Chap 104: Xử lý
Vương Nhất Bác, cùng một thời điểm, né tránh đòn tấn công của Ruth, nghiên cứu từng đường đi nước bước đòn tiếp theo của gã, đồng thời cũng lắng nghe được động tĩnh xung quanh. Hắn hiểu rõ khả năng của bản thân đạt ở mức nào, chỉ là không cảm thấy quá tự hào, với hắn mà nói, những thứ này nhỏ nhặt so với những chiến tích hào hùng của ông ngoại hắn lúc còn ở đơn vị Không Quân Hoa Kỳ đều không đáng được kể đến.
Tuy nhiên, Vương Nhất Bác trước mắt lựa chọn phòng thủ với Ruth, thực sự không thể tránh được bản thân bị trúng đòn, vì gã quá mạnh, biệt danh "Nope" của gã không hề chỉ là một lời khoa trương.
Gã hoàn toàn không biết sợ là gì, lúc tấn công cũng không hề do dự, so với James ban nãy cẩn trọng trong từng đòn đánh, cũng dồn hết hết sức mạnh vào đó, Ruth lại thiên về tốc độ hơn, ra đòn lanh lẹ chớp nhoáng, bất quá, cũng chính vì thế, gã không cách nào khống chế được sức mạnh của bản thân, càng không che giấu được đòn đánh kế tiếp của chính mình.
Vương Nhất Bác sau khi bị Ruth liên tiếp đá vào đầu và bụng, choáng váng là điều không tránh khỏi. Nhưng một chiêu kế tiếp, thời điểm Ruth xoay cùi chỏ muốn tấn công trực diện vào quai hàm hắn, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng đoán ra.
Gã xoay người đem cùi chỏ lại gần, đương nhiên, phần đầu cũng lộ ra nhiều hơn, Ruth lại quá vội vàng muốn tấn công, cộng thêm nãy giờ Vương Nhất Bác vẫn luôn chỉ né chứ không đánh lại. Gã không nghĩ tới, một đòn này của mình trong nháy mắt đã bị Vương Nhất Bác hóa giải.
Hắn lập tức sử dụng tuyệt chiêu đấm ngang đầu mà James vừa nãy sử dụng với hắn, chỉ thay thế bằng dùng tay phải thay vì tay trái để tấn công.
Khỏi cần bàn cãi, hệt như lời Shuichi nói, Vương Nhất Bác chỉ cần nhìn qua một lần đã có thể mô phỏng lại đòn đánh của đối thủ, không chỉ vậy, hắn còn có khả năng biến tấu đòn đánh này một cách vô cùng sáng tạo, khiến cho người kia trong chớp mắt không thể nào phản ứng kịp.
Trên đời này, lại có một người bình thường sở hữu khả năng phi thường này sao? Vương Nhất Bác không làm mafia quả thật là uổng phí nhân tài quốc gia.
Ruth bất ngờ bị đấm mạnh vào đầu, bắt đầu thấy xây xẩm mặt mày, gã mơ hồ lùi lại phía sau, kế đó nhấc chân lên muốn dùng chân tấn công Vương Nhất Bác.
Một đòn này của hắn cũng đã bị Vương Nhất Bác đoán trước, hắn khẽ nhếch môi, xoay người nhảy lên, trực tiếp đá vào phần đầu gối phía trên của Ruth.
Mặc dù điểm mạnh của Muay Thái là sử dụng chân và đầu gối, nhưng phần đầu gối phía trên là nơi dồn lực nhiều nhất, cũng là nơi phải dùng nhiều sức nhất. Một đòn đá Karate này, trúng ngay phần địa phương vừa mạnh vừa có nhược điểm đó, thuận lợi làm hạn chế năng lực chiến đấu của Ruth.
Chân phải chịu đau, Ruth liền đổi sang dùng nắm đấm muốn đánh trực diện, lập tức bị Vương Nhất Bác vặn lấy cánh tay, kế đó Vương Nhất Bác dùng cùi chỏ tấn công một cánh tay này. Tay còn lại thực hiện một cú đấm móc liên tiếp vào bụng.
Ruth chịu đau ôm tay lùi lại. Cả tay và chân của gã đều cứng đờ. Ngực trái cũng bắt đầu nghẹt đứng, mặt mày bắt đầu tím tái.
Vương Nhất Bác lại thuận theo đó thực hiện một cú đá móc từ phía dưới.
Tiếp đó xoay người, liên tiếp dùng triệt quyền đạo tấn công vào cổ họng Ruth, xương quai hàm gã cũng bị hắn nốc ao. Năng lực phán đoán của Ruth ban đầu đã không tốt, hiện tại bị ăn vài đòn, bộ dạng càng thảm.
Gã một lần nữa muốn dùng nắm đấm tấn công cánh tay và lưng của Vương Nhất Bác, lại bị hắn đấm thêm một đấm vào mặt. Gã vươn cánh tay còn lại đến, nháy mắt cổ họng đã bị một bàn tay tóm lại, thân thể to lớn của gã cứ như vậy bị Vương Nhất Bác đẩy mạnh vào thùng container. Hai cú đấm mạnh bạo liên tiếp giáng xuống đầu và mắt gã, Ruth nhắm tịt mắt, không rõ đang quá đau đớn hay đã sớm mất đi ý thức.
Vương Nhất Bác lúc này đột nhiên nói ra một câu, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Chiến ca, anh có thể nhắm mắt lại 10 giây không?"
Tiêu Chiến qua bộ đàm nghe được một câu này, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn hết bất an, nhưng không hiểu sao thứ âm thanh ấm áp đầy dịu dàng này lại khiến cho anh trở nên... không khống chế được mà nghe lời.
Tiêu Chiến "Ừm." một tiếng, sau đó trực tiếp nhắm chặt mắt lại.
"Ngoan." Vương Nhất Bác thời điểm này mới trái phải liên tiếp tấn công vào đầu của Ruth, cho tới khi mặt mũi gã đều đã bê bết máu, bộ dạng hết sức khủng khiếp, gã ngã sầm xuống đất.
Vương Nhất Bác lúc này mới chậm rãi nói vào bộ đàm: "Ngọc Đường, còn lại nhờ cậu xử lí nốt."
Vương Nhất Bác sau đó cúi người nhặt lại khẩu súng HK416 đã bị hắn ném xuống lúc nãy, thản nhiên bước qua tên tội phạm hiếu chiến đã nằm bất động dưới đất.
Kiểm tra lại súng, HK416 ban đầu có 1500 viên đạn, hiện tại hẳn cũng còn tới hơn 1000 viên đi.
Trong phút chốc, giống như một trận chiến hỗn loạn nháo nhác đột ngột biến mất ngay trước mắt, phía trước Vương Nhất Bác đều là khói bụi trắng toát, xung quanh mờ mờ ảo ảo.
Tất cả giống như chìm trong một màn sương, bất kể một thứ gì cũng không thể nhìn thấy. Vương Nhất Bác lúc này còn ngỡ như đầu mình hỏng rồi, đến đầu cũng bắt đầu nảy sinh ảo giác.
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn đề phòng đứng im, muốn kiểm tra tình hình xung quanh.
Chưa tới 10 giây sau đó, tiếng huyên náo ồn ào, tiếng súng như dừng lại, thay vào đó là những tiếng nổ vô cùng lớn, vô cùng rõ ràng, Vương Nhất Bác chỉ kịp phát hiện ra trước mắt là khói bom khói, âm thanh vừa rồi, không sai chính là tiếng bom nổ.
"Chết tiệt."
Vương Nhất Bác nghe thấy giọng Rei trong bộ đàm: "Bọn khốn này dám dùng bom khói."
Shuichi bọn hắn ở phía trên không nhìn thấy rõ ràng được tình hình bên dưới, những gì bọn họ có thể quan sát được chỉ là một đám khói mù mịt dày đặc như sương mù, liền dùng kênh riêng biệt của bộ đàm, vội vàng lên tiếng nói với thuộc hạ: "Trước mắt mọi người đứng yên. Cẩn thận một chút, vừa rồi là tiếng bom nổ."
Vương Nhất Bác trước mắt vẫn đứng yên quan sát tình hình, một giây sau đó hắn cảm nhận được đang có người tiến lại gần, cảm giác ngày càng rõ ràng, kẻ kia không sai đang từng bước tiến gần về phía hắn, nhưng Vương Nhất Bác lại không cách nào đoán được vị trí mà kẻ đó đang đứng.
Bóng đen ở giữa màn sương mờ chưa tới năm giây đã bước tới sau lưng hắn.
__________
Đấy đấy, đánh nhau thì đánh, nhưng vẫn còn bận tâm người yêu ở trên kia liệu có nhìn thấy mấy cảnh bạo lực máu me hay không =))) Cẩu độc thân hận
Nhưng mà Vương Nhất Bác à, dù gì anh cũng đánh con người ta bầm dập nãy giờ rồi, những gì phải thấy anh Chiến cũng thấy rồi còn đâu🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro