Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Ác mộng

Văn Án

Tên: Alexithymia

Couple: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến

CP phụ gần main: Vương An Vũ x Phạm Thừa Thừa (Còn một CP nữa sau này sẽ rõ)

Lời đầu tiên: Alexithymia là fanfic, ai không thích nhanh tay click back.

Thể loại: Niên hạ, hiện đại, nguỵ văn phòng tình ái, tâm lý, mafia, tội phạm, băng sơn thâm tình công x dương quang kiện khí thụ, HE.

Bối cảnh: Trung Quốc, Hoa Kỳ hiện đại.

______________

Chương 1: Ác mộng

Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, mưa lộp độp rơi, tiếng gió ầm ầm gào thét, tất cả tựa như một con mãnh thú khổng lồ man rợ đang ra sức đập mạnh vào cửa sổ từng cơn giật gân, muốn phá tan lớp cửa kính dày cộm, xông thẳng vào bên trong nuốt chửng con mồi nhỏ bé.

Trong phòng ngược lại là bầu không gian tối đen như mực, xung quanh chỉ sót lại chút ánh sáng nhỏ bé le lói ở xa xa rọi vào. Thi thoảng ánh sáng đột ngột từ bầu trời xé xuống, xuyên qua một lớp rèm cửa dày dặn đánh thẳng vào gian phòng, đánh thẳng vào những trái tim thoi thóp khốn khổ.

Cứ như thế mà rời đi, có khi còn may mắn hơn.

Một giây tiếp theo...

Tiếng la hét cầu xin, tiếng chửi bới, tiếng kim loại ma sát với mặt đất vang lên cùng một lúc.

"Đủ rồi Văn Trạch Nghệ. Quá đủ rồi."

"Tiểu Diệp. Ngoan, lại đây."

"Buông tha cho tôi đi. Buông tha cho chính mình, buông tha cho tất cả chúng ta đi, có được không?"

Một nháy mắt, máu đỏ tươi đã chảy lênh láng khắp nơi. Dư vị tanh ngọt thoang thoảng xộc vào mũi, cùng cực khiến người ta chán ghét kinh tởm.

Nhiều hơn cả là tư vị khó nói. Tất cả như một đám sương mù bao vây lấy tâm trí không mấy tỉnh táo. Tựa như sương, tựa như khói, giãy giụa tới thân thể rướm máu cũng không cách nào tìm được lối thoát.

May chăng chỉ còn một cách. Kết thúc tất cả đi.

Cùng nhau đi chết đi.

Đứa trẻ dáng dấp nhỏ bé nấp mình trong tủ áo đã lâu, từ đầu tới cuối đã chứng kiến hết thảy mọi thứ bên ngoài qua một kẽ hở nhỏ bé từ cánh cửa, khuôn mặt trẻ con vô cùng xinh đẹp lại mang theo chút khí khái lạ lùng.

Trái tim đã nguội lạnh từ lâu của nó lúc này thậm chí cũng giật nảy mình lên một cái. Lạ lùng. Thế nhưng nước mắt không hề rơi. Tay chân cậu bé cũng không hề có chút run rẩy nào.

Thoắt cái, một bàn tay to bản, từng khớp ngón tay rõ ràng dính đầy máu tươi của người đàn ông đã chạm tới cánh cửa tủ áo.

"Tiểu Nhất Bác, nếu đã trốn, con nên trốn ở một nơi tốt hơn chứ."

Giọng người đàn ông rõ ràng rất trầm ấm, truyền đến tai cậu bé lại giống như thứ âm thanh xuất phát từ địa ngục, thứ âm thanh chết chóc chỉ có ở quỷ dữ: "Nhất Bác, có muốn đi cùng mẹ con không?"

Ngữ khí nhẹ nhàng dễ nghe, đem so sánh cùng với khoảng thời gian cách đó không lâu, cùng với một câu "Cuối tuần bảo bối có muốn đi công viên chơi không?" giọng điệu không có quá nhiều khác biệt.

Trong phút chốc, giống như toàn bộ tiếng ồn ào nháo nhác đột ngột dừng lại, im bặt.

Lúc này ngoài cửa sổ đã là bình minh, ánh tà dương mỹ lệ dịu dàng phát ra những mảnh hào quang trầm ấm.

Mặt trời cuối cùng cũng lên.

Vương Nhất Bác khắp người đều là mồ hôi, nhưng gương mặt mỹ hảo tuấn lãng trước sau vẫn nhàn nhạt không có thêm phản ứng gì, hắn thản nhiên rời giường.

Trong cơn ác mộng kia, không chỉ có tiếng la hét gào khóc, còn có máu, rất nhiều máu, tiếng sấm chớp đùng đoàng vẫn vô cùng rõ ràng, là một cơn mưa lớn, dữ dằn cùng cực, bất quá Vương Nhất Bác một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, không có đau lòng, căng thẳng tới toát mồ hôi lạnh cũng chỉ đơn thuần là phản ứng của cơ thể mà thôi.

Đúng vậy.

Hắn vô cảm.

Hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Đối với toàn bộ hai trăm nghìn nhân viên ở Doãn Quân, CEO của bọn họ là một người lãnh cảm, không biết cười, không nổi giận, bọn họ cũng chưa từng thấy CEO của mình có biểu cảm gì ngoại trừ nét lạnh tanh trên gương mặt. Đừng nói tới mỉm cười, cau mày một cái hắn cũng chưa từng.

Nếu nói đến làm sao bọn họ mới có thể sống an ổn khi mỗi ngày phải đối mặt với một CEO vô cảm có thể thản nhiên sa thải nhân viên vì những lỗi rất nhỏ như vậy, chỉ có một cách duy nhất, nhìn sắc mặt của thư ký CEO, Phạm Thừa Thừa.

Phạm Thừa Thừa không chỉ là thư ký đã theo Vương Nhất Bác kể từ ngày hắn mới ngồi lên chiếc ghế CEO, còn là bạn trúc mã với em họ của hắn. Ngoại trừ người thân, Phạm Thừa Thừa cũng xem như là người hiểu hắn nhất.

Thế nhưng là, Vương Nhất Bác bất quá cũng không phải kiểu người lạnh lùng đến lãnh cảm như thế, chỉ là hắn....

Vương Nhất Bác bị vô cảm đúng nghĩa gốc, một hội chứng mất khả năng cảm nhận, mù cảm xúc, tên gọi Alexithymia. Người mắc triệu chứng này đều không có cảm nhận, không có khả năng biểu đạt những cảm xúc thường ngày, càng không có bất kỳ chút đồng cảm hay chút phán đoán nào với cảm xúc của người khác.

Nguyên nhân dẫn đến một người mắc Alexithymia có rất nhiều. Một trong số đó là vấn đề tâm lí của bệnh nhân.

Chính là trong quá khứ bệnh nhân đã phải trải qua một giai đoạn cảm xúc lấn át lí trí, sau đó có một số sự kiện khiến họ ý thức được bản thân phải kìm chế lại, phải phòng ngừa cảm xúc, đẩy cảm xúc ra khỏi tâm thức của mình.

Lúc còn nhỏ Vương Nhất Bác là một cậu bé đa sầu đa cảm, rất thường xuyên khóc nhè. Đến một thời điểm, ba hắn Văn Trạch Nghệ không rõ phát điên cái gì bắt đầu bạo hành mẹ hắn ngay trước mặt hắn, lúc đó Vương Nhất Bác chỉ mới ba bốn tuổi, mỗi lần nhìn thấy mẹ bị đánh hắn chỉ biết khóc lóc, khóc rất nhiều.

Văn Trạch Nghệ ghét bỏ hai mẹ con, càng nhìn thấy Nhất Bác khóc, gã sẽ càng đánh vợ mình nặng tay hơn.

Không ai biết vì sao một tổng tài thành công đức cao vọng trọng như chủ tịch Văn lại trở thành một con người như vậy.

Nhưng là...

Một lần sau đó của lúc năm tuổi, Vương Nhất Bác không bao giờ khóc nữa. Hắn không còn cười, không còn có bất kể biểu lộ cảm xúc nào.

Hắn thậm chí còn vô cùng thản nhiên nhìn lão cha không bằng cầm thú hành hạ mẹ mình tới chết.

Sau đó cũng dửng dưng chứng kiến ông ta tự mình kết liễu cuộc đời.

______________

Cùng một đêm, cả cha lẫn mẹ đều qua đời. Vương Nhất Bác được ông ngoại đưa về nhà chăm sóc. Từ đó đổi hẳn sang họ Vương của mẹ. Chỉ chưa tới hai mươi tuổi, cùng với thiên phú kinh doanh và gen trội xuất sắc từ hai nhà nội ngoại, hắn đã có đủ tư cách cùng khả năng ngồi trên chiếc ghế CEO Vương Thị.

Lại nói. Văn Thị lúc trước là một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước, Văn Tổng lúc đó không chỉ xuất thân đạo mạo, tài giỏi hơn người, khả năng kinh doanh kinh người luôn khiến cho các tập đoàn lớn khác phải e sợ.

Về sau Văn Trạch Nghệ không chỉ phát điên lên giết vợ, còn tự mình kết liễu đời mình, sau đó cảnh sát còn đào sâu ra, phát hiện số người chết năm đó dưới tay Văn Trạch Nghệ không chỉ là một, bất quá may mắn thay, tin tức này chỉ có duy nhất nội bộ cảnh sát và người nhà họ Vương biết, cũng phải nói đến Vương lão gia gia năm đó đã phải dùng một khoản tiền kếch xù mới có thể chặn được miệng đám cảnh sát tham danh hám lợi, không có tư tâm gì khác, ông cũng chỉ vì muốn đổi cho Vương Nhất Bác một tương lai tốt đẹp hơn.

Con trai của một gia đình có bố hành hạ mẹ tới chết rồi tự sát.

Tệ đến đâu cũng tốt hơn là con trai của tên sát nhân hàng loạt có bệnh tâm lí một chút.

Văn Thị sau đó tránh không khỏi rơi vào biến cố, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, cuối cùng thứ còn lại chỉ có danh xưng mà thôi.

May mắn Vương Nhất Bác còn có Vương Thị bên ngoại hậu thuẫn.

Mẹ hắn chỉ có một người em trai duy nhất. Vị cữu cữu này mặc dù cũng có một đứa con trai có thể danh chính ngôn thuận thừa kế gia tài kếch xù của Vương gia cùng với Doãn Quân, thế nhưng đứa em trai Vương An Vũ kia của Vương Nhất Bác chỉ tình nguyện theo đuổi đam mê, không có tham vọng tiếp quản tập đoàn.

Vương cữu cữu từ nhỏ đã rất thương yêu chị gái mình, chị gặp nạn, cháu trai thành trẻ mồ côi, ông liền đem cháu về, xem như con trai ruột mình mà nuôi nấng. Cả gia tài của Vương thị ông cũng sẵn sàng để lại cho cháu trai, còn bản thân thì chỉ thanh thản muốn an hưởng tuổi già.

Đối với trạng thái tâm lý này của Vương Nhất Bác, cả gia đình họ Vương vẫn luôn rất để tâm, đã thay hắn tìm đến rất nhiều các bác sĩ, nhà tâm lý học tài giỏi nổi tiếng ở trong cũng như ngoài nước. Nhưng đã bao nhiêu năm rồi, đều không có tiến triển bao nhiêu.

Thứ hắn mắc phải không phải bệnh tâm lí đơn thuần, mà là trong quá trình bị tổn thương tâm lý bản thân hắn đã tự dựng lên bức tường thành vô hình nhưng hết mức kiên cố này, để tự bảo vệ chính bản thân mình. Nếu như muốn có chuyển biến tích cực, may chăng phải đợi đến lúc bản thân hắn thực sự muốn mở cánh cửa này ra, đích thân dỡ bỏ tấm tường thành tâm lý vững chãi này mới có cơ may tiếp nhận, có cơ may xảy ra kỳ tích.

_________________

Vương Nhất Bác đối với mọi thứ vẫn luôn không có chút cảm xúc phấn khích nào. Chỉ có duy nhất một lần, nhận thấy ánh mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy một chương trình đua xe motor trên màn hình ti vi, cữu cữu của hắn liền nhanh chóng đoán ra, Vương Nhất Bác thích motor.

Sinh nhật năm 18 tuổi của hắn, Vương cữu cữu đã dành hẳn một ngày tìm hiểu về các dòng xe motor hiện hành, chọn được một con xe không chỉ có mức giá cao nhất hiện tại, tốc độ xe lại đạt tối ưu.

Quả nhiên, nhìn thấy món quà sinh nhật này, đôi mắt màu lưu ly nhàn nhạt của Vương Nhất Bác như vậy mà lại sáng lên, lấp la lấp lánh.

Lão Vương nhìn ra, thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Sau này rồi sẽ tốt hơn đúng không, cháu trai của ông, còn có cơ hội.

Ngày mai rồi sẽ tốt hơn.

_________

Hmmmmm..... lần đầu tiên thử sức với thể loại này. Mong mọi người sẽ ủng hộ và góp ý thật chân thànhhh.

Em xin phép up lại đứa con yêu này nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro