29.2
Ảnh bìa: LingNan University
Đồ dùng tùy thân của Lưu Nguyên Thắng được tìm thấy bên cạnh ngôi mộ đơn trên ngọn núi phía sau đại học Lĩnh Nam sau khi bị mưa cuốn sạch đi lớp bùn phía trên.
Vị trí của đại học Lĩnh Nam trước đây là làng Fu Tei, một nơi nguy hiểm có phong thủy không mấy thuận lợi. Sau khi trường đại học được dời đến đây, một số lượng lớn nghĩa địa trên đồi xung quanh đó vẫn tồn tại.
Những năm gần đây, người ta đồn rằng những ngôi mộ trên núi hoang phía sau đại học Lĩnh Nam có ma nữ, thêm vào đó quả thực ở nơi đó thường xuyên xuất hiện những âm thanh quái dị, sau này lại đồn rằng nếu sinh viên đi qua đó thì không thể tốt nghiệp, vì thế bình thường nơi này không có ai qua lại.
Không ngờ thời điểm sắp vào hè của năm nay, những tin đồn này cứ thế âm thầm rồi dần dần trở nên phổ biến từ một tuần trước. Một số lời miêu tả sinh động nói rằng mỗi ngày cứ đến nửa đêm đều nghe thấy âm thanh nghe rất đáng sợ, có người còn nhìn thấy ma ở ngọn núi phía sau, hàng loạt bức ảnh mờ mờ ảo ảo nhưng rất phô trương được đăng tải rộng rãi.
Hưởng ứng làn sóng đang rất nóng này, một số podcast có chủ đề khá là kỳ quái được đăng tải trên youtube, họ lần lượt đến đây vào lúc nửa đêm và cố gắng tạo ra một số video gặp phải ma quỷ để câu view. Việc theo đuổi kích thích của những người này đã khiến cho bảo vệ của trường đại học Lĩnh Nam phải tăng cường tuần tra phía sau núi.
Cũng chính là nhân viên bảo vệ khi đi tuần đã tìm thấy một chiếc túi nhựa dẻo màu trắng xanh bên cạnh một ngôi mộ sau cơn mưa. Dựa vào ấn tượng của anh ta khi xem phim truyền hình, lúc đó anh ta nghĩ bên trong chiếc túi là thi thể, sợ đến mức báo cảnh sát ngay tại chỗ.
Sau khi cảnh sát đến, họ xác nhận bên trong không có thi thể hay những vật nguy hiểm, thay vào đó là vài xấp tiền cũ đựng trong chiếc túi không thấm nước và một chiếc túi màu đen. Khi cảnh sát khám nghiệm hiện trường, họ tìm thấy giấy tờ tùy thân của Lưu Nguyên Thắng ở bên trong.
Ở văn phòng công ty tại Central, khi Tiêu Chiến vừa họp xong bước ra liền nhận được thông báo từ Vương Nhất Bác về tin tức này. Sau đó bố gọi điện thoại cho anh nói rằng ông đang trên đường tới sở cảnh sát, hỏi anh có muốn đi cùng không.
Lúc đó anh rất bối rối, không muốn đối mặt với cảnh sát. Sau khi cân nhắc, anh nói với bố rằng tạm thời anh sẽ không đi, khi nào có thêm thông tin rõ ràng nữa thì gọi cho anh.
Vương Nhất Bác không quá thắc mắc về ý kiến của Tiêu Chiến, chứ đừng nói là thuyết phục anh đến đó. Đến tối, hắn nói với anh, bởi vì mấy ngày trước anh trách móc phía cảnh sát phá án không hiệu quả, bây giờ chứng cứ được tìm thấy, toàn bộ nhân viên của bộ phận pháp chứng đã bắt đầu tiến hành làm hóa nghiệm, khi có tin tức mới nhất sẽ lập tức thông báo cho anh.
Ngày hôm đó về nhà lẽ ra là chuyện vui vẻ, nhưng trong biệt thự dường như lại ngưng tụ một bầu không khí vô cùng nặng nề.
Chú Vinh và dì Lan không hỏi nhiều, Vương Nhất Bác cũng không nói về vụ án với cấp dưới. Ai nấy đều có mối bận tâm riêng của mình, Tiêu Chiến tự nhốt mình trong phòng, chỉ có lúc ăn cơm mới xuất hiện.
Có quá nhiều chuyện phải bận lòng, đêm đó Tiêu Chiến ngủ không ngon. Anh không biết sau khi tỉnh dậy sẽ nhận được cái gọi là tin tốt, hay là tin xấu càng làm anh lo lắng hơn.
Trằn trọc suốt cả một đêm, quả nhiên sáng sớm thức dậy, Vương Nhất Bác đã đến gõ cửa và báo cho anh tin tức mới nhất.
"Tiêu Thành muốn gặp cậu."
Tiêu Chiến có nghĩ thế nào đi nữa cũng chẳng thể ngờ được lời mở đầu lại là như thế này, anh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Vương Nhất Bác, không tưởng tượng được người này đã do dự bao lâu bên ngoài phòng anh sau khi nhận được cuộc gọi từ Chung Sir.
"Tiêu Thành?" Nghe thấy cái tên ngoài ý muốn này, những phiền muộn của Tiêu Chiến bị quét sạch:
"Gặp tôi? Ở đâu?"
"Sở cảnh sát."
Trong phòng thẩm vấn, ngoại trừ yêu cầu muốn gặp Tiêu Chiến, Tiêu Thành không nói thêm bất cứ điều gì.
Vương Nhất Bác biết cho dù hắn không nói, thì Chung Sir và Tiêu Đình Cường sẽ lần lượt gọi cho Tiêu Chiến. Thế nên tốt hơn hết là hắn nói cho Tiêu Chiến, để anh có lựa chọn của mình.
"Sao nó lại ở sở cảnh sát?"
Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ, chỉ thuật lại lời của Chung Sir đã nói trong điện thoại.
Ngoài dấu vân tay của chính Lưu Nguyên Thắng được tìm thấy trên tờ tiền giấy trong chiếc túi nhựa đó, bao gồm cả mặt bên trong của chiếc túi không thấm nước, họ còn tìm thấy một số dấu vân tay khác.
"Những dấu vân tay đó là của Tiêu Thành."
Lời nói rất dễ hiểu, nhưng Tiêu Chiến không thể lập tức lý giải:
"Sao có thể xác nhận là của Tiêu Thành nhanh như vậy được?" Một tay Tiêu Chiến giữ cửa, anh nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ chuyện đó liên quan tới Tiêu Thành:
"Nó đã từng phạm luật à? Dấu vân tay của nó được lưu lại trong cơ sở dữ liệu sao? Tôi không hiểu, sao lại..."
"Chung Sir mời cậu ta đến điều tra."
''Tại sao Chung Sir lại nghĩ đến việc mời Tiêu Thành đến điều tra?"
"Vì cậu ta đã từng gọi điện thoại quấy rầy cậu, cho dù cậu ta có phủ nhận nội dung trò chuyện, thì bản ghi chép cuộc gọi vẫn được coi là bằng chứng thuyết phục."
Tiêu Chiến vẫn không thể tin được. Sự thật trước mắt hoàn toàn không ăn khớp với suy đoán trước đây của anh:
"Chỉ bằng cuộc điện thoại đó thôi à? Sao có thể chỉ vì cuộc điện thoại đó được?"
"Tổ trọng án đang nắm giữ bằng chứng mà họ thu thập được, đủ để triệu tập Tiêu Thành."
Vương Nhất Bác lúc này chỉ có thể trả lời ngắn gọn. Hắn không lặp lại đoạn hội thoại trong bodycam, kể về bức ảnh dì Lan đã nộp, cũng như rất nhiều cuộc thảo luận giữa Vương Nhất Bác và Chung Sir, từng đó đủ để Chung Sir coi Tiêu Thành là kẻ tình nghi.
Thêm vào đó là video ghi lại Vương Nhất Bác và Tiêu Thành đã xảy ra xô xát ở phòng trưng bày tranh của Tiêu Thành lần trước, Chung Sir đã có phương án dự phòng, dưới áp lực phải giải quyết vụ án càng sớm càng tốt, Chung Sir lập tức đưa Tiêu Thành trở lại sở cảnh sát để điều tra với cáo buộc đánh cảnh sát.
Mất vài phút để tiến hành so sánh với dấu vân tay đã được lấy của Tiêu Thành. Kết quả không bất ngờ.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm sắc mặt Tiêu Chiến chuyển từ kinh ngạc tới ngây người, sau đó dựa vào cánh cửa thật lâu mà không nói gì, hắn vuốt ve bờ vai Tiêu Chiến, nhẹ giọng đề nghị:
"Cậu không cần phải để ý tới yêu cầu của cậu ta."
"Trước mắt...." Tiêu Chiến lấy lại bình tĩnh, anh nhận ra trong mắt Vương Nhất Bác có một chút hoang mang mà anh không hiểu, sau đó quyết định làm theo nội tâm của mình:
"Trước mắt đến đó rồi nói, chuyện lớn như vậy, tôi bắt buộc phải đi."
Trên đường đi, Tiêu Chiến không hỏi thêm câu nào nữa, anh chỉ cúi đầu mân mê chiếc vòng hạt. Đi được nửa đường, Tiêu Đình Cường gọi điện thoại tới. Khi anh đến sở cảnh sát, một nhóm người đang tập trung trước phòng thẩm vấn.
Như Ái Châu, luật sư của Như Ái Châu, Tiêu Đình Cường cùng với luật sư của tập đoàn, A Tam đã đến từ sớm, mấy A Sir quen mặt của Tổ trọng án, còn có Tiêu Thành đang ngồi sau tấm kính một chiều gõ gõ bàn không nói một lời cùng với luật sư của hắn ta bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gặp Như Ái Châu. Bà ta có mái tóc xoăn dài qua vai màu nâu sẫm, đôi lông mày trông thân thiện hơn Tiêu Thành rất nhiều. Người rất gầy, không trang điểm, có thể nhìn ra nhan sắc đã được chăm sóc rất tốt.
Nếu như không phải bà ta vừa nhìn thấy Tiêu Chiến đã hung hãn muốn lao đến, Vương Nhất Bác thậm chí còn muốn nói, nhìn bà ta và vẻ hung dữ của Tiêu Thành không hề giống nhau chút nào.
"Tiêu Chiến, mày hại con tao khổ như vậy, bây giờ hài lòng rồi chứ?!"
Vừa nghe thấy bà ta hét lên, Vương Nhất Bác lập tức ôm lấy đầu Tiêu Chiến, kéo anh vào lòng.
Phản ứng của Tiêu Chiến có chút chậm chạp. Tiêu Chiến vẫn luôn như vậy, từ lúc anh biết chiếc túi chứa đồ dùng của Lưu Nguyên Thắng được tìm thấy, cho đến hiện tại nhìn thấy Tiêu Thành cũng như thế.
Nhưng khi nghe thấy tiếng thét đó, Vương Nhất Bác vẫn có thể cảm nhận được cơ thể run rẩy thông qua lòng bàn tay đang áp vào lưng Tiêu Chiến.
Tình huống vốn đã hỗn loạn, Tiêu Đình Cường vô cùng tức giận trước câu nói của Như Ái Châu. Ông chặn ngang một bước, muốn túm lấy người vợ hiện tại không còn bất cứ tình cảm gì của mình:
"Bà nổi điên cái gì!"
Không ngờ người trước giờ vẫn luôn dịu dàng như Như Ái Châu hiện giờ mang theo nỗi oán giận, giơ tay tát vào mặt Tiêu Đình Cường.
Một cái tát với âm thanh rất lớn, khiến tất cả mọi người có mặt tại đây đều cảm thấy bối rối.
Tiêu Chiến muốn nghiêng đầu qua xem ai đánh ai, lại bị Vương Nhất Bác ấn trở về trong ngực, dỗ dành anh không cho anh nhìn.
"Tôi phát điên là bởi vì ông! Đều là lỗi của ông!"
Bà ta thét lên một tiếng sắc bén, đang định giơ tay lên tát lần thứ hai thì bị luật sư kịp thời ngăn lại.
Ở phía bên kia luật sư của Tiêu Đình Cường và A Tam lập tức chạy tới, ngăn cản Tiêu Đình Cường, đề phòng hai người họ xô xát với nhau.
"Là nó tự biên tự diễn, là nó lên kế hoạch vu oan giá hoạ!"
Tiêu Đình Cường bị luật sư và các A Sir ngăn lại, không thể làm gì hơn. Ông đánh mất dáng vẻ lịch sự trang nghiêm của mình, lớn tiếng trách mắng:
"Bà điên đủ chưa! Không biết xấu hổ!"
"Tôi không biết xấu hổ? Là các người mới không biết xấu hổ!"
Như Ái Châu cũng bị kéo lại, không thể tới gần. Mới sáng ra, con trai bà ta đã bị các A Sir đến đưa đi, bà ta lập tức đuổi theo, nhưng kết quả lại khiến Như Ái Châu sụp đổ.
Mãi mới đợi được Tiêu Đình Cường đến, bà ta hi vọng chí ít thì ông cũng sẽ giúp đỡ con trai ruột của mình, nhưng Tiêu Đình Cường thậm chí không hỏi chi tiết ra sao mà chỉ nói sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Bà ta không còn quan tâm đến mặt mũi mà hét lên:
"Các người đều bị lừa rồi! Tất cả là do Tiêu Chiến tự biên tự diễn! Là nó——"
"Rõ ràng là con trai bà đã lên kế hoạch từ lâu."
Tiếng ồn ào ầm ĩ bị cắt ngang bởi tiếng gầm trầm thấp của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, đẩy Tiêu Chiến còn đang cứng người vì kinh ngạc ra phía sau bảo vệ anh, hắn xoay người đối diện với gương mặt ngập tràn thù hận của Như Ái Châu:
"Tổ trọng án đã nắm được rất nhiều bằng chứng cho thấy ý đồ xấu của cậu ta với Tiêu Chiến.''
Tiêu Chiến đứng ở phía sau lưng hắn dường như đã lấy lại tinh thần. Anh dựa vào lưng Vương Nhất Bác, vô thức lén lút ngoắc vào ngón tay đang buông thõng xuống của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lập tức nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến.
"Tiêu Thành là người như thế nào...."
Hắn liếc nhìn Tiêu Đình Cường đang kinh ngạc, rồi chuyển ánh mắt về phía nhân vật chính đã từng làm chuyện ác sau đó ung dung trốn thoát, giọng hắn vừa bình tĩnh vừa lạnh:
"Bà dám để cho mọi người tận mắt nhìn thấy không?"
"Cậu là ai? Dựa vào cái gì nói con trai tôi như vậy? Các người cho rằng chỉ bằng mấy dấu vân tay đó là có thể kết tội nó sao? Mấy người chờ bị tôi kiện đi!"'
Như Ái Châu sững sờ, lại tiếp tục la hét muốn xông về phía trước. Cơn giận dữ của Tiêu Đình Cường bốc lên, cuối cùng cũng thét vào mặt bà ta:
"Có tội hay không, tôi quyết là được! Bà và nó, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai!"
Giữa đủ loại tiếng ồn và sự khó chịu, Tiêu Chiến nhíu mày lại, anh thờ ơ nhìn mọi người đang xô đẩy trước mặt mình, anh lắc lắc tay Vương Nhất Bác, khẽ nói:
"Tôi muốn gặp Tiêu Thành."
Vương Nhất Bác siết chặt ngón tay, nhắm mắt lại rồi thở dài.
"Tôi muốn gặp Tiêu Thành."
Tiêu Chiến lặp lại câu nói, lần này với giọng lớn hơn.
Hành lang ồn ào thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Vương Nhất Bác buông tay rồi xoay người lại, trong khi Tiêu Đình Cường quay mặt đi vỗ vỗ trán, ông cũng thở dài.
Lỗi của ông, cuối cùng vẫn khiến Tiêu Chiến phải đối mặt.
Các đồng nghiệp từ Tổ trọng án phản ứng lại, có người bước đến gần Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác để xác nhận với Tiêu Chiến:
"Anh Tiêu, anh có chắc——"
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Tiêu Thành phía sau tấm kính, Tiêu Thành nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài rồi cười giống như có linh cảm nào đó:
"Tôi chắc chắn. Nói với Chung Sir là tôi muốn gặp Tiêu Thành."
"Không được! Không được gặp nó!" Tiêu Đình Cường lên tiếng, sau đó A Tam nghĩ rằng anh ta là người mà Tiêu Chiến sẽ nghe lời, nên đã chặn lại để khuyên can:
"Sean, cậu không cần phải trực tiếp nói chuyện với cậu ta, hiện tại cảnh sát....."
"Tôi muốn gặp Tiêu Thành."
Tiêu Chiến quay đầu lại, anh không nhìn bất cứ ai, chỉ kéo kéo Vương Nhất Bác, giống như nhiều năm về trước khi anh giơ lọ sữa chua, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định:
"Tôi muốn gặp Tiêu Thành, có được không?"
Vương Nhất Bác yên lặng ôm Tiêu Chiến trong vòng tay của mình.
Hắn cảm thấy có hơi ghét bản thân mình không phải đại bàng chân chính, không có đôi cánh lớn có thể hoàn toàn bao bọc lấy Tiêu Chiến, thay anh chống lại mọi điều xấu xa.
Từ năm 15 tuổi cho đến 21 tuổi, rồi kéo dài đến 30 tuổi, lẽ ra chuyện này cần có người đặt dấu chấm hết.
Nửa phút sau, bàn tay to lớn vuốt ve bả vai gầy gò:
"Được."
Tiêu Chiến yên lặng dụi mặt vào vai Vương Nhất Bác.
Hắn nói có thể gặp, Tiêu Chiến sẽ cảm thấy an tâm.
.
.
Vừa nhìn thấy Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, người đang ngồi nghiêng vì kích động lập tức ngồi thẳng dậy.
"Anh hai!"
Luật sư rời khỏi phòng theo yêu cầu của Tiêu Thành, Tiêu Thành hét lớn một cách tự nhiên, không quan tâm đến vị cảnh sát đi theo Tiêu Chiến vào phòng.
Nhìn Tiêu Chiến hiếm khi gật đầu với mình, Tiêu Thành cảm thấy vui mừng mà nói:
"Anh hai."
Tiêu Chiến mím môi, một lần nữa gật đầu.
Anh tự nhiên ngồi xuống ở đầu bàn bên kia, cuối cùng cũng để ánh mắt của mình nhìn vào Tiêu Thành.
Sự ôn hoà và dịu dàng của Tiêu Chiến khiến Tiêu Thành phấn khích ngả người về phía trước. Hắn ta nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, lần đầu tiên hỏi bằng giọng nói dịu dàng mà Vương Nhất Bác chưa từng nghe thấy trước đây:
"Anh hai, có phải là nhất định phải đến nước này, anh mới bằng lòng nói chuyện với em một lần không?''
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro