? Hai đứa tính như thế nào?"
Trái lại với vẻ tự tin cách đây ít phút, Vương Nhất Bác thế mà lại để lộ sự chật vật hiếm hoi. Có vẻ như lần gọi điện này cậu không chỉ đơn thuần muốn báo tin, đứa con này gặp rắc rối mới nhớ ra mình còn có một người mẹ đây mà. Mẹ Vương buồn cười thở dài:
"Bà ngoại có thích con không?"
"Chắc chắn là, thích ạ."
"Thế bà ngoại có lo lắng điều gì không? Khẳng định bà sẽ lo lắng cho Tiêu Tiêu sau này một thân một mình, không ai chăm sóc."
"Vâng, nên là..."
"Con trai ngốc, nên là con phải biết nắm bắt cơ hội. Chịu thiệt một chút, đừng nói cho bà ngoại biết Tiêu Tiêu cũng có ý với con, chỉ cần cho bà biết con muốn chăm sóc cho cháu trai người ta. Trước mắt là như vậy, rồi dần dần cảm hóa."
Vương Nhất Bác nghe xong liền tỉnh táo, suýt nữa muốn giơ tay quỳ xuống cảm tạ. Chưa kịp để mẹ nói thêm một lời nào liền la lớn "Mẫu hậu đại nhân anh minh" rồi cúp máy.
Mẹ Vương trố mắt nhìn con trai lợi dụng tình nghĩa xong liền phủi mông đi mất, nghiến răng liếc qua ba Vương đọc báo hóng chuyện bên cạnh. Nhìn nguồn gen sinh ra đứa con trai thối kia bà liền tức điên lên, xoắn tay áo quyết định bạo lực gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro