Chương 6
Tuy Lâm Chính không rõ đến tận cùng giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết được Tiêu Chiến là mối tình đầu của Vương Nhất Bác. Còn vì sự an toàn của con trai mà ký hợp đồng tình nhân. Đứng trước nguy cơ chỗ đứng bị cướp mất mà Lâm Chính hết lần này đến lần khác làm khó dễ Tiêu Chiến từ việc tạo ra những tình huống khó khăn cho đến việc nói xấu anh trước mặt Vương Nhất Bác. Mỗi lần như vậy, Tiêu Chiến đều phải kiềm chế cơn tức giận và nén lại nỗi uất ức.
"Tiêu Chiến, anh đây là nấu cho chó ăn sao, mặn như vậy" Lâm Chính ném chén canh trên tay xuống nền làm nó vỡ tan tành. "Nếu không thể làm tốt, sao không nhường cho người khác?". Tiêu Chiến biết rõ câu đó là ý gì nhưng anh không phản bác chỉ lẳng lặng nhặt từng mảnh vỡ lên.
Lâm Chính ghét nhất là kiểu mặt này của Tiêu Chiến cậu ta đứng lên dẫm mạnh vào tay Tiêu Chiến làm anh không cẩn thận mà bị cắt vào tay máu chảy ra, nhưng anh chịu đựng không la lấy một tiếng.
Lâm Chính còn chưa cam lòng dẫm thêm một cái nữa làm Tiêu Chiến "A" một cái mà Vương Nhất Bác nãy giờ đứng trên quan sát lớn tiếng "Chuyện gì?". Lâm Chính lúc này ngồi xuống lấy một mảnh vỡ cứa vào tay mình. Quay sang Vương Nhất Bác với giọng điệu quen thuộc "Em chỉ muốn giúp anh Tiêu nhặt mảnh vỡ vô ý làm bể lại thành ra thế này rồi".
Vương Nhất Bác nắm lấy tay Lâm Chính lo lắng thổi "Sau này đừng đụng vào mấy việc này". Lâm Chính được đà gật đầu lia lịa.
Tiêu Chiến lúc này đã đứng dậy rụt rè nói "Xin lỗi". Vương Nhất Bác hậm hựt quay sang liếc anh một cái "Vô dụng, tí việc cũng làm không xong" rồi kéo Lâm Chính lên lầu.
Tối đó khi Tiêu Chiến đã chìm vào giấc ngủ. Một bóng người lặng lẽ mở cửa bước vào cùng trên tay là hộp sơ cứu. Cậu nhẹ nhàng bước đến lấy tay Tiêu Chiến bị thương mà nâng niu rồi dán lên một chiếc băng keo cá nhân.
Cậu nhìn ngắm anh ngủ, vẻ mặt vẫn hồn nhiên như ngày nào, tim cậu như thắt lại từng cơn mà vuốt ve khuôn mặt ấy, nhìn xuống tay anh rưng rưng nước mắt thì thầm "Đau không?"
Nhưng trả lời cậu chỉ là tiếng thở đều đều cùng sự tĩnh lặng của ban đêm, cậu không kiềm được mà hôn lên trán anh "Yêu hắn ta đến vậy sao?"
Mà những gì vừa diễn ra đều được Lâm Chính đứng ngoài cửa thu vào tầm mắt. Sự ghen ghét càng trở nên mãnh liệt.
"Tôi không thể để anh tồn tại trong cuộc đời này," cô ta tự nhủ, một ý nghĩ ác độc hiện lên trong đầu. "Nếu không thể tổn hại anh, con trai anh thì sao?". Hắn ta nở một nụ cười nham hiểm rồi quay lưng trở về phòng.
---
Vương Nhất Bác để Toả Nhi ở một khung viên tách biệt sau nhà được bảo mẫu - Lan Nhi săn sóc.
Một buổi chiều Toả Nhi cùng bảo mẫu đang chơi đùa trong sân vườn. Lâm Chính đứng ở cửa ra vào, một nụ cười bí ẩn trên môi. "Lan Nhi, tôi có một món quà cho Toả Nhi, cô nên bế đứa bé ra đây một chút" cô ta gọi với giọng ngọt ngào nhưng không hề thiện chí.
"Sao vậy ạ?" Lan Nhi cảnh giác, nhưng vẫn không thể ngăn nổi bản năng tò mò của mình. Cô ôm Toả Nhi vào lòng và đi về phía Lâm Chính
"Chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi," Lâm Chính nói, ánh mắt lấp lánh. "Tôi đảm bảo rằng Toả Nhi sẽ thích"
Lan Nhi đứng khựng lại, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. "Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ rằng Toả Nhi không cần thêm đồ chơi nào nữa."
"Đừng lo, Lan Nhi. Cô không cần phải quá bảo vệ. Toả Nhi xứng đáng được vui vẻ. Hãy để tôi mang cho bé một niềm vui mới," Lâm Chính đáp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng bên trong ẩn chứa sự hiểm độc.
Nhưng bất chấp lời nói của cô ta, Lan Nhi vẫn không cảm thấy yên tâm. Cô nghi ngờ có điều gì đó không đúng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Toả Nhi cười tươi vui vẻ, cô quyết định không làm khó dễ cho con.
" Được rồi, tôi ra ngay đây " Lan Nhi miễn cưỡng đồng ý bế Toả Nhi ra
Lâm Chính vui vẻ mang ra một hộp nhỏ, trong đó chứa một con siêu nhân vô cùng đẹp mắt. "Đây là một món quà đặc biệt, Toả Nhi sẽ thích lắm," cô ta nói, rồi đưa cho cậu bé.
---
Tối đó, khi Lan Nhi đang chuẩn bị cho Toả Nhi đi ngủ, cô thấy món đồ chơi mà Lâm Chính cho Toả Nhi nằm trên bàn, một cách rất khác thường. Cô cảm thấy có gì đó không ổn và quyết định kiểm tra nó. Khi cô mở nắp món đồ chơi đó ra, một mảnh giấy nhỏ rơi ra, ghi rõ ràng một lời nhắn: " Nhắn với cha đứa bé nếu muốn giữ nó an toàn, hãy rời khỏi biệt thự này trước khi quá muộn."
Cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng Lan Nhi bởi cô được giao nhiệm vụ bảo vệ Toả Nhi an toàn. Cô nhận ra rằng Lâm Chính đã âm thầm tính toán từ trước. Liền vội vàng gọi điện báo cho Vương Nhất Bác hay
Vương Nhất Bác mệt mỏi nghe máy "Nó lại có việc gì", Lan Nhi bên này hốt hoảng báo tin "Cậu Lâm... cậu Lâm", Vương Nhất Bác bên này tựa hồ hết kiên nhẫn "Lâm Chính làm sao?" Lan Nhi khóc rống lên "Cậu ta mang Toả Nhi đi đâu mất rồi"
Vương Nhất Bác nghe như sét đánh ngang tai, đứng bật dậy " Toả Nhi làm sao?". Tiêu Chiến đi tới vừa vặn nghe được hai chữ Toả Nhi liền không dặn lòng chạy tới níu tay Vương Nhất Bác.
"Toả Nhi, Toả Nhi làm sao?", Vương Nhất Bác đứng như trời tròng, lúc sao mới kịp phải ứng chạy đi, Tiêu Chiến cũng chạy theo.
Vương Nhất Bác lần theo định vị trên chiếc dây chuyền có gắn định vị mình tặng cho Lâm Chính mà tới. Trên đường Vương Nhất Bác thấy ai đó rất giống Lâm Chính liền xuống xe kiểm tra.
Tiêu Chiến không tin rằng Vương Nhất Bác sẽ giúp mình cứu Toả Nhi, cậu ta hận đứa bé như thế, liền tự mình lái xe dựa theo định vị trước đó
Đến nơi là một sân thượng mà lúc này Lâm Chính đang để Toả Nhi đứng trên lan can. Phát hiện người đến là Tiêu Chiến cô hoảng loạn lấp bấp "Sao anh đến được đây?"
Tiêu Chiến lúc này không còn nghe được gì nữa, da đầu tê rân, nhìn chằm chằm Toả Nhi dè dặt tiến tới.
Thấy thế Lâm Chính kích động quát "Đừng đến đây, bằng không tôi đẩy nó xuống". Tiêu Chiến lúc này mới kịp phản ứng nước mắt giàn giụa quỳ xuống van xin, vừa nói vừa dập đầu "Xin đừng làm tổn hại đến đứa nhỏ, cậu muốn gì tôi cũng được, nhưng xin cậu đừng tổn hại đến nó, cậu không..."
Những từ đằng sau chưa kịp nói ra thì Vương Nhất Bác chạy đến, Lâm Chính thấy Vương Nhất Bác thì giật mình Toả Nhi cũng vì vậy mà rơi từ tầng cao nhất xuống.
Con ngươi Tiêu Chiến lúc này to hết cỡ, chạy về phía trước chỉ hy vọng bắt được Toả Nhi. Mà Vương Nhất Bác lúc này cũng kịp phản ứng chạy đến ôm lấy Tiêu Chiến.
Nhưng mọi thứ thật tàn khốc, Toả Nhi đã không còn, Tiêu Chiến nhìn xuống chỉ thấy một vũng máu đỏ tươi, mà người nằm đó là đứa bé anh mang chín tháng mười ngày mới có được, là tâm can bảo bối của anh, là thứ mà anh coi như sinh mệnh.
Anh khóc oà lên, tiếng khóc xé lòng giữa màn đêm tĩnh mịch, anh quay lại nắm lấy cổ áo Lâm Chính mà điên cuồng "Trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi"
Vương Nhất Bác sợ xảy ra án mạng lại đến ôm Tiên Chiến ra. Lâm Chính sợ hãi chạy lại nấp sau lưng Vương Nhất Bác.
"Anh ta điên rồi, báo công an đi". Cậu ta lúc này trừng mắt với hắn một cái, hắn lập tức biết điều mà ngậm miệng lại.
Tiêu Chiến lúc này xiêu xiêu vẹo vẹo dùng tay chỉ thẳng mặt Vương Nhất Bác mắng "Cậu vì cái gì mà bắt nó uy hiếp tôi, vì cái gì mà bắt nó rời xa tôi, các người có tư cách gì mà bắt nó rời xa tôi" anh như phát điên càng mắng càng không kiểm soát cơ thể.
Trước khi ngất đi vì kiệt sức anh thốt ra một câu "Tỏa Nhi là con cậu"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro