Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 54: Đối mặt

Bầu không khí từ lâu đã trầm xuống khiến cho Vương Nhất Bác không thở nổi, Tiêu Chiến hiện tại vô cùng ngoan ngoãn cuộn mình lại trong lòng Nhất Bác, như một chú mèo nhỏ, hàm răng run lẩy bẩy, cố duy trì biểu cảm an ổn méo xệch.

Tiêu Chiến cứ như vậy, ở trong vòng tay của Vương Nhất Bác khóc rồi ngủ thiếp đi.

Vương Nhất Bác cẩn thận từng li từng tí bế anh đặt lên giường, chỉ sợ anh sẽ tỉnh giấc mà cẩn trọng kéo chăn lên đắp cho anh.

Hắn nhìn Tiêu Chiến ngoan ngoãn nằm trên giường, nương theo ánh sáng nhàn nhạt từ đèn ngủ, nhìn thấy gương mặt tái nhợt không chút sắc khí của anh, tâm can càng lúc càng bị cào xé đến quặn thắt.

Hắn mơ hồ nhớ đến ngày đó Tiêu Chiến ôm chặt đầu đầy đau đớn khi nhìn thấy bức tranh mà "Tiêu Thần" đã tặng cho mình. Tại sao hắn không sớm nhận ra có gì đó không ổn chứ. Rõ ràng lúc trông thấy bức tranh kia, hai mảnh ký ức riêng biệt của hai phần nhân cách vô tình va vào nhau mới khiến cho anh đau đớn như vậy, điều đó cũng lí giải vì sao lúc tỉnh dậy anh lại hoàn toàn không nhớ ra đã có chuyện gì xảy đến.

Tiêu Chiến rốt cuộc đã phải một mình chịu đựng những gì.

Vương Nhất Bác không thể nào tưởng tượng nổi đoạn thời gian ấy Tiêu Chiến đã phải trải qua như thế nào, phải đau đớn đến mức nào mới có thể khiến cho anh trở thành như hiện tại.

Tổn thương nhiều đến mức nào, cú sốc lớn đến mức nào đến nỗi vượt qua sức chịu đựng của anh, mới khiến cho một con người vui vẻ vô tư như Tiêu Chiến phải tự sinh ra một nhân cách mới, một "Tiêu Thần" hoàn toàn do anh tưởng tượng ra.

Nhưng mà nếu, Vương Nhất Bác hốt hoảng nghĩ đến, nếu như ngày đó nhân cách "Tiêu Thần" này không xuất hiện, Tiêu Chiến liệu có thể nào sống vui vẻ cho tới bây giờ không.

Trong một giây này, Vương Nhất Bác khổ sở nghĩ, có khi nào muốn giúp Tiêu Chiến đối mặt với sự thật, quyết định này của hắn đã sai rồi không?

Nếu như không có hắn, ba mẹ Tiêu Chiến liệu có tiếp tục giấu sự thật này, Tiêu Chiến liệu có tốt hơn bây giờ, sẽ không đau lòng tới như vậy hay không.

Nếu không phải vì quyết định kia của hắn, Tiêu Chiến vẫn sẽ vui vẻ với cuộc sống hiện tại, không suy nghĩ nhiều, không có quá nhiều âu lo, cứ như vậy hạnh phúc ở bên cạnh hắn đến hết đời, có đúng không?

Nhưng liệu có thể giấu tới bao giờ?

Tiêu Chiến không hề biết đến sự tồn tại của "Tiêu Thần" bên trong, nhưng theo như Vương Nhất Bác nhìn thấy, "Tiêu Thần" kia hoàn toàn biết đến sự tồn tại của bản thể gốc là Tiêu Chiến, kể từ lúc hắn đón Tiêu Thần ở sân bay, cả lúc cùng anh ra ngoài ăn lẩu hay lúc cùng anh ở tiệm cafe kia, Vương Nhất Bác đã lờ mờ nhận ra rồi.

"Tiêu Thần" vô cùng chu đáo, đều chuẩn bị hết thảy sự đổi vai giữa hai người, nếu không cũng không có chuyện có thể kéo dài chuyện này đến tận bây giờ, cũng không có chuyện Tiêu Chiến không phát hiện ra.

Không trách được vì sao mỗi lần đi cùng với Tiêu Thần, Vương Nhất Bác đều mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của Tiêu Chiến, có khi là qua những thói quen vô tình, ngay cả cách cầm đũa, hay cách thắt dây an toàn, thậm chí là giọng nói cũng chỉ thay đổi âm lượng vốn có mà thôi.

Vương Nhất Bác ban đầu còn cho rằng bản thân mình quá nhạy cảm rồi, chỉ là vì hai người là sinh đôi, những thứ kia không thể nào tránh khỏi.

Cho tới lúc nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay của "Tiêu Thần", Vương Nhất Bác thời điểm đó đã bần thần một lúc lâu, sau khi đưa "Tiêu Thần" về chung cư liền không nhịn được chạy tới Tiêu gia.

Hắn lúc đó chỉ muốn tìm câu trả lời, rốt cuộc Tiêu Thần đã đi đâu rồi? Tại sao "Tiêu Thần" trước mặt hắn lại là người mà hắn yêu, Tiêu Chiến.

Tiêu Thần lúc trước ở đâu? Hay thật sự không hề có Tiêu Thần nào ở đây.

Vương Nhất Bác tìm tới Tiêu gia lúc đó, hỏi về chuyện này.

Ban đầu Tiêu lão gia trầm mặc không nói, nhưng sau khi nghe Vương Nhất Bác nói về mối quan hệ giữa hắn cùng với cả hai đứa con trai của mình, Tiêu lão gia mới lên tiếng: "Chúng ta đích thực có hai đứa con trai, hai đứa là sinh đôi cùng trứng, từ nhỏ đã lớn lên rất giống nhau, sở thích cũng rất giống, duy chỉ có tính cách của hai đứa mới có điểm khác biệt."

Tiêu lão gia chậm rãi kể lại: "Năm đó hai đứa học hết cao trung, vì muốn cho hai đứa một môi trường học tốt hơn ta mới gửi bọn nó tới Mỹ. Những năm đầu rất tốt, cả hai đứa đều rất ngoan, không giống những cặp sinh đôi thường hay có tranh cãi bất hòa nhất định, từ nhỏ hai đứa đã rất thương yêu nhau, Thần là một người anh rất tốt, tiểu Chiến sau một sự kiện nhớ đời lúc 6 tuổi cũng chỉ xem Thần là thần tượng duy nhất, còn tôn anh nó lên làm thần thánh. Làm một người ba, nhìn hai đứa nhỏ thương nhau, đùm bọc nhau như thế, ta rất vui, rất an lòng." Tiêu lão gia kể đến đây, ánh mắt còn lộ ra nét hạnh phúc vô bờ.

"Nhưng sau đó ta thà rằng hai đứa đừng yêu thương nhau nhiều như vậy." Tiêu lão gia thở dài: "Hạnh phúc không được bao lâu, một năm trước, Thần không may gặp tai nạn giao thông, sau khi hôn mê sâu một thời gian thì thằng bé qua đời. Chúng ta cũng thật lâu sau đó mới biết chuyện, cùng thời điểm này theo lẽ thường Thần ở trường đại học bắt đầu nghiên cứu trị liệu rất bận, đa phần đều là tiểu Chiến gọi điện về nhà, thằng bé cũng thi thoảng, nhưng đều là gửi tin nhắn, vì lúc thằng bé rảnh rỗi cũng chỉ có vài ba phút đồng hồ ít ỏi, lại cũng là vào giữa đêm. Thế nhưng sau đó một thời gian dài không liên lạc được với cả hai đứa. Thư Hân vì quá nhớ hai đứa nhỏ, cũng vô cùng lo lắng, liền kiên quyết đòi sang Mỹ tìm hai đứa."

Giọng Tiêu lão gia bắt đầu có chút nghẹn ngào: "Nhớ nhung như vậy, thế mà lúc tìm tới nơi, trước mặt chúng ta lại là cảnh tượng tiểu Chiến một mình nói chuyện, một mình cười đùa, giống như anh thằng bé vẫn đang ở kế bên nó vậy."

Tiêu phu nhân từ đầu tới cuối nghe chồng mình kể lại đoạn cố sự này, đã sớm không kìm được nước mắt.

Vương Nhất Bác cũng không nhịn được đau lòng: "Cháu xin lỗi, là tại cháu khơi lại nỗi đau của hai người."

Tiêu lão gia xua tay: "Nếu không có cháu, chúng ta cũng phải sớm chấp nhận chuyện này, nếu không chúng ta cũng đã không gọi tiểu Chiến trở về. Sớm hay muộn, thằng bé cũng phải đối mặt với sự thật, không thể nào cứ sống tiếp với quá khứ như vậy, chỉ là sớm hay muộn... sớm hay muộn mà thôi."

_______

Một câu thôii, đau lòng😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro