Quyển 2 - |1-x|: Trở về Bắc Kinh
Thời tiết Bắc Kinh hôm nay không tính là đẹp, từ sáng sớm trời đã bắt đầu đổ mưa. Mặc dù mưa không lớn, nhưng ẩm ướt thế này thật ra cũng khiến cho những người phải ra đường cảm thấy phiền phức.
Bất quá Tiêu Chiến từ lúc thức dậy phát hiện trời mưa cũng không cảm thấy khó chịu đến như vậy, dù sao hôm nay cũng là một ngày vô cùng đặc biệt đối với anh, tâm trạng anh cũng theo đó mà có chút vui vẻ.
Cách đây không lâu, trái ngược với tưởng tượng của mọi người rằng hôn lễ của sáu người bọn anh sẽ được tổ chức vô cùng linh đình và đông đúc.
Nhưng lấy tính cách không thích ồn ào, ghét náo nhiệt của Tiêu Thần, cộng thêm phản xạ từ chối phiền phức trong tương lai của Vương Nhất Bác, cũng như bản tính không thích rầm rộ của Thừa Thừa mà nói, một hôn lễ an an bình bình chỉ với người thân cận cùng với cha sứ trong một nhà thờ linh thiêng mới là tất cả những gì mà bọn anh cần.
Sau hôn lễ, Vương An Vũ tiếp tục thong dong trên con đường diễn viên với tư cách là một bông hoa đã có chủ, cuối năm vẫn thản nhiên ẵm giải Ảnh Đế về nhà cho Thừa Thừa. Thừa Thừa đã sớm trở thành cánh tay đắc lực cho CEO Vương Nhất Bác, người mà thỉnh thoảng sẽ dọn dẹp công việc ở công ty thật sớm chỉ để tranh thủ đi luyện súng với Lewis Shuichi.
Lewis ở Hoa Kỳ đương nhiên vẫn mở rộng lãnh thổ theo từng ngày, mở rộng và làm sạch lãnh thổ là điều mà Boss của bọn họ Lewis Rum chưa bao giờ dừng lại.
Chỉ khác ở chỗ bên cạnh Boss của Lewis còn có thêm một nhân vật đáng gờm họ Tiêu tên Thần. Cũng từ đó mà Lewis có thể tránh được một số va chạm súng ống không cần thiết, nếu như lúc trước thời điểm cần giải quyết ông trùm phải ra tay tru di cửu tộc thì hiện tại, đại Boss của Lewis chỉ cần không tới 10 phút "đàm phán nhẹ nhàng" với đối phương, bất kể lúc anh bước vào, phòng khách có ngập mùi thuốc súng đi nữa thì lúc trở ra đối phương cũng ngoan ngoãn dập đầu hai tay dâng hết tiền tài và thế lực cho Lewis.
Về phương pháp, đại Boss của bọn họ không nói, bọn họ đương nhiên cũng không dám hỏi, nhưng mà cách thức giảm thiểu chiến tranh này thật đáng để sử dụng nha.
Tiêu Thần và Rum sau hôn lễ trở về Hoa Kỳ, hiện tại cũng đang trên đường trở về Bắc Kinh. Cùng với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng làm một nhiệm vụ mật thiết, người ra lệnh đương nhiên là một người quyền cao chức trọng, quyền lực vô cùng lớn.
Tiêu ma ma.
Tuy nói Tiêu ma ma và Tiêu ba ba không mấy để ý đến chuyện không được đón con dâu vào nhà mà thay vào đó là rước thêm hai vị con trai, nhưng chuyện muốn có cháu bế, cũng là tiếp tục con đường hương khói là chuyện không thể nào tránh khỏi. Sau này có thể dùng tinh tuý của con trai để kiếm cháu bồng bế là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra, thế nhưng trước đó, có thể tìm hai đứa nhỏ để chăm sóc cũng là chuyện không tồi.
Đặc biệt ngày đó Tiêu ma ma được một người bạn cũ gọi điện hỏi thăm, lại tình cờ biết người bạn kia của Tiêu ma ma, dì Trương hiện tại đang hỗ trợ cho một trại trẻ mồ côi, bà liền có ý định muốn qua đó thăm bạn cũ một chút, đồng thời, đem theo đám Tiêu Chiến Tiêu Thần qua, có thể đem theo hai đứa cháu nội về chăm sóc nữa lại là chuyện không tệ.
Bất quá sáng hôm nay Tiêu ma ma đột nhiên có một ca phẫu thuật cần thực hiện gấp, đành để bốn người Tiêu Chiến về Hà Bắc trước, phẫu thuật kết thúc bà sẽ trở về sau.
________
"Nhất Bảo, em còn chưa dậy nữa? Anh Thần sắp tới nơi rồi."
Nếu như nói cách đây một thời gian Vương Nhất Bác còn là một Vương Nhất Bác vô cảm với một cuộc đời chỉ có hai gam màu đen trắng lạnh nhạt, thì Vương Nhất Bác của hiện tại giống như đã bị Tiêu Chiến nhuộm hết thảy bảy màu trong bảng màu cầu vồng.
Gút mắc trong lòng đã được giải quyết triệt để, lại có thể rước người thương về một nhà. Chướng ngại trong lòng Vương Nhất Bác từ lâu đã không còn thấy bóng dáng.
Mặc dù với Vương An Vũ vẫn là một bộ dáng vô cùng cục súc, cùng với người ngoài vẫn là một vẻ lạnh tanh, thế nhưng ở cùng Tiêu Chiến mà nói, biểu cảm đặc sắc vô cùng.
Thế nên hiện tại mới có chuyện Vương Nhất Bác nằm lăn trên giường không muốn dậy, còn tranh thủ lúc Tiêu Chiến gọi mình dậy mà cọ cọ vào ngực anh, mè nheo một trận: "Anh Thần tới trước cửa em liền dậy, cho em nằm thêm chút nữa đi. Có được không?"
Còn biết ra vẻ hai mắt long lanh nhìn anh chớp chớp. Ai dạy mấy thứ này cho Vương Nhất Bác vậy?
Tiêu Chiến nhịn không được bật cười, những người đã lập gia đình đều như vậy sao.
"Vương tổng hôm nay lại muốn làm tiểu hài tử sao?"
"Còn không phải vì em lo lắng cho sở thích gặm cỏ non của anh?" Vương Nhất Bác không hề xấu hổ vì một lời này của Tiêu Chiến, thậm chí còn mặt dày cọ cọ ngực anh thêm vài cái, bên miệng còn không quên nở một nụ cười đắc chí.
"Kệ em đấy, anh dậy chuẩn bị đồ đã. Từ Bắc Kinh về Hà Bắc cũng không gần. Sẽ phải ở lại qua đêm đó."
Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc rối mù của Vương Nhất Bác, trước khi rời giường còn hôn một cái chóp lên trán hắn dỗ dành: "Anh chuẩn bị đồ cho em luôn nhé."
Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng: "Yêu anh bảo bảo."
Tiêu Chiến mỉm cười, cuối cùng cũng được sư tử bám người kia buông tha. Anh bước xuống giường, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc cần thiết, thật ra cũng không cần nhiều, chỉ cần một hai bộ đồ là đủ.
Vương Nhất Bác nằm nhoài trên giường, nhìn theo bóng dáng bận bịu của Tiêu Chiến, đầu trái tim lại như bị ai đó gõ nhẹ một cái.
Ngày đó lúc yêu anh, cảm xúc cũng không chân thực được như hiện tại.
Tất cả những gì hắn cảm nhận được lúc đó, vô cùng máy móc, hắn chỉ có thể dùng phản ứng cơ thể để phán đoán, rằng hắn muốn nhìn thấy người này, muốn được ôm người này, muốn hôn người này. Hắn biết hắn yêu người này, nhưng có đôi khi lại cảm thấy như có sương mù, mọi thứ thi thoảng lại mờ mờ ảo ảo, hắn không cách nào thực sự nắm bắt được trong lòng bàn tay. Sợ rằng phán đoán của hắn cũng sẽ có lúc nhầm lẫn, có lúc sai lầm.
Cũng có không ít lần hắn sợ bản thân nếu như cứ vụng về không nhận ra được cảm xúc của Tiêu Chiến sẽ khiến cho anh phải chịu uỷ khuất bao nhiêu.
Nhưng mà chính bản thân hắn cũng không biết được từ bao giờ, một cái nhíu mày của Tiêu Chiến thôi cũng đủ để hắn biết được anh đang không vui.
Không biết từ bao giờ chỉ cần nhìn vào mắt Tiêu Chiến, hắn đã biết được anh muốn gì, anh cần gì, điều gì khiến cho anh mỗi ngày đều vui vẻ.
Không biết được từ bao giờ mà chỉ với một ánh nhìn của Tiêu Chiến thôi đã đủ khiến cho hắn biết được anh yêu hắn nhiều như thế nào. Cũng khiến cho bản thân hắn càng thêm hiểu rõ về tình yêu hắn dành cho đối phương sâu bao nhiêu.
Bao nhiêu năm tháng chạy đôn chạy đáo tìm người chữa trị như vậy, tất thảy đều không bằng những ngày tháng bình bình an an ở bên cạnh Tiêu Chiến.
Từ lúc nào không hay, alexithymia đã từng bước một bước ra khỏi cuộc đời hắn, để hắn có thể cảm nhận được chân thực cảm xúc của một người bình thường như bao nhiêu người khác.
Lúc nào hắn vui, lúc hắn buồn, lúc hắn ghen, lúc hắn khó chịu, lúc tức giận, tất thảy hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Mà rõ ràng nhất có thể thấy chính là hắn yêu Tiêu Chiến đến mức nào, trái tim vì anh mà rung động đến bao nhiêu.
Cảm giác mỗi ngày đều cảm nhận được trái tim ấm nóng lại là cảm giác dễ chịu đến ra sao.
Những dòng suy nghĩ này vốn còn đang ào ào chạy qua trong đại não Vương Nhất Bác, cho tới khi bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe.
"Thần ca tới nhanh vậy sao?"
Nhưng mà hình như xe của Rum tiếng động cơ không có ồn ào như vậy, là âm thanh của xe thể thao.
Vương Nhất Bác vẻ mặt trầm xuống.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau xuống nhà.
Quả nhiên.
"Không phải nói đi Hoành Điếm quay phim rồi sao?" Vương Nhất Bác từ trên lầu hai đi thẳng xuống bếp, tranh thủ rót hai ly cà phê.
"Không phải vì nhớ các anh nên tranh thủ về sớm sao?"
Vương An Vũ cùng Phạm Thừa Thừa cũng đã bước vào đến phòng khách. Phạm Thừa Thừa nghỉ ngơi mấy tháng, vết thương đã sớm lành, tâm trạng hiện tại cũng tốt hơn rất nhiều, Tiêu Chiến chỉ cần mặt mũi cậu đã đoán được hơn phân nửa.
Lần quay phim này Vương An Vũ đã sử dụng đến 2000 nơ ron thần kinh, dùng đủ 4900 kế sách mới có thể thành công kéo theo Phạm Thừa Thừa đi cùng tới Hoành Điếm. Đó cũng là lý do vì sao đã một thời gian rồi Tiêu Chiến mới gặp lại Thừa Thừa.
"Vương An Vũ có bắt nạt em không?" Tiêu Chiến đương nhiên cũng như lão công của anh, trực tiếp bỏ qua Vương An Vũ, chỉ để ý đến cậu.
Vương Nhất Bác lúc này đã rót cà phê xong, đem qua cho Tiêu Chiến một ly, còn một đương nhiên là dành cho Thừa Thừa.
Thừa Thừa cũng đã lâu không gặp hai người, nét mặt vô cùng tốt nhận lấy ly cà phê Vương Nhất Bác đem qua, giọng điệu thản nhiên không giấu được tự hào: "Anh ấy dám sao?"
Vương An Vũ từ lâu đã biết bản thân chỉ là một đứa con ghẻ trong nhà, với các anh cũng chỉ là một đứa em ghẻ, nhưng nhìn một màn này vẫn không giấu nổi thê lương tràn ra khóe mắt: "Hai người nhìn em một chút được không, Hoành Điếm nắng cháy da, các anh xem em cũng sớm thành Vũ một nắng rồi."
"Hoành Điếm nắng tới vậy sao?" Tiêu Chiến như đang bận tâm thứ gì đó, nhưng không kịp để cho Vương An Vũ mừng rỡ cái gì, lại nói tiếp: "Thừa Thừa, vừa hay anh mới mua một bộ kem chống nắng và phục hồi, trước tiên cho em dùng đã, đúng là da đã xuống một tone rồi."
Vương An Vũ: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro