Chap 10: Năng lực
Tiêu Chiến được Phạm Thừa Thừa chuẩn bị cho một vị trí rất tốt. Bàn làm việc của anh đối diện với bàn làm việc của cậu, lại ở bên cạnh cửa sổ, muốn ánh sáng có ánh sáng, muốn không khí có không khí.
Lúc Tiêu Chiến trở lại phòng thư ký, Thừa Thừa vẫn chưa trở về. Anh đặt tập hồ sơ dày cộm lên bàn, bản thân trực tiếp ngồi xuống ghế tựa.
Tới tận lúc này canh giải rượu vẫn chưa thể triệt để giải quyết cơn say tối hôm qua. Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc vẫn có chút mơ hồ, nhưng anh chỉ có một tuần, mệt mỏi nhức đầu gì đấy, vẫn là nên dành cho lúc khác thì hơn.
Tiêu Chiến nhìn tập hồ sơ một lúc, xem qua hết một lượt. Quả nhiên, cùng với suy đoán của anh không khác biệt lắm, Doãn Quân hẳn đã thương thảo với nhà máy này không ít lần.
Dường như bộ phận phát triển đã phải tốn không ít công sức mới có thể soạn ra một bản thông tin chi tiết về nhà máy lẫn người chủ quản như vậy.
Phòng phát triển dường như đã cố hết sức vẫn không có hồi âm tốt đẹp, cuối cùng vẫn là đem trở về cho phòng thư ký. Nếu như Vương tổng kia đã tin tưởng Phạm Thừa Thừa tới như vậy, hẳn cậu cũng là người thực sự có năng lực.
Nói rõ hơn một chút, cái ghế thư ký CEO này cũng không phải đơn giản mà có thể ngồi lên được. Điều kiện của Phạm Thừa Thừa không được tốt, nhưng năng lực, khả năng giao tiếp xã hội cậu có thừa, đối với những vụ thương thảo thế này, có lẽ cậu đã rất quen, giải quyết cũng đặc biệt nhanh gọn lẹ đi.
Tiêu Chiến lật mở phần trọng tâm, xem từng dòng một, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở một phần nội dung.
Ngay lập tức mắt anh sáng lên.
__________
Vương Nhất Bác ký xong bản báo cáo cuối cùng trời cũng đã tối, hắn từ ghế lão bản đứng dậy vươn vai dãn cơ, lại mơ hồ cảm nhận được cơ thể hiện tại thấy thoải mái khác thường, phần thân trên giống như có sức rất dồi dào, thậm chí ngực còn có xu hướng ưỡn ra phía trước.
Nếu như Vương Nhất Bác không nhớ nhầm, hắn hiện tại chính là có cảm giác tự hào, cảm giác vô cùng thành tựu.
Hắn không suy nghĩ nhiều, từ trong túi âu phục lấy ra điện thoại, ấn một số điện thoại rất quen: "Bảo với mọi người tối nay không về nhà, ra ngoài đi, anh mời cơm."
Vương An Vũ lúc này còn đang ở studio chụp ảnh, nghe được mấy lời này có điểm không thể tin vào tai mình: "Cái gì? Vương Nhất Bác, đầu anh bị đập vào đâu à?"
"Đi hay không?" Vương Nhất Bác lúc này đã đem một bàn làm việc đầy những thứ tài liệu đủ thể loại xếp thành từng chồng gọn gàng xong xuôi. Cũng lạ, thường ngày hắn không cần phải làm những việc như vậy.
Đều là Phạm Thừa Thừa trước lúc chuẩn bị tan ca thay hắn sắp xếp lại mọi thứ, đến vạt áo khoác ngoài của hắn bám bụi cũng là một tay Phạm Thừa Thừa giải quyết.
"Đi chứ. Dễ gì được anh mời cơm. Nhưng cơm không rượu thì khô khan lắm."
"Chọn địa điểm đi. Anh tan ca rồi, trực tiếp qua."
"Nhất trí, đợi em gửi vị trí cho anh."
Vương Nhất Bác từ phòng làm việc trở ra, dĩ nhiên phải đi qua phòng thư ký, Phạm Thừa Thừa có việc phải giải quyết đã đi từ trưa, hẳn là tới sáng mai mới trở lại.
Vương Nhất Bác đã quen với việc mỗi lần tan ca đều được Phạm Thừa Thừa chuẩn bị một ly cacao đá. Hiện tại lại cũng theo thói quen đảo mắt nhìn một vòng.
Không thấy Thừa Thừa, không thấy cacao. Chỉ thấy một Tiêu Chiến nằm nhoài ra bàn làm việc ngủ thiếp đi, trên bàn lả tả những giấy tờ pháp lý đủ thể loại liên quan đến thu mua nhà máy Tô Châu.
Vương Nhất Bác khẽ hẵng giọng một tiếng.
Tiêu Chiến sóng điện chạy cực kỳ nhanh, chỉ trong hai giây đã khôi phục lại trạng thái phi thường chăm chỉ xem tài liệu đến say sưa, trông thấy Vương Nhất Bác, có chút vô sỉ cười hì hì: "Vương tổng, tan ca vui vẻ."
Vương Nhất Bác trầm mặc mấy giây, sau cùng vẫn là quyết định tự mình đi mua cacao, thế nên lời nói ra rất ngắn gọn súc tích: "Tan ca đi."
"Được rồi, Vương tổng đi thong thả."
Tiêu Chiến dường như đối với sự cho phép tan ca này của ông chủ không quá phấn khích.
Người ta có thể nhìn thấy Tiêu Chiến thường ngày cà lơ phất phơ không giấu được cảm xúc nhưng không nhìn thấy được một Tiêu Chiến lúc đã nghiêm túc làm việc sẽ không màng đến chuyện nghỉ ngơi.
Cũng giống như Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy Tiêu Chiến gật gù trong giờ làm, lại rất khó để nhìn thấy anh sẵn sàng tăng ca đến gần sáng ngay từ ngày đầu tiên đi làm.
Dù sao, con người Tiêu Chiến cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Chỉ là người ta chưa hiểu rõ con người anh mà thôi.
Như người ta thường nói, những con người càng dễ bộc lộ cảm xúc thường tình, càng rất khó để đặt chân vào thế giới của họ. Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.
_________
Hết 10 chap rồi mà mọi người vẫn không có gì để nói với mình thì hơi căng :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro